Chương 103+104+105

Chương 103: Bạch Thanh Vân  Gặp Chuyện

Bệnh viện Dương Diễn

Hứa Tiểu Niệm đưa Bạch Thoại Mỹ  đi đến bệnh viện để tập vật lý trị liệu, cô cùng Bùi Tư Nam đứng bên cạnh quan sát, giúp Bạch Thoại Mỹ  tập. Bạch Thoại Mỹ  phục hồi rất tốt đã đi được nhiều bước hơn rồi, cô buông tay không nắm vào hai thanh sắt hai bên nữa, đi được vài bước cô loạng choạng ngã rất may Kim Tử Long  đến vội đỡ lấy cô.

Bạch Thoại Mỹ  thấy Kim Tử Long  đến liền nở nụ cười hỏi anh:"Tử Long ! Tại sao anh lại đến đây?"

"Anh biết hôm nay em sẽ đi tập vật lý trị liệu nên anh đến đây tập cùng em." Kim Tử Long  cất giọng ngữ điệu vô cùng ôn nhu, ấm áp, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Kim Tử Long  quay sang nhìn Hứa Tiểu Niệm và Bùi Tư Nam rồi nói với hai người:"Tôi sẽ ở đây với Tiểu Mỹ , hai người hãy đi làm việc của mình đi."

Bùi Tư Nam hiểu ý của Kim Tử Long  nói anh khẽ gật đầu rồi rời đi, Hứa Tiểu Niệm cũng không phải là kẻ ngốc mà không hiểu, cô không muốn đi nhưng thấy Bạch Thoại Mỹ  vui vẻ đến như thế, cô không muốn làm mất bầu không khí vui vẻ ấy liền đành rời khỏi.

Cùng lúc ấy - bạn gái Alex vô tình nhìn thấu Bạch Thoại Mỹ  cùng Kim Tử Long cô vội khều khều Kim Dĩnh Bảo  đang đứng cạnh mình:

"Dĩnh Bảo ! Đó chẳng phải là anh hai và chị dâu của cậu sao?"

Kim Dĩnh Bảo  trợn mắt, há hốc miệng khi nhìn thấy Kim Tử Long  và Bạch Thoại Mỹ , không thể tin vào mắt của mình nữa rõ ràng lúc nãy cô mới vừa gặp chị dâu của mình ở nhà, hai chân vẫn bình thường nhưng bây giờ lại thành ra như thế. Kim Dĩnh Bảo  nhanh chân tiến đến đấy, gọi hai người:"Anh hai! Chị dâu!"

Bạch Thoại Mỹ  dừng tập lại, Kim Tử Long  khẽ chau mày hỏi:

"Dĩnh Bảo ? Sao em lại ở đây?"

"Bạn của em đi khám bệnh em đi cùng với cậu ấy mà sao hai người lại ở đây? Chị dâu! Chân của chị sao vậy?" Kim Dĩnh Bảo  vội tiến đến xem chân của Bạch Thoại Mỹ , lo lắng cho chị dâu của mình.

Kim Tử Long  và Bạch Thoại Mỹ  nhìn nhau, vốn dĩ hai người vẫn chưa muốn nói cho Dĩnh Bảo  biết chuyện để tránh nguy hiểm đến với Bạch Thoại Mỹ  và cả Kim Dĩnh Bảo  nhưng bây giờ anh cùng cô phải nói thôi.

Sau khi nghe anh hai và chị dâu của mình kể lại toàn bộ sự việc, Kim Dĩnh Bảo  đùng đùng tức giận, nghiến răng trừng mắt:"Không ngờ ả Dụ Bối đó lại độc ác đến vậy, không được em phải đi tìm cô ta tính sổ."

Kim Tử Long  vội vàng kéo Kim Dĩnh Bảo  lại, đây chính là lý do tại sao anh và cô lại không muốn nói cho cô biết, cô quá nóng nảy. Bạch Thoại Mỹ  nắm lấy tay Kim Dĩnh Bảo  khuyên ngăn:"Dĩnh Bảo ! Em hãy bình tĩnh lại đi nếu bây giờ em đi vạch trần cô ta thì không những là em gặp nguy hiểm ngay cả chị cũng sẽ gặp nguy hiểm."

Kim Dĩnh Bảo  hạ hỏa, bình tĩnh lại:"Em xin lỗi, em quá nóng tính rồi, hai người yên tâm em nhất định sẽ giữ kín chuyện này."

Kim Tử Long  liếc mắt nhìn sang người bên cạnh , cô hiểu ý vội lên tiếng:"Anh chị yên tâm em tuyệt đối không hé răng dù chỉ nửa lời cũng không."

Bạch gia

Bạch Thanh Vân  đi học thêm về, đi ngang qua phòng của Bạch Thiên Thành  cô vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Dụ Bối và Bạch Thiên Thành.

Dụ Bối rất lo sợ về việc thân phận của mình bị bại lộ, nôn nóng bảo Bạch Thiên Thành  cho người xử lý Vũ Hà Ngọc Huyền :"Ông chủ! Ngay cả Bạch Thoại Mỹ  ông còn có thể xử lý được thì huống chi là một Vũ Hà Ngọc Huyền , ông hãy mau chóng xử lý cô ta đi để tránh đêm dài lắm mộng."

Bạch Thiên Thành  ngồi trên ghế sofa khẽ chau mày, uống một ngụm rượu rồi nói:

"Bạch Thoại Mỹ  thì còn có thể lợi dụng Bạch Vĩ Đình  để xử lý nhưng còn Vũ Hà Ngọc Huyền  thì lợi dụng ai đây? Thân thế của Vũ Hà Ngọc Huyền  không phải dạng tầm thường đâu nhưng cô cứ yên tâm tôi nhất định sẽ nghĩ ra cách để giết cô ta, tuyệt đối không để cô bị bại lộ thân phận giả mạo của mình đâu."

Bạch Thanh Vân  mắt trợn trắng không thể nào tin được những gì mà mình vừa mới nghe, cô không thể nào ngờ rằng ba của mình lại có thể độc ác đến như vậy, hơn nữa Bạch Thoại Mỹ  hiện tại là giả vậy Bạch Thoại Mỹ  thật ở đâu chứ? Cô bỗng giật thót mình khi nghe thấy giọng nói của một người đàn ông phát ra từ phía sau:

"Tiểu thư! Tại sao cô lại đứng ở đây? Cô đã nghe thấy những gì rồi?" Người đấy không ai khác chính là lão Hữu.

Bạch Thiên Thành  cùng Dụ Bối giật mình mở cửa, Bạch Thiên Thành  nhíu chặt đôi mày kéo mạnh Bạch Thanh Vân  vào trong, cả người cô run bần bật, sợ hãi tột độ, hai tay nắm chặt lại lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt của Bạch Thiên Thành  hỏi ông:

"Ba! Tại sao ba lại hại chị Tiểu Mỹ  chứ? Con không bao giờ ngờ được ba của mình lại là người độc ác đến như vậy?"

Cô trừng mắt quay sang đối diện với Dụ Bối, ánh mắt giận dữ:"Còn cô là đồ giả mạo, độc ác, đê tiện. Tôi sẽ đi tìm anh rể nói hết những chuyện này cho anh ấy biết."

"Mau bắt nó lại." Bạch Thanh Vân  chưa kịp chạy đi đã bị lão Hữu giữ chặt, cô cố gắng vùng vẫy nhưng không thể kháng cự lại được.

Bạch Thiên Thành   nhốt Bạch Thanh Vân  vào phòng, tịch thu điện thoại rồi khóa cửa lại phái người đứng ở cửa canh gác. Bạch Thanh Vân  đập cửa hét lớn nhưng vô ích, cô ngồi một góc ở trong phòng khóc nức nở, không ngừng gọi tên Black:

"Black! Black! Anh hãy mau đến cứu em...cứu em...em rất sợ...Black..."

Trường đại học Ái Tư

Trên tầng thượng, A Linh đi lên tìm Alex, cô vô tình nghe và biết được Alex và Bạch Vĩ Đình  cũng đã biết được Bạch Thoại Mỹ  hiện tại là giả, cô đẩy cửa ra cất giọng nói:"Thì ra hai người cũng biết chuyện Bạch Thoại Mỹ  hiện tại là giả."

Bạch Vĩ Đình  và Alex nhìn nhau, mày cau lại, Alex vội tiến đến nắm lấy cánh tay bạn gái của mình:"A Linh! Em cũng biết chuyện này nữa sao?"

A Linh gật đầu đáp lại:"Lúc sáng em đi khám bệnh ở bệnh viện Dương Diễn em đã vô tình gặp chị Thoại Mỹ  và anh Tử Long , hai người họ đã nói cho em biết mọi chuyện."

"Vậy hiện giờ chị ấy đang ở đâu?" Bạch Vĩ Đình  trợn mắt, gấp gáp hỏi A Linh , bây giờ anh rất muốn gặp lại chị của mình.

Mỹ Mỹ thấy Bạch Vĩ Đình  như thế thì có chút hoảng sợ, lắp bắp trả lời:

"Em nghe chị ấy nói hiện tại chị ấy đang ở Dương gia."

"Mau dẫn tôi đến đó." Bạch Vĩ Đình  kéo tay A Linh đi nhanh.

A Linh  giật tay lại không nhanh không chậm nói với anh:"Tôi không biết Dương gia ở đâu cả nhưng Dĩnh Bảo  nhất định biết Dương gia ở đâu, lúc đó không chỉ có tôi mà còn có cả Dĩnh Bảo ."

Bạch Vĩ Đình  không nói gì vội vàng chạy đi tìm Kim Dĩnh Bảo , Alex nắm tay A Linh  kéo đi, đuổi theo Bạch Vĩ Đình .

Kim  gia

Kim Dĩnh Bảo  đang ngồi ăn bánh ngọt, xem phim vô cùng an nhàn, thoải mái thì Bạch Vĩ Đình  từ bên ngoài đi nhanh vào kéo giật cô đứng lên rồi kéo đi, cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền đứng lại hỏi anh:

"A Đình! Anh đang làm cái gì vậy? Anh muốn đưa em đi đâu?"

"Dĩnh Bảo!  Em hãy mua đưa anh đến Dương gia, anh muốn gặp chị hai."

"Anh cũng biết chuyện này rồi sao?" Kim Dĩnh Bảo  ngạc nhiên, tròn mắt hỏi anh.

Bạch Vĩ Đình  khẽ gật đầu định kéo cô đi thì cô nhanh chóng gạt tay ra, mày hơi nhíu lại nói:" y da~ xem bộ dáng gấp gáp của anh kìa, nếu anh muốn đến Dương gia gặp chị ấy thì em sẽ đưa anh đi nhưng không phải bây giờ, bây giờ chị ấy không có ở đó đâu. Tối em sẽ đưa anh đến đó, hiện tại chắc anh hai đang đưa chị ấy đi ăn rồi đi ngắm phong cảnh, hóng mát đâu đó rồi."

"Vậy tối anh đến đón em." Bạch Vĩ Đình  gật gù, bình tĩnh trở lại.

Trời tối, Dụ Bối nhân lúc Bạch Thiên Thành  không có ở Bạch gia, mua chuộc người hầu trong biệt thự chuốc thuốc mê cho hai vệ sĩ canh gác ở cửa phòng của Bạch Thanh Vân , đợi hai người họ bất tỉnh cô mở cửa đi vào trong.

Nhìn thấy Bạch Thanh Vân  đang trốn thoát bằng cửa sổ, Dụ Bối nhếch môi cười lạnh, ánh mắt độc ác, thâm hiểm lấy từ trong người ra một con dao tiến đến cửa sổ khẽ cất giọng nói:"Muốn trốn thoát sao? Đâu có dễ như vậy, tôi sẽ cho cô im lặng mãi mãi."

Bạch Thanh Vân   run rẩy mau chóng tuột xuống nhưng do cô ở tầng ba nên trốn thoát vô cùng khó khăn, Dụ Bối dứt khoát cắt đứt miếng vải mà Bạch Thanh Vân  đang nắm lấy. Ngay lập tức Bạch Thanh Vân  rơi từ tầng ba xuống, máu từ đầu và mũi của cô chảy và lan ra, Dụ Bối quay người lãnh đạm nói:

"Những kẻ biết thân phận thật sự của tôi đều phải chết, ba của cô không thể giết Vũ Hà Ngọc Huyền  thì tôi sẽ đích thân ra tay."

Được sự giúp sức của người hầu mà mình mua chuộc, Dụ Bối đã thành công rời khỏi Bạch gia không để lại một chút dấu vết.

Những người hầu trong biệt thự nghe tiếng hét của Bạch Thanh Vân  vội chạy ra xem, ai nấy đều hoảng hốt, kinh hồn bạt vía khi thấy cảnh tượng ấy, mọi người nhanh chóng đưa cô đi bệnh viện cấp cứu.

Bạch Thiên Thành  hay tin vội vã chạy đến bệnh viện, La Tố Chi đang đánh bài cùng mấy bà bạn vừa nghe tin con gái của mình xảy ra chuyện liền ngất ngay tại chỗ.

Chương 104: Trở Thành Người Thực Vật

Dương gia

"Chị dâu! Chị xem em dẫn ai đến này." Kim Dĩnh Bảo  vui tươi, chạy nhanh vào trong, chưa nhìn thấy bóng dáng đã nghe thấy giọng của cô rồi.

Bạch Thoại Mỹ  từ bên trong nhìn ra bên ngoài, cô tròn mắt ngạc nhiên không khỏi thốt lên:"A Đình?"

"Chị hai!" Bạch Vĩ Đình  bước nhanh vào, ngồi khụy xuống nắm lấy tay của Bạch Thoại Mỹ , đôi mắt vằn lên những tia đỏ, sờ lấy đôi chân của chị mình, ánh mắt hoang mang, hoảng hốt hỏi:

"Chị! Tại sao chị lại thành ra như thế này chứ? Chân của chị..."

"Chân của chị không sao, bác sĩ nói chân của chị sắp hồi phục lại rồi." Bạch Thoại Mỹ  xoa xoa đầu Bạch Vĩ Đình  dáng vẻ dịu dàng nói với Bạch Vĩ Đình .

Ánh mắt của Bạch Vĩ Đình  bỗng liếc sang nhìn Kim Tử Long , trừng trừng gọi cả tên lẫn họ của anh rể mình:"Kim Tử Long !" Bạch Vĩ Đình  đứng dậy, vẻ mặt tức giận hỏi:

"Rõ ràng là anh biết chị của tôi đang ở đâu tại sao lại không nói cho tôi biết hả?"

"Anh cũng chỉ mới biết đây thôi hơn nữa càng ít người biết thì càng an toàn." Kim Tử Long  bình thản đáp lại, đôi mắt của anh hơi nheo lại thầm nghĩ trong lòng:

"Dám gọi cả họ lẫn tên của mình, để xem sau khi mọi chuyện được giải quyết xong rồi mình nhất định sẽ tính sổ tên nhóc này, không cho Dĩnh Bảo  nói chuyện với cậu luôn để xem cậu làm thế nào?"

"Bạch Vĩ Đình ! Anh muốn chết hay sao mà dám lớn tiếng với anh hai của tôi vậy hả?" Kim Dĩnh Bảo  nghiến răng, nhéo cánh tay của Bạch Vĩ Đình , bênh vực cho anh trai của mình.

Bạch Vĩ Đình  mím môi, cắn răng chịu đựng chỉ có thể cười trừ với Kim Dĩnh Bảo . Điện thoại Bạch Vĩ Đình  rung lên, anh lấy ra đôi mày khẽ chau lại là Jack gọi điện đến, giờ này cũng đã muộn rồi Jack gọi cho anh để làm gì chứ? Chẳng lẽ ông ngoại của anh xảy ra chuyện gì rồi sao? Bạch Vĩ Đình  vội vàng nghe máy, bên kia Jack ngay lập tức nói với anh:

"Thiếu gia! Thanh Vân  tiểu thư bị người khác hãm hại rơi từ tầng ba xuống hiện tại đang được cấp cứu trong bệnh viện."

"Cái gì? Tôi biết rồi, tôi sẽ đến đó ngay." Bạch Vĩ Đình  đứng bật dậy, đồng tử mở to hết cỡ, kinh hãi, bàng hoàng vô cùng.

Nhìn thấy Bạch Vĩ Đình  đã nói chuyện xong, Bạch Thoại Mỹ  nắm cổ tay của anh rồi hỏi:"A Đình! Đã có chuyện gì vậy? Sao nhìn sắc mặt của em lại khó coi quá vậy?"

Gương mặt Bạch Vĩ Đình  vặn vẹo khó coi trả lời:"Jack vừa gọi điện đến nói rằng Thanh Vân  bị người ta hãm hại rơi từ tầng ba xuống hiện tại đang được cấp cứu ở bệnh viện."

"Sao chứ?"Bạch Thoại Mỹ  chau mày, há hốc miệng sững sốt, vội vàng nói:

"A Đình! Em hãy mau đến đó xem tình hình của Thanh Vân  như thế nào rồi báo cho chị hay. Mau lên đi."

Bạch Vĩ Đình  gật đầu nhanh chóng lái xe chạy đến bệnh viện, cô bỗng nắm lấy tay của Kim Tử Long :"Tử Long ! Anh cũng hãy mau đến bệnh viện đi để tránh người khác nghi ngờ."

Ngay sau đó, Kim Tử Long  cũng mau chóng lái xe rời khỏi Dương gia, trên xe anh gọi điện cho Black. Đang ngồi ăn mỳ ở cửa hàng tiện lợi, thấy Kim Tử Long  gọi đến anh dừng ăn từ từ nghe máy:

"Alo! Sao cậu lại gọi điện cho tôi giờ này vậy? Lại có chuyện gì cần điều tra nữa sao?"

Kim Tử Long  không nhanh không chậm cất giọng:"Quả thật là có chuyện cần cậu điều tra."

"Nói đi là chuyện gì?" Black lấy khăn lau miệng, anh biết ngay mà mỗi lần Kim Tử Long  gọi điện cho anh đặc biệt là vào buổi tối chắc chắn là có chuyện mà còn là chuyện rất quan trọng.

"Bạch Thanh Vân  bị người ta hãm hại rơi từ lầu ba xuống hiện tại đang được cấp cứu trong bệnh viện, tôi đang đi đến đó. Cậu hãy mau xâm nhập vào hệ thống an ninh của Bạch gia xem xem kẻ hãm hại đó là ai?"

"Cậu nói cái gì? Thanh Vân  bị người ta hãm hại rơi từ lầu ba xuống?" Black trợn trắng mắt không khỏi bàng hoàng, kinh hãi:

"Tôi đi điều tra ngay." Black ngắt điện thoại vội vã chạy về khách sạn, dám hại Bạch Thanh Vân  cho dù là ai anh cũng không tha cho kẻ đó.

Bệnh viện Ái Tâm

Đã hơn hai tiếng trôi qua vẫn không thấy có động tĩnh gì, ai nấy đều sốt ruột, lo lắng đứng ngồi không yên, La Tố Chi tựa đầu vào vai Bạch Thiên Thành  khóc không ngừng, bà đã ngất không ba lần rồi, đôi mắt cũng đã sưng hết cả lên.

Đèn của phòng cấp cứu cuối cùng cũng đã tắt, bác sĩ từ bên trong bước ra, tháo khẩu trang nói với mọi người:"Bệnh nhân đã tạm thời qua cơn nguy kịch chúng tôi còn phải quan sát bệnh nhân thêm 48 tiếng nữa, người nhà hãy chuẩn bị tâm lý trước bởi vì khả năng rất cao bệnh nhân sẽ trở thành người thực vật nếu muốn cô ấy tỉnh lại thì chỉ còn đợi kì tích xuất hiện mà thôi."

Bạch Thiên Thành  loạng choạng không còn đứng vững được nữa, La Tố Chi kích động ngất lịm đi. Bạch Vĩ Đình  vội rời đi báo tin cho Bạch Thoại Mỹ , Kim Tử Long  cũng nhanh chóng báo tin cho Black.

Black vừa thấy anh gọi đến liền nghe máy:"Sao rồi? Thanh Vân  như thế nào rồi?"

Kim Tử Long  nghe giọng nói lo lắng, gấp gáp của Black thì không biết nếu như Black biết tình hình của Bạch Thanh Vân  sẽ như thế nào? Anh từ từ lên tiếng nói cho Black biết:

"Thanh Vân  đã tạm thời qua cơn nguy kịch nhưng bác sĩ có nói khả năng rất cao là Thanh Vân  sẽ trở thành người thực vật, muốn tỉnh lại thì chỉ còn cách đợi kì tích xuất hiện mà thôi."

Nghe những lời mà Kim Tử Long  nói xong, cả người Black cứng đờ, tay thả lỏng ngay lập tức điện thoại rơi xuống nền, đôi mắt đã ngấn lệ, bàng hoàng, lắc đầu không tin:

"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, Thanh Vân  sẽ không sao, cô ấy sẽ không thể nào trở thành người thực vật được, tuyệt đối không thể được."

Anh gào thét trong sự đau đớn, ngồi bệt xuống nền, nghẹn ngào nói:"Thanh Vân ! Em tuyệt đối không được trở thành người thực vật, em phải tỉnh lại, em vẫn chưa nghe được lời tỏ tình của anh kia mà. Chẳng phải em rất mong đợi sao? Em nhất định phải tỉnh lại, nhất định phải tỉnh lại..."

Kim Tử Long  thở dài một hơi rồi quay vào trong, Dụ Bối đứng ở trong phòng bệnh, nhìn chằm chằm Bạch Thanh Vân  đang nằm hôn mê trên giường bệnh, thầm nghĩ:

"Bạch Thanh Vân ! Cô mạng lớn thật đấy, ngã như vậy mà còn không chết, tốt nhất là cô đừng bao giờ tỉnh lại nếu không tôi sẽ cho cô chết thêm một lần nữa đấy."

Bạch Thiên Thành  đột nhiên quay sang trợn trừng mắt với Dụ Bối, thấy mọi người không để ý ông ra hiệu bảo cô ta ra ngoài. Dụ Bối đi theo Bạch Thiên Thành  đến nơi khá vắng vẻ, cô khoanh tay lườm lườm lên tiếng nói:

"Có chuyện gì ông nói mau lên đi, tôi không muốn bị Tử Long  nghi ngờ đâu."

Bạch Thiên Thành  đột ngột quay người lại bước nhanh đến bóp cổ Dụ Bối, ánh mắt tràn đầy lửa giận, gương mặt đằng đằng sát khí, quát thẳng vào mặt hỏi cô ta:

"Dụ Bối! Có phải cô là người đã hại Thanh Vân  rơi từ lầu ba xuống không?"

Dụ Bối đánh đánh tay của Bạch Thiên Thành , cô khó thở nói không được, ông buông tay ra. Dụ Bối ho không ngừng, ôm cổ vẻ mặt giả vờ vô tội không biết chuyện gì nói với ông:

"Ông có bằng chứng gì mà nói tôi là người hãm hại con gái của ông chứ? Ông nên nhớ hiện tại tôi và ông đang ngồi chung một chiếc thuyền tôi làm sao có thể hại con gái của ông được chứ và ông cũng hãy nghĩ thử xem tôi có cái gan đó không?"

"Tốt nhất là không phải cô nếu như tôi biết được người hại con gái của tôi chính là cô thì tôi nhất định sẽ không cho cô toàn thây đâu." Bạch Thiên Thành  chỉ tay thẳng vào mặt của Dụ Bối, cảnh cáo cô ta rồi bỏ đi.

Đợi Bạch Thiên Thành  đi xa, Dụ Bối trừng trừng mắt, cắn khóe môi lầm bầm một mình:"Bạch Thiên Thành ! Ông cứ chờ đó cho tôi, có một ngày tôi sẽ tự tay giết chết ông."

Chương 105: Black Rất Nguy Hiểm

Black đã rất nhanh lấy được đoạn camera ở Bạch gia anh gửi ngay cho Kim Tử Long , trên đường quay về Kim gia Kim Tử Long  nhận được đoạn camera ấy, anh dừng xe lại chăm chú xem, đôi mày nhíu lại quan sát kỹ hơn nhưng không nhìn rõ người đó là ai? Bỗng nhiên, anh vô tình nhìn thấy cái vòng tay mà kẻ đó đeo, anh cất điện thoại, lái nhanh về Kim gia.

Kim  gia

"Anh về rồi sao? Tử Long ! Anh đã đi đâu vậy? Mọi người đều đã từ bệnh viện quay về hết từ lâu rồi mà?" Dụ Bối ngồi đợi Kim Tử Long  ở phòng khách, vừa nhìn thấy anh về cô ta liền đứng dậy tươi cười tiến đến khoác lấy cánh tay của anh.

Đôi mắt của Kim Tử Long  ngay tức khắc nheo lại khi nhìn thấy cái vòng tay mà Dụ Bối đeo nó y hệt chiếc vòng tay của kẻ đã hãm hại Bạch Thanh Vân , lại còn nhìn thấy gương mặt giả tạo, luôn cố ra vẻ mình là Bạch Thoại Mỹ  là anh đã cảm thấy buồn nôn.

Kim Tử Long  đẩy tay của Dụ Bối ra rồi lạnh nhạt bước lên phòng, Dụ Bối nằm trên giường đợi Kim Tử Long tắm xong, anh bước ra không hề ngó ngàng gì đến cô, chuẩn bị rời khỏi phòng Dụ Bối nhanh chân bước xuống giường nắm lấy cánh tay của anh tức giận hỏi:

"Giờ này đã muộn rồi anh không ngủ mà còn định đi đâu nữa vậy?"

"Làm việc." Kim Tử Long  lạnh nhạt phun ra hai chữ, anh không muốn phải hao hơi tổn sức vì người mà căm ghét.

Hất tay Dụ Bối ra anh mở cửa bước ra ngoài, vừa mở cửa Dụ Bối đã tức tối hét lớn:"Kim Tử Long ! Thái độ lạnh nhạt đó của anh là sao hả? Từ khi em quay về anh đã luôn tỏ thái độ ấy với em, anh đã không còn yêu em nữa rồi đúng không?"

Kim Tử Long  nhếch môi cười lạnh, anh cảm thấy thật nực cười anh đã yêu cô ta lúc nào mà cô ta lại bảo là hết yêu? Kim Tử Long  quay đầu lại quăng cho Dụ Bối một cặp mắt sắc lạnh khiến cho cô ta giật mình, co người lại không dám nhìn thẳng vào anh, anh lãnh đạm đi ra khỏi phòng.

Sáng sớm hôm sau, Kim Tử Long  đã đi đến Kim thị, A Tôn thấy chủ tịch của mình thời gian gần đây vô cùng lạnh lùng, đi làm rất sớm chẳng lẽ chủ tịch cãi nhau với vợ sao chứ? Thấy bộ dạng lạnh như băng, cả người đều tỏa ra sát khí cho dù cho anh mười lá gan anh cũng không dám hỏi nguyên nhân.

Gần trưa, Kim Tử Long  lấy áo khoác rồi bước ra khỏi phòng làm việc, căn dặn A Tôn:"A Tôn! Cuộc họp chiều nay dời lại cho tôi."

"Vâng..." A Tôn gật đầu, thấy Kim Tử Long  vội vã như thế không biết việc đó quan trọng như thế nào mà lại dời một cuộc họp quan trọng.

Dương gia

Kim Tử Long  lái xe đến Dương gia, nở một nụ cười dịu dàng, ấm áp tiến đến dìu Bạch Thoại Mỹ , khẽ cất giọng:"Chúng ta đi thôi."

Bệnh viện Dương Diễn

Anh đưa Bạch Thoại Mỹ  đến bệnh viện để tập vật lý trị liệu, Bùi Tư Nam đứng bên cạnh quan sát tình trạng hồi phục của cô, đầu khẽ gật gù, khóe môi nhếch nhẹ lên cất tiếng:

"Phục hồi rất tốt, bây giờ cô hãy bước đi nhiều hơn đi, không cần phải nắm vào một vật gì cả."

Bạch Thoại Mỹ  gật gật đầu, từ từ nhấc chân bước đi trong lòng hồi hộp, căng thẳng, Kim Tử Long  đứng bên cạnh cũng căng thẳng, lo lắng không kém, hai tay của anh luôn giơ hờ ra sợ cô sẽ ngã, miệng luôn nói:"Từ từ, từ từ thôi, cẩn thận đừng để bị ngã."

Cô mừng rỡ quay người lại nhìn Kim Tử Long  và Bùi Tư Nam:"Tôi có thể tự đi được rồi."

Bạch Thoại Mỹ  cố gắng bước nhanh đến ôm chầm lấy Kim Tử Long , vui sướng, hạnh phúc nói với anh:"Tử Long ! Anh có thấy không? Em có thể tự đi được rồi."

"Ừm...anh thấy rồi, bảo bối của anh rất giỏi, vất vả cho em rồi." Kim Tử Long  xoa xoa đầu của cô, mỉm cười tràn đầy hạnh phúc.

Bùi Tư Nam lườm lườm, bĩu môi, hắng giọng lên tiếng nói với hai người:

"Này, này, hai người hãy bớt bớt lại giùm được không? Hãy thương xót cho một cẩu độc thân như tôi đi, tôi vẫn chưa ăn gì đấy tôi không muốn ăn cẩu lương thay cho ăn sáng đâu."

Kim Tử Long  không thèm để ý đến lời nói của Bùi Tư Nam, anh còn cố tình hôn cô trước mặt Bùi Tư Nam rồi quay sang nâng mày phun ra một câu chọc tức người khác:

"Cảm giác có vợ anh sẽ không bao giờ hiểu được đâu."

Bạch Thoại Mỹ  phì cười, xoa xoa mũi của mình nhìn vẻ mặt tức không nói nên lời của Bùi Tư Nam, Kim Tử Long  thấy vợ của mình vui vẻ như thế liền tiếp tục chạm vào nỗi đau của Bùi Tư Nam:

"Bùi Tư Nam! Anh ăn cẩu lương thêm một thời gian nữa anh sẽ quen thôi. À mà đúng rồi, hình như anh đã hơn ba mươi tuổi rồi sao đến giờ vẫn chưa có bạn gái vậy? Già quá rồi đấy, anh đừng có tức giận tôi chỉ là có ý tốt thôi tôi sợ sau này anh chỉ có thể ăn cẩu lương của người ta mà lại không thể phát cẩu lương cho người khác ăn được mà thôi."

"Kim Tử Long !!! Anh nên nhớ tôi chỉ hơn anh có hai tuổi thôi đấy, anh bảo tôi già thì anh cũng như vậy thôi." Bùi Tư Nam tức đến đầu muốn bốc khói, đỏ mặt tía tai.

Bạch Thoại Mỹ  cười không ngừng cùng Kim Tử Long  chọc điên Bùi Tư Nam, cô không nhanh không chậm lên tiếng:"Cho dù là hơn một tuổi thì cũng là lớn hơn già hơn rồi huống chi là hơn hai tuổi với lại Tử Long  đã có người vợ là tôi rồi còn anh đến bạn gái còn chưa có đấy."

"Hai người...hai người...tức chết tôi rồi." Bùi Tư Nam tức đến muốn nổ cả phổi, chỉ chỉ anh và cô, mím môi, trừng mắt quay người đi nhanh khỏi đấy, anh mà đứng ở đấy thêm một phút nào nữa chắc anh chết vì tức mất.

Kim Tử Long  dìu Bạch Thoại Mỹ  ngồi xuống ghế gần đó, cô bắt đầu nghiêm túc lại hỏi anh:"Anh đã điều tra chuyện của Thanh Vân  đến đâu rồi?"

"Anh đã điều tra ra rồi người đẩy Thanh Vân  xuống là Dụ Bối." Kim Tử Long  không nhanh không chậm đáp lại.

"Dụ Bối? Tại sao cô ta lại hại Thanh Vân  chứ? Dám động đến em của em cô ta càng ngày càng to gan quá rồi, em sẽ ghi thù này sau này em sẽ tính với cô ta một lượt." Bạch Thoại Mỹ  kinh ngạc, không ngờ Dụ Bối lại chính là người hại Bạch Thanh Vân , cô đã từng nói Bạch Thanh Vân  chỉ có mình cô được bắt nạt mà thôi, thời cơ đến cô nhất định sẽ tính cả nợ cũ lẫn nợ mới.

Kim Tử Long  cười nhẹ, đặt bàn tay của mình lên bàn tay của cô khẽ cất giọng nói:"Anh nghĩ thù của Thanh Vân  em không cần báo đâu."

"Hả? Tại sao chứ?" Bạch Thoại Mỹ  nghiêng đầu ngơ ngác hỏi anh, thù của em họ cô tại sao cô lại không cần trả chứ? Chẳng lẽ anh đã ra tay trước rồi sao?

"Bởi vì Black sẽ trả thù giúp cho Thanh Vân ."

"Ý của anh là...Thanh Vân  và Black đã hẹn hò rồi sao? Từ khi nào thế?" Bạch Thoại Mỹ  khẽ nhíu mày hiếu kì, dạo này cô nắm bắt tin tức chậm đến thế sao?

Kim Tử Long  chậm rãi nói cho cô biết chuyện của Black và Bạch Thanh Vân :

"Hai người họ vẫn chưa có chính thức hẹn hò nhưng vừa nhìn đã nhận ra hai người họ có tình cảm với nhau chỉ là chưa có ai chịu mở lời trước thôi. Lúc em không có ở đấy thì Thanh Vân  lần nào say rượu cũng đến chỗ của Black ngủ cả, đói cũng ăn ở đấy, hai người họ gần như là sống chung với nhau luôn rồi."

"Vậy anh nghĩ Black sẽ trả thù cô ta như thế nào? Giết cô ta sao?"

"Không, anh hiểu rõ tính của Black cậu ấy sẽ không bạo lực về thể xác đâu, anh dám chắc chắn với em Black sẽ khiến cho Dụ Bối sống trong sợ hãi, lúc nào cũng phập phồng lo sợ, hành hạ sống không bằng chết."

"Em rất mong chờ màn trả thù này đấy." Cô nâng mày thích thú, ánh mắt chờ mong, cô rất tò mò không biết Black sẽ tra tấn tinh thần của Dụ Bối như thế nào?

Kim Tử Long  dìu Bạch Thoại Mỹ  đi về vừa đi anh vừa nói với cô:"Bảo bối! Anh khuyên em một câu em đừng bao giờ dây vào Black nếu không chúng ta khó mà giải quyết đấy. Cậu ta rất đáng sợ, rất nguy hiểm!!!"








Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip