Chương 6

Hai người bắt đầu cuộc sống ở chung ngọt ngào, Biện Bạch Hiền vẫn đi làm bình thường, buổi sáng hắn sẽ đưa cậu đi làm, buổi tối hai người cùng nhau về nhà, ăn cơm, dạo phố, xem phim, cuộc sống mỹ mãn mà trước kia Biện Bạch Hiền chưa từng nghĩ mình sẽ có.

Phác Xán Liệt ba lần đề nghị cậu chuyển về nhà hắn để rộng rãi hơn, căn nhà trọ cậu đang ở chỉ có một phòng khách nhỏ và một phòng ngủ nhỏ, nhưng Biện Bạch Hiền không đồng ý. Cậu không muốn mình phụ thuộc vào hắn hay mang tiếng ỷ lại, cậu nói bản thân mấy năm vừa qua cũng dành dụm được ít tiền, hai người sẽ cùng nhau mua một căn nhà tiện nghi hơn phòng trọ bây giờ. Phác Xán Liệt cũng không phản đối, vì vậy mỗi ngày kiên trì tha đồ về tổ, cuối cùng chỉ hai tháng sau phòng trọ của cậu chứa đầy đồ đạc của hắn. Tủ quần áo phải mua một cái to hơn, vì tủ nhỏ của cậu không thể chứa đồ của hắn, giường ngủ cũng phải đổi một chiếc lớn hơn để đủ chỗ cho hắn nằm, mỗi khi hai người làm tình trên đó cũng rộng rãi để thử nhiều tư thế hơn.

Mùa thu đến cũng là lúc Biện Bạch Hiền đã mang thai được 6 tháng, thành phố này thời tiết quanh năm mát mẻ, mùa thu cậu mặc một chiếc áo dài tay rộng vẫn không che được vòng bụng to lên rõ ràng. Mỗi ngày Phác Xán Liệt đều mê mẩn mà vuốt bụng bầu ngày càng tròn lên của cậu, ánh mắt nhìn cậu cũng càng thèm khát.

Biện Bạch Hiền mỗi lần soi gương, ưỡn bụng bầu của mình đều chán nản "Bây giờ em xấu xí quá"

"Không xấu, rất đẹp" Phác Xán Liệt buông quyển sách về chăm sóc dựng phu và trẻ sơ sinh, ôm lấy bụng bầu tròn của cậu, áp tai lên đó nghe động tĩnh của đứa trẻ, ánh mắt càng thêm dịu dàng. Biện Bạch Hiền không nói gì, vuốt tóc hắn cười cười tràn ngập hạnh phúc.

Phác Xán Liệt sở hữu một chuỗi nhà hàng cao cấp, là do hắn tự thân gây dựng lên bằng tài sản của mẹ hắn để lại cho hắn. Người vợ kế của ba hắn sinh ra ba người con, một người còn hơn tuổi hắn, hai người còn lại đều không kém hắn quá nhiều tuổi. Cha hắn và bà ta đã cặp kè nhau từ trước khi cha hắn cưới mẹ hắn, nhưng vì hôn nhân gia tộc mà phải cưới nhau, mẹ hắn sau khi hắn mười lăm tuổi cũng ốm mất và qua đời. Cha hắn sau đó danh chính ngôn thuận đưa người đàn bà kia và ba đứa con vào nhà, sau đó Phác Xán Liệt cũng không còn sống trong ngôi nhà đó nữa.

Nhà ngoại của hắn là gia đình chính trị, nhưng hắn lại yêu thích kinh doanh. Vì vậy dùng số tài sản mẹ hắn để lại để bắt đầu sự nghiệp của mình, hiện tại hắn cũng được xếp hạng trong những doanh nhân trẻ xuất sắc trong nước.

Biện Bạch Hiền đã gặp mẹ kế của hắn một lần, người đàn bà rất đẹp, không hề giống với lứa tuổi gần năm mươi của bà ta, có lẽ cha hắn mê mẩn bà ta cũng có lý do. Người phụ nữ ấy lúc đó đã biết quan hệ của cậu và Phác Xán Liệt , không hề phản đối, nhưng âm thầm sắp xếp một cuộc hôn nhân để khiến cậu rời bỏ hắn.

Để xứng đáng với hắn, Biện Bạch Hiền cũng hy vọng bản thân có một sự nghiệp của bản thân mình. Cậu là một thợ làm bánh xếp hạng giỏi trong nước, trước kia cũng là thợ chính trong chuỗi nhà hàng cao cấp của Phác Xán Liệt. Trong suốt nhiều năm qua cậu hy vọng mình có thể kiếm đủ tiền để tự mở một tiệm bánh của chính mình, thỏa mãn đam mê và khẳng định chính mình.

Nhưng hiện tại cậu đang mang thai, mọi tính toán có lẽ cần xếp lại sau đứa trẻ.

Chiều nay Biện Bạch Hiền về sớm do không có đơn hàng đặt trước, cậu nhắn tin cho Phác Xán Liệt sau đó tự bắt xe bus về nhà.

Trước khi về nhà, cậu ghé qua chợ mua thức ăn, muốn làm mấy món ngon cho hắn. Khu chợ cách dãy nhà trọ của cậu không xa lắm, nhưng Biện Bạch Hiền bụng cũng đã to nên xách nhiều đồ cũng hơi vất vả. Dù trời đã vào thu, khi lên tới nhà ở tầng ba lưng cậu cũng thấm một tầng mồ hôi mỏng, cậu cất đồ vào bếp sau đó vào phòng ngủ thay đồ mặc nhà rộng rãi, rửa tay chân uống nước rồi bắt đầu nấu cơm.

Đoán chừng cũng sắp tới giờ Phác Xán Liệt sắp về rồi, hôm nay hắn không phải qua đón cậu nên chắc sẽ về nhà nhanh chóng. Vừa nghĩ cậu vừa nấu ăn, các món ăn đều là những món hắn thích, ở bên nhau năm năm cậu đã quá hiểu sở thích của hắn.

Vừa lúc này chuông cửa vang lên, Biện Bạch Hiền nghĩ thầm hôm nay sao hắn lại không tự mở cửa vào nhà, rửa vội tay liền đi ra mở cửa, không quên trách cứ.

"Sao anh không tự...." Cậu khựng lại nhìn người đang đứng ngoài cửa, là người vô cùng không muốn gặp "Mẹ ạ?"

"Đúng vậy, tao đây, sao gặp mẹ mà mày lại bày ra cái vẻ mặt ấy?" Bà Biện cầm túi xách đứng ở cửa, khuôn mặt khó chịu đẩy cậu ra để vào nhà "Từ bữa hôm trước tới nay đã hơn hai tháng rồi, mày ổn định công việc rồi thì thu xếp qua gặp con gái người ta đi."

"Mẹ..." Biện Bạch Hiền đóng cửa phòng, đi vào bếp tắt bếp, sau đó cầm cốc nước ra đưa cho bà Biện đang ngồi ở ghế "Mẹ uống nước đi ạ"

"Mày? Sao gần đây mày béo ra à? Bụng cũng to ra?" Bà Biện cầm cốc nước trên tay nhìn một lượt nhìn thằng con trai không chút tình cảm của mình.

"Vâng" Biện Bạch Hiền gượng cười, hóa ra cũng có lúc bà ta để ý cậu béo hay gầy "Con gần đây ăn nhiều, có lẽ hấp thụ được nên cũng béo ra."

"Thôi đừng nói chuyện ngoài lề nữa, tuần này mày rảnh ngày nào để mẹ hẹn con bé kia đi xem mắt."

"Con gần đây rất bận, không thể thu xếp" Cậu đáp

Bà Biện tái mặt, nhìn biểu hiện không chút hứng thú của cậu "Mày nói gì? Bây giờ mày còn cãi mẹ à? Mày không nhìn lại xem bản thân có gì tốt đẹp, nhà người ta có điều kiện mày còn chê."

"Mẹ à, con không chê, nhưng con thật sự không thể" Biện Bạch Hiền mệt mỏi đáp.

"Mày....mày...." Bà ta nghẹn giọng trừng mắt chỉ tay vào mặt cậu "Láo toét".

Vừa lúc này cửa nhà bật mở, âm thanh vui vẻ của Phác Xán Liệt vang lên "Vợ yêu, anh về rồi đây". Lúc này hắn mới nhìn thấy trong nhà có người khác ngoài Biện Bạch Hiền"....chào...chào cô."

Biện Bạch Hiền đứng dậy, cầm túi của hắn để vào tủ giày bên cạnh, khẽ giới thiệu "Mẹ, đây là Phác Xán Liệt, bạn trai con" sau đó nói với hắn "Mẹ em."

"Chào cô" Phác Xán Liệt vui vẻ cúi đầu chào.

"Bạn trai?" Bà Biện rít lên "Nó ở đây cùng mày sao?"

"Dạ vâng ạ" Hắn dường như đã nhận ra vẻ khác thường của bà Biện.

"Thằng con chết tiệt, bảo mày quen con gái nhà giàu mày không muốn. Mày lại đi bao dưỡng cái thằng chỉ có cái mã này, đến cái nhà cũng không có mà ở phải đến đây chui rúc trong căn hộ bé như tổ chim này" Bà Biện gào lên, lao về phía Biện Bạch Hiền vung tay muốn đánh cậu.

Biện Bạch Hiền dĩ nhiên biết bà ta sẽ làm gì, vội vàng tránh sau lưng Phác Xán Liệt, đứa bé không thể bị thương được. Phác Xán Liệt cũng vội vàng chắn lấy giữa bà ta và Biện Bạch Hiền, giữ tay bà ta lại.

"Cô, mong cô bình tĩnh" Hắn nói, âm thanh đột nhiên trầm thấp "Cháu và Biện Bạch Hiền là thật lòng, mong cô đừng can thiệp. Sắp tới giờ cơm tối, nếu cô ở lại dùng bữa với chúng cháu thì mời ngồi, còn nếu cô không dùng bữa thì cũng nên ra về rồi."

Âm thanh của hắn trầm thấp, dù không phải ra oai nhưng lại khiến người nghe rất áp lực. Bà Biện ngẩn người, khuôn mặt không giấu được vẻ nhụt chí, cuối cùng hậm hực quay lại ghế cầm túi xách đi ra cửa.

Biện Bạch Hiền ra theo tiễn bà "Mẹ về ạ" sau đó mới chậm rãi đóng cửa phòng, quay lại thở phào nhìn Phác Xán Liệt "May mà anh về kịp cứu em, bà ấy bắt em đi xem mắt cô con gái bị tàn tật của sếp cha dượng em, em thoái thác mãi cũng không ổn."

"Xem mắt á? Mẹ em không biết em không có cảm giác với nữ giới à? Lại còn bị tàn tật?" Phác Xán Liệt nhìn cậu đi vào bếp tiếp tục nấu nước, liền đi vào theo "Cần anh giúp gì không?"

"Không cần. Anh vào thay đồ đi, đừng để thức ăn ám mùi vào quần áo đi làm." Cậu đẩy hắn ra khỏi bếp.

Phác Xán Liệt vào phòng thay bộ đồ mặc nhà, sau đó vào bếp giúp cậu rửa rau, dọn mâm. Biện Bạch Hiền một bên nấu ăn, một bên không nhanh không chậm nói về mẹ cậu.

"Em từ nhỏ tới giờ chưa từng cảm nhận được tình cảm của mẹ. Có lẽ bà ấy cảm thấy em quá tầm thường, quá đáng thất vọng. Gần đây bà ấy muốn em tới làm quen với người ta, em cũng nói em không có cảm giác với nữ giới, nhưng bà ấy không quan tâm cảm nhận của em" Biện Bạch Hiền vừa xào rau vừa nói, giọng đều đều như thể không phải nói chuyện của bản thân cậu.

Phác Xán Liệt nhìn cậu đổ rau ra đĩa, liền tới giúp cậu bưng đồ ra bàn. Biện Bạch Hiền tháo tạp dề rửa tay rồi ngồi xuống bàn ăn, đôi mắt cười mệt mỏi nhìn hắn "Nhưng em cũng quen rồi, chưa từng cảm nhận được gia đình là thế nào, tới người cha thân sinh ra em em cũng chưa từng được gặp." Sau đó, cậu lại cười "Thôi, ăn cơm đi, em không yếu đuối đâu."

Phác Xán Liệt nhìn cậu cúi đầu ăn cơm, chỉ im lặng gắp đồ ăn cho cậu. Hắn biết, cậu không cần những lời an ủi sáo rỗng, cậu cần hành động hơn.

Suốt bữa cơm và buổi tối hôm đó, tâm trạng Biện Bạch Hiền không tốt lắm, Phác Xán Liệt đành để cậu ổn định lại. Buổi tối, sau khi giúp cậu bôi kem chống rạn lên bụng, hắn nằm trên giường ôm cậu, bàn tay ấm áp đặt lên bụng cậu xoa tròn "Chúng ta và con sẽ là một gia đình, Bạch Hiền, xin hãy tin anh".

 Bạch Hiền quay lại, ôm chặt lấy hắn, cậu không cho hắn nhìn thấy vẻ mặt mình hiện tại. Một lúc sau hắn cảm thấy lồng ngực mình ướt át, Phác Xán Liệt vuốt tóc cậu dịu dàng an ủi, để cậu khóc cho thỏa nỗi lòng. Bởi vì ngày mai sẽ là một ngày khác, không còn cô đơn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip