.55


CHƯƠNG 55: ÉO LE

Buổi sáng Kế Dương vừa mở cửa thì giật mình khi thấy một đống đang ngồi trước cửa. Cậu còn chưa kịp thốt lên thì đã bị anh ôm chầm lấy

- Kế Dương, anh không muốn chia tay... Em quay lại với anh có được không?

- Hạo Hiên ...

- Xin lỗi em, là anh vụng về khiến em hiểu lầm. Nhưng em tin anh đi, anh thật sự rất yêu em mà Kế Dương. Anh không cho em biết chuyện quá khứ chỉ vì anh không muốn nhắc lại mà thôi, anh coi như nó chưa từng tồn tại. Bây giờ anh chỉ có mình em, anh sẽ không nói dối em bất cứ điều gì nữa, sẽ không làm em đau lòng... Xin đừng rời xa anh, anh cần em!

Hạo Hiên nói liền một hồi rồi im lặng ôm chặt con người nhỏ bé, anh sợ nếu buông ra cậu sẽ lại đi mất. Kế Dương từ ngạc nhiên sang hạnh phúc, nước mắt vô thức rơi xuống. Cậu đã mong Hạo Hiên đến biết chừng nào, cả ngày chỉ buồn bã nhớ nhung. Cậu xé lòng khi nói lời chia tay, lại sợ rằng sẽ không thể gặp lại anh nữa. Kế Dương vòng tay ôm bờ vai rộng, cậu cười

- Anh để em chờ lâu quá...

- Kế Dương... anh xin lỗi...

Nhưng Hạo Hiên lại thấy có gì đó kì lạ liền buông ra giữ vai cậu

- Khoan... em vừa nói gì? Chờ anh là sao...?

Kế Dương lấy tay lau đi nước mắt đọng lại trên hàng mi cong, cậu không nhịn được liền bật cười một tiếng rồi véo má anh

- Hạo Hiên, anh ngốc quá! Em chỉ giả vờ chia tay để xem anh có thực sự yêu em không thôi... Anh đến tìm em tức là anh thật lòng...Em hạnh phúc lắm!

Giờ đây mới nhận ra, Hạo Hiên cau mày nhìn cậu, ánh mắt làm bộ tức giận nhưng không giấu nổi nhu tình

- Kế Dương, em dám thử anh bằng cách đó? Em gan lắm...

Cậu ôm eo anh, đầu dựa vào ngực anh dụi dụi

- Em không làm như vậy thì sao biết được anh yêu em nhiều như thế nào, anh có biết em rất sợ anh sẽ không tới nữa, anh sẽ đồng ý để em rời xa anh thật. Lúc nói chia tay tim em thật sự rất đau đấy... Tại sao khi đó anh không giữ em lại, tại sao anh nói là cứ làm nếu em muốn? Anh đáng ghét lắm...

- Được rồi, là anh có lỗi. Anh sẽ không ăn nói tùy tiện như thế nữa đâu...

Hai người dẫn nhau vào nhà và đóng cửa lại. Hạo Hiên búng nhẹ ngón tay lên trán Kế Dương

- Anh không tin cái đầu nhỏ này của em lại nghĩ ra ý tưởng táo bạo như thế. Nói mau, có phải chính ba anh kêu em làm vậy phải không?

Cậu tròn đôi mắt nai ngơ ngác lên nhìn, thế này thì giấu sao nổi đây, chưa gì đã bị anh nhìn thấu tâm can rồi. Cậu ậm ừ

- Đừng trách ba anh, bác ấy cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi... Em biết ơn vì bác ấy đã ủng hộ chúng ta đến với nhau, em còn sợ bác không thích em...

- Từ đầu anh đã bảo chuyện xin phép bố anh thì không thành vấn đề rồi em lại không tin...

Kế Dương liếm nhẹ môi, đó là thói quen khó bỏ của cậu, đôi môi đỏ hơi ướt như mời gọi người đối diện. Hạo Hiên nâng cằm cậu lên, cậu nhắm chặt mắt lại trông thật đáng yêu. Hơi thở của anh mỗi lúc một gần, chỉ chạm một cái nhẹ nhàng lại mang đến một nụ hôn cháy bỏng. Cậu để Hạo Hiên thưởng thức hết vị ngọt của mình mới buông ra, anh nhìn đắm đuối đôi mắt trong veo

- Lần này anh chỉ phạt nhẹ thế thôi. Nếu còn có lần sau sẽ nặng hơn đấy, cấm em nói chia tay!

- Sẽ không đâu!

- Anh buồn ngủ quá, đêm qua thức trắng rồi. Cho anh ngủ nhà em nhé!

Nói rồi anh ung dung ôm Kế Dương lên giường đi ngủ.

-----------------------------------------------

Tiêu Chiến đang ngồi tập trung làm việc trong phòng. Ánh sáng của đèn điện càng tôn lên nét cuốn hút cho khuôn mặt đẹp như tạc của hắn. Vầng trán rộng đầy vẻ vương quyền, đôi mắt to, sống mũi cao tuyệt hảo và bờ môi nhàn nhạt quyến rũ. Dáng ngồi mang nét uy nghiêm của bậc quân thần...

Nhất Bác mở cửa bước vào, nét mặt hắn từ nghiêm túc trở lên ôn nhu nhìn cậu. Rồi hắn nhíu mày khi phát hiện vẻ mặt cậu không vui

- Em sao thế?

Cậu không nói gì mà chỉ thở dài ngồi xuống, gương mặt rõ ràng đang có điều khúc mắc. Hắn nắm tay cậu hỏi lại

- Nhất Bác, có phải em suy nghĩ về chuyện chúng ta không? Ừm... anh xin lỗi vì thông báo mình sẽ kết hôn, nhưng dù sao em cũng chấp nhận rồi mà... Nếu em thấy vội quá thì anh sẽ kéo dài thời gian cho em thích nghi một chút...

Cậu lắc đầu nhìn hắn

- Không, em không nghĩ về chuyện đó... Tiêu Chiến, anh biết chuyện anh Hoàng Phong chứ?

Tiêu Chiến gật đầu. Cậu quay đi chỗ khác, ánh mắt đẹp nhìn xa xăm

- Em lo cho anh ta?

- Đúng vậy...

- Nhất Bác...

- Nói gì thì nói, em cũng sống với anh ấy hơn ba năm, không có tình cũng có nghĩa. Em hận anh ấy vì đã hại con của em, nhưng anh ấy đã cho em rất nhiều, cho em cả tình yêu của anh ấy...

- Nhưng em đã quyết định dứt bỏ rồi thì sao còn lo lắng nữa?

- Em biết là thế nhưng.... em không cam tâm nhìn thấy Hoàng Phong bị như vậy. Em lo cho cả Hoàng nhi nữa...

Nói đến đứa bé mắt Nhất Bác lại hoe hoe đỏ. Hắn không đành lòng liền áp đầu cậu ngả vào bờ vai vững chãi

- Em nghĩ nhiều quá rồi. Ai cũng phải có lúc gặp khó khăn, anh ta là đàn ông, lại là một người ba, chắc chắn sẽ tự tìm ra lối thoát cho mình thôi.

Cậu hít lấy thật sâu hương bạc hà trên người hắn

- Tiêu Chiến, em xin lỗi nếu những lời của em vừa rồi khiến anh chạnh lòng. Em chỉ là...

- Được rồi, anh tin mà. Không tin em thì sao chúng ta có ngày hôm nay...

Nói vậy thôi nhưng thực sự hắn có tổn thương một chút khi thấy cậu vẫn lo lắng cho Hoàng Phong như thế. Hắn tự nhủ phải giữ thật chặt cậu bên mình, chăm sóc bảo vệ cậu cả đời này...

------------------------------------------------

- Ba, con thấy nhắm vào Vương Nhất Bác không thể được đâu... Cậu ta ở Tiêu gia an ninh chặt chẽ lắm, chúng ta không hành động được...

Người đàn ông to béo ngồi gật gù

- Nhắm vào một không được ta sẽ nhắm vào nhiều người, ba đã có cách rồi... Lần này phải dồn Tiêu Chiến vào thế tiến thoái lưỡng nan, hắn sẽ không thoát được đâu... Mẫn Lệ, một tên nhân viên cao cấp của Tiêu thị đang ngoại tình với con có đúng không? Đến lúc sử dụng anh ta rồi...

------------------------------------------------

Sáng sớm...

- Có chuyện gì Ngô Bảo?

- Tiêu tổng, chuyện lớn rồi. Mật khẩu máy chủ của công ty chúng ta bị hack, tất cả cổng nối dữ liệu đã không cánh mà bay, hoạt động của nhân viên phải dừng lại hết...

Hắn trợn mắt ngồi bật dậy. Ngay sau đó lại tiếp nhận cuộc điện thoại từ Andex

- Tài khoản ngân hàng của Tiêu thị bị khóa rồi Tiêu tổng, giá cổ phiếu đóng băng toàn bộ. Tôi không biết chuyện quái gì đang xảy ra nữa...

.......................................

Nhất Bác tỉnh giấc thì không thấy Tiêu Chiến bên cạnh. Cậu chạy xuống nhà hỏi quản gia

- Dạ, cậu chủ lái xe đến công ty từ sớm rồi ạ...

- Chú có biết anh ấy có việc gì không?

- Không thưa cậu...

- Vâng, cảm ơn chú...

Cậu gật gật đầu "Chuyện gì mà gấp vậy nhỉ?" Cậu lấy điện thoại gọi nhưng hắn không nghe máy, đáp lại chỉ là tiếng tút tút ngân dài. "Chắc anh ấy bận gì đó..."

Người giúp việc bưng cho cậu một bát cháo bào ngư, cậu vô cùng nghiện món này, chỉ ngửi mùi đã thấy hấp dẫn rồi. Đây là món mẹ thường nấu cho cậu hồi nhỏ. Nhất Bác cảm ơn rồi vui vẻ ngồi xuống ăn. Muỗng đầu tiên thật tuyệt vời... nhưng cháo vừa trôi xuống họng thì bụng cậu tự nhiên quặn lại, miệng đắng ngắt, hương thơm nghi ngút từ bát cháo xông vào mũi cậu thật khó chịu. Cậu liền buồn nôn và che miệng chạy ngay vào nhà vệ sinh.

Nhất Bác nôn lên nôn xuống nhưng không có gì ra ngoài hết, chỉ có một chút nước. Sáng sớm cậu đã ăn gì đâu, mới vừa đưa được cháo vô miệng thì bị như thế này, cậu rửa mặt nhìn gương rồi lắc đầu nhất thời không nghĩ đến sự đã có sự tồn tại của một sinh linh bé bỏng trong bụng mình...

Cậu mệt mỏi mở cửa bước ra, cơn buồn nôn đáng ghét lại xông đến. Cậu vội quay trở lại vào trong trước con mắt đầy nghi hoặc của cô giúp việc. Nhất Bác mở cửa lần thứ hai đi ra ngoài, trông bơ phờ hơn, cô giúp việc lên tiếng

- Cậu không sao chứ? Đáng lẽ cậu nên bảo tôi trước rằng cậu đang mang thai thì tôi sẽ không cho bào ngư vào nấu cháo... Tôi sẽ làm cho cậu chén khác...

Nói rồi cô vội vàng đi. Cậu giữ lại, ánh mắt không khỏi ngạc nhiên

- Chị... chị vừa nói gì...? Mang thai...?

09.02.2023

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip