4.1

Người trở về và biết phải quên đã có với ta những giấc mơ này

nằm bên nhau mà vẫn thương từng hơi thở

chạm môi nhau mà vẫn muốn gần hơn nữa

ngồi bên nhau mà vẫn thèm nhiều thêm một chổ dựa

giống những cuộc đời vĩnh viễn cô đơn

Người trở về và vun vén cùng một người khác niềm tin

đây là lần sau cuối người được quyền chọn lựa

dốc hết lòng mình ra để cho hết những nặng nợ

gom góp mỗi sẻ chia thành nhung nhớ

và đắp lên đời nhau

Để từ đó những giấc mơ…

càng lúc càng vắng đi những người biết đợi chờ.

Mộng. (1)

Park Kyung thi vào trường cao đẳng thành công, vì thế đương nhiên phải chúc mừng. Trước đó Ji Ho đã nhận lời mời Park Kyung bữa cơm, vì thế anh để Park Kyung chọn chỗ, anh nghỉ ngơi một ngày rồi sẽ nhanh chóng qua tìm.

Bởi vì hôm nay phải ra ngoài hẹn với Park Kyung, Ji Ho ăn mặc tóc tai chỉnh tề. Quần áo dù không phải mới nhưng cũng là đồ anh và Park Kyung cùng nhau chọn, Park Kyung nói anh mặc bộ này đặc biệt rất hấp dẫn. Anh cười, bảo em thế mà còn biết nói đùa.

Lúc Ji Ho làm những việc này Kwon Hyuk ngồi ở một bên, im lặng dõi theo. Anh dỗ Kwon Hyuk rằng hôm nay anh có việc phải ra ngoài, có thể sẽ về trễ, nên phải để người ấy với y tá ở nhà chờ, có việc gì thì cứ gọi cho anh. Trong nhà tuy có điện thoại, nhưng anh vẫn mua di động cho Kwon Hyuk, tiện cho việc lúc nào cũng có thể liên lạc.

Lúc đầu người ấy còn ngoan ngoãn nói sẽ nghe lời, nhưng đến lúc nhìn thấy anh với phục trang chỉnh tề như vậy thì không biết suy nghĩ gì, anh đến chỗ nào người ấy sẽ theo đến đó, thậm chí khi anh phải rời khỏi thì người ấy cũng sống chết đòi theo, khuyên thế nào cũng chẳng được. Càng về sau hai mắt còn đỏ lên mà hung dữ trừng anh, như có điềm báo sẽ phát bệnh khiến Ji Ho sợ tới mức phải nhanh chóng về phòng.

Khi anh gọi điện thoại giải thích tình huống hiện tại cho Park Kyung, Park Kyung nói, “Nếu trạng thái tinh thần hiện tại của bạn anh như vậy, không bằng anh cứ để bạn anh theo cùng. Hơn nữa em cũng muốn gặp mặt.”

Ji Ho không phải chưa từng đưa Kwon Hyuk ra ngoài, nhưng chỉ là tản bộ ở hoa viên gần đây để giải sầu, để tâm tình thoải mái mà thôi, để tránh việc cả ngày người ấy ở trong phòng buồn bã. Nhưng bác sĩ từng dặn dò nên gắng hết sức đừng đưa Kwon Hyuk tới nơi đông người, những gì đã trải qua sẽ khiến Kwon Hyuk có sự chống đối rất lớn với đám đông, sẽ rất khó cam đoan nếu ra ngoài sẽ không phát sinh chuyện gì không. Ji Ho không muốn đưa người ấy ra phố, nhưng anh lại không muốn thất hẹn với Park Kyung, quãng thời gian này cũng ít ở bên cạnh Park Kyung, ít nhất trong hôm nay cần phải thỏa mãn mong ước của em ấy.

Sau một lúc trái lo phải nghĩ, Ji Ho nghiêm túc nhìn Kwon Hyuk, nói rằng muốn ra ngoài với anh nhất định phải theo sát anh, có chuyện gì sợ hãi nhất định phải cho anh biết, hơn nữa phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu có thể làm thế thì mới có thể đi cùng anh. Kwon Hyuk đồng ý hay không thì cũng gần như gật đầu ngay lập tức, Ji Ho nhìn thế thì chẳng thể nào yên tâm cho được. Nhưng anh rơi vào đường cùng nên chỉ có thể đổi quần áo cho Kwon Hyuk, cùng nhau ra ngoài.

Tình hình của Kwon Hyuk còn tốt hơn so với dự tính của Ji Ho, tuy rằng nơi ngã tư đông người khiến người ấy cảm thấy bất an, nhưng cậu chỉ như chú nai con hoảng sợ mà ôm chặt tay anh chứ không hề lồng lên đánh người như lúc đầu.

Khi anh dẫn theo Kwon Hyuk đi vào quán ăn đã hẹn cùng Park Kyung, Park Kyung đã ngồi đó từ trước. Cậu vừa nhìn thấy Ji Ho trên thay còn kéo theo người nào đó thì lập tức đứng lên.

“Kyungie.” Dẫn theo Kwon Hyuk đi đến trước mặt Park Kyung, Ji Ho cười với người trước mặt. Nhưng cánh tay anh bất chợt nhói lên, lại chuyện gì đây? Ji Ho kỳ quái xoay lại nhìn thì thấy Kwon Hyuk đang dùng sức trừng mắt nhìn anh.

“Ji Ho-ah, đây là người bạn anh nói sao?” Trong mắt Park Kyung là vẻ kinh ngạc, “Trời ơi, đẹp quá mà.” Tuy rằng dùng từ xinh đẹp để hình dung một người đàn ông không được thích hợp lắm, nhưng ngoại trừ xinh đẹp, thật sự cậu không biết phải dùng từ nào mới đúng.

“Em cũng rất đáng yêu.” Cánh tay lại bị người dùng sức nhéo nhẹ, Ji Ho bị đau lại có chút khó hiểu, nhưng vẫn chỉ giới thiệu với Park Kyung, “Kyungie, đây là Kwon Hyuk. Hyuk, đây là Park Kyung, là người yêu của tôi.”

Nghe được lời anh, Kwon Hyuk trừng lớn mắt, sau đó không thể tin nhìn về phía Park Kyung. Ji Ho đang lấy làm lạ về phản ứng của người bên cạnh, người ấy đã buông tay anh ra, vọt tới trước mặt Park Kyung mà dùng sức đẩy Park Kyung ngã lên đất, rồi lại dùng sức giẫm xuống.

“Hyuk! Đang làm gì đó!?”

Ji Ho giật bắn cả người nhanh chóng kéo Kwon Hyuk ra, cũng lần đầu lớn tiếng nói chuyện với Kwon Hyuk. Nhưng anh chỉ lo đến Park Kyung té trên đất mà không chú ý tới sắc mặt kỳ lạ của Kwon Hyuk. Kwon Hyuk xông ngay ra ngoài, Ji Ho lúc này đang đỡ Park Kyung, chỉ có thể hô to, “Hyuk đi đâu thế, mau trở lại, Hyuk!”

“Gọi lớn như vậy có ích gì, anh mau đuổi theo đi!” Park Kyung biết chuyện nào khẩn cấp hơn, nhanh thúc giục anh.

“Nhưng mà…”

“Em không sao, hơn nữa em một người bình thường sao lại có thể so với người bệnh, anh đuổi theo đi, anh ấy chạy lạc mất bây giờ!”

Một câu ‘chạy lạc mất’ của Park Kyung khiến Ji Ho thiếu chút nữa ngừng thở, thấy Park Kyung thật sự không có việc gì anh mới đuổi theo. Dưới sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ, Park Kyung chậm rãi đứng lên, nhìn về phía anh chạy đi, cậu cười khổ. Xem ra bữa tiệc lớn hôm nay là không thể rồi.

Ngồi trên ghế, Park Kyung có hơi ngây ra. Cái tên Kwon Hyuk khiến cậu nhớ tới rất nhiều việc. Có lẽ đây không phải là lần đầu cậu nghe thấy tên này, lúc Ji Ho nói mới, dường như cậu đã từng nghe qua một cái tên…

“Kwon… Hyuk…” Có một lần, là lần Ji Ho nói bị người đánh cướp. Không biết mơ thấy gì, anh nhăn mày lại, bật ra hai chữ này. Lúc trước cậu nghe không rõ lắm, chỉ biết anh đang gọi tên người ấy, người làm anh ngay cả lúc đang ngủ cũng phải nhíu mày.

“Hyuk… Holke…”

Yên lặng lặp lại tên này, Park Kyung bật chợt nhận ra một việc, chính là cái tên cũ của cậu thuở nào phát âm rất giống tên của người đó. Còn nhớ rõ lúc trước ở câu lạc bộ đêm kia được Ji Ho chỉ đích danh, là trùng hợp hay là…

Ngồi trên ghế, Park Kyung chỉ cảm thấy mình tựa như bị người dùng một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống chân, lạnh thấu tim gan.

Ji Ho đuổi theo, anh nhanh chóng tìm được Kwon Hyuk, bởi vì cả đám đông đang bu quanh mà nhìn người ấy, còn người ấy ôm đầu ngồi trên đất gào to. Tiếng gào sau thê lương hơn tiếng trước, gào đến mức con tim Ji Ho cũng muốn nát tan. Anh đẩy đám người ra, xông lên mà ôm lấy Kwon Hyuk, muốn đưa người ấy về xe nhưng người kia lại không chịu, vừa khóc vừa bảo rằng chán ghét anh lắm.

“Tôi ghét anh… Anh không cần tôi, tôi ghét anh…”

“Không có, không có không cần Hyuk!” Ji Ho chỉ có thể lặp lại một lần rồi thêm một lần nữa.

“Anh có! Anh có! Anh có Park Kyung… Anh không cần Hyuk… Anh không cần tôi…”

Kwon Hyuk càng khóc càng lớn, lại chẳng chịu đi cùng anh, Ji Ho chỉ có thể ôm ghì siết chặt Kwon Hyuk vào lòng trước mắt mọi người, để người ấy thoải mái khóc.

Làm sao không cần… Làm sao có thể không cần… Kwon Hyuk… Hãy tin tôi, tôi sẽ không rời khỏi cậu…

Lời thề nguyền cứ thế lặp lại mãi không ngừng. Rốt cuộc Kwon Hyuk dần an tĩnh lại. Ji Ho nhân cơ hội ấy đưa Kwon Hyuk trở lại xe, đang muốn lái xe đưa người ấy về nhà, nhưng người ấy cứ ôm ghì lấy anh, dù thế nào cũng chẳng chịu buông ra nữa, vậy là anh căn bản không thể lái xe. Ji Ho chỉ có thể ôm người ấy như vậy, trong không gian nho nhỏ bịt kín này lẳng lặng ôm người ấy, lẳng lặng trao tất cả của mình cho người ấy, dù không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Nghĩ đến chuyện này sẽ tạo thành ảnh hưởng cho bệnh tình Kwon Hyuk, nhưng ngoại trừ việc ngày càng dính anh, thấy anh vừa tiếp xúc với điện thoại thì nhìn anh chằm chằm, biểu hiện của người ấy không có gì khác biệt. Điều này làm Ji Ho thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhân lúc người ấy ngủ anh gọi điện cho Park Kyung, hỏi Park Kyung có bị thương gì hay không, còn nói anh xin lỗi chuyện ngày hôm qua, anh đã không thể cùng ăn bữa cơm lại cũng chẳng thể trò chuyện với cậu. Bên đầu dây kia Park Kyung bảo không sao, hơn nữa cũng chẳng thương tích gì nên anh đừng lo lắng.

Nhưng chẳng hiểu tại sao, giọng Park Kyung nghe rất lạ. Ji Ho nghe ra bèn hỏi có chuyện gì vậy, Park Kyung chỉ bảo tối qua ngủ không ngon. Tuy có cảm giác lạ lùng nhưng Ji Ho lại không để ý, anh chỉ dặn Park Kyung phải chú ý đến sức khỏe đừng để bị bệnh, sau đó trò chuyện vài câu rồi cúp điện thoại.

Một tuần sau khi phát sinh chuyện ấy, Ji Ho từ chức ở công ty luật sư. Seo Jung Kwon hỏi anh muốn đi đâu, anh cười đáp, “FANXY.”

Đúng vậy, là FANXY, tên của công ty mà Kwon Hyuk và Hyo Seob trước đó đã dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, hết thảy đều đã là con số không, còn Ji Ho chỉ có mỗi một ý chí vô cùng mạnh mẽ. Jung Kwon đã từng nói, chỉ cần có phần nghị lực ấy, trên đời này không chuyện gì mà Ji Ho làm không được, có lẽ ông nói đúng, dựa vào phần nghị lực ấy, mục tiêu của Ji Ho là một lần nữa đoạt lại tất cả những gì hai người Kwon Hyuk họ đã mất đi.

Có lẽ Ji Ho là do may mắn, anh có Seo Jung Kwon một luật sư lâu năm quen biết rộng, vừa là một người bạn vừa là một người thầy, mà bản thân anh làm luật sư trong hai năm cũng tạo được không ít quan hệ giao tiếp nhất định, những quan hệ này sẽ ảnh hưởng nhiều đến giai đoạn trước khi mở công ty.

Bắt đầu của một công ty đơn giản là gầy dựng mối quan hệ với khách hàng. Jung Kwon tuy cảm thấy Ji Ho làm như vậy rất ngốc nghếch, nhưng sau khi lắc đầu rồi ông vẫn giúp anh. Bản thân ông góp vào hơn ba trăm vạn, không phải gia nhập làm cổ đông, mà là cho vay không lãi, đợi đến khi công ty ăn nên làm ra thì trả cũng không muộn, Jung Kwon bảo chừng ấy tiền mình chẳng thiếu. Sau đó Jung Kwon còn tìm được cho Ji Ho một người tài trợ giúp đỡ thêm được một phần tiền, như vậy với vốn tài sản gần một ngàn vạn cũng đủ để thành lập một công ty quy mô. Ji Ho cũng chẳng rõ cuộc đời này đã nợ Seo Jung Kwon biết bao nhân tình, chỉ có thể cả đời nhớ rõ phần ân tình ấy.

Công ty đã lập nên, việc kế tiếp tất nhiên là tìm khách hàng. Woo Ji Ho, người rất ít khi cầu xin kẻ khác, sau khi tự uống mấy ly rượu mạnh bèn bắt đầu từng bước từng bước gọi cho những khách anh quen biết khi còn làm luật sư, nói cho họ rằng anh không làm luật sư nữa mà mở công ty riêng, nếu có cần gì liên quan thì mặc kệ là bản thân họ hay bạn bè, người nhà hoặc thân thích, xin hãy xem xét đến việc làm ăn của công ty.

Có người sẽ để tâm mà cùng trò chuyện với anh vài đề tài liên quan; có người pha trò nói luật sư Woo anh đang giỡn gì vậy, nghề luật sư đang làm tốt mà mở công ty cái gì, sau đó thì cúp điện thoại; có người chẳng nói chẳng rằng tiếng nào, cạch một tiếng cúp máy. Gặp được người chịu nói chuyện cùng Ji Ho sẽ cười ra mặt, gặp kẻ không đáp lời thì anh cũng chỉ cười khổ một tiếng. Ji Ho đã từng giúp họ trên toà án, có người ít nhiều mà bán đi một ít tình mọn, mang đến vài vụ làm ăn không nhỏ. Chẳng qua việc làm ăn cũng chẳng phải dễ làm như thế, việc này không làm chủ được việc kia cũng không, chưa kể còn phải đi xin chỉ thị của người phụ trách. Muốn gặp người phụ trách thì ít nhiều cũng phải có chút tấm lòng chứ? Gặp được người phụ trách rồi thì sao? Phải tạo dựng quan hệ đó! Từ khách sạn xa hoa đến nhà hàng năm sao hãy cứ tùy tiện chọn một, chúng ta đi vào bồi dưỡng cảm tình, bỏ cảm tình ra rồi mới nói đến những chuyện khác. Mà thứ gì tốt nhất để bồi dưỡng cảm tình? Một chữ, rượu.

Mà nhắc đến rượu thì không gì bằng Soju, có kẻ nào ra ngoài tụ tập mà không uống loại rượu này. Uống rượu thì chẳng cần biết nhiều gì về rượu đâu, chỉ cần uống là được, tiền cơm tiền thưởng toàn bộ cho là lễ gặp mặt, tất nhiên, anh xuất tiền túi. Uống đến mặt đỏ tai hồng thì có sao, uống đến khi nằm bẹp ra đất thì mới đúng là anh em, đến lúc đó muốn yêu cầu việc gì thì cứ nói thẳng – điều kiện tiên quyết là còn có thể nói.

Quan hệ của việc làm ăn hiện tại trên cơ bản đều là dựa vào tình hình trên bàn rượu, liệu có kẻ nào lập nghiệp từ hai bàn tay trắng mà chưa dùng rượu rửa tội qua? Không uống đến mức hói đầu bụng bia thì chẳng xứng với danh cấp trên được. Hãy cứ tưởng tượng bản thân mình giống như những nhân vật trong tiểu thuyết hay phim truyền hình, chỉ cần nâng ly rượu đứng ngay nơi ấy, ngay lập tức sẽ có vô số mỹ nữ ào ào quây quanh, nhưng cũng phải có vẻ bề ngoài với gia thế tốt mới được. Ji Ho nhất định không phải nhân vật chính trong tiểu thuyết, anh không đẹp trai đến mức phi lý, càng không có gia thế thật oách với tiền tại bạc triệu, cho nên anh phải uống. Ngay từ đầu vốn còn nghĩ may mắn tửu lượng bản thân cũng không đến nỗi, tất cả là do thói quen thích uống rượu của cha anh đào tạo ra. Nhưng càng uống đến sau này, chỉ cần hễ ngửi được mùi rượu là Ji Ho đã muốn nôn mửa.

Ji Ho đúng thật đã nôn ra. Lần đầu tiên anh còn có thể giữ vài phần tỉnh táo, lần thứ hai gắng gượng ngồi taxi về đến nhà Kwon Hyuk, kết quả vừa đến nơi đã nôn hết cả ra ngay trong nhà vệ sinh, còn đánh thức Kwon Hyuk nữa. Nghĩ rằng anh bị bệnh, Kwon Hyuk bị dọa đến khóc một hồi lâu. Lần thứ ba anh đến thẳng chỗ Park Kyung, lấy chìa khóa ra rồi thì chẳng cách nào tra chìa vào ổ. Vẫn là Park Kyung nghe tiếng ra mở cửa. Nhìn thấy Park Kyung anh khẽ cười, sau đó lao vào nhà vệ sinh ói đến chẳng biết trời đất. Cũng không biết ngủ thiếp đi bằng cách nào, khi tỉnh giấc anh thấy đã được thay quần áo nằm trên giường, nhìn đồng hồ thì đã thấy hơn năm giờ, nguy rồi! Kwon Hyuk tỉnh lại không thấy anh sẽ ầm ĩ nổi loạn. Ji Ho cứ như bị bắt gian tại giường, sau khi mặc áo xỏ quần rồi lay tỉnh Park Kyung nói lời xin lỗi, anh liền chuếnh choáng xông ra ngoài.

Chuyện Ji Ho không làm luật sư mà đổi sang kinh doanh Park Kyung cũng biết, bởi khi Ji Ho ra quyết định này, người đầu tiên anh nói là Park Kyung. Park Kyung không biết anh vì sao phải làm thế, nhưng dù rằng thế nào thì Ji Ho vẫn luôn kiên trì đi trên con đường của chính mình, chỉ là khi anh vất vả như vậy, Park Kyung chẳng biết đã thấp thỏm lo âu đến bao lần, rất sợ sẽ có một ngày anh uống đến ngộ độc cồn. Vào đêm khuya lần thứ năm Ji Ho chạy tới đánh thức Park Kyung rồi gục đầu trong phòng tắm mà ói đến cả dịch mật, Park Kyung vẫn yên lặng ở cạnh bên vỗ lưng anh như thường lệ, lấy nước cho anh súc miệng, và nước mắt đảo quanh nơi hốc mắt một lúc cuối cùng cũng chảy ra.

Park Kyung mua thuốc giải rượu cho Ji Ho, dặn dò anh nhất định phải uống. Ji Ho nghe theo, cũng chẳng có hiệu quả nào. Rốt cuộc có một lần, khi Ji Ho nôn trong nhà vệ sinh đã ói ra máu. Park Kyung sợ tới mức thất kinh. Hai mắt hoe đỏ, cậu gọi điện kêu xe cứu thương. Ji Ho tới bệnh viện thì đã bất tỉnh nhân sự. Kiểm tra là do uống rượu vượt quá giới hạn nên dạ dày bị xuất huyết, may là vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng nên sẽ không gây nguy hiểm cho tính mạng, nhưng từ nay về sau phải chú ý trong phương diện ẩm thực, cố gắng đừng uống rượu nữa. Park Kyung ngây ngẩn ngồi trên ghế, nhìn Ji Ho sắc mặt tái nhợt trong cơn mê man, nhìn một lúc rồi lẳng lặng khóc. Dường như nhận thấy điều gì, Ji Ho từ từ tỉnh giấc, anh duỗi tay xoa gương mặt ướt nước của Park Kyung, bảo rằng đừng khóc em đừng khóc…

Cuối cùng Park Kyung nhịn không được hỏi anh vì lẽ gì phải liều mạng như vậy, anh rốt cuộc là vì sao mà bất ngờ mở công ty, vì sao chứ? Vì sao? Có phải là vì ‘Hyuk’ kia hay không!

Ji Ho nhìn Park Kyung, anh rất rõ Park Kyung là một người tinh tế đến nhường nào, cuối cùng sẽ nhận ra cả thôi, hiện tại anh còn phải giấu gì nữa, còn cần phải giấu ư? Không, Park Kyung là người bạn đời của anh, Park Kyung có tư cách biết hết mọi chuyện, biết tình cảm thầm mến như một giấc mơ của anh, biết những yêu thương nồng nàn của thời quá khứ. Kwon Hyuk cuối cùng sẽ trở về bên cạnh Hyo Seob mà thôi. Như thế, tất cả họ mới có được hạnh phúc.

Thế là Ji Ho kể ra mọi chuyện với Park Kyung, kể về một lần thoáng qua gặp gỡ với Kwon Hyuk vào thời đại học, kể về lần tiếp xúc ngoài ý muốn rồi lại lặng im ấy cứ như cuộn sóng dâng trào trong lòng anh, kể về thứ tình cảm chẳng thể cầm lòng khi chỉ cần nhìn một lần đã đắm chìm trong ấy. Rồi anh lại kể về tình cảm giữa Kwon Hyuk và Hyo Seob, kể về sau đó gặp lại được Kwon Hyuk, kể về sau đó Kwon Hyuk bị người nhà Hyo Seob hãm hại. Nhưng có rất nhiều sự tình, chẳng hạn như Kwon Hyuk từng làm tổn thương anh, anh không hề nói. Cuối cùng anh bảo với Park Kyung rằng, tất cả những việc anh đã làm, cũng chỉ là để Kwon Hyuk trở lại bên cạnh Hyo Seob một lần nữa mà thôi.

“Kyungie, Kwon Hyuk là một giấc mộng hư ảo vô vọng đã nảy mầm khi anh còn trai trẻ, mộng dù đẹp đến đâu cũng phải thức giấc. Còn em, em là người anh thật lòng muốn cả đời chung sống, Kyungie-ah, hãy tin anh. Kyungie, hãy cho anh thêm một thời gian ngắn nữa.”

Mười ngón tay Park Kyung đan vào những ngón tay anh, thật chặt. Park Kyung không nói lời nào yên lặng mà rơi lệ, cuối cùng tựa vào trước ngực anh, ôm siết lấy người anh, khiến nước mắt thấm ướt cả vạt áo.

Ji Ho-ah, vì sao khi nói những lời này, trong mắt anh cô đơn nhiều đến thế? Ji Ho-ah, giấc mơ cần phải tỉnh lại, nhưng người anh yêu thương còn trong giấc mơ, con tim anh cũng trao người ấy mất rồi, nếu không cần tỉnh lại, có lẽ anh sẽ tình nguyện mãi ngủ say.

Những lời này Park Kyung chẳng hề nói, cậu chỉ khóc, khóc đến chẳng thể khóc nữa mà thôi.

Ji Ho cần phải nằm viện vài ngày, nhưng sau khi nằm trên giường được ba bốn tiếng, anh nói gì cũng muốn rời đi. Anh bảo Kwon Hyuk sau khi tỉnh lại không thấy anh sẽ làm ầm ĩ lên, trạng thái tinh thần Kwon Hyuk vất vả lắm mới chuyển biến tốt đẹp, anh không muốn để người ấy chịu kích thích gì thêm lần nữa. Park Kyung khuyên không được, nhưng lại không để anh đi, cuối cùng đành nói, “Kwon Hyuk ở nơi nào anh nói em biết đi, em thay anh đến đó là được chứ gì!”

Vốn dĩ lúc đầu Ji Ho rất do dự. Nhưng Park Kyung kiên trì không chịu để anh xuất viện, mà dưới tình hình trời càng ngày càng sáng hơn, anh không thể không gật đầu đồng ý. Tối hôm qua vội vàng tới bệnh viện, ngoại trừ tiền thì di động cũng chẳng mang, lỡ Kwon Hyuk bên kia xảy ra chuyện gì thì căn bản cũng chẳng thể liên lạc. Nhằm tránh việc cứ phải lo lắng đề phòng thì không bằng để Kwon Hyuk đến bệnh viện, chỉ hy vọng người ấy sẽ không phát bệnh giữa đường.

Park Kyung kêu anh yên tâm, sau đó cầm tờ giấy có ghi địa chỉ đi đón Kwon Hyuk. Nhưng nằm trong bệnh viện mà Ji Ho vẫn miên man suy nghĩ, căn bản anh chẳng thể nào an tâm nghỉ ngơi. Cũng may chưa đến hai tiếng, Kwon Hyuk đã xuất hiện nơi cửa phòng bệnh. Người ấy nhìn cứ như đã khóc trên cả quãng đường tới đây, khi Ji Ho trông thấy thì đôi mắt của người ấy đã hoe đỏ. Anh còn chưa kịp hỏi sao lại thế, người ấy đã nhào vào lòng anh, ôm lấy anh rồi tiếp tục khóc. Anh một bên cảm thán sao mọi người cứ thích nhào vào lòng anh mà khóc, một bên hỏi cô y tá đi theo người ấy chuyện gì xảy ra.

Hóa ra hôm nay Kwon Hyuk dậy rất sớm, không thấy anh nên bắt đầu làm ầm cả lên, y tá cũng điện cho anh nhiều lần nhưng Ji Ho không bắt máy. Kwon Hyuk không thấy anh nên làm ồn càng lớn hơn, trong nhà thứ gì có thể quăng vỡ đều bị quăng vỡ, cũng may phòng bếp khóa nên người ấy vào không được, bằng không thật khiến người khác phải ra chảy mồ hôi lạnh. Khi cô y tá đang không biết phải làm thế nào, Ji Ho tới đón Kwon Hyuk đã tìm tới cửa. Kwon Hyuk chẳng hiểu vì sao mà ngay lập tức nhận ra Park Kyung, nhìn thấy Park Kyung thì bèn xông lên muốn đánh, may mà Park Kyung đúng lúc bật ra một câu, “Muốn gặp Ji Ho không?” khiến chân Kwon Hyuk đang giơ ra liền khựng lại, bằng không Park Kyung phỏng chừng sẽ lại bị đánh đấm mấy cái. Đến khi Park Kyung nói cho Kwon Hyuk biết Ji Ho sinh bệnh đang nằm viện, nước mắt lập tức tách tách chảy xuống, chẳng cần thúc giục Kwon Hyuk đã tự động muốn lao ra khỏi cửa, may là bị ngăn lại, và suốt dọc đường đi luôn khóc chẳng ngừng.

Kwon Hyuk ôm chặt lấy Ji Ho, khuyên như thế nào cũng không chịu buông. Ji Ho chỉ đành để mặc người ấy, còn phải an ủi người ấy đừng khóc nữa, bằng không mắt sẽ sưng lên như mắt thỏ. Park Kyung luôn ở bên cạnh nhìn hai người họ, nhìn những yêu thương và dịu dàng rõ ràng trong mắt Ji Ho, nhìn cái siết ôm quật cường và chiếm hữu của Kwon Hyuk hệt như đứa trẻ nhỏ, nhìn một hồi, Park Kyung xoay người lặng yên rời đi, mà hai người họ cũng chẳng phát hiện.

Lúc Park Kyung trở về, trong tay mang theo một bình giữ ấm, đó là do vừa mới về nhà nấu. Dạ dày Ji Ho không tốt, bác sĩ dặn tốt nhất phải dùng chút thức ăn lỏng mà nhẹ, thế là Park Kyung nấu cháo bí đỏ cho anh. Park Kyung còn chuẩn bị một ít thức ăn cho Kwon Hyuk, cũng là thức ăn nhẹ. Tối qua và sáng nay sau một hồi rối tinh rối mù, tất cả mọi người đều chưa kịp ăn điểm tâm, cho nên cậu mới trở về chuẩn bị. Nhưng vào lúc mang cơm đến phòng bệnh, cô y tá vốn dĩ trong phòng chẳng biết đã đi đâu, còn hai người họ đang nằm trên giường lẳng lặng yên ngủ. Kwon Hyuk gối đầu lên cánh tay Ji Ho và hai tay thì vẫn cứ vòng quanh eo anh, dù ngủ cũng chẳng chịu buông lỏng. Ji Ho nằm hơi nghiêng người, một tay đặt lên lưng Kwon Hyuk. Giường bệnh một người mà hai người lớn nằm chung như thế nhất định sẽ chật, vậy nhưng hai người họ cứ kề sát mà ngủ, một người nơi khóe mắt còn ngấn lệ một người thì lặng yên, hệt như một đôi tình nhân tương trợ giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn.

Park Kyung nhìn trong chốc lát rồi đặt bình giữ ấm xuống, bước tới đắp chăn cho họ, sau đó xoay người ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa và bỏ đi.

Ji Ho ở bệnh viện hai ngày, trong hai ngày này Kwon Hyuk một khắc cũng không rời. Park Kyung bởi do còn có rất nhiều chuyện, thế là chỉ vào lúc đưa cơm mới có thể đến bệnh viện thăm anh. Mỗi lần Park Kyung đến gần, Kwon Hyuk đều trừng mắt với cậu và dùng lực ôm lấy Ji Ho, khiến Park Kyung luôn nhịn không được mà muốn chọc con người này. Từ sau khi hiểu được sự tình về Kwon Hyuk, đối với con người xinh đẹp rồi lại có một đoạn quá khứ bi thảm này, Park Kyung cũng cảm thấy lòng chua xót. Cậu từng hỏi Ji Ho để Kwon Hyuk trở lại bênh cạnh Shin Hyo Seob liệu có ổn không? Nếu người nhà họ Shin lại ở giữa gây khó dễ thì phải thế nào? Sau một hồi suy tư rất dài, Ji Ho đáp rằng không phải chính anh chưa từng nghĩ đến việc ấy, thế nên trừ khi Hyo Seob có đủ năng lực bảo vệ và chăm sóc Kwon Hyuk, nếu không anh sẽ không để cho Hyo Seob gặp Kwon Hyuk.

Park Kyung nhìn ánh mắt kiên định của Ji Ho, trong lòng xót chua. Khi nghe thấy anh nói ra cảm giác với Kwon Hyuk, cậu làm sao có thể không thương tâm đố kỵ, chỉ là dù sao Ji Ho cũng gặp gỡ Kwon Hyuk trước, và cũng bởi Kwon Hyuk nên mới có thể quen biết cậu, nghĩ thế thì, còn gì có thể nói nữa đây? Ji Ho lại thật lòng muốn để Kwon Hyuk trở lại cạnh bên Hyo Seob. Yêu Kwon Hyuk, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới việc có được người ấy. Anh bảo đây là tình yêu tương tự như một loại ngưỡng mộ, chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn. Thế nên sau khi để Kwon Hyuk trở về bên Shin Hyo Seob, Woo Ji Ho vẫn sẽ là Woo Ji Ho của một mình Park Kyung, họ sẽ cùng một chỗ như xưa. Thời gian dài đến vậy, lẽ nào không thể tin tưởng bản mình một cách chậm rãi sẽ thay thế được Kwon Hyuk sao?

Park Kyung yêu Woo Ji Ho, cũng có phần tự tin này, thế nên giờ phút này chỉ cần chờ đợi.

Trước khi Ji Ho xuất viện, Park Kyung tới đón anh, thuận tiện giúp đỡ dọn dẹp vài thứ. Khi Park Kyung tới Kwon Hyuk đang ngủ trên giường bệnh, Ji Ho đã thay quần áo xong đang sắp xếp lại hành lý. Nếu không phải nơi này là bệnh viện người đến người đi, nếu không phải Ji Ho không thể chuyện ấy… Thật khiến kẻ khác hoài nghi phải chăng liệu hai người họ mới làm chuyện gì.

Chẳng qua khi nhìn thấy Park Kyung, Ji Ho tươi cười dịu dàng và thầm lặng, và gương mặt ấy của anh đã quét sạch những lo lắng trong lòng cậu.

Lúc thu dọn đồ đạc, sợ đánh thức Kwon Hyuk, Park Kyung hạ giọng nói với Ji Ho vấn đề đã sớm tồn tại trong lòng, “Ji Ho-nie, em cảm thấy hình như Kwon Hyuk… để ý anh lắm đó.”

“Để ý?” Ji Ho ngừng động tác trên tay lại.

Park Kyung cười, “Anh không thấy là Kwon Hyuk quấn lấy anh lắm sao? Người khác đụng vào thì không cho, nhưng lại không ngừng quấn quít lấy anh, nếu có người đến gần anh chút thôi thì lại giống con mèo bị xâm chiến lãnh thổ mà xù lông toàn thân… Anh không nghĩ là anh ấy… có lẽ anh ấy, đã yêu thương anh sao?”

“Không có khả năng đâu.” Ji Ho không nghĩ ngợi nhiều mà lắc đầu, “Hiện tại Hyuk tinh thần hỗn loạn, do xem anh thành Shin Hyo Seob nên mới có thể như vậy. Kyungie, em đừng suy nghĩ nhiều, anh và Hyuk thật sự không có gì. Hyuk cuối cùng sẽ trở lại bên Hyo Seob, mà chúng ta nhất định sẽ cạnh bên nhau, hãy tin anh.”

Biểu tình của Ji Ho rất nghiêm túc, Park Kyung lẳng lặng nhìn anh trong chốc lát thì bất chợt bật cười. Cậu đi tới cửa đóng cửa lại sau đó dựa lưng vào cửa, mang theo vài phần quyến rũ mà cười về phía anh, “Anh hôn em đi rồi em tin anh.”

“Ở trong này?”

“Hiện tại nơi này chỉ có hai chúng ta…” Ngừng một chút nhìn về phía người nằm trên giường bệnh, Park Kyung lại nhìn Ji Ho, “Yên tâm, Kwon Hyuk đã ngủ rồi. Ji Ho-ah, chúng ta đã lâu lắm chưa hôn nhau…” Nửa về sau, Park Kyung nói một cách ai oán, khiến con tim Ji Ho xót xa. Anh nhớ tới trong khoảng thời gian này đúng là đã không quan tâm nhiều đến Park Kyung, thế là bước tới nhẹ nhàng ôm lấy người trước mắt.

Nụ hôn của Ji Ho vẫn dịu dàng hệt như những ngày trước kia. Trước khi nhắm mắt hưởng thụ sự khẽ khàng anh trao tặng, khóe mắt Park Kyung liếc về phía giường bệnh, thẳm trong đáy mắt là vẻ huyền diệu. Họ đều nghĩ rằng Kwon Hyuk đang ngủ, đúng vậy, Kwon Hyuk mới uống thuốc ức chế bệnh tình sẽ thường ngủ đến vài tiếng. Hôm nay Kwon Hyuk cũng ngủ như thế, nhưng lại tỉnh giấc sớm hơn so với bình thường, thế nên nghe được toàn bộ lời họ nói.

Kwon Hyuk nằm trên giường đưa lưng về phía họ, chẳng biết đã mở mắt khi nào, nhìn chằm chặp vào chỗ nào đó giữa căn phòng, hai tay đặt trước ngực đang nắm chặt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip