[ Chương 71-75]



Chương 71: Nhiệm vụ ám muội

Mã Thiên Vũ vội vàng nhắc nhở các nàng.

"Các tỷ muội cho dù ở trong cung, cũng không có khả năng lúc nào cũng được nhìn hắn. Huống chi, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, có tác dụng gì ? Các tỷ muội còn không nghĩ tới ngày trước đấy sao ?"

Mấy hậu phi bị cậu nhắc nhở, vội vàng thu lại tinh thần.

Đúng vậy a, cho dù dáng vẻ Hoàng thượng có đẹp hơn thì tác dụng gì.

Chính như Mã Thiên Vũ nói, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.

Hơn nữa, bình thường ngay cả cơ hội được nhìn hắn cũng không có.

Hai ngày này, Mã Thiên Vũ mang theo các nàng đánh bại Trịnh quý phi, khiến cho các nàng ở trong cung hãnh diện, đã qua thời trước nay chưa có ngày lành.

Các nàng đều đối với tiểu tử này tràn đầy cảm kích.

Càng đối với cậu gởi gắm vô hạn hy vọng cùng tín nhiệm.

Đi theo Mã Thiên Vũ, các nàng nhất định có thể mở ra một mảnh trời, một mảnh trời thuộc về chính các nàng.

Mấy ngày nay, Mã Thiên Vũ tẩy não các nàng không ít.

Nữ nhân vì sao phải sống phụ thuộc nam nhân?

Nữ nhân vì sao lại không thể có được sự nghiệp cho riêng mình ?

Để cho các nàng đến dẫn đầu, dẫn đầu tất cả bọn tỷ muội đều đứng lên a.

Về phần gia tộc của các nàng, phụ huynh trưởng bối các nàng muốn can thiệp, muốn phản đối các nàng, còn có Mộng Dao công chúa, còn có Lý Tể tướng.

Sợ cái gì ?

Hôm nay, ngay cả Hoàng thượng đều đã đồng ý rồi, Thái hậu cũng không phản đối, các nàng còn có cái gì phải lo trước lo sau nữa.

Tất cả hậu phi đều hưng phấn không thôi, vây quanh Mã Thiên Vũ, thay phục sức dân gian, xuất cung.

Sau đó,  Mã Thiên Vũ suy nghĩ, kỳ thật Trần Vỹ Đình rất sáng suốt đi.

Nếu là Hoàng đế khác, sẽ cho phép của hậu phi của mình "hồ nháo" như thế sao ?

Chỉ bởi vì các nàng ầm ĩ đến hắn ?

Lý do này hình như không thỏa đáng mấy.

Mã Thiên Vũ lại một lần nữa hoài nghi, Trần Vỹ Đình rốt cuộc là lười thật hay lười giả ?

Đến cùng có phải muốn lợi dụng cậu hay không ?

Chỉ có điều, Mã Thiên Vũ không có tinh lực suy nghĩ nhiều như vậy, tâm tư của cậu hoàn toàn bị một loạt công việc ngoài cung chiếm giữ.

Hôm nay, các nàng xuất cung chỉ để dạo chơi, lựa chọn địa điểm phù hợp để mở Minh Châu lâu.

Ngoài ra, còn dẫn chúng hậu phi hưởng thụ hưởng thụ cuộc sống ngoài cung.

Nhóm hậu phi chưa bao giờ ung dung tự tại đi dạo trên đường như vậy, thấy cái gì cũng mới lạ.

Ngày trước, các nàng chỉ thỉnh thoảng ra khỏi nhà, nhưng không ngồi trên xe ngựa cũng là ngồi kiệu hoa.

Tối đa chỉ có thế nhìn qua cửa sổ thưởng thức phố cảnh một chút thôi.

Thêm vào trước đó ở trong cung, bị đè nén quá lâu.

Ngày hôm nay tìm được tự do, tựa như cá vây ở vũng bùn nay được thả vào sông, tâm tình thoải mái vui sướng không cách nào nói rõ.

Trên đường đi, líu ríu nói không ngừng.

Khiến người qua đường người người ghé mắt.

May là Mã Thiên Vũ trước đó đã lo lắng chu đáo, phân phó mấy thị vệ đang mặc thường phục, bảo vệ các nàng.

Bởi vậy, không phát sinh nguy hiểm gì.

Mã Thiên Vũ mang theo các nàng, đến nơi náo nhiệt, lựa chọn địa điểm lý tưởng để mở cửa tiệm.

Mệt mỏi, liền tới tửu lâu ăn cơm.

Đây đối với nhóm hậu phi mà nói, lại là một thể nghiệm hoàn toàn mới.

Chưa từng nghĩ đến, nữ nhân gia các nàng cũng có thể giống nam nhân đến tửu lâu ăn cơm.

Chỉ vì tránh cho phiền toái không cần thiết, Mã Thiên Vũ bao hết gian sương phòng.

Mọi người vô câu vô thúc ăn cơm, giống hai ngày trước ăn đồ nướng, không cần phái chú ý lễ nghi quy củ gì.

Mà ngay cả thị vệ bảo vệ các nàng đều được thơm lây, hưởng thụ một bữa cơm trưa hoàn toàn mới.

Nếu không phải Mã Thiên Vũ muốn bọn hắn tạm thời giữ bí mật, bọn hắn thực không thể chờ đợi được muốn trở về khoe khoang, bọn hắn cùng nhóm hậu phi cùng phòng ăn cơm đấy.

Này thật là chuyện có nghĩ cũng không dám nghĩ.

Sau khi ăn xong, lại đến một nơi phong cảnh nổi tiếng ở ngoại thành dạo chơi nửa ngày.

Thẳng đến hoàng hôn, mới buông lỏng hưng phấn mỏi mệt bước chân trở lại trong cung.

Hôm nay thật sự là quá hưng phấn. Mã Thiên Vũ cậu được vây quanh bởi các tỷ tỷ xinh đẹp, chuyện như vậy lần đầu mới được thể nghiệm. 

Trước bởi vì thích ứng hoàn cảnh trong cung, nhóm hậu phi bị ép ít nói kiệm lời đều chiêm chiếp oa oa nói không ngừng.

Ngay cả mấy hậu phi thẹn thùng nhất hướng nội nhất cũng nói không ít lời.

Hôm nay cũng thật là quá mỏi mệt.

Chưa từng đi qua nhiều đường như vậy, chưa từng làm nhiều chuyện như vậy.

Nhưng là, mỏi mệt rất giá trị a.

Về phần tiền bạc, nhờ phúc của Mộng Dao công chúa, từ trong Nội vụ phủ mượn mấy trăm lượng, coi như khởi động tài chính.

Bởi vì Trần Vỹ Đình đồng ý cho các nàng ra ngoài cung buôn bán, mà không phải là giáng chức các nàng, cho nên thân phận các nàng vẫn là hậu phi.

Cho nên, các nàng còn phải trở lại trong cung cư trú.

Đương nhiên, đây đối với nhóm hậu phi mà nói, là tình trạng lý tưởng nhất rồi.

Có thể xuất cung để làm chuyện mình thích, lại không còn lo trước lo sau.

Cuộc sống tốt đẹp như vậy, quá khứ ngay cả nằm mơ cũng không thấy a.

Mộng Dao công chúa đương nhiên sẽ không vắng họp, cũng ra vẻ dân nữ, đi theo các nàng điên khùng chạy một ngày.

Thẳng đến hoàng hôn hòa nhã bao phủ lên bầu trời hoàng cung, Mộng Dao công chúa mới cùng Mã Thiên Vũ  trở lại Tử Tiêu Cung.

Mã Thiên Vũ thấy nàng mỏi mệt, để nàng không cần tiễn nữa, chính mình tự trở về.

Đồng Mộng Dao lại nói cái gì cũng không chịu, không thể không tiễn cậu.

Nói là sợ Trịnh quý phi kiếm chuyện với cậu.

Mãi cho đến cửa Tử Tiêu cung, Đồng Mộng Dao mới cáo từ trở về Thính Phong điện.

Mã Thiên Vũ đứng ở cửa Tử Tiêu cung, mày chau mặt ủ nhìn ráng chiều đã hiện lên màu đỏ sậm.

Trời sắp tối rồi, Trần Vỹ Đình giờ phút này hẳn là ở hậu viên, hẳn là đang muốn dùng bữa tối.

Cậu nên dụ hoặc hắn như thế nào đây ?

Thật là nhức đầu a.

Chưa từng trải qua loại sự tình này.

Cũng chưa bao giờ phải làm loại chuyện vụn vặt này.

Nhưng là, cái mạng nhỏ của cậu quan trọng hơn, không thể không kiên trì lên a....

Một hồi gió đêm tử bên trong cổng thổi tới trên người Mã Thiên Vũ, lạnh giá lãnh đạm, làm cho cậu không tự chủ mà run rẩy.

Đêm mùa xuân, thời tiết vẫn thật là lạnh.

Đúng rồi, trước hết phải bắt tay vào quan tâm đến Trần Vỹ Đình a.

Mã Thiên Vũ đi tới hậu viên, quả nhiên, Trần Vỹ Đình mới từ trên giường ngồi dậy, đang định đứng lên đi dùng bữa tối.

Đại Luân không ở bên cạnh, Hỉ Thuận phục thị hắn.

Mã Thiên Vũ vội vàng chạy lên trước, đoạt lấy áo choàng trong tay Hỉ Thuận, giúp Trần Vỹ Đình khoác lên người.

Hiến ân tình.

"Hoàng thượng, ban đêm gió lớn, khoác áo choàng lên, cẩn thận bị cảm lạnh".

Trần Vỹ Đình há có thể không rõ mục đích của cậu, trong lòng cười thầm.

Trò hay mở màn rồi.

Làm hắn mong đợi cả ngày a.

Trần Vỹ Đình tỉnh bơ để cho Mã Thiên Vũ khoác áo lên người, được cậu dìu đỡ đứng lên.

Hơn nữa thập phần thản nhiên để Mã Thiên Vũ đỡ hắn vào Thiên điện dùng bữa.

Bởi vì, hắn phi thường phi thường xác định, hôm nay Mã Thiên Vũ chắc chắn sẽ không hại hắn ăn cháo loãng rau dưa nữa.

Cậu chỉ biết thật tốt phục thị hắn dùng bữa.

Chỉ có điều, tại thời điểm đi đến cửa đại điện, Trần Vỹ Đình cố ý dừng bước.

Nói: "Lạc Nhi, ngươi chạy cả ngày rồi, mệt mỏi không ? Đi nghỉ ngơi đi".

Mã thiên Vỹ lắc đầu giống như đánh trống bỏi.



Chương 72: Nhiệm vụ ám muội 2


"Không mệt không mệt. Hoàng thượng, có thể chiếu cố người dùng bữa tối, là vinh hạnh của Thiên Vũ".

Mã Thiên Vũ nghe lời này, chính mình cũng phải buồn nôn.

Lời nói buồn nôn như vậy..., nếu không phải tính mạng đang bị đe dọa, cậu còn lâu mới nói ra miệng a.

Trần Vỹ Đình không hề khước từ, để Mã Thiên Vũ đỡ, ngồi vào chỗ đầu trên bàn ăn.

Nhìn lướt trên bàn ăn, chủ động nói: "Cháo loãng rau dưa tốt cho thân thể, trẫm vẫn là nên ăn cháo loãng rau dưa. Đều mang những thứ này xuống đi".

Mã Thiên Vũ làm sao còn có thể để hắn ăn cháo loãng rau dưa nữa.

Vội vàng nói: "Hoàng thượng, đừng, người hãy ăn những thức ăn này đi, rất nhiều dinh dưỡng".

Trần Vỹ Đình cố ý vô cùng kinh ngạc nhìn Mã thiên Vũ.

Hỏi: "Ái phi, không phải nàng nói, ăn cháo loãng rau dưa rất tốt cho thân thể sao ?"

Mã Thiên Vũ toát mồ hôi.

Cậu chỉ là vì chỉnh hắn mới nói như vậy chứ sao.

Tên này, làm gì mà nhớ rõ ràng lời cậu nói như vậy ?

Thật là, đầu óc thông minh không thèm suy nghĩ quốc gia đại sự, luôn đem lời nói của cậu nhớ kỹ trong lòng.

Cười theo giải thích.

"Hoàng thượng, Thiên Vũ trước nói như vậy, là vì mỗi bữa Hoàng thượng đều ăn thịt cá, dinh dưỡng quá thừa, cho nên cần ăn chút cháo loãng rau dưa để điều lý tràng vị. Kỳ thật, lúc nào cũng ăn cháo loãng rau dưa, sẽ không đủ dinh dưỡng".

Trần Vỹ Đình cười.

Hắn đã biết, hôm nay Mã Thiên Vũ sẽ không dám để hắn ăn cháo loãng rau dưa nữa.

"Ra vậy, Ái phi, ngươi nói xem ăn cái gì mới tốt a ? Trẫm tất cả đều nghe theo ngươi".

Lời này của Trần Vỹ Đình ôn nhu vô cùng.

Thị thiện cùng mọi người chung quanh ai cũng vừa hâm mộ vừa vui mừng nhìn Mã thiên Vũ.

Hoàng thượng chẳng nhẽ có tình ý với Tiên phi nương nương rồi ?

Thật hy vọng Hoàng thượng có thể đối với nương nương có chút tâm tư a, sớm một chút sinh ra một vị tiểu hoàng tử.

Bằng không, hậu cung này thật sự là quá nhàm chán.

Mã Thiên Vũ lại giống như chưa tỉnh, chuyên tâm nhìn thức ăn trên bàn.

Kỳ thật, cũng không phải không chú ý tới ngữ khí của Trần Vỹ Đình a.

Chẳng qua, cậu hiểu rất rõ Trần Vỹ Đình, hắn tuyệt đối không phải có tình ý với cậu.

Mỗi lần hắn cố ý lộ ra mị lực nhu tình của hắn, cũng là có hàm ý, hắn muốn chỉnh cậu.

Hôm nay hắn định như thế nào ?

Cậu vẫn nên cẩn thận một chút mới được.

Mã Thiên Vũ chưa từng chính thức cùng Trần Vỹ Đình ăn xong một bữa cơm, cũng không hiểu sở thích của hắn.

Nhìn một lần, màu sắc thức ăn trên bàn thập phần phong phú.

Mặn chay phối hợp vô cùng hợp lý, hơn nữa tạo hình cũng cực kỳ khác biệt.

Nhưng mà, trong mấy chục món ăn, độc không thấy cá và chân gấu cánh ngỗng.

Mã Thiên Vũ  nhìn lại thấy buồn cười.

Xem ra Trần Vỹ Đình vẫn để bụng hai lời cậu đã nói đây.

Biết rõ Trần Vỹ Đình không có ý tốt, Mã thiên Vũ đương nhiên hết sức cẩn thận.

Nói: 'Hoàng thượng, những món ăn này phối hợp rất khá, vẫn là ngự trù làm thật nhiều. Người nói muốn ăn món gì, Thiên Vũ liền lấy cho người món đó".

Lời của cậu cũng nằm trong dự liệu của Trần Vỹ Đình.

Trần vỹ Đình làm bộ làm tịch nhìn nhìn bàn ăn.

Chỉ vào chỗ đĩa bánh chiên xa nhất nói: "Bánh chiên đó, cầm một cái lại đây".

Nghe xong phân phó của hắn, thị thiện cùng mọi người bên cạnh không khỏi kinh ngạc.

Hoàng thượng chưa bao giờ thích ăn những mõn ăn dầu mỡ này, chỉ bởi vì quy cách cần thiết, loại món ăn nào cũng phải xuất hiện ở trên ngự thiện.

Cho nên mới đưa nó vào cho đủ số.

Cũng chính là bởi vì Trần Vỹ Đình không thích ăn, cho nên người bày thiện mới tự giác đem nó đặt ở một chỗ khác trên bàn.

Để xa Trần Vỹ Đình.

Trần Vỹ Đình cũng không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, thích thú nhìn Mã Thiên Vũ.

Kỳ thật hắn cũng không muốn ăn nó, chỉ là muốn để cho Mã Thiên Vũ làm chân chạy thật tốt.

Ví như bình thường, lấy tinh lực hoạt bát của Mã Thiên Vũ, chân chỉ chạy một chút như vậy căn bản không thành vấn đề.

Nhưng hôm nay cậu vốn đã chạy một ngày, mệt chết đi rồi, hắn nhìn ra được.

Cho nên nha, mới có thể đạt được mục đích chỉnh cậu.

Ai bảo hắn luôn chán ghét cậu, làm hại hắn bây giờ mỗi ngày dùng bữa tâm lý đều có chút ám ảnh.

Mã Thiên Vũ không rõ tâm tư của hắn, nhưng đã chính miệng hắn phân phó, đương nhiên phải chiếu theo ý tứ của hắn mà làm.

Cầm đĩa không, chạy đến một bên bàn khác, cầm đĩa bánh chiên chạy tới.

Đặt cái đĩa đến trước mặt Trần Vỹ Đình.

Trần Vỹ Đình nhìn thấy đĩa bánh chiên, có chút hối hận.

Mọi thứ đều đã được lấy đến trước mặt, không ăn hình như có điểm không ổn.

Đây không phải rõ ràng là đang chỉnh người sao ?

Cầm lên một chiếc bánh, miễn cưỡng cắn một miếng nhỏ.

Để nó xuống, lại chỉ vào một món ăn xa nhất trên bàn nói: "Cái kia, lấy cho trẫm một chút tới đây".

Mã Thiên Vũ đành phải lại cầm lấy một đĩa không, chuyển đến một bàn khác, vì Đông Phong Túy lấy món ăn.

Chưa từng biết, bàn ăn Hoàng đế dùng bữa dài và lớn như vậy.

Mấy lần lên xuống, trên trán Mã Thiên Vũ đổ mồ hôi, trong miệng có chút thở phì phò.

Mà trước mặt Trần Vỹ Đình, cũng chồng chất nổi lên một tòa núi nhỏ.

Mỗi một món ăn, đều chỉ tượng trưng cắn một miếng nhỏ.

Mã Thiên Vũ nhìn mà phát bực, lãng phí thức ăn thì không nói, chiếu theo kiểu ăn này của hắn, hắn là cố tình muốn mệt chết cậu sao ?

Khó trách vừa rồi biểu tình của hắn là lạ như thế, hóa ra đúng là muốn chỉnh mình.

Hừ, chờ cậu ứng phó xong mấy buổi tối này, ứng phó xong Lãnh Dạ, xem báo đại thù này như thế nào.

Mã Thiên Vũ dường như nghĩ cho hả giận, trước mắt lại không chút nào dám thất lễ.

Mã Thiên Vũ vẫn chăm chú nhìn cậu.

Chăm chú nhìn trên mặt cậu đang dần dần hiện ra ửng đỏ, chăm chú nhìn miệng cậu có chút thở phì phò.

Đột nhiên cảm thấy mình rất vô lại.

Đường đường một Hoàng đế, lại dùng loại thủ đoạn không được thanh nhã này để chỉnh một tiểu tử yếu đuối.

Trong lòng không rõ ràng chợt có chút cảm giác thương tiếc.

Nhớ tới dáng vẻ cậu sau khi bị Lãnh Dạ bức bách.

Tối hôm qua, cậu đứng ở phía trước cửa sổ mở rộng, qua cửa sổ nhìn lên bầu trời đêm.

Cậu lúc ấy, trên mặt không có một chút vẻ giảo hoạt thường ngày.

Trên mặt cậu chỉ có thương cảm, trong mắt cậu còn có chút hơi nước.

Trong lòng cậu cũng cất giấu rất nhiều rất nhiều thứ sao ?

Một tiểu tiểu hài tử như cậu, lẻ loi ở nơi này, phải ứng phó Trịnh quý phi, ứng phó Lâm Thái Úy, trong khi liều mạng, còn phải ứng phó với Lãnh Dạ.

Nhưng cậu chưa từng báo oán.

Dáng vẻ cậu trước mặt người khác luôn luôn vui vẻ.

Cậu bình tĩnh ứng phó với mọi nguy cơ, không cần đến người khác thay cậu bận tâm, ngược lại còn quan tâm đến vận mệnh những người khác.

Cậu rốt cuộc người như thế nào vậy ?

Hắn không biết cậu là ai, không biết tại sao cậu đến nơi này.

Hắn từ trước đến nay cũng không nghĩ muốn quan tâm việc này.

Hắn chỉ biết, cậu từ trên trời rớt xuống, cùng bất luận kẻ nào trên đời này đều không liên quan.

Là hắn tin người đã được chọn lựa.

Nhưng bây giờ, hắn bỗng nhiên rất muốn hỏi cậu một chút, cậu rốt cuộc là ai.

"Hoàng thượng, món ăn người muốn đến đây".

**********




Chương 73: Nhiệm vụ ám muội 3


Lời Mã Thiên Vũ cắt đứt dòng suy nghĩ của Trần Vỹ Đình.

Trần Vỹ đình  ngước lên ôn nhu cười cười với cậu.

"Được rồi, ngươi ngồi xuống đi. Dùng qua bữa tối chưa ? Cùng trẫm ăn đi".

Mã Thiên Vũ kinh ngạc nhìn nụ cười trên mặt Trần Vỹ Đình.

Cậu chưa bao giờ thấy qua hắn cười như vậy.

Vẫn là ôn nhu , nhưng cùng với ôn nhu ngày trước muốn chỉnh nàng có chút bất đồng.

Đột nhiên nhớ ra, thật sự cậu cũng chưa ăn cơm tối a.

Chạy cả một buổi chiều, vừa rồi lại chạy qua chạy lại vô số chuyến, chỉ cảm thấy mệt mỏi, khiến cơn đói bụng đều quên hết trơn.

Chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, còn tưởng rằng là mệt mỏi đây.

Được Trần Vỹ Đình nhắc nhở, Mã Thiên Vũ mới nhớ ra, thật sự cậu rất đói bụng.

Cũng không khách khí với Trần Vỹ Đình, ngồi xuống bên cạnh.

Sớm có cung nữ đưa bát đũa lên, cực kỳ hâm mộ nhìn cậu.

Nói thật, trong cung này, đâu có người nào cùng Hoàng thượng cùng bàn ăn cơm đâu.

Này thật sự là vinh hạnh hết sức đặc biệt.

Mã Thiên Vũ cũng không biết là vinh hạnh đặc biệt gì, trong đầu cậu hoàn toàn không có thể loại cấp bậc quy chế này.

Cũng không xem trọng hình tượng gì, tự do tự tại ăn cơm.

Trần Vỹ Đình nhìn bộ dạng cậu ăn như lang thôn hổ yết, không khỏi buồn cười.

Cho tới bây giờ chưa từng thấy qua  hài nhi nhà nào ăn uống như vậy.

Chỉ có điều, đối với cách cư xử của Mã Thiên Vũ, hắn chẳng những không cảm thấy kỳ quái, ngược lại còn cảm thấy đương nhiên.

Cậu làm theo cảm tính như vậy, mới giống cậu.

Phân phó cung nữ bên cạnh thay hắn chia thức ăn.

Hắn thích ăn kiểu đồ ăn nào, mọi thị thiện đều hiểu rõ, đem mọi thứ đều đặt ở một đầu gần Trần Vỹ Đình.

Bởi vậy, cung nữ liền đứng ở bên cạnh hắn giúp hắn chia thức ăn.

Mã Thiên Vũ chỉ một thoáng công phu đã lấp lưng lửng cái bụng.

Ngẩng đầu nhìn lên, Trần Vỹ Đình đang chậm rãi ăn đồ ăn cung nữ giúp hắn chia.

Mà các món ăn cậu mang tới cho hắn không nhúc nhích tí nào, như một tòa núi nhỏ chồng chất ở một bên.

Mã Thiên Vũ đã sớm hiểu được, Trần Vỹ Đình tất nhiên không phải muốn ăn chúng, chẳng qua là dùng cớ lấy đồ ăn để trêu cợt cậu thôi.

Trong lòng căm phẫn.

Tên đáng giận, luôn dùng tâm nhãn chú ý trên người cậu, một chút cũng không phù hợp với thân phận hoàng đế.

Ngay cả việc nhỏ như ăn cơm này cũng không quên chỉnh cậu.

Được rồi, hắn đã không quan tâm quốc gia đại sự, chuyên muốn gây khó dễ cho một tiểu tử như cậu, cậu cũng cần phải báo thù mới đúng.

Khéo cười duyên chỉ về phía những món ăn nàng lấy cho Trần Vỹ Đình.

Hỏi: "Hoàng thượng, ngườii không phải là thích ăn những món này sao? Làm sao lại không ăn a ?"

Trần Vỹ Đình biết rõ cậu đang suy nghĩ gì, cũng cười nhạt một tiếng.

"Trẫm lâu không ăn, chỉ là muốn nếm thử hương vị thôi".

Mã Thiên Vũ chu miệng lên.

"Hóa ra, hoàng thượng người không thích ăn chúng a, Thiên Vũ còn tưởng rằng người thích kia. Còn tưởng rằng vừa rồi chân chạy đi lại rất đáng a".

Trần Vỹ Đình vốn cũng không nghĩ muốn chỉnh tâm tư của cậu, không đành lòng lại thương tổn cậu.

Thiện ý nói: "Thật rất đáng a. Ngươi xem, trẫm không phải đều đã ăn rồi sao ?"

"Kia cũng tính là ăn ?"

Mã Thiên Vũ phi thường bất mãn.

Cậu phải nói chút gì đó để ép buộc Trần Vỹ Đình, buộc hắn ăn những thứ hắn không thích kia.

Khiến hắn tự làm tự chịu.

Không ngờ, trong đầu còn đang xoay xoay ngoằn ngoèo, lời nói còn chưa nói ra khỏi miệng, đã thấy Trần Vỹ Đình di chuyển tòa tiểu sơn đến trước mặt mình.

Hơn nữa, gắp một đũa thức ăn đưa vào trong miệng.

Người chung quanh đều trợn tròn mắt.

Bọn họ đương nhiên cũng đã sớm nhìn ra, Hoàng thượng khiến Tiên phi nương nương lấy những món ăn này, chẳng qua chỉ muốn đùa giỡn cậu.

Giờ, chỉ bởi vì một câu của Tiên phi nương nương, hoàng thượng quả thật lại ăn chúng.

Những món ăn này, đều là món hắn không thích nha.

Chẳng lẽ, Hoàng thượng quả thật đã động tình với Tiên phi nương nương ?

Mã Thiên Vũ cũng trợn tròn mắt.

Cậu không nghĩ đến, Trần Vỹ Đình cư nhiên thật sự chịu ăn chúng.

Hắn cũng không phải ngốc tử, làm sao lại tự mình chịu khổ đây ?

Ngây ngốc nhìn Trần Vỹ Đình, nhìn tòa tiểu sơn trước mặt hắn dần thấp đi, đỉnh núi đã biến mất.

Mà hắn vẫn chưa có ý định dừng tay.

Trong lòng Mã Thiên Vũ đột nhiên có một loại cảm giác rất kỳ dị, rốt cuộc là cái gì, lại không nói ra được.

Cậu chỉ biết là, cậu không nghĩ lại tiếp tục cùng Trần Vỹ Đình đấu nữa.

'Hoàng thượng, ngài không thích ăn thì thôi. Ăn nhiều như vậy, Thiên Vũ đã rất cao hứng".

Mã Thiên Vũ nhịn không được mà khuyên.

Trong lòng Đông Phong Túy cũng có một loại cảm giác rất kỳ dị.

Kỳ thật, tâm địa Mã Thiên Vũ không hề xấu, cậu rất thiện lương.

Chỉnh hắn, phần lớn là có nguyên nhân , mà nguyên nhân, phần nhiều cũng ở hắn, không phải sao ?

Hướng Mã Thiên Vũ mỉm cười, nói: "Ai nói trẫm không thích ăn ? Trẫm rất thích nha".

Lại hỏi cậu: "Làm sao ngươi không ăn ?"

Cầm lấy chiếc đũa gắp thức ăn, gắp một con gà rừng hầm cách thủy phía trước, đặt vào trong đĩa trước mặt Mã Thiên Vũ.

"Ăn nhiều một chút, đừng để thân thể không tốt. Mấy ngày nay ngươi gầy đi rồi kìa".

Trong viền mắt Mã Thiên Vũ chợt nóng lên, vội vàng cúi đầu.

Cầm lấy chiếc đũa, ăn món gà Mã Thiên Vũ gắp cho cậu, để che đậy.

Cậu cũng biết, lúc này Trần Vỹ Đình không có chút nào có ý định muốn đùa giỡn cậu.

Hắn thật sự quan tâm cậu.

Từ khi đi tới thời không này, chưa từng có người nào quan tâm đến cậu.

Đồng Mộng Dao tuy rất tốt với cậu, nhưng tâm tư của nàng ấy không tinh tế như vậy.

Nàng ấy chủ yếu lo lắng cậu có bị Trịnh quý phi khi dễ hay không, về phần khác, cũng không chú ý đến.

Bỗng nhiên lại nhớ tới cha mẹ ở thời không xa khác.

Khi đó, mẹ thuê một gian phòng nhỏ ở gần trường học, cả ngày bắt cậu uống thuốc bổ này uống thuốc bổ kia.

Ăn đến mức cậu phát ngán.

Hôm nay, mới thâm thiết cảm nhận được, hạnh phúc là được người quan tâm.

Có người quan tâm, thật là một chuyện cực kỳ hạnh phúc a.

Khó trách, trước, cậu có một người bạn tốt, cũng bởi vì bạn trai của cô ấy trong lúc mưa to choàng áo khoác lên người cô, giúp cô ấy che lên làm chiếc ô, cô liền không chùn bước mà giao tâm của mình cho người ta.

Lúc ấy, cậu còn giễu cợt cô ấy, nói là cô ấy quá dễ lừa.

Bạn tốt quay lại nói cậu: "Thiên Vũ, rồi có một ngày, cậu gặp được người định mệnh, cậu sẽ hiểu."

Cậu hiện giờ thật có phần hiểu được.

Bất luận một người nào, đều hi vọng được người khác quan tâm.

Cũng như hiện tại, một câu vô cùng đơn giản của Trần Vỹ Đình, lại khiến cậu cảm động như vậy.

Chỉ là, Mã Thiên Vũ lập tức nhắc nhở chính mình, cảm động thì cảm động, cậu cũng không thể có ý gì khác với Trần Vỹ Đình.

Không nói đến Trần Vỹ Đình không có ý gì với cậu, cho dù là có,  cậu cũng không thể giao trái tim giao cho hắn.

Bởi hắn là Hoàng đế nha, có vô số phi tử, là Hoàng đế muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu phi tử.

Mã Thiên Vũ vùi đầu vào ăn uống.



Chương 74: Lăn lộn một đêm


Trong bát dường như không ngừng có gì đó tiếp thêm vào, nàng cũng không dám ngẩng đầu nhìn xem là ai gắp thức ăn cho cậu.

Cậu sợ bị Trần Vỹ Đình nhìn thấy bộ dạng không có tiền đồ của mình, bị hắn chế nhạo.

Khi tâm tình Mã Thiên Vũ rốt cục cũng khôi phục được bình tĩnh, đột nhiên phát hiện, mình đã ăn thật là no.

Chưa bao giờ no như này.

Trời ạ, mấy ngày hôm trước cậu khó khăn lắm mới giảm bớt được mấy cân thịt do lão mẹ tẩm bổ kia, bây giờ lại phí công bù vào.

Mà tên quỷ đầu sỏ, lại là trần Vỹ Đình.

Mã Thiên Vũ chán nản ngẩng đầu, không ngờ phát hiện, không thấy tòa tiểu sơn trước mặt Trần Vỹ Đình nữa.

Thật sự không thấy, một chút cũng không có.

Mà biểu lộ trên mặt Trần Vỹ Đình, cũng cổ quái không nên lời.

Giống như, giống như phải thống khổ ẩn nhẫn.

Uể oải của Mã Thiên Vũ thoáng cái mất ráo.

Hay lắm, Hoàng đế keo kiệt tưởng chỉnh cậu, kết quả lại tự chỉnh mình.

Ăn một đống món như vậy, lại còn toàn là món hắn không thích, tư vị này nên có bao nhiêu khó chịu, tưởng tượng cũng không ra.

Mà Mã Thiên Vũ cậu, tuy rằng làm trái tâm nguyện ăn một đống đồ ăn, vừa vặn cũng đều là món cậu thích ăn nha.

Uể oải không còn nữa, một dòng nhiệt nóng mờ mờ theo suy nghĩ của cậu chậm rãi chảy xuống.

Kỳ thật, Trần Vỹ Đình làm như vậy, có phải là vì cậu không.

Vì không muốn để cậu bực tức.

Hắn thân là Hoàng đế, căn bản không cần ủy khuất chính mình như vậy.

Nếu hắn thật muốn chỉnh Mã Thiên Vũ , tùy tiện một câu, muốn như thế nào liền như thế ấy, muốn mệnh của cậu, cũng không phải việc gì khó.

Hắn lại phải dùng phương pháp trẻ con này sao ?

Có lẽ, đúng như lời người khác đã nói, Trần Vỹ Đình kỳ thật là người rất tốt.

Coi như quên đi, về sau không đấu với hắn nữa là được.

Mã Thiên Vũ hỏi: "Hoàng thượng, người ăn xong rồi sao ? Thiên Vũ đỡ người tới hậu viên tản bộ đi".

Ăn nhiều thứ như vậy, thật muốn no chết, không hoạt động một chút không được.

Bản năng Trần Vỹ Đình đã nghĩ khước từ.

Đi hậu viên tản bộ ? Quá không phù hợp hình tượng lười của hắn.

Hơn nữa, bình thường lúc này, là thời gian hắn trốn ở trong phòng luyện công.

Nhưng mà, hôm nay hắn thật đã ăn rất nhiều.

Không biết như thế nào , hắn cũng không đành lòng để Mã Thiên Vũ khó chịu, buộc chính mình ăn hết một đống tiểu sơn trước mặt kia.

Hắn muốn dùng loại phương thức này nói cho cậu biết, hắn không phải muốn chỉnh cậu, hắn là thật tình muốn ăn mấy thứ này.

Hắn có phải rất ngốc hay không ?

Bây giờ thì tốt lắm, bụng no khó chịu muốn chết.

Xem ra, không đi tản bộ không được rồi.

"Được rồi. Chúng ta đi tản bộ".

Trần Vỹ Đình để Mã Thiên Vũ đỡ đứng lên, ra ngoài điện trong ánh mắt chăm chú lễ phép của mọi người, đến hậu viên tản bộ.

Lẽ ra, mọi người không thể vô lễ dõi theo nhìn hắn như vậy, cần phải buông mi cúi đầu mới đúng.

Thực là, bọn hắn thật sự quá kinh ngạc, lúc này quên hết sạch lễ nghi.

Hoàng thượng tản bộ sau bữa tối, đây là chuyện chưa bao giờ có.

Tiên phi nương nương đã phá rất nhiều lệ a.

Một hồi tản bộ ở hậu viên, trong dạ dày cuối cùng cũng không còn khó chịu như ban nãy.

Trần Vỹ Đình bỗng nhiên rất muốn cười lên một trận.

Hắn và Mã Thiên Vũ đấu đi đấu lại, kết quả rơi vào kết cục hai cái dạ dày đều căng ra.

Có phải là rất buồn cười không ?

Chỉ vì, cảm giác cùng Mã Thiên Vũ tản bộ thật không tệ.

Trần Vỹ Đình lần đầu nghiêm túc chăm chú suy xét, có nên thật sự buộc chặt Mã Thiên Vũ ở bên người hay không.

Mã Thiên Vũ lại không có tâm tình tốt như vậy.

Cậu nghĩ đến nhiệm vụ Lãnh Dạ giao cho cho cậu.

Trước đấu với Trần Vỹ Đình, chỉnh hắn chỉnh đến yên tâm thoải mái, không một chút áy náy.

Mà hôm nay, khó thấy hắn quan tâm, khiến nỗi lòng cậu hoàn toàn xáo trộn.

Hắn đối xử tốt với cậu, không đề phòng cậu, mà cậu lại là một gian tế.

Trên đường trở về, Mã Thiên Vũ thật muốn rời khỏi Trần Vỹ Đình, tính trở về Cầm Sắt điện ngủ.

Nhưng là, cái mạng nhỏ của cậu vẫn còn trong tay Lãnh Dạ a.

Mặc kệ, cậu vẫn phải là dựa theo kế hoạch ban đầu, tìm cách ở cùng phòng Trần Vỹ Đình bưng bít mấy tối.

Dù sao, cậu không đem tình hình thật của hắn nói cho Lãnh Dạ là được chứ gì.

Mã Thiên Vũ lấy hết dũng khí, nói: "Hoàng thượng, tối hôm qua ta gặp ác mộng ".

Trần Vỹ Đình biết rõ mục đích của cậu, biết rõ cậu muốn lay động tâm tư hắn .

Bộ dáng làm như không biết gì hỏi: "Gặp ác mộng gì vậy ?"

"Mộng, mộng rất nhiều điều kỳ quái, thật đáng sợ".

Mã Thiên Vũ giả bộ hoảng hốt nói.

Thực ra, sau khi đi tới thời không này, mỗi ngày có nhiều chuyện phải làm như vậy, cậu vội chết đi được, mỗi buổi tối đều ngủ cực kỳ sâu.

Ngay cả mộng đẹp cũng không có, càng miễn bàn đến ác mộng .

Trần Vỹ Đình giả vờ an ủi cậu.

"Mộng là giả, đừng sợ, chỉ cần quên là được, không có gì nghiêm trọng".

Mã Thiên Vũ kéo cánh tay Trần Vỹ Đình.

Năn nỉ nói: "Thật sự rất đáng sợ a, đêm hôm trước cũng mơ thấy. Hoàng thượng, người giúp đỡ ta, được không ?"

Vẻ mặt Trần Vỹ Đình kinh ngạc hỏi: "Ngươi nằm mơ, trẫm giúp ngươi như thế nào? Trẫm đâu phải thần tiên, không thể vào trong mộng của ngươi".

Mã Thiên Vũ miệng đầy nịnh nọt.

"Người là Thiên Tử nha, là Chân Long. Có người ở bên, những tiểu yêu quái kia khẳng định sẽ không dám quay lại quấy rầy ta".

"Thiên Vũ, mộng là giả".

"Không không, mộng này rất thật. Hoàng thượng, người giúp đỡ ta đi".

"Trẫm phải làm thế nào để giúp ngươi đây ?"

Mã Thiên Vũ mừng rỡ, Trần Vỹ Đình rốt cục cũng nhượng một bước, mang việc kia ra hỏi được rồi.

Đáng thương nhìn hắn.

Nói: "Hoàng thượng, muốn người hạ mình đến Cầm Sắt ngủ là không thể được, người cho phép Thiên Vũ vào phòng người ngủ đi, được không ?"

Trần Vỹ Đình chưa lên tiếng, Mã Thiên Vũ  lập tức lại bổ sung một câu.

"Ta cam đoan, tuyệt đối sẽ không ẩm ĩ đến người."

Trần Vỹ Đình thừa biết cậu đang nói dóc, lại nhìn thấy ánh mắt cậu mong ngóng, mềm lòng.

Ngay cả suy nghĩ ban đầu, ý định nhân cơ hội muốn trêu cợt cậu một trận cũng quên béng bay lên chín tầng mây.

Cho dù như thế nào, cậu cũng là chịu bức bách của Lãnh Dạ nha.

Rốt cuộc không cam lòng nên cứ như vậy để Mã Thiên Vũ đạt được.

Trần Vỹ Đình cười trêu nói: "Thiên Vũ, ngươi định thị tẩm sao ?"

Mã Thiên Vũ vội vàng giải thích: "Ta đâu có. Hoàng thượng, ta thật sợ tiếp tục gặp ác mộng a. Người xem, mấy ngày nay ta đều đã gầy đi, phải không ? Chính là bị mộng này hù dọa, ngủ không ngon giấc." Lại nghĩ:" Phải bảo vệ cúc hoa bé nhỏ nha"

Trần Vỹ Đình  xem xét gương mặt cậu.

Trên mặt cậu đỏ ửng thẹn thùng khiến người ta trìu mến.

Nhưng, nghe thấy cậu lập tức bác bỏ việc thị tẩm, trong lòng không khỏi không thoải mái.

Không, là cực kỳ không thoải mái.

Tần phi khác của hắn không người nào là không muốn được hắn sủng hạnh, ngay cả Trịnh quý phi cường thế cũng không ngoại lệ.

Nhưng Mã Thiên Vũ này, cậu thế mà lại phủ nhận. Chỉ vì hắn là nam nhân sao ?

Mã Thiên Vũ thấy hắn không lên tiếng, lại đong đưa cánh tay hắn thuyết phục.



Chương 75: Lăn lộn một đêm 2


"Hoàng thượng, Thiên Vũ thật sự sẽ không ầm ĩ đến người. Buổi tối nếu người khát nước đói bụng, Thiên Vũ còn có thể thay người cống hiến sức lực. Người đáp ứng đi."

Trần Vỹ Đình bị cậu đong đưa nhưng một chút cáu kỉnh cũng không có.

Bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Lúc này đi đến ngưỡng cửa phòng Trần Vỹ Đình, Mã Thiên Vũ thấy thế mừng rỡ, vội vàng đi bên cạnh Trần Vỹ Đình, cùng theo hắn đi vào.

Trần Vỹ Đình cũng không để ý đến cậu, tự mình đi đến thụy tháp trước cửa sổ, ngã xuống trên giường.

(thụy tháp: giường ngủ tựa như cái sạp đó.)

Mã Thiên Vũ đứng ở trong phòng, ngắm nhìn bốn phía.

Trong phòng ngoại trừ chiếc thụy tháp kia, còn có một chiếc giường nữa.

(chiếc giường ở đây là sàng, giường mà Trần Vỹ Đình ngủ chỉ là sạp, còn giường này mới là Long Sàng của Hoàng thượng)

Chiếc giường lớn thật lớn.

Trừ nó ra, không còn chỗ ngủ nào khác nữa.

"Hoàng thượng, buổi tối người đều ngủ trên thụy tháp đó sao ?"

Mã Thiên Vũ ngó ngó nghiêng nghiêng hỏi.

Hắn ngủ trên thụy tháp, vậy cậu ngủ chỗ nào ?

Cậu cũng không thể ngủ trên sàn nhà a.

Trần Vỹ Đình buồn cười gật gật đầu.

"Đúng vậy a, trẫm ngủ trên thụy tháp."

Xem cậu muốn làm sao bây giờ.

"Nha."

Mã Thiên Vũ nhàn nhạt lên tiếng.

"Hoàng thượng, ta ra ngoài một chút, lát nữa sẽ trở lại. Người đáp ứng ta rồi, cho phép ta ngủ ở đây, người không được đổi ý đâu đấy."

Trần Vỹ Đình mặc kệ cậu, từ từ nhắm mắt lại.

Hắn suy nghĩ, tĩnh tọa luyện công đêm nay phải trì hoãn rồi, phải đợi đến khi Mã Thiên Vũ ngủ mới luyện được.

Trần Vỹ Đình nghĩ thế nào cũng không ra, vì sao hắn không chán ghét tiểu gian tế này, ngược lại còn vì cùng phòng với cậu mà có chút vui vẻ.

Mã Thiên Vũ rất nhanh đã trở lại, sảng khoái tinh thần.

Vừa vào cửa đã nói: "Hoàng thượng, ta đã tắm rửa rồi, sẽ không làm dơ giường của người."

Thấy Trần Vỹ Đình khép chặt mắt, vội vàng bụm miệng.

Sợ ồn đến hắn, hắn trở mặt lại đuổi mình ra ngoài.

Trần Vỹ Đình nghe thấy cậu nói giường giường gì đó, trong lòng khó hiểu.

Trong tai lại nghe thấy Mã Thiên Vũ rón ra rón rén đi đến giường lớn của hắn.

Mã Thiên Vũ thả nhẹ cước bộ, đương nhiên đi đến bên giường lớn, bò lên giường.

Nằm xuống, kéo chăn qua che lên người.

Trần Vỹ Đình đã nói, hắn không ngủ trên giường.

Không thì không, không bằng để cậu đến ngủ.

Chẳng lẽ cậu lại ngủ trên sàn, để giường trống không ?

Đây không phải là lãng phí tài nguyên sao.

Rốt cuộc là chạy cả ngày, mệt mỏi.

Mã Thiên Vũ ngã lên giường, rất nhanh liền thiếp đi.

Trần Vỹ Đình nghe thấy nhịp hô hấp đều đều của cậu, biết cậu đã ngủ, kinh ngạc ngồi dậy.

Tiểu tử kia, lại thật sự chạy lên giường hắn ngủ.

Cậu, cậu thật đúng là không khách khí nha.

Đúng là, bình thường, buổi tối hắn đều ngủ ở trên thụy tháp.

Chỉ là lúc giả vờ giả vịt ở trước mặt Đại Luân và người khác, hắn mới phải nằm chết dí trên chiếc giường kia.

Vừa rồi Mã Thiên Vũ hỏi hắn, hắn cố ý trả lời như vậy, kỳ thật cũng là muốn làm khó làm dễ cậu a.

Xem cậu trải chăn dưới sàn ngủ hay tới năn nỉ hắn nhường giường cho cậu.

Ai biết cả hai đều không phải, cậu lại chạy đến trên giường của hắn ngủ.

Tuy nhiên, giấc ngủ buổi tối của hắn thật sự rất ít, nhưng dù sao hắn vẫn muốn ngủ một chút nha.

Trần Vỹ Đình đứng dậy, đi đến trước giường, đứng trước mặt Mã Thiên Vũ, từ trên cao nhìn xuống cậu.

Cậu ngủ rất say .

Thân thể hơi hơi cong, giống như một tiểu oa nhi đáng yêu.

Trần Vỹ Đình lại một lần nữa vì tính toán không chu toàn của Lãnh Dạ mà nắm chặt tay.

Phái một gian tế không chuyên nghiệp tới điều tra hắn như vậy, nếu Lãnh Dạ biết được chân tướng, không biết sẽ tức giận thành cái dạng gì a ?

Trần Vỹ Đình ngồi xuống bên giường, gạt sang mấy lọn tóc bay rối rũ xuống trên má Mã Thiên Vũ.

Mã Thiên Vũ vẫn khò khò ngủ, căn bản không có nhận thấy Trần Vỹ Đình đang ở bên cạnh.

Trần Vỹ Đình lại xoa nhẹ cái mũi của cậu.

Cái mũi xinh xắn mà thẳng tắp, trơn trơn nhẵn nhẵn, cảm giác thật tuyệt.

Mã Thiên Vũ trong lúc ngủ mơ nhíu nhíu mày, khẽ hừ nhẹ một tiếng, trở mình lại tiếp tục ngủ.

Chăn bị cậu vén sang một bên, nửa thân thể đều lộ ra.

Đương nhiên, trên người cậu mặc y sam cực kỳ bảo thủ, sẽ không để Trần Vỹ Đình nghĩ vớ vẩn.

Nhưng lại khiến Trần Vỹ Đình bật cười.

Thật muốn nói với cậu, ê , tiểu gian tế, mau đứng lên làm việc, bằng không, làm sao ngươi báo cáo với cấp trên của ngươi được.

Tướng ngủ của Mã Thiên Vũ cực kỳ bất nhã, nghiêng ngả, chiếm hơn phân nửa cái giường.

Trần Vỹ Đình lắc đầu, nếu ai ngủ cùng giường với cậu thì thật phiền toái.

Sau này, ai ngủ với cậu mới gọi là xui xẻo, không bị đá xuống giường mới là lạ.

Nhưng, vừa nghĩ tới sau này sẽ có người khác ngủ chung trên một chiếc giường với Mã Thiên Vũ, trong lòng Trần Vỹ Đình lại bắt đầu bực bội.

Đứng lên, kéo chăn qua, giúp Mã Thiên Vũ đắp kín.

Sau đó thuận tay điểm huyệt ngủ của cậu.

Hắn phải đi ra ngoài làm ít chuyện, vạn nhất nửa đêm cậu tỉnh lại phát hiện hắn không có ở trong phòng thì phiền rồi.

Cậu dù sao cũng là người Lãnh Dạ phái tới, phải đề phòng một chút.

Trần Vỹ Đình thổi tắt đèn, ngồi ở trên giường, tĩnh tọa một hồi.

Khi đã giao ba hồi trống, Trần Vỹ Đình tĩnh tọa xong, đứng dậy thay y phục dạ hành, đội mũ cùng khăn che mặt, chuẩn bị đi ra ngoài.

Đêm nay trong phòng tràn ngập hơi thở ấm áp, chưa bao giờ ấm áp như vậy, khiến cho người ta lưu luyến không nỡ rời đi.

Trần Vỹ Đình  cơ hồ đã định cởi y phục dạ hành trên người ra, không đi nữa.

Đây là chuyện chưa từng có.

Hắn đối với gian phòng này chưa từng có cảm tình gì, đây chẳng qua chỉ là một chỗ ở mà thôi.

Kỳ thật, nếu không phải trở ngại thân phận, ngủ ở đâu cũng như nhau thôi.

Nhưng đêm nay, hắn thật sự không muốn ra ngoài.

Giống như trong phòng này có thứ gì đó kéo hắn lại, muốn chặt chẽ trói buộc hắn.

Trần Vỹ Đình ngoảnh về phía Mã Thiên Vũ đang ngủ say trên giường, lắc đầu, từ cửa sổ rời đi.

Hắn đêm nay, thật sự không giống chính hắn rồi.

Sáng sớm khi Mã Thiên Vũ tỉnh lại, còn chưa mở mắt, đã nghe thấy vài tiếng chim hót.

Đó là tiếng hót của mấy chú chim họa mi treo bên ngoài phòng Trần Vỹ Đình.

Ở Cầm Sắt điện không nghe thấy.

Mã Thiên Vũ trong lúc này đã quên cậu đang ngủ trong phòng Trần Vỹ Đình, trong lúc giật mình còn tưởng rằng đã được về nhà.

Trong nhà, cha cũng nuôi hai chú họa mi, mỗi sáng sớm đều kêu to, gọi cậu rời giường.

Giống y như tiếng kêu bây giờ.

Mông lung, tựa hồ lại thấy được bóng lưng mẹ đang làm bữa sáng.

Mẹ là mẫu hiền thê lương thiện tiêu chuẩn, mỗi sáng sớm đều làm bữa sáng cho cả nhà.

Mã Thiên Vũ từ từ nhắm hai mắt kêu: "Mẹ, buổi sáng hôm nay ăn gì vậy ?"

Lại nghe thấy một tiếng cười nhạo, sau đó là một thanh âm nam tử trẻ tuổi cực có mị hoặc.

"Sáng sớm, đã nghĩ đến ăn ?"

Mã Thiên Vũ đột nhiên cả kinh, mở mắt.

Cậu ngửa mặt nằm , vừa mở mắt liền trông thấy màn trướng cực kỳ hoa lệ trên đỉnh đầu.

Màn trướng trắng như tuyết, trên mặt dùng tơ vàng thêu đầy hoa văn tinh xảo.


***************


Bee: Ta vừa thi xong, từ giờ sẽ nhanh có chap mới :3 



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip