Chương 19: Part 2

Một ngày thật là lùng, tưởng chừng rất dài nhưng bóng tối như ập đến rất nhanh. Rất lâu sau ChangHyun đột nhiên nhớ ra: " Kim Hye Mi yêu cầu em buông tha anh", cậu hít một hơi dài nhưng giọng vẫn hơi run: " Cô ấy bảo em rời xa anh, chỉ có như vậy anh mới yên tâm đi chữa bệnh, có đúng không?".

JongHyun không trả lời ngay, chỉ lẩm bẩm: " Thì ra là cô ấy".

Lúc đó Kim Hye Mi nói: "ChanhHyun, cậu không bao giờ có thể hiểu anh ấy bằng tôi, chỉ có điều không biết tại sao anh ấy vẫn lẩn tránh không chịu điều trị... rõ ràng có thể phẫu thuật, tôi đã hỏi bác sỹ, hoàn toàn có thể phẫu thuật, nhưng anh ấy dùng dằng kéo dài thời gian. Yoo ChangHyun, hãy nghĩ cho anh ấy, vạn nhất nếu không khuyên nổi, thì tôi xin cậu, cậu hãy rời xa anh ấy...".

Mắt Hye Mi đẫm nước.

- Hãy làm phẫu thuật, em xin anh.- ChangHyun nhắm mắt, hít một hơi thật sâu: " Lẽ nào chỉ vì muốn sống với em mà anh trì hoãn phẫu thuật?".

JongHyun nói nhỏ: "Không phải thế".

- Không phải sao?

JongHyun không trả lời, chỉ ngước mắt lên nhìn cậu.

Lòng xao động mãnh liệt, cậu cầm tay anh áp lên má, như chợt nhớ ra điều gì cậu lại hỏi: " Trước hôm em định về quê, anh gọi điện cho em từ đâu?".

Thực ra cậu đã hỏi câu đó một lần. Đó là cái hôm cả hai còn ở quê cậu. Lúc đó ChangHyun đang trải nệm ở đi văng phòng khách cho anh, buột miệng hỏi như vậy và anh trả lời như nói đùa: " Ở Mỹ, lúc đó anh đang đánh bạc".

Lúc đó ChangHyun đã tưởng thật.

Nhưng bây giờ, giống như tia chớp lóe lên, tất cả hiện ra rõ ràng, ChangHyun đã hiểu nhưng vẫn hỏi: " Em không tin, rốt cuộc là có chuyện gì?".

JongHyun vẫn không nói, chỉ cúi đầu thấp hơn, ghé sát tai cậu thầm thì: "Lúc đó chỉ là do anh thấy nhớ em".

Buổi tối hôm ấy, anh cũng ôm cậu như thế này, cũng nói: "ChangHyun, chỉ là do anh thấy nhớ em".

Cho nên anh mới gọi điện vào đúng lúc đó, lúc cậu đang rất cần anh.

ChangHyun không hỏi gì thêm, nước mắt lặng lẽ tuôn, JongHyun hơi nhăn mặt ngả đầu vào tay thành ghế đi văng như chìm trong suy tưởng. Khi bàn tay nãy giờ vẫn áp vào má cậu bị thấm ướt, anh mới giật mình cúi xuống nâng mặt cậu lên, hôn vào đôi mắt ngấn nước, đoạn cậu cố mỉm cười: " Đừng khóc, anh không chết được đâu, nhưng bây giờ em phải trả lọ thuốc cho anh".

Báo cáo điều trị của JongHyun là do Hye Mi ngẫu nhiên phát hiện ra. Trong đó có rất nhiều thuật ngữ chuyên môn, cô không hiểu lắm, chỉ biết một điều là JongHyun có một cái u trong đầu, nhưng anh đã từ chối phẫu thuật, cô suy đoán lý do có thể ở phía ChangHyun nên đã đến tìm cậu.

Tuy là u lành, nhưng lại đè vào dây thần kinh quan trọng, gây đau đầu và mất thị giác tạm thời, thậm chí mù hẳn.

Dù đã biết điều đó, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy những viên thuốc giảm đau màu trắng bé xíu, ChangHyun không khỏi hoảng sợ, người bất chợt run lên. Nhìn anh cho viên thuốc vào miệng, chiêu với một ngụm nước, cậu nhăn mặt hỏi: " Đau lắm phải không?"

JongHyun đặt cốc nước xuống bàn, giơ tay kéo cậu ngồi xuống nói: " Đừng cau mày thế, không đau đâu", giọng anh nhẹ nhàng như dỗ trẻ nhỏ.

Thực ra trong khi thuốc còn chưa phát huy tác dụng, quả thực rất đau...

Cậu lặng lẽ lồng bàn tay mình trong tay anh, bàn tay anh hơi lạnh, mồ hôi dính nhớp nháp.

Sao lại không đau, nếu vậy tại sao anh lại có mồ hôi lạnh?

Cậu đứng dậy đỡ anh nằm xuống: "Anh nằm nghỉ đi, em đi nấu gì cho anh ăn".

Cậu vừa định quay đi thì JongHyun đã nắm tay cậu kéo lại, anh gượng cười, nói: "Nhà anh không có thức ăn đâu".

- Thế nào cũng có.- cậu mỉm cười, "anh ngủ đi, để em giải quyết".

Cuối cùng cậu phát hiện thấy hòm gạo cũng trống không, có lẽ gần đây JongHyun gần như ở hẳn chỗ cậu nên trong tủ lạnh ngoài vài đồ uống và mấy quả trứng gà thì không có gì hết.

May trong tủ bếp cậu tìm thấy hai gói mỳ, có thể dùng tạm. Trong lúc chờ nước sôi, ChangHyun nhìn gian bếp, toàn những đồ dùng hầu như còn mới nguyên, không biết vì sao cậu bỗng dưng cảm thấy bồn chồn.

Nấu xong bát mỳ vào phòng ngủ, JongHyun đã nằm xuống giường, mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn.

Cậu sợ làm anh thức giấc nên không bật đèn. Vừa để bát mỳ lên bàn đã thấy anh mở mắt, cậu lại gần hỏi: "Anh có ngủ được chút nào không?".

JongHyun cười: " Có, anh cũng thiếp đi chút ít". Nói đoạn từ từ ngồi dậy dùng hai ngón tay day thái dương.

Nhìn động tác của anh cậu mới thấy rất quen. Thời gian này, anh hay dùng ngón tay day huyệt thái dương, nhưng cậu không để ý, cho là anh bị mệt.

Cậu đưa bát mỳ cho anh, âu yếm: "Anh đói không?".

JongHyun đón bát mỳ, nhìn kỹ một lát, nhướn mày, giọng vui vẻ: " Nhìn em thế này anh không quen lắm".

Cậu ngạc nhiên: " Em làm sao?".

Cậu vẫn như thường, có gì khác đâu?

- ... Không có gì." Anh nói, bắt đầu ăn.

Ăn xong, hình như anh hơi buồn ngủ, mặc dù anh nhất định đòi ChangHyun cùng nằm nói chuyện, nhưng mới được một lát anh đã ngủ thiếp đi.

Khi nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho anh, cậu mới nhận ra có lẽ cậu khác thật. Trước đây, thậm chí mới chỉ một tiếng trước, cậu đâu có thận trọng chăm sóc anh như thế này, trái lại chỉ có anh chăm sóc cậu. Tất cả đột nhiên thay đổi và JongHyun đã nhạy cảm nhận ra. Thấy anh đã thở đều, ChangHyun lặng lẽ lui ra, đến bên cửa sổ.

Không biết từ lúc nào, bên ngoài mưa đã ngớt, nhưng bầu trời vẫn một màu u ám. Ở khu chung cư này các tòa biệt thự cách nhau khá xa, tạo nên tầm nhìn thoáng rộng, có rất nhiều cây xanh. Không muốn để anh một mình, ChangHyun gọi điện bảo nhà hàng đưa đồ ăn đến.

Khi đồ ăn mang đến, JongHyun vẫn chưa tỉnh dậy, ChangHyun không mang theo tiền, đành đi tìm ví của anh.

Trả tiền xong, cửa đóng lại, cậu vẫn cầm trong tay chiếc ví da lớn màu nâu, mềm mại. Cậu ngắm nhìn cái vật giống như một đồ trang trí xinh đẹp, bất giác không kìm được mở ra, ở ngăn trong cùng có vật gì giống như miếng bìa cứng, cậu do dự một lát rồi rút ra. Một bức ảnh. Tuy đã cũ đi nhiều, các mép thầm chí đã ngả màu, nhưng khuôn mặt cậu con trai trong ảnh vẫn rõ nét, trẻ măng, tươi rói, mắt trong veo.

Cậu vẫn nhớ nguyên hình ảnh hôm đó, lúc đưa tặng cho JongHyun.

Mỉm cười, cậu lật mặt sau bức ảnh. Trên đó là nét chữ của cậu, vốn rất rõ nhưng qua thời gian cũng bắt đầu mờ dần.

ChangHyun của tôi.

Chính tay cậu viết bốn chữ đó.

Vậy mà bây giờ nhìn lại vẫn thấy ngẩn ngơ.

Phía sau nét chữ mềm mại có một dấu hỏi lớn, ai đó đã dùng bút đỏ đánh thêm vào, nét bút phóng khoáng.

Đúng lúc đó, sau tiếng " tạch", điện bừng sáng.

JongHyun đứng ở chân cầu thang, mái tóc hơi rối, vẻ xanh xao lúc trước dường như tan biến, khuôn mặt anh lúc này hồng hào, khỏe khoắn, rất mực tuấn tú.

Anh đã nhìn thấy ví tiền và bức ảnh trong tay cậu nhưng không nói gì, anh nhìn những túi đồ ăn trên bàn, hỏi: "Mua nhiều đồ ăn thế này? Em định tiệc tùng sao?", đoạn vui vẻ giúp cậu mang những cái túi vào nhà bếp.

ChangHyun đến ngồi lên đi văng ngắm nhìn bức ảnh. JongHyun cũng đến ngồi bên cạnh cậu, cũng nghiêng đầu ngắm nhìn.

- Thời gian thật vô tình!- ChangHyun thở dài.

Anh mỉm cười, lấy bức ảnh từ tay cậu đặt trở lại vào ví, để lên bàn, quàng tay ôm cậu vào lòng, nói như dỗ dành: "Em buồn gì chứ, ChangHyun của anh vẫn đẹp thế kia mà, người đáng lo phải là anh chứ?".

Cậu vội đưa ngón tay chặn môi anh, rướn người định hôn. Anh nghiêng đầu tránh, vui vẻ: " Anh chưa đánh răng".

ChangHyun lắc đầu, nhìn vào mắt anh, nũng nịu: "Em yêu anh!".

Cậu hôn tới tấp vào môi, vào mắt anh, sôi nổi thầm thì: "JongHyun, em yêu anh".

Bàn tay anh ngập ngừng giây lát rồi siết chặt cậu vào lòng.

Mắt cậu bỗng cay xè.

Khi anh buông ra, ChangHyun níu lấy anh: "Phẫu thuật thôi, em sẽ đi cùng anh".

Trong gian phòng đèn sáng rực, JongHyun tựa vào tay ghế đi văng, ChangHyun gục vào lòng anh, bàn tay luồn vào mái tóc của cậu. Lát sau anh nói: " James là bác sỹ điều trị chính của anh, mọi việc sẽ do anh ấy thu xếp".

ChangHyun hỏi: " Anh định phẫu thuật ở thành phố này sao? Hay là sang Mỹ nhé?". Chợt nhớ lại chuyến ra nước ngoài lần trước của anh, cậu hỏi: " Chúng mình đi New York nhé?". Anh nhìn cậu gật đầu: " Được, New York mới là nơi làm việc thực sự của James".

JongHyun níu tay cậu: " Em trở nên nôn nóng từ bao giờ vây?". Kéo cậu ngồi vào lòng, anh hỏi nhỏ: "Em định đi với anh thật sao?".

- Mình đã thỏa thuận rồi mà!

Rồi cậu cố bỏ anh ra.

Tối hôm đó, ở lại chỗ anh, tận mắt nhìn thấy JongHyun gọi điện cho James, thông báo kế hoạch của họ, cậu vừa mừng vừa lo.

Dường như hy vọng và lo âu đang cũng vẫy tay ở phía trước.

Đêm đó gục trên ngực JongHyun, bên trái là tiếng tim anh, từng nhịp, từng nhịp, bình ổn, mạnh mẽ, dường như những âm thanh đó đã từ ngực anh truyền đến cơ thể cậu.

Cậu không thể tưởng tượng một ngày nào đó nếu không có anh cuộc sống cậu sẽ ra sao.

- Ngày mai em không đi làm.- Cậu nói.

JongHyun nhướn mày: "Sao thế?"- anh chợt hiểu ra, cười: "Nhưng sáng mai anh phải đến công ty, có một số việc cần bàn giao".

Cậu bỗng thấy thất vọng, bây giờ, cậu chỉ muốn ở bên anh từng giây từng phút.

Dường như hiểu tâm tư của cậu, JongHyun cúi đầu hít mùi dầu gội trên tóc, nén thở dài, nói: "Hay là em đến công ty với anh?".

Yên lặng một lát, ChangHyun lắc đầu, mỉm cười: "Em sẽ ở nhà đợi anh".

Vẫn chưa đến thời điểm quyết định, nếu cậu tỏ ra yếu đuối, lấy đâu sức lực chịu đựng những ngày tiếp theo?

Vuốt tóc cậu, anh ngập ngừng: "ChangHyun, em phải đồng ý với anh một chuyện".

Cậu khẽ cựa mình, anh nói tiếp: "Ca phẫu thuật này có thể coi như một canh bạc, chúng ta đã lựa chọn, đã quyết định chơi, vậy em phải hứa với anh, em có thể chấp nhận thua cuộc".

Hàng mi dài của cậu lay động, đổ một hình vòng cung màu thẫm, nhưng hơi thở vẫn đầu.

Lặng lẽ kéo chăn đắp cho ChangHyun, anh giơ tay vặn nhỏ đèn bàn.

Khi thấy JongHyun đã thở đều, cậu mới mở mắt, từ từ ngồi dậy, ra khỏi giường.

Cậu đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thành phố vẫn sáng đèn, bao nhiêu ngọn đèn lung linh như những đốm lửa như vậy, không có đốm lửa đó tất cả sẽ chìm trong bóng tối lạnh lẽo. Lúc trước không trả lời câu hỏi của anh, cậu biết làm như vậy sẽ khiến anh thất vọng, nhưng canh bạc này là mạng sống của cậu, Yoo ChangHyun này không thể thua.
❤❤❤End chương 19 part 2❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip