Chương 13

" Những hiểu lầm chồng chéo vòng vo bị đẩy mãi lên, cuối cùng mọi việc dường như cũng trở về đúng quỹ đạo của nó."
+++++++++++++++++
Chiếc taxi thong thả tiến về phía trước, ChangHyun ngoái đầu, cố nhìn về phía sau, qua làn sương bàng bạc ngoài cửa kính, chiếc xe màu trắng lặng lẽ biến vào màn đêm. Thẫn thờ quay người lại, cậu nghĩ tới ánh mắt vừa rồi của JongHyun. Anh nói anh không làm chuyện đó. Cậu đọc trong đôi mắt đen thẫm càng trở nên thẫm hơn trong màn sương bạc của anh sự bất lực, tiếc nuối.
Suốt cả buổi tối hôm nay ChangHyun cứ tưởng rằng cậu tạm thời quên câu chuyện đó, hoặc có lẽ anh hoàn toàn không thể giải thích tại sao hôm đó ở dưới tầng trệt khu nhà cậu, anh bỏ đi một cách dữ dằn và lạnh lùng đến vậy.
Nhưng bây giờ, lúc sắp chia tay, anh đột nhiên nói, dù em có tin hay không, chuyện đó anh tuyệt nhiên không làm...thậm chí anh gọi tên cậu bằng giọng tội nghiệp, da diết muốn khóc. Sự việc chuyển biến quá đột ngột, ChangHyun hoàn toàn bất ngờ.
Đang mải suy nghĩ, bỗng có âm báo tin nhắn, cậu vội vàng lục tìm trong túi áo, lấy ra chiếc điện thoại màu bạc giữa đám đồ đạc linh tinh, bấm vào ô có tín hiệu màu xanh, một dòng tin nhắn hiện ra.
Chưa kịp nhìn tên người gửi, ngón tay cậu thoáng run rẩy, hàng chữ màu đen hiện rõ trên màn hình: "Sau này không được tham dự những bữa tiệc kiểu đó nữa!"
Tay nắm chặt điện thoại, cậu nhắn tin trả lời, không ngờ lại viết sai, cậu xoá đi viết lại, do dự giây lát rồi quyết định huỷ bỏ. Bấm vào ô vuông màu vàng trước một dãy số, chỉ thấy 'tút' một tiếng, liên lạc đã thông, ngay sau đó là giọng nói của JongHyun.
Bên ngoài dòng xe như thác, ánh đèn muôn màu rực rỡ, giống như dòng sông ánh sáng tuôn chảy, cậu lơ đãng nhìn ra dòng sông đó, khẽ hỏi: "Anh nói thật chứ?"
Đáp lại cậu là một tiếng thở dài, đúng lúc người lái xe bấm còi nên cậu nghe không rõ, tiếp đó là một giọng nói buồn rầu: "ChangHyun, đến bao giờ em mới chịu tin anh?"
Là câu hỏi, nhưng không có ngữ khí hỏi, anh hỏi mà không hy vọng câu trả lời.
Đột nhiên cậu cảm thấy xót xa, trước đây đâu phải cậu không tin anh! Chỉ có điều người đàn ông đầu tiên cậu yêu và vẫn yêu cho đến tận bây giờ lại chính là người đã cho cậu xem một màn diễn tồi tệ nhất. Trong màn diễn đó, hình như anh đang ngủ, anh thản nhiên nằm ngủ, bên cạnh anh là người đàn bà bán khoả thân. Đối với trái tim đã đặt tất cả niềm tin vào người yêu như cậu, đó quả là một đòn trời giáng, một sự phi lý không thể lý giải, chỉ trong khoảnh khắc nó đã huỷ diệt mọi niềm tin và điểm tựa trong lòng cậu. Một câu chuyện hoang đường có thật!
Thấy bên kia yên lặn, đầu dây bên này cũng lặng im không nói, cuối cùng anh cũng nói: "Ngày mai anh đi công tác, nếu có khó khăn gì, em có thể đến công ty tìm thư ký của anh!". Là việc gì, anh ấy cũng giúp em giải quyết". Suy nghĩ của ChangHyun đang dừng lại ở sự việc năm xưa, không ngờ JongHyun chuyển chủ đề đột ngột và mau lẹ như vậy, đồng thời cậu cũng thấy băn khoăn, liệu cậu có thể có việc gì cần anh giúp đỡ?
Xe ngoặt lên cầu vượt, không xa đã là khu nhà quen thuộc.
Vẫn băn khoăn, cậu lại hỏi: "Có thể cho em biết không, hồi đó....thực ra là chuyện gì?"
JongHyun không trả lời, chỉ nói đơn giản: "Anh chỉ mong em tin anh!"
ChangHyun vẫn bướng bỉnh: "Có phải là Kim Hye Mi không? Là cô ấy phải không?". Không phải cậu bỗng dưng đoán ra mà chính vào hôm đó, lúc chia tay dưới nhà, vẻ hoang mang đau buồn của JongHyun buộc cậu nảy sinh những dự đoán trước đó cậu chưa từng nghĩ tới. Lần này là tiếng thở dài rất rõ từ đầu dây bên kia, một sự thừa nhận. Tất cả đã rõ ràng!
ChangHyun nhắm mắt xót xa.
Thì ra cả hai là nạn nhân của một âm mưu. Họ đã hiểu lầm nhau suốt năm năm.
Sự việc xảy ra cho đến hôm nay, không hiểu JongHyun đã làm thế nào để tìm ra chân tướng, chỉ biết rằng trong lúc này đây, giữa dòng xe qua lại như mắc cửi, cậu đột nhiên nghĩ lại tất những điều cả hai đã trải qua trong suốt mấy nghìn ngày đêm sống trong đau khổ day dứt, tất cả chỉ do thói ích kỷ của con người. Lòng cậu quặn thắt, môi mấp máy định nói điều gì, nhưng ngôn từ như mắc lại. Thì ra có những chuyện còn nực cười hơn cả hài kịch.
Tay vẫn nắm chặt điện thoại, hai đầu dây đều yên lặng.
Cuối cùng, cậu bị giọng trung niên ồm ồm của người lái xe đánh thức: "Thưa cậu, đến khu nào?"
Cậu vẫn chưa hết bàng hoàng, thẫn thờ nhìn ra ngoài, xe đang lướt qua những khu nhà giống hệt nhau về kiến trúc và màu sắc, quan sát một lúc cậu nhận ra khu nhà của mình. Tiếng nói từ đầu dây bên kia vọng lại: "Nghỉ sớm đi, chúc em ngủ ngon". Chưa kịp đáp lại, anh đã tắt máy.
Cậu không nhớ mình đã trả tiền taxi như thế nào, lấy lại tiền lẻ và đi vào thang máy ra sao, chỉ đến khi tay dò giẫm công tắc điện trên tường và đến khi đèn trong phòng sáng choang, cậu mới hốt hoảng cắn chặt môi. Trời! Sự thật là cậu đã bỏ anh!
Cuối cùng cậu cũng đã hiểu vì sao mỗi lần gặp lại nhau anh lại có thái độ kỳ quặc thất thường đến vậy, và màn sương mờ bao quanh họ, khiến họ ngơ ngác tìm mà không sao nắm được tay nhau rốt cuộc từ đâu đến.
Phát hiện này khiến cậu sợ hãi.
Những hiểu lầm chồng chéo vòng vo bị đẩy mãi lên, cuối cùng mọi việc dường cũng trở về quỹ đạo của nó.
Im Yoora nghe xong câu chuyện cũng trợn mắt, kinh ngạc. Một mặt cô cảm thấy đáng tiếc vì sự ra đi của đi của JongHwan, mặt khác, do ban đầu ChangHyun quá kiệm lời, không nói gì về nguyên nhân chia tay của hai người nên Yoora cũng chỉ thầm suy đoán có thể hai người đã không vượt khoảng cách về không gian và thời gian, cô không ngờ nội tình lại rắc rối như vậy.
-... Nói vậy nghĩa là tất cả đều là do một tay Kim Hye Mi gây ra?- ChangHyun gật đầu, mặc dù không tường tận tâm sự như vậy nhưng sự thật có lẽ là như vậy?
Yoora nghiến răng: "Đấy là cậu thôi, nếu là tớ, ngay lúc đó tớ đã xông thẳng vào phòng, dạy cho cả hai một bài học! Trên đời làm gì có chuyện dễ dàng đến thế. Cậu đã vượt cả nghìn dặm lặn lội đến Mỹ, danh chính ngôn thuận, vậy mà cuối cùng người phải ra đi lại là cậu!"
ChangHyun cười đau khổ: "Đúng là chỉ tại tớ, nếu nói sớm với cậu, có lẽ chuyện cũng không đến nỗi quẩn quanh mãi như vậy, đến bây giờ mới vỡ lẽ". Với tính cách của Yoora, nhất định Yoora sẽ đi tìm JongHyun tính sổ, nhất định tìm ra sự thật, đâu có để mọi chuyện xảy ra như ngày hôm nay.
ChangHyun cúi đầu, thở dài: "Đúng là tự làm tự chịu".
Cái lối luôn tự dằn vặt này của ChangHyub, Yoora rất hiểu, cô cảm thấy xót xa cho bạn, an ủi: "ChangHyun, tính cách của cậu tớ không lạ gì, chúng ta không giống nhau, về điểm này chỉ cần nhìn vào cách cư xử với tình yêu là biết. Trước đây tớ làm việc gì cũng gắng hết sức, lúc nào cũng muốn mình phải là số một, đối với đàn ông, mình không quá quan tâm, cảm thấy người này hay người kia cũng không khác nhau là mấy, miễn là có những tiêu chuẩn nào đó hợp sở thích của mình".
Liếc nhìn phản ứng của ChangHyun, thấy cậu vẫn yên lặng, Yoora lại tiếp: "Nhưng cậu không như thế, bình thường trông cậu có vẻ không vội vàng, không quá quan tâm việc gì, nhưng khi Choi JongHyun xuất hiện, anh ấy lại có thể ở trong trái tim cậu bảy, tám năm trời. Đến bây giờ, tình cảm của cậu đối với con người này, với mối tình này, người khác có thể không biết, nhưng tớ biết rõ. Người ta bảo yêu bao nhiêu thì đau bấy nhiêu quả rất đúng, hơn nữa cậu lại là người quá kiêu hãnh". Yoora cười, nắm bàn tay ChangHyyn để trên bàn: "Cho nên vừa rồi khi biết bị cậu giấu chuyện đó lâu như vậy, tớ cũng không ngạc nhiên lắm. Còn cậu cũng đừng nên cho là tất cả lỗi tại cậu, gặp chuyện như vậy, có bao nhiêu người thì có bấy nhiêu cách xử trí, dù sao chuyện đã xảy ra, bây giờ hối hận cũng không quay lại được".
ChangHyun ngẩng đầu, cũng bật cười. Cậu thầm nghĩ một Im Yoora ngay từ thời đi học đại học đã nổi tiếng sắc sảo ngạo mạn, bây giờ là một MC lão luyện, chưa bao giờ sơ xuất trước công chúng, luôn quan niệm trên đời chẳng có việc gì là quá quan trọng, vậy mà bây giờ lại đang bàn luận say sưa về những ứng xử trong cuộc sống từ chuyện tình cảm đến chuyện gia đình. Quả thật năm tháng trôi qua đã có rất nhiều thay đổi, nhưng tình cảm giữa họ vẫn còn nguyên vẹn. Hai người vẫn hiểu nhau, có thể nói với nhau mọi chuyện.
- Bây giờ thì sao? ChangHyun, cậu và JongHyun định thế nào?
Cậu tần ngần.
Yoora giọng sôi nổi: "Cậu vẫn yêu anh ấy, còn anh ấy chưa bao giờ quên cậu. Khi hiểu lầm đã được gỡ bỏ, cậu còn chần chừ gì nữa? Hai người đã lảng phí năm năm, tuổi xuân của đời người có mấy lần năm năm để mà lãng phí! ChangHyun, chủ động một lần khó thế sao?"
Đúng vậy, chủ động có gì khó? Cậu đồng ý với Yoora. Đối với những năm tháng đã lỡ, cậu không phải không xót xa tiếc nuối, không phải không mặc cảm tội lỗi, quan hệ của cả hai người. Chỉ có điều, trước đây cậu quá tự trọng, quá kiêu hãnh, thái độ của cậu dù hơi tiêu cực nhưng cũng không phải là ngốc nghếch. Nhưng trong vòng một tháng ngắn ngủi, sự thay đổi của anh, chỉ cần bình tâm suy nghĩ là có thể nhận ra.
Trong mấy tiếng đồng hồ ở bên nhau lúc trở về trường cũ, sự thân thiết bất ngờ, ngắn ngủi mà tuyệt đẹp, bầu không khí thanh thản êm dịu dưới ánh trăng như dát bạc khiến cậu suýt quên đi mọi căng thẳng trước đó giữa hai người. Nhưng chỉ là suýt mà thôi. Cậu làm sao có thể quên ánh mắt lãnh đạm dữ dằn của anh mỗi lần gặp lại, thậm chí có lúc anh tỏ ra căm hận, nhưng tất cả đều là giả, tất cả đều tan biến trong lần gặp sau cùng.
Ngay cả lời thanh minh cho mình từ miệng anh nói ra tối hôm đó, anh cũng nói với sắc thái hoàn toàn bình thản.
Anh chỉ hy vọng cậu tin anh.
Chân thành nghiêm túc, đơn giản nhẹ nhàng đến mức dường như không còn gì để nói.
So với sự bày binh bố trận linh đình những lần trước.
Cho nên trong đáy lòng, cậu mới nảy sinh nỗi sợ hãi mơ hồ.
Tương lai rõ ràng ngay trước mắt, giơ tay nhưng không thể nào nắm bắt.
Lần này cậu không dám giấu, tâm sự hết với Yoora mọi dự cảm không lành.
- Có thể chỉ là do anh ấy vẫn còn giận cậu?- Yoora phân vân.
- Có vẻ không như vậy!- Cậu lắc đầu: "Trước đó anh ấy cũng giận tớ nhưng thái độ lại không như vậy. Hơn nữa với tính cách của anh ấy, nếu thực sự như cậu nói, ngay đến một câu giải thích anh ấy cũng không muốn nói ra". Đâu có dịu dàng, ôn tồn như hôm đó?
Yoora chống tay lên cằm, vẻ tư lự: "Cậu nói hình như cũng có lý!"
- Anh ấy nói đi là đi, bây giờ lại tắt máy, muốn tìm cũng không biết tìm ở đâu!
- Anh ấy không nói bao giờ trở lại?
Cậu lắc đầu.
- Nhưng đến lúc anh ấy trở về, nhất định tớ phải hỏi cho rõ". Đột nhiên cậu nói to ý nghĩ trong đầu.Dù chưa biết bao giờ anh trở về nhưng lần này cậu hoàn toàn vững tâm, chỉ cần có cơ hội, cậu sẽ làm tất cả vì tương lai của cậu.
ChangJo và hai đồng sự đi công tác ở một thành phố ven biển miền Nam vừa trở về, trông thấy ChangHyun đã nói ngay: "ChangHyun hyung dạo này gầy đi nhiều đấy!". ChangHyun xoa mặt, nhìn cậu thanh niên trước mặt, bỗng cảm thấy nhớ cồn cào con người bao nhiêu ngày không gặp. Dáng cao gầy và nét mặt dịu dàng tư lự của anh tối hôm đó lại hiện lên.
ChangJo đi công tác, còn chu đáo mua quà cho từng người, khi trao cái bọc đựng tróng túi bóng cho ChangHyun cậu nhìn quanh, ngần ngừ giây lát rồi hỏi nhỏ: "ChangHyun hyung, hyung có quen Kim Hye Mi không?"
Thực ra cậu vẫn là cậu bé tò mò, dù biết đó là chuyện riêng tư của người khác nhưng vẫn hiếu kỳ, cũng có thể cậu coi ChangHyun như anh trai nên không nén nổi tò mò, nói ra thắc mắc trong lòng mấy hôm nay. Nghe nhắc đến cái tên đó, ChangHyun hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầi: "Hyung có quen".
- Chuyện huỷ hôn giữa chị ấy và anh em đang ầm ĩ trong cả họ". ChangJo hạ giọng: "Hyung, chuyện này liên quan đến hyung phải không?"
ChangHyun ngạc nhiên nhìn chàng trai, không hiểu tại sao cậu lại có ý nghĩ đó. Không trả lời coi như công nhận. ChangJo đắn đo một lát lại nhe răng cười: "Nếu đúng thế thì tốt! Mặc dù bây giờ hai bác đang giận, nhưng em thấy hyung hợp với anh họ em hơn. Còn Kim Hye Mi...". Cậu cau mày lắc đầu, không nói nữa, có vẻ Kim Hye Mi cũng không chiếm được tình cảm của cậu em họ tương lai.
ChangHyun dù ngạc nhiên nhưng cũng không tiện hòi, ngắm nghía bọc quà trong tay. ChangJo tiến sát người cậu, vẻ láu lỉnh, hỏi tiếp: "Thế...hai người.... sau này định thế nào?"
Cậu đưa mắt lườm ChangJo, giơ tay đẩy vai cậu nhóc, giả bộ nghiêm giọng: "Ông thầy bói nửa mùa, làm việc đi", rồi cậu bỏ đi, chợt ngoảnh đầu lại, giơ cao cái gói quà trong tay: "Cảm ơn vì món quà!"
Cậu không phải không muốn hỏi thêm, nhưng lại sợ...
Không bàn tán chuyện riêng trong thời gian làm việc đó là một trong những nguyên tắc của sếp, cho nên sau mấy lần chạm trán trong công ty, không thấy sếp nhắc đến chuyện xảy ra ở bữa tiệc với ông cục trưởng thuế hôm trước, cậu cảm thấy mừng thầm. Nghĩ lại cũng thấy lạ, chuyện cậu bỏ đi không một lời giải thích tại sao cũng không thấy sếp có phản ứng gì, tất cả dường như đều bình thường.
Nhưng một hôm,ChangHyun đột nhiên vị gọi đến văn phòng giám đốc, đang nói chuyện điện thoại, nhìn thấy cậu, giám đốc gật đầu: "ChangHyun, cậu ngồi đi".
Chưa kịp yên vị, cậu đã thấy sếp trao ống nghe cho: "Cậu nghe đi, là ông cục trưởng hôm trước đấy"
Cậu sững người, băn khoăn, khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng của ông giám đốc lúc đó cũng băn khoăn không kém. Cậu thầm đoán, có lẽ sếp không ngờ ông cục trưởng muốn gặp cậu. Ngập ngừng đón ống nghe từ tay sếp, cậu vừa 'A lô' một tiếng, bên kia đã vọng lại giọng nói đã quen cùng tiếng cười khùng khục : "Cậu Yoo, hôm đó tôi ép cậu uống rượu, cậu không giận chứ?"
Cậu đáp lại như một cái máy: "Ồ, không! Sao có thể!"
- Không thì tốt ....Thấy cậu sau đó không quay lại, tôi tưởng cậu không vui...hà hà"
- Hôm đó tôi thật có lỗi!- cậu nói vẻ đắn đo, dứt khoát đẩy tất cả sang cho JongHyun, giọng hối lỗi chân thành: "Tôi ra ngoài nghe điện thoại, đúng lúc Tổng giám đốc Choi đi qua, anh ta muốn về thăm trường cũ. Tôi cũng không ngờ tính khí anh ta dứt khoát như vậy. Tôi vừa đi vào WC, quay ra đã thấy anh ta cầm áo khoác đứng chờ. Anh ta còn nói đã xin lỗi mọi người giúp tôi rồi, cho nên..."
- Không hề gì- Ông cục trưởng cười ngất: "Đúng là anh ấy có nói muốn cậu cùng đi về thăm trường cũ. Tôi chỉ e làm cậu phật ý, hôm đó tôi quả có uống hơi nhiều, có gì xin cậu bỏ qua..."
ChangHyun nắm chặt ống nghe, cảm thấy thái độ ông cục trưởng có vẻ kỳ quặc. Đằng sau những câu nói nhã nhặn rõ ràng có ý nôn nóng tự thanh minh cho mình.... ChangHyun bỗng thấy nực cười, điều này chẳng giống chút nào so với kiểu dạn dĩ cợt nhả khi ông ta cố tình chạm vào tay cậu tối hôm đó. Cậu còn chưa kịp phản ứng thì đầu dây bên kia lại tiếp: "Anh bạn JongHyun đi công tác phải không? Khi nào về, anh ấy đưa cậu đến chơi, ta lại gặp nhau một chầu..."
Ông ta nói vài ba câu nữa mới gác máy, lúc trả điện thoại cho sếp, cậu thoáng nghĩ, nghe khẩu khí vừa rồi của cục trưởng hình như ông ta biết quan hệ giữa cậu và anh.
Chuyện được nói ra từ miệng một người hoàn toàn không quen biết cả hai, đúng là kỳ quặc!
Ông giám đốc bỏ ống nghe xuống, nhìn cậu như có điều suy nghĩ. Ánh mắt ông ta đã di chuyển sang tập tài liệu trên bàn, lát sau lại ngẩng nhìn cậu lần nữa, nói vẻ thận trọng: "Công ty gần đây muốn mở rộng mạng lưới và mô hình kinh doanh, không chỉ thiết kế quảng cáo, về điểm này chắc cậu cũng biết".
ChangHyun gật đầu, trong hội nghị tổng kết cuối năm năm ngoái, ý tưởng này đã được nêu ra. Thực chất, nói trắng ra là hiện nay thị trường về lĩnh vực này đã bão hoà, sự cạnh tranh cũng tương đối lớn, công ty cũng đã gom đủ vốn, dự định phát triển sang lĩnh vực truyền thông. Nhưng những việc đó không liên quan nhiều đến công việc của cậu, hoạch định phương hướng, sách lược kinh doanh là chuyện của những nhân vật chóp bu trong hội đồng cổ đông. ChangHyun chỉ chuyên trách vạch ra ý tưởng sáng tạo trong những thiết kế quảng cáo cụ thể. Giám đốc nhìn vẻ mặt phân vân của cậu, nói tiếp: "Tôi đã suy nghĩ, có thể bắt đầu từ những hợp đồng quảng cáo tới đối với khu cao ốc mới khánh thành trên địa bàn thành phố để đặt nền móng cho sự chuyển hướng của công ty sang lĩnh vực truyền thông. Trước mắt, chúng ta cần một giai đoạn quá độ để thích nghi quen dần với quy trình thao tác mới"
Ngừng một lát, vừa chống tay xoa trán vừa quan sát cậu, ông ta tiếp tục: "Hôm đó, trong bữa tiệc, tôi và Tổng Giám đốc Choi của tập đoàn LC đã bàn qua về ý tưởng hợp tác, phía chúng ta sẽ phụ trách thiết kế quảng cáo khu cao ốc mới, phía họ sẽ đảm trách khâu phát hành. Thực ra tôi biết tập đoàn lớn như anh ta, bên dưới đương nhiên không thiếu đội ngũ thiết kế chuyên nghiệp nhưng gặp cơ hội hiếm có, tôi cũng làm như vô tình đề đạt hy vọng, nếu không thành công coi như là khoá học miễn phí. Mô thức quy phạm đạt trình độ quốc tế của họ, nếu sau này chúng ta có thể vay mượn, khả năng thành công đương nhiên cũng có thể lạc quan".
- ...Vậy sau đó thì sao?- Không ngờ chuyện lại có liên quan đến JongHyun, cậu bất giác muốn quan tâm.
"Không ngờ họ lại đồng ý". Mắt ông giám đốc sáng lên, cười hồ hởi: "Lúc đó, thấy Choi tổng có vẻ lơ đãng, hình như không bỏ vào tai. Nhưng sáng nay trợ lý của anh ta gọi điện thông báo hai bên có thể thảo luận chuyện hợp tác".
Nghe ông chủ nói vậy, cậu không khỏi kinh ngạc. Giám đốc phân tích đúng, với thực lực của JongHyun, LC hoàn toàn không cần thiết phải hợp tác với họ. Hơn nữa có thể đưa kinh doanh của tập đoàn đến quy mô và trình độ hiện nay, cậu không tin trước khi đồng ý hợp tác, anh không điều tra hoàn cảnh và thực lực của đối tác. Nếu điều tra phân tích, sao anh lại không thể nhận ra công ty của anh thực chất bị coi là bàn đạp, hợp tác với LC, rất có khả năng trong tương lai không xa, đối tác sẽ trở thành đối thủ của LC.
Hành động của anh khiến cậu hoàn toàn không hiểu, nhưng điều khó hiểu hơn là tại sao giám đốc lại triệu tập cậu để nói chuyện này.
Câu trả lời đến ngay sau đó.
Ông ta sờ cái cằm có đám râu ngắn, nhìn cậu vẻ phân vân: "ChangHyun, cậu và tổng giám đốc Choi ngày trước có quen nhau?"
ChangHyun cau mày. Quan hệ của họ không nhất thiết phải nói với người khác. Ông chủ có vẻ bối rối, xua tay: "Đừng hiểu lầm, không phải tôi xen vào chuyện riêng tư của nhân viên, chỉ là hôm đó thấy hai người..."
Thấy ông ta ngập ngừng, ChangHyun nói: "Bữa tiệc hôm đó là lần đầu tiên tôi gặp anh ta", giọng cậu êm ru.
- À, thế ư?- Ông chủ cười mỉm gật đầu, ánh mắt nhìn về phía cuốn tạp chí mới phát hành mà cô thư ký vừa đưa ban sáng, không hiểu sao lại lộ vẻ tinh quái, suy nghĩ một lát, ông ta tiếp: "Bất luận thế nào, chuyện hợp tác lần này với LC, hy vọng cậu cũng tham dự". Thấy ChangHyun vẫn yên lặng, ông ta lại tiếp: "Thứ nhất, cậu là chủ lực của phòng thiết kế, thứ hai, cậu là bạn cũ của Choi tổng, coi như cũng có cơ duyên nào đó. Mặc dù trong kinh doanh không thể chỉ dựa vào quan hệ, nhưng có quan hệ vẫn tốt hơn không, sau này hợp tác nhất định thuận lợi hơn. Nói thật, tôi thấy Choi tổng không phải là con người đơn giản, một nhân vật thông minh, ghê gớm. Nhìn chung khi người ta còn trẻ đã thành đạt, thường khó tránh khỏi tự phụ, nhưng anh ta không thế, con người này rất biết kiềm chế. Càng với những người như vậy, càng nên thận trọng khi quan hệ. Cho nên, ChangHyun, sau này còn phiền cậu nhiều".
Việc công hợp tình hợp lý, ông chủ đã phân tích một cách thấu đáo như vậy, người ta muốn đặt lên đầu mình cái mũ khó đội, cô muốn từ chối cũng khó. ChangHyun không nói gì, ông chủ hiểu cậu đã đồng ý. Cậu đang định đi ra, bỗng phía sau có tiếng cười khiêu khích.
Cậu quay đầu, cô thư ký giám đốc đã ngồi sau chiếc bàn rộng kê chếch bàn giám đốc từ lúc nào mà cậu không để ý. Cô ta nhìn vào chiếc gương nhỏ ngắm nghía khuôn mặt đã trang điểm hoàn hảo của mình, cô ta ngẩng đầu nhìn cậu, đằng sau vẻ giễu cợt là sự ghen tỵ khó giấu giếm.
Không thèm chấp cô ta, ChangHyun để tay lên nắm đấm cửa định mở thì lại nghe cô ta nói: "Yoo ChangHyun, anh giả bộ khéo lắm!"
- Tôi giả bộ cái gì?- cậu quay đầu lại, nhướn mày.
Để cái gương trong tay xuống bàn, cô thư ký cũng nhướn mày: "Vậy mà lần trước gặp người ta còn giả bộ không quen!". Đoạn cô ta vớ lấy cuốn tạp chí bên cạnh ném trước mặt ChangHyun: "Lại còn nói không quen tổng giám đốc của LC? Chẳng lẽ có chuyện trùng hợp khéo như vậy?"
Vừa bước vào phòng làm việc, cậu suýt va vào Hara đang chăm chú nhìn vật gì giống như cuốn tạp chí trên tay.
Nhìn thấy cậu, Hara đã một tay tóm lấy cánh tay cậu, đồng thời lắc lắc vật cầm ở tay bên kia, trợn mắt kêu lên: "Cái này! Cậu xem chưa?"
ChangHyun liếc nhìn ngao ngán rồi nhẹ nhàng gạt tay cô bạn, thở dài: "Hoá ra cậu cũng có".
Đó là cuốn tạp chí mà cô thư ký vừa ném lúc trước.
Một cuốn tạp chí khá dày, in bằng giấy bóng cứng, còn thoang thoảng mùi mực.Tạp chí mới nhất do tập đoàn LC phát hành, là ấn phẩm đặc biệt nên nội dung rất phong phú, bao gồm các lĩnh vực tài chính, bất động sản, du lịch, thời trang, dày gấp hai lần tạp chí thông thường.
Trên trang bìa màu xám bạc là khuôn mặt một người đàn ông chụp nghiêng, tuy cự ly xa nhưng vẫn vô cùng rõ nét. ChangHyun thầm nghĩ có lẽ là ấn phẩm đặc biệt nên anh mới lần đầu cho phép ảnh của mình xuất hiện chính thức ở vị trí bắt mắt như thế. Khuôn mặt nhìn nghiêng, điềm tĩnh đặc biệt tuấn tú, dáng anh cao thẳng, bộ comple màu đen sang trọng vừa vặn nổi bật vóc người hơi gầy, dáng lịch lãm cao quý, cặp môi mím, ánh mắt chăm chú, nghiêm nghị.
Tất cả với ChangHyun đều quá đỗi quen thuộc, đồng thời cũng có sức mê hoặc chết người đối với bất kỳ cô gái nào. Nhưng ChangHyun biết trong tờ báo lúc này còn có một thứ khác, cũng đặc biệt thu hút sự chú ý như bức ảnh của Choi JongHyun.
Yoo ChangHyun.
Tên của tạp chí là Yoo ChangHyun.
Hai chữ in đậm, cỡ lớn, lấp lánh, hình vòng cung, nổi bật ở góc trái của trang bìa. Đối diện với nó là ánh mắt đen thẫm trang nghiêm của JongHyun.
❤❤❤End Chương 13❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip