26.
Sáng ngày Thứ Hai, Nguyễn Thanh Pháp thức dậy vào lúc năm giờ ba mươi, không có cách nào khác bởi vì đây là đồng hồ sinh học của cậu. Nguyễn Thanh Pháp sau khi rửa mặt xong thì chẳng còn gì để làm nữa. Cậu muốn nhắn tin cho anh Dương nhưng lại sợ quá sớm sẽ đánh thức anh, thế nên đành phải nhấn nút phát bài đồng dao mà tối hôm qua anh Dương hát ru cậu, đắc ý nghe lại một lần. Giọng nói của anh Dương rất đàn ông, trầm thấp, dễ nghe, như thể đang ghé sát vào bên tai cậu mà đọc vậy.
Bởi vì có cuộc hẹn học nhóm, Nguyễn Thanh Pháp rất hưng phấn, cậu lôi ra sách bài tập rồi bắt đầu làm, sau đó lại mở ra sách Tiếng Anh nhìn một chút với hi vọng vốn Anh Ngữ của mình có thể được cải thiện, thi được 130 điểm. Trước kia từng có bạn học rủ Nguyễn Thanh Pháp ra ngoài nhưng chính bản thân cậu lại cảm thấy quá nhàm chán cho nên không muốn đi. Đàn anh Lý Đằng của lớp chuyên Olympic Toán cũng thường xuyên hẹn cậu xuất môn cùng nhau làm bài vào cuối tuần. Khi đó cậu không hiểu tại sao bài không làm ở nhà mà cứ nhất thiết phải ra ngoài lãng phí thời gian để làm gì? Nhưng mà hiện tại, Nguyễn Thanh Pháp đã hiểu, hóa ra cùng bạn tốt chơi đùa, cùng nhau làm bài tập lại là một chuyện vui vẻ đến vậy. Bởi vì là bạn tốt cho nên khi ở cạnh nhau mới cảm thấy thư thái.
Cậu làm bài tới sáu giờ rưỡi, bụng đói tới cồn cào. Lúc Nguyễn Thanh Pháp tới nhà bếp kiếm đồ ăn, vừa khéo mẹ của cậu cũng rời giường, bà thấy cậu liền hỏi, "Con đói bụng rồi sao?"
Nguyễn Thanh Pháp gật đầu, "Dạ đói."
Lâm Huệ hâm nóng điểm tâm, hai cái bánh bao nhân thịt, trứng gà luộc cùng với sữa đậu nành mà bà đã chuẩn bị sẵn từ tối qua, sau đó bê tới trên bàn để cục cưng nhà mình dùng bữa.
Nguyễn Thanh Pháp ngồi xuống cúi đầu cặm cụi ăn. Lâm Huệ ngồi đối diện với cậu, bà nhìn cậu một lúc rồi nhỏ nhẹ nói, "Con ăn chậm thôi, đói bụng thế cơ à? Chắc là do hôm qua ăn cơm chiều sớm quá, con nhìn con đi, đói bụng cũng không biết tự mình làm đồ ăn. Mẹ đã nói với con rất nhiều lần, nếu đói bụng thì phải tự đi hấp bánh bao mà ăn chứ. Rất đơn giản, máy luộc trứng có cả chức năng hấp, con xem, chỉ cần ấn cái này..."
"Được rồi, con biết rồi mà!"
"Con miệng thì nói biết chứ thật ra có biết tí gì đâu. Sang năm thi đại học rồi, con nhìn con đi, cái gì cũng chẳng biết, nước cũng không biết nấu thì sao mà học đại học được?"
Nguyễn Thanh Pháp uống cạn sữa đậu nành, thả cái ly xuống, nói, "Trong trường đại học làm gì có máy luộc trứng, tất cả mọi người đều phải xuống căn tin ăn cơm."
Lâm Huệ nhất thời nghẹn họng. Nguyễn Thanh Pháp nói với bà lát nữa mình sẽ ra ngoài học nhóm với bạn sau đó chạy thẳng về phòng nhìn đồng hồ. Hầy, sao chỉ mới bảy giờ rưỡi thôi vậy. Anh Dương đã rời giường chưa nhỉ? Nếu như là Lâm Tiểu Bân, dựa theo tính cách của hắn, ngày nghỉ nhất định sẽ ngủ nướng tới mười hai giờ chưa mới chịu dậy ăn cơm. Còn anh Dương, từ trước tới nay anh chưa từng nhắc tới việc anh dậy lúc mấy giờ, chỉ là có đôi khi sẽ rời nhà rất sớm để đi làm thêm.
Nguyễn Thanh Pháp mở khóa điện thoại, kìm lòng không được gửi một cái tin nhắn, hỏi Trần Đăng Dương đã rời giường chưa.
Trần Đăng Dương ngay lập tức trả lời.
Anh Dương: Mới tỉnh.
Tiểu Pháp Tử: Em dậy từ lúc năm giờ ba mươi cơ!
Anh Dương: ...
Tiểu Pháp Tử: Hôm nay tụi mình đi đâu làm bài?
Trần Đăng Dương nằm trên giường bàn bạc với Nguyễn Thanh Pháp hết nửa buổi, cuối cùng bọn họ quyết định đến McDonald's, làm bài xong giữa trưa anh sẽ dắt cậu đi ăn fast food.
Nguyễn Thanh Pháp rất vừa ý với sự an bài này. Cậu thu thập một chút đồ vật, tám giờ liền rời khỏi nhà, đợi cho đến khi cậu đi đến chỗ hẹn đã thấy Trần Đăng Dương đứng chờ mình rồi. Nguyễn Thanh Pháp vừa bước xuống tàu điện ngầm, giữa đám đông xa lạ cậu ngay lập tức nhận ra Trần Đăng Dương. Hết cách rồi, tại vì anh Dương cao, cao hơn người ta cả một khúc lận, gương mặt cũng quạu hơn người khác giống như là đang rất không vui vậy nhưng thật ra đó chỉ là gương mặt vô cảm bình thường của anh.
Trần Đăng Dương mỗi khi đanh mặt lại trông sẽ rất dữ dằn và nghiêm túc, nhưng anh không có hung chút nào hết, cậu nói cái gì anh cũng đồng ý hết á.
Trần Đăng Dương vừa nhìn thấy Nguyễn Thanh Pháp tay đã vươn ra đón lấy cái ba lô to đùng của cậu. Nguyễn Thanh Pháp liến thoáng, "Anh ăn sáng chưa? Anh đợi bao lâu rồi? Sao anh không mang cặp sách, chẳng phải nói cùng nhau làm bài à?"
Trần Đăng Dương, "..."
Trần Đăng Dương lưng đeo ba lô chen giữa một đống người, nhân lúc thang máy cuốn đang chạy lên, hắn kéo Nguyễn Thanh Pháp ra phía trước, che chắn cho cậu.
Nguyễn Thanh Pháp quay mặt lại đối diện với Trần Đăng Dương, nhìn hắn rồi hỏi, "Sao anh không trả lời em?"
Trần Đăng Dương bất lực, "Em hỏi gì mà lắm thế?"
Nguyễn Thanh Pháp, "Em không biết nên mới hỏi!"
Trần Đăng Dương trả lời từng vế một, "Chưa ăn, đợi không lâu lắm. Sách giáo khoa và bài tập anh để hết ở trường nên không thể cầm theo."
Nguyễn Thanh Pháp sảng khoái nói, "Em cho anh mượn!"
Lúc đến McDonald's, Trần Đăng Dương cuối cùng cũng hiểu Nguyễn Thanh Pháp nói cho hắn mượn là có ý gì. Sách bài tập của Nguyễn Thanh Pháp gần như trắng tinh, cậu mới chỉ làm được một ít đề bài.
Nguyễn Thanh Pháp giải thích, "Em chỉ làm mấy câu khó thôi, những câu đơn giản hoặc thuộc phạm thù kiến thức nền tảng em đều trực tiếp bỏ qua, nhưng nó lại thích hợp với anh."
Trần Đăng Dương, "..." Hắn có cảm giác mình như đang nhận chỉ thị từ cấp trên vậy.
Nguyễn Thanh Pháp tiếp tục nói, "Nhưng mà trước khi làm bài, anh hãy đọc qua sách giáo khoa đi. Vừa khéo hôm nay em có cầm theo vở chép bài môn Toán, mỗi một cái kiến thức trọng tâm em đều ghi chú lại, anh xem xong thì làm thử một vài bài đơn giản xem sao."
Sau khi bàn giao nhiệm vụ cho Trần Đăng Dương, Nguyễn Thanh Pháp ngay lập tức vùi đầu vào giải đề Olympic Toán. Thật ra bên trong McDonald's có chút ồn nhưng cậu vẫn hăng say làm bài mà không bị ảnh hưởng gì.
Trần Đăng Dương vốn chỉ muốn đến dòm Nguyễn Thanh Pháp làm bài sau đó ngồi chơi game, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của cậu, hắn đành phải cầm lấy sách giáo khoa chăm chú đọc. Những câu mà Nguyễn Thanh Pháp chừa lại quả nhiên đều là những kiến thức cơ bản, Trần Đăng Dương nhìn sách giáo khoa, chí ít còn có thể làm được mấy bài chứ chưa đến nỗi bài nào cũng không biết làm. Trần Đăng Dương ăn xong điểm tâm, lau sạch tay rồi bắt đầu lao vào chiến đấu.
Buổi sáng thời gian trôi qua rất nhanh. Nguyễn Thanh Pháp vừa làm đề của chính mình vừa quan sát tình huống của Trần Đăng Dương, sau đó cậu chỉ cho hắn làm những câu mà hắn không hiểu, mới đó mà đã mười hai giờ. Trần Đăng Dương mời cậu uống coca, ăn hamburger, cánh gà chiên xù, khoai tây chiên khiến cậu rất hài lòng. Cánh gà có chút cay, Nguyễn Thanh Pháp vừa ăn vừa uống một ngụm coca mát lạnh, cay đến nỗi môi sưng đỏ cả lên. Trần Đăng Dương dùng một loại ánh mắt hệt như người lớn nhìn đứa trẻ nhà mình lần đầu tập ăn cay để ngó Nguyễn Thanh Pháp.
Dùng bữa xong, Nguyễn Thanh Pháp hỏi, "Anh Dương, bây giờ anh về nhà luôn hay sao?"
Trần Đăng Dương lắc đầu, hắn rảnh cả một buổi chiều, nếu giờ về nhà cùng lắm cũng chỉ nằm trong căn phòng nhỏ nóng muốn chết ấy, ngủ cho qua ngày mà thôi.
Nguyễn Thanh Pháp nói, "Buổi chiều em còn phải đi học thêm Tiếng Anh nữa, chắc là ở đây rồi đi luôn."
Trần Đăng Dương hỏi, "Ngồi tuyến số mấy?"
Nguyễn Thanh Pháp đáp, "Số hai ạ."
Trần Đăng Dương uống xong coca rồi nói, "Anh cũng ngồi tuyến số hai, đi chung với em vậy, dù sao anh cũng rảnh."
Nguyễn Thanh Pháp cười hì hì.
Hai người rời khỏi McDonald's, đi thẳng đến trạm tàu điện ngầm. Hơn giữa trưa, nhiệt độ cao nhất trong ngày. Thời điểm ngồi trên toa tàu, Nguyễn Thanh Pháp nóng vã cả mồ hôi, gương mặt đỏ bừng nhìn Trần Đăng Dương, cười hỏi, "Anh Dương, Chủ Nhật tuần sau mình có ra ngoài làm bài tập nữa không?"
Trần Đăng Dương, "... Ừ."
"Em vui lắm luôn!" Nguyễn Thanh Pháp thẳng thắn bày tỏ, "Đây là lần đầu tiên em cùng bạn ra ngoài học nhóm đó, mặc dù có hơi ồn ào."
Trần Đăng Dương mắc cười, "Làm bài mà cũng vui thế cơ à?"
Nguyễn Thanh Pháp gật đầu, "Khó trách người ta làm cái gì cũng muốn rủ rê nhau, thì ra cùng bạn tốt ở chung một chỗ mọi chuyện đều thoải mái hơn nhiều."
Trần Đăng Dương nghe mấy lời ấu trĩ thế này thật sự rất muốn cười nhưng vẫn kìm xuống, hắn hỏi, "Anh là bạn tốt nhất của em hả? Vậy còn Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên thì sao?"
Nguyễn Thanh Pháp trả lời, "Anh Bân và anh Uyên cũng là bạn của em nhưng bạn tốt nhất thì lại là anh đó."
Trần Đăng Dương vô cùng vừa lòng, chính hắn cũng không ý thức được câu hỏi của mình có bao nhiêu ngớ ngẩn.
Lúc Nguyễn Thanh Pháp đến chỗ học thêm, Trần Đăng Dương cũng đi theo, hắn nói dù sao cũng không có việc gì làm, đi tới nhìn thử một chút. Cơ sở hạ tầng chỗ cậu học có cái gì đẹp đâu mà tham quan? Nhưng mà hai người lại cứ như học sinh tiểu học, cùng nhau xuống bến, đứng ở trước ga tàu điện ngầm.
Khi tới nơi thời gian vẫn còn sớm, Nguyễn Thanh Pháp bèn nói, "Em mời anh uống gì đó nha." Cậu chạy tới quán trà sữa, gọi hai ly trà chanh dây.
Trong lúc Nguyễn Thanh Pháp mua đồ uống, Trần Đăng Dương tìm đại chỗ nào đó để ngồi, vừa bấm điện thoại vừa chờ cậu. Khoảnh khắc khi Nguyễn Thanh Pháp cầm hai ly trà chanh dây quay người lại, có kẻ tiến lại gần phía sau cậu.
"Nguyễn Thanh Pháp."
Tay cậu run lên, thức uống mới vừa mua xong rơi xuống mặt đất, nát tan, nước văng tung tóe. Là Lâm Sỹ Đạt.
Nguyễn Thanh Pháp không thèm để ý tới gã, đồ uống cũng chẳng buồn nhặt, cậu bước nhanh về phía trước.
Lâm Sỹ Đạt bám theo nói hoài không dứt, "Chờ chút coi, mày đi nhanh thế làm gì? Nguyễn Thanh Pháp, mày tránh mặt tao đúng không? Tao ở tuyến số 1 đợi vài lần nhưng không thể gặp được mày, chắc không phải là do mày cố ý đâu ha?"
Nguyễn Thanh Pháp không muốn nói mấy lời vô ích với gã, cậu tái mét mặt mày, chạy nhanh như bay, gọi, "Anh Dương!"
Trần Đăng Dương ngẩng đầu, nhìn thấy Nguyễn Thanh Pháp vốn đang vui vẻ nay lại sợ hãi không thôi, sau lưng cậu còn xuất hiện thêm một người. Trần Đăng Dương đứng dậy, Nguyễn Thanh Pháp chạy đến trốn sau lưng hắn.
Một cậu chàng mang gọng kính vàng trông rất văn nhã, thấp hơn Trần Đăng Dương một cái đầu, khí thế thua xa.
Trần Đăng Dương đanh mặt hỏi, "Ai đây?"
Hắn cao một mét chín, mặt lại nghiêm nghị, sức uy hiếp tăng lên cực đại. Cậu chàng mắt kính có điểm hoảng sợ, cất giọng trả lời, "Tôi là bạn học của Nguyễn Thanh Pháp ở Nhất Trung."
Nguyễn Thanh Pháp trốn ở sau lưng kéo kéo tà áo của Trần Đăng Dương, hắn liền chắc chắn đây chính là một trong những kẻ bắt nạt cậu. Trần Đăng Dương nghĩ muốn đánh người, lạnh nhạt nói, "Tao lại thấy Nguyễn Thanh Pháp không thân với mày."
Cậu chàng kính mắt hỏi, "Vậy anh với Nguyễn Thanh Pháp thân nhau lắm à?"
Trần Đăng Dương phát giác ra Nguyễn Thanh Pháp khẩn trương liên tục nắm lấy áo của hắn, dáng vẻ thật sự rất bất an. Hắn nghĩ mãi chẳng ra, gã thư sinh đeo kính này nhìn một phát biết ngay chỉ là tên tay trói gà không chặt sao lại có thể ức hiếp khiến Nguyễn Thanh Pháp sợ hãi đến như thế.
Vừa nghĩ tới đây, máu nóng của Trần Đăng Dương bốc lên, giọng điệu mất kiên nhẫn, tiến lại gần cậu chàng, gằn từng chữ một, "Mày tìm Nguyễn Thanh Pháp có chuyện gì không? Nếu không nói thì cút ngay cho tao."
Nhóc kính mắt nhìn Trần Đăng Dương rồi lại nhìn Nguyễn Thanh Pháp đang núp phía sau, cắn môi rời đi.
Nhưng mà Nguyễn Thanh Pháp lại như biến thành một người khác, sắc mặt tái nhợt, ngay cả trà chanh dây cũng không có tâm tình thưởng thức, rõ ràng mới ban nãy chính cậu là người nói muốn uống cơ mà.
Trần Đăng Dương có hỏi gì cậu cũng chẳng chịu trả lời, khác hoàn toàn với bộ dáng nói không ngừng lúc ban sáng. Mãi một lúc sau, Nguyễn Thanh Pháp mới hít sâu một hơi, nặn ra một nụ cười đầy gượng ép, "Anh Dương, em phải vào học rồi, anh về đi."
Trần Đăng Dương nhìn cậu rồi nói, "Vào học đi, anh ở đây chờ em tan học."
Nguyễn Thanh Pháp trừng to đôi mắt.
Trần Đăng Dương sờ sờ đầu của cậu, "Đi đi."
Nguyễn Thanh Pháp bất an, "Nhưng em học một tiếng rưỡi lận..."
Trần Đăng Dương giơ lên ly trà chanh dây trong tay rồi nói, "Anh ở đại sảnh dưới lầu ngồi điều hòa, uống cái này sẵn tiện chờ em, dù sao anh rảnh cả buổi chiều."
Nguyễn Thanh Pháp hiện ra chút vui vẻ, suy tư một lát rồi lấy mấy cuốn bài tập từ trong ba lô ra đưa cho Trần Đăng Dương, dặn dò, "Trong lúc chờ em anh ngồi làm bài đi."
Trần Đăng Dương, "..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip