Chương 38: Gặp mặt

- "Diệp tổng, mai chúng ta có cuộc gặp mặt với đối tác." Thư kí Lâm nói.

Trân Ni gật đầu:"Được rồi, anh nghỉ ngơi đi, sắp tới sẽ khá vất vả đấy."

- "Vâng." Anh ta nói rồi đi về phòng.

Trân Ni đi vào phòng tắm, xả nước ấm rồi ngâm mình.

"Tít..tít..tít.." Lúc này chiếc điện thoai của cô rung lên, cô đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại.

- "Đang làm gì vậy?" Lý Thiên Vỹ hỏi.

Trân Ni mỉm cười:"Em mới xuống máy bay, đang nghỉ ngơi. Sao hả? Nhớ em rồi hay sao mà gọi thế?"

Lý Thiên Vỹ gật đầu:"Ừ."

Khóe miệng cô cứng lại, nhìn chiếc nhẫn trên tay mình:"Em...em đi ăn tối đã nhé."

- "Ừ." Lý Thiên Vỹ nói, anh thật sự rất nhớ cô, hôm nay tâm trạng làm việc cũng bị ảnh hưởng theo.

Trân Ni cất điện thoại, cô xoay xoay chiếc nhẫn, nếu lấy anh thì cô sẽ trở thành người phụ nữ kết hôn hai lần sao?

Sáng hôm sau....

Hôm nay tại thành phố có một buổi gặp mặt và trình diễn thời trang giữa các công ty, công ty cô cũng được mời. Từ sáng cô đã thay quần áo và trang điểm đến đó.

Trong phòng thay đồ của buổi lễ, Trân Ni nhìn thư kí Lâm:"Người mẫu đại diện của chúng ta đâu?"

- "Diệp tổng, cô ấy hôm qua bị đau bụng, hôm nay vẫn đang nằm trong viện."

Trân Ni cau mày, vậy phải làm thế nào bây giờ?

Không còn cách nào khác, Trân Ni nói với thư kí Lâm.

- "Mang thiết kế của chúng ta đến đây."

Thư kí Lâm nhìn cô:"Nhưng mà, Diệp tổng, người mẫu của chúng ta?"

- "Tôi sẽ làm." Trân Ni nói.

Thư kí Lâm nhanh chóng mang thiết kế của cô đến, là một bộ váy màu trắng dài đến gần mắt cá chân.

Chân váy không cần họa tiết gì nhiều, đơn giản nhưng nổi bật, không cầu kì nhưng rất quý phái.

Cổ của chiếc váy được thiết ké theo kiểu cổ tròn, để lộ phần cổ trắng gầy, trên cổ váy có đính ít đá nhỏ để nổi bật.

Sau lưng được may bằng vải mỏng, không quá kín đáo nhưng cũng không hở hang.

- "Oa, Diệp tổng, cô mặc bộ váy này thật đẹp." Thư kí Lâm nói.

Trân Ni thả tóc ra, cô chọn một bông hoa giả rất nhỏ để cài lên tóc. Nhìn qua rất đẹp và thu hút, mọi người bên trong đều trầm trồ khen ngợi.

Đèn của sân khấu bên ngoài sáng lên, MC một thân âu phục màu xanh lên phát biểu. Lời nói không dài dòng lại dễ hiểu. Phía dưới toàn là những người có máu mặt trong ngành thời trang.

Những người mẫu đại diện từng người bước ra trình diễn những thiết kế của công ty mình, tiếp theo đến lượt Trân Ni.

Cô hít thở sâu rồi nâng nhẹ chiếc váy lên bước ra ngoài, tất cả ánh đèn chiếu vào cô tạo nên một không gian đẹp đẽ.

Cô như một thiên thần nhẹ nhàng lướt qua mắt mọi người, bên dưới mọi người bắt đầu bàn tán.

Lúc này, Kim Chung Nhân đi vào, theo sau là thư kí Hoàng.

- "Kim tổng, là Diệp tiểu thư." Thư kí Hoàng nói.

Kim Chung Nhân ngước lên sân khấu nhìn nhưng chỉ còn lại bóng lưng, không rõ nét, nhưng bóng lưng ấy lại rất quen thuộc.

Tim anh đạp lên từng hồi, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng như ban đầu. Ba năm trôi qua, anh so với Kim Chung Nhân ngày trước càng điềm tĩnh hơn, anh càng lạnh lùng và tàn nhẫn hơn.

Ba năm, anh không ngừng tìm kiếm người phụ nữ đó. Kim Chung Nhân nhìn đến khi cô đi khuất ra sau bức rèm:"Anh nhìn lầm rồi."

Thư kí Hoàng khó hiểu, chắc có lẽ là mình nhìn lầm thật.

- "Mời Kim tổng, tổng tài tập đoàn Thịnh Hồng lên nói đôi lời về buổi lễ hôm nay."

Bên trong, Trân Ni nghe đến tên anh là người như đông cứng lại, tại sao ba năm rồi cô vẫn không thể thay đôi được suy nghĩ của bản thân rằng mình vẫn còn yêu anh.

- "Ngài là Uông tổng phải không ạ?" Thư kí Lâm hỏi.

Người đàn ông phía trước có vẻ đẹp hào hoa gật đầu, thư kí Lâm nói tiếp:"Đây là Diệp tổng của chúng tôi, có hẹn anh trong buổi lễ hôm nay."

Hắn ta nhìn cô:"Thật không ngờ còn trẻ như vậy mà lại là tổng tài của một tập đoàn, xinh đẹp, thành đạt, thật là muốn lấy hết hồn của đàn ông chúng tôi."

Trân Ni mỉm cười, ngồi xuống phía đối diện của anh ta:"Tôi cũng không ngờ Uông tổng đây lại đẹp trai và khí chất như vậy."

- "Quá khen, cạn ly." Hắn ta nâng ly rượu về phía cô.

Trân Ni mỉm cười cầm lấy ly rượu, thư kí Lâm ngăn lấy.

- "Diệp tổng, để tôi uống thay cô."

Trân Ni mỉm cười:"Không sao, tôi muốn uống cùng Uông tổng đây một ly chào hỏi. Mời." Cô nói với cả hai.

Nói chuyện một lúc, Trân Ni cảm thấy chóng mặt nên xin phép về trước. Ra đến cửa của, cô đụng phải một người đàn ông.

- "Xin lỗi, xin lỗi." Cô nói.

Hắc Bạch Lam nắm nhẹ hai bả vai cô:"Trân Ni? Là em sao?"

Trân Ni ngẩng đầu lên nhìn anh ta, cười lạnh:"Chào anh, lâu rồi không gặp."

Anh ta lấy điện thoại ra định gọi cho Kim Chung Nhân, Trân Ni thấy vậy liền nói:"Nếu không có việc gì tôi xin đi trước."

- "Trân Ni, em đợi một lát, Kim Chung Nhân cũng đang ở đây."

Trân Ni đẩy anh ta ra:"Gọi anh ta đến để sỉ nhục tối sao? Vậy thì xin lỗi, tôi không rảnh".

Nói rồi cô quay người bỏ đi, một chiếc xe dừng lại. Thư kí Lâm bước xuống mở cửa xe cho cô:"Xin lỗi Diệp tổng, dưới tầng hầm nhiều xe quá."

Trân Ni dựa đầu ra sau:"Không sao, lái xe đi."

Quán bar Ảo cư, Kim Chung Nhân đang ngồi uống rượu cùng Hắc Bạch Lam.

- "Cô ấy trờ về rồi, tôi chưa kịp tìm ra cô ấy thì cô ấy đã trở về rồi." Kim Chung Nhân nói.

Hắc Bạch Lam cau mày:"Tôi đã cho người điều tra chỗ ở của cô ấy rồi, rất nhanh sẽ có kết quả thôi."

Kim Chung Nhân lắc nhẹ ly rượu, anh thấy hình ảnh của cô bên trong ly rượu vang, anh mỉm cười chua xót rồi uống hết ly rượu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip