Chương 9
Dương Tử ngồi ngoài hành lang phòng giải phẫu, co người ôm chặt cơ thể lạnh băng của mình.
Nghĩ đến việc chỉ vì cô mà Đặng Luân phải đứng trước Quỷ Môn quan, lòng cô lại rối loạn……
Anh không nên cứu cô, thật sự không nên…… Bởi vì cô không thể nào chấp nhận chuyện sẽ mất anh, cô thà rằng người nằm bên trong kia chính là mình.
“Dương Tử, sao rồi?” Dương Mịch vội vã chạy tới, theo sau còn có Dĩnh Nhi.
Dĩnh Nhi cũng hoảng hốt.
“Sao lại có thể như vậy? Đã bảo anh ấy đừng đi rồi……”
“Còn đang mổ, đều là tại em…… Tại em……” Dương Tử tựa vào vai Dương Mịch khóc không thành tiếng. Dương Mịch thấy dáng vẻ khổ sở của cô, nhanh miệng an ủi.
“Không có việc gì đâu, nhất định cậu ấy sẽ không có việc gì……”
Đặng Luân bị thương, hai gã đàn ông đó thừa dịp vệ sĩ kiểm tra miệng vết thương mà chạy mất tích. Vệ sĩ cầm máu sơ qua rồi sau đó đưa Đặng Luân đến bệnh viện, chỉ gọi điện thoại cho Dương Mịch, không kinh động giới truyền thông.
“Đều là tại cô! Tự nhiên lại gọi điện thoại kêu Luân tới làm gì, hại anh ấy thành ra như vậy……” Dĩnh Nhi chỉ trích Dương Tử, như thể chuyện này không hề liên quan gì với mình.
Dương Mịch trừng mắt nhìn cô, Dĩnh Nhi mới ngậm miệng.
Ngay lúc đó, cửa phòng giải phẫu mở ra, hộ sĩ đẩy giường bệnh của Đặng Luân đi tới, ba người lập tức xông lên phía trước.
“Như thế nào? Anh ấy có ổn không?”
“May mắn là nội tạng không bị thương tổn, sau khi hết thuốc gây mê sẽ tỉnh lại thôi.” Thái độ của bác sĩ hoàn toàn như là giải quyết các ca bệnh bình thường. Dương Mịch tỏ ý bảo hai người đi theo giường bệnh, cô phải cùng bác sĩ trao đổi một số vấn đề.
“Luân…… Luân……”
Đi vào phòng bệnh hạng nhất, Dĩnh Nhi dường như sợ Đặng Luân sẽ không tỉnh lại, ngồi ở bên giường bệnh vẫn gọi thầm tên anh.
Mặc dù Dương Tử rất muốn ngồi cạnh anh, nhưng cũng chỉ có thể đứng một bên, dùng ánh mắt lo lắng nhìn chăm chú vào gương mặt tái nhợt của anh.
Dương Mịch vừa vào đến cửa nhìn thấy cảnh tượng này, liền nói với Dĩnh Nhi.
“Bạch tiểu thư, chúng ta về trước thì tốt hơn, ở đây có Dương Tử là đủ rồi……”
“Nhưng tôi muốn chờ Luân tỉnh lại……”
“Chẳng lẽ cô không sợ người của cha cô lại đến nữa sao…… Đặng Luân cũng đã bị thương thế này, mong đại tiểu thư cô giúp đỡ một chút, đừng làm cho mọi chuyện phức tạp thêm nữa……” Nói xong, liền kéo Dĩnh Nhi ra khỏi phòng, không quên nháy mắt với Dương Tử.
Dương Tử cảm kích nhìn Dương Mịch, lập tức ngồi xuống cạnh Đặng Luân. Cô nắm lấy tay anh đặt lên khuôn mặt mình, tựa hồ như muốn giúp anh tăng thêm sức mạnh.
“Luân…… Anh không thể có việc gì…… Không thể có việc gì……” Cô thì thào nói nhỏ, nước mắt đẫm lệ rơi xuống tay anh.
“Nếu anh có chuyện gì, em cũng không sống nổi nữa…… Anh không biết em yêu anh nhiều đến thế nào đâu, từ giây phút đầu tiên nhìn thấy anh, tâm tưởng em đã không thể chứa thêm bất kì người nào khác…… Tuy rằng người anh yêu là Dĩnh Nhi, không phải em, nhưng tình yêu em dành cho anh chưa bao giờ thay đổi, chỉ cần có thể ở cạnh anh, yên lặng nhìn anh, em đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi…… Anh đừng tàn nhẫn như vậy, đừng cướp đi hạnh phúc duy nhất của em, anh phải mau khỏe lại, nhất định phải nhanh chóng khỏe lại……Luân…..”
Thừa dịp anh hôn mê bất tỉnh, Dương Tử không kìm nén nữa mà thổ lộ tình yêu trong lòng với anh, chỉ có thổ lộ tâm ý lúc này anh mới không biết được.
Trong mắt Dương Tử chỉ có Đặng Luân, không phát hiện ra Dĩnh Nhi đang đứng trước cửa phòng bệnh.
Vừa mới bị bà chị kia kéo đi, túi xách còn chưa kịp lấy, không nghĩ đến cô vừa quay lại, chợt nghe được tiếng lòng của Dương Tử.
Cái đứa xảo trá này! Rõ ràng bản thân yêu Đặng Luân, lại chạy tới cầu xin cô trở lại bên anh! Không phải là như papa từng nói, hai người này có quan hệ mờ ám với nhau thật đấy chứ?
Không được! Mình không thể để cô ta cướp mất Đặng Luân, Bạch Dĩnh Nhi này không thể thua cấp một đứa quê mùa kia!
Từ sau khi thân thế của Đặng Luân được làm sáng tỏ, thái độ của anh đối với cô luôn vô cùng lạnh nhạt. Ngày đầu tiên chuyển đến nhà anh, anh đã vội vã đuổi cô về nhà, rõ ràng anh muốn bỏ cô. Cô sẽ không để cho hai người này vừa lòng đẹp ý, cô mà không chiếm được, Dương Tử cũng đừng hòng có được.
Dĩnh Nhi hung dữ trừng mắt nhìn Dương Tử, cầm lấy túi xách đặt ở ngoài phòng khách, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.
“Tử……Tử……”
Sau khi khôi phục ý thức, Đặng Luân không ngừng gọi tên Dương Tử .
Ngồi chờ bên cạnh đã hai tiếng đồng hồ, Dương Tử nắm chặt lấy tay anh, vui sướng đáp lại,
“Em ở đây…… Em ở đây……”
“Em…… Em không sao chứ?” Đặng Luân hơi mơ màng, trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện quan trọng nhất.
“Em không sao…… Anh đừng lo lắng, ngủ một giấc thật ngon đi, em sẽ ở đây bên anh.” Dương Tử nhẹ nhàng an ủi anh.
Đặng Luân nở nụ cười vui mừng, thì thào nói nhỏ,
“Không có việc gì là tốt rồi……” Sau đó lại chìm vào giấc ngủ.
Nhìn gương mặt khi ngủ không hề phòng bị của anh, Dương Tử không kiềm chế được mà xoa xoa mặt anh, tình yêu dịu dàng biểu lộ trên khuôn mặt cô.
Sau này chắc là không còn cơ hội nhìn anh như vậy rồi……
Kề mặt mình sát vào Đặng Luân, môi Dương Tử nhẹ nhàng chạm vào môi anh, hai má anh, cuối cùng là trán anh, sau đó nắm lấy tay anh, gối dầu lên vai anh, cũng chìm sâu vào giấc ngủ.
“Dương Tử……”
Dương Mịch không nhịn được tranh cãi ầm ĩ với Dĩnh Nhi. Sáng sớm đã phải dẫn cô ta tới bệnh viện, vừa vào phòng bệnh lại nhìn thấy cảnh tượng hai người đang dựa sát vào nhau.
Dương Mịch nhẹ nhàng gọi , lúc này Dương Tử mới mở đôi mắt vẫn còn buồn ngủ ra, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.
Cô nhẹ giọng hỏi. “Hai người tới rồi à!”
Nhìn thấy ánh mắt không thiện chí của Dĩnh Nhi, cô mới vội vàng buông tay Đặng Luân ra.
Dĩnh Nhi lập tức đi đến, cầm lấy tay Đặng Luân như một sự chiếm hữu.
Dương Mịch ngán ngẩm lắc đầu, ý bảo Dương Tử ra phòng khách bên ngoài nói chuyện.
“Cậu ấy thế nào rồi?”
“Tối hôm qua, sau khi hết thuốc gây mê liền tỉnh một chút, xong lại ngủ ngay, buổi sáng bác sĩ nói sẽ đến xem xét miệng vết thương……” Dương Tử bỗng nhiên nghĩ đến tình hình ở bên ngoài,
“Tin tức có bị lộ ra ngoài không?”
“Trước mắt thì không, chị nghĩ tạm thời nhà họ Bạch sẽ không dám có hành động gì, nhưng sớm đuổi vị ôn thần kia đi mới là thượng sách.”
“Đặng Luân cần cô ấy……” Dương Tử bất đắc dĩ nói ra sự thật.
“Cô ta hại cậu ấy thành như vậy còn chưa đủ sao? Lần này Đặng Luân đúng thật là tự tìm lấy phiền toái.”
Đối với Dĩnh Nhi, Dương Mịch phản cảm đến cực điểm.
Dương Tử chỉ cười cười.
“Phiền chị chăm sóc Đặng Luân một lúc, em phải về nhà một chuyến, sợ mama lo lắng.”
“Em về nghỉ ngơi đi! Nhìn bộ dạng em cứ như là sắp ngất xỉu đến nơi rồi…… Cứ để cho vị đại tiểu thư kia đảm đương một chút đi!”
Dương Tử nhìn vào trong phòng, Dĩnh Nhi tựa đầu tựa lên vai Đặng Luân, dáng vẻ thật hạnh phúc.
“Vậy…… em về trước……”
Dù sao vị trí đó là thuộc về Bạch Dĩnh Nhi……
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip