29.

Sáng sớm rời giường, tâm trạng của Trần Đăng Dương rất xấu.

Tối thứ Sáu sau khi tan ca trở về, chú của anh vẫn còn ngồi ở phòng khách, một mình uống rượu Cao Lương (*) với vài củ lạc, không biết đã uống bao lâu rồi. Anh gật đầu coi như chào hỏi, chú của anh không lên tiếng, cũng chẳng biết sáng có đi họp phụ huynh không.

(*) Rượu Cao Lương: Một loại rượu nổi tiếng của Đài Loan và Trung Quốc, được nấu từ việc lên men và chưng cất hạt cao lương (lúa miến).

Ngày hôm sau, khi Trần Đăng Dương vẫn còn mơ màng, anh nghe thấy chú và thím cãi nhau, âm thanh mỗi lúc một lớn. Thím anh to tiếng quát, "Ông ở trường bị thầy chủ nhiệm nói, lại không dám về mắng nó nên trút hết lên đầu tôi chứ gì!"

Trần Quốc Cường hét lên, "Cũng tại bà, suốt ngày gây chuyện, chỉ biết sinh sự thôi!"

"Tôi gây chuyện? Tôi gây cái gì? Tối gây cái gì hả?"

"Còn nói không phải bà! Sao cứ phải ở trước mặt thằng bé suốt ngày than không có tiền! Ba lần, bốn lần, lần nào cũng thế!"

Phương Mỹ Tú tức điên lên, "Ồ, tất cả là lỗi của tôi! Vì tiền nên tôi cố ý sinh sự? Được, vậy ông đưa tiền ra đây! Những cái khác tôi không nói, riêng phí sinh hoạt tháng này ông ném ra đây! Tiền thịt, dầu, gạo cả tháng hết bao nhiêu ông biết không? Tiền sinh hoạt của chị gái A Nhuệ lên tới 1200 (1) cũng là do tôi đóng! Ông có giỏi đưa tiền đây!"

(1) 1200 RMB ≈ 4.011.627 VNĐ

Trần Quốc Cường giọng điệu nhỏ dần, "Tôi có không đưa tiền à? Tiền học thêm mỗi tháng của con gái mất hơn 1000 tệ (2), trả góp mua nhà mỗi tháng là 1800 (3), đều do một tay tôi đóng. Học phí năm nay của chị gái A Nhuệ lên tới 20.000 (4), cũng là tôi chi, tôi đào đâu ra tiền nữa?"

(2) 1000 RMB ≈ 3.299.876 VNĐ
(3) 1800 RMB ≈ 5.939.778 VNĐ
(4) 20.000 RMB ≈ 66.860.454 VNĐ

"Tôi xui xẻo tám đời mới gả cho ông! Bốn mươi mấy tuổi đầu vẫn phải còng lưng trả góp tiền nhà!"

Hai người lời qua tiếng lại, cuối cùng Trần Nhuệ phải chạy tới hét lên thì họ mới chịu chấm dứt cuộc đấu khẩu này.

Tối chủ nhật, lúc Trần Đăng Dương trở về, chú của anh đã bị đuổi ra ngủ ngoài ghế sofa phòng khách, tiếng ngáy rung trời. Mặc dù đã đóng kín cửa nhưng vẫn cứ nghe rõ mồn một.

Trần Đăng Dương buổi tối ngủ không ngon, tới sáng tỉnh dậy cả người ôm một bụng tức. Trước khi rời nhà, thím kêu anh lại, kỳ quái nói, "Hôm kia đi học phụ huynh, thầy chủ nhiệm có nói với chú của cháu là lên 12 rồi đừng để cháu đi làm thêm nữa, muốn cháu chuyên tâm học hành. Cũng đâu phải chú thím bắt cháu đi làm thêm mà cả trường lại nghĩ như vậy, cho rằng chúng ta ngược đãi cháu."

Trần Quốc Cường cúi đầu húp cháo, không nói một lời.

Khi Trương Minh hỏi han tình trạng học tập của anh, hỏi anh ở nhà có làm bài tập không hay lại chơi game, anh theo thói quen nói mình đi làm thêm chứ chẳng có ý gì khác. Trần Đăng Dương không biết phải trả lời thế nào, cũng lười chẳng buồn nói, mặt không chút thay đổi liền rời đi.

Sau khi đóng cửa, anh vẫn nghe được tiếng Phương Mỹ Tú mắng chửi chú anh ở bên trong, "Ông nhìn nó đi, quăng sắc mặt cho ai xem?"

Họp phụ huynh thầy giáo nói cái gì, chú của anh trả lời ra sao, Trần Đăng Dương hoàn toàn không biết, cũng chẳng muốn hỏi. Anh lái xe điện phóng như bay trên ngã tư đường, trong nháy mắt lồng ngực như có một trận buồn bực mạnh mẽ xông lên, gió lạnh sáng sớm cũng không thể xua đi. Cảm xúc này cứ lâu lâu lại xuất hiện một lần, hệt như dòng nước chảy tới cái hố sâu, nước đầy rồi tràn ra sau đó mất khống chế tuôn ra lênh láng. Trần Đăng Dương hiện tại thật sự muốn làm chút gì đó để phát tiết loại tâm trạng cáu kỉnh này. Hét to hoặc đập phá đồ đạc, giống như hồi anh học lớp mười vậy.

Một năm tràn ngập hỗn loạn và bạo lực. Anh nhìn cái gì cũng thấy không vừa mắt, bản thân thường xuyên lang thang đầu đường tới tận khuya, thậm chí còn cố ý khiêu khích mấy gã côn đồ nhằm khơi mào một trận ẩu đả máu me, chỉ có từng cú đấm nện vào da thịt mới có thể xả ra hết những bất an và phẫn nộ trong lòng anh. Cảm xúc tiêu cực liên tục lan tràn mãi cho tới khi nhìn thấy Nguyễn Thanh Pháp.

Nguyễn Thanh Pháp vác ba lô, ngoan ngoãn đứng chờ anh ở phía trước ga điện ngầm, một cậu thiếu niên đơn thuần sạch sẽ, trái ngược hoàn toàn với anh, cậu có một gia đình ấm êm hạnh phúc, có người nhà cưng chiều quan tâm, tiền đồ vô lượng, tương lai rực rỡ.

Trần Đăng Dương đang muốn bẻ lái tiến lại gần nhưng có người lại nhanh hơn anh một bước, người tới vỗ vỗ vai của Nguyễn Thanh Pháp. Cậu xoay người, biểu cảm nhanh chóng thay đổi. Thiếu niên vô tư vô lo trở nên thấp thỏm lo âu, kinh hoàng sợ hãi.

Người tới nói với Nguyễn Thanh Pháp mấy câu, cậu hấp tấp chạy đi, kẻ kia vẫn tiếp tục bám theo nói thêm cái gì đó, lúc này Nguyễn Thanh Pháp mới dừng bước, theo người nọ cua vào cái hẻm nhỏ phía trước.

Đó không phải đồng phục của Thất Trung mà là Nhất Trung.

Trần Đăng Dương lập tức lái xe điện đuổi theo.

Mới vừa cua vào ngõ nhỏ, Trần Đăng Dương đã thấy ngay một màn khiến anh cứng họng nhìn trân trối.
Kẻ kia ôm chặt lấy Nguyễn Thanh Pháp khiến cậu tái mét mặt mày, ra sức giãy giụa rồi hét lên, "Lâm Sỹ Đạt, cậu buông ra!"

Trần Đăng Dương nhảy xuống xe điện, thậm chí còn chưa kịp dựng xe đã xông lên, từ phía sau túm lấy Lâm Sỹ Đạt, kẻ đang ôm Nguyễn Thanh Pháp rồi nện cho gã một đấm.

Lâm Sỹ Đạt bị đánh ngã nằm trên mặt đất, cổ họng không thể phát ra chút âm thanh nào.

Nguyễn Thanh Pháp ngơ ngác nhìn anh Dương.

Máu nóng trong người Trần Đăng Dương bốc lên, anh xông tới đá một cú lên người Lâm Sỹ Đạt, cú đá mạnh đến nỗi khiến gã phải kêu rên thành tiếng.

Trần Đăng Dương hung hăng cảnh cáo, "Đ** mẹ mày, mày mà còn dám tới tìm Nguyễn Thanh Pháp lần nữa, tao nhất định sẽ đá gãy chân mày!"

Lâm Sỹ Đạt ôm bụng nằm trên mặt đất, đau đến nỗi cả gương mặt co quắp, hít một ngụm khí, "Mày là ai? Mắc mớ gì tới mày? Sao mày cứ suốt ngày đi theo Nguyễn Thanh Pháp thế?"

Trần Đăng Dương tức giận cười, nghiến răng nói, "Tao mới là người nên hỏi, thằng cặn bã như mày bám theo Nguyễn Thanh Pháp để làm gì?"

Nguyễn Thanh Pháp đứng sau lưng Trần Đăng Dương, cậu gắt gao lôi kéo vạt áo của anh, liên tục nói, "Chúng ta đi thôi, anh Dương, sẽ muộn mất, mau lên, đi thôi, đi thôi."

Lâm Sỹ Đạt chậm rãi ngồi dậy, gương mặt nho nhã dần trở nên vặn vẹo, gằn từng chữ một, "Nguyễn Thanh Pháp mới chuyển trường có mấy tháng mà mày đã bảo vệ cho nó như thế, thậm chí còn chở nó tới tận chỗ học thêm tiếng Anh. Bọn mày quan hệ tốt lắm à?"

Nguyễn Thanh Pháp trốn phía sau năn nỉ Trần Đăng Dương.

Trần Đăng Dương không muốn nhiều lời với tên rác rưởi này, xoay người lôi kéo Nguyễn Thanh Pháp rời đi.

Lâm Sỹ Đạt dựa vào tường đứng lên, nghiến răng nghiến lợi hỏi, "Mày không sợ đồng tính luyến ái sao?"

Nguyễn Thanh Pháp sững người, nóng nảy quay người quát to, "Mày nói bậy!"

Trần Đăng Dương ngây ngẩn cả người, nhìn Nguyễn Thanh Pháp rồi lại dòm Lâm Sỹ Đạt.

Nguyễn Thanh Pháp hốc mắt đỏ bừng, hệt như bất cứ lúc nào cũng có thể bật khóc, cậu nói, "Lâm Sỹ Đạt, mày ăn nói linh tinh."

Lâm Sỹ Đạt nở nụ cười, tiếp tục mở miệng, "Mày chơi thân với nó như vậy chẳng lẽ không biết nó là gay hả? Mày không sợ ư?"

Trần Đăng Dương buông tay của Nguyễn Thanh Pháp ra khiến cho cậu sợ hãi, hoảng loạn lùi về sau vài bước cứ như ngại chính mình cách quá gần sẽ làm cho anh tức giận vậy.

Trần Đăng Dương hỏi, "Đồng tính luyến ái thì sao?"

Sau đó hung hăng nện thêm một quyền khiến Lâm Sỹ Đạt ngã lăn quay trên mặt đất, lệch cả sống mũi máu cũng theo đó trào ra. Lần này Lâm Sỹ Đạt rên như heo bị thọc huyết.

Trần Đăng Dương vươn tay về phía Nguyễn Thanh Pháp, "Khăn ướt."

Nguyễn Thanh Pháp ngơ ngác nhìn anh.

Trần Đăng Dương lặp lại lần nữa, Nguyễn Thanh Pháp mới trì độn mở ba lô lấy ra một bao khăn ướt, rút một cái đưa cho anh.

Trần Đăng Dương tỉ mỉ lau tay, vo khăn ướt thành một cục ném xuống người Lâm Sỹ Đạt. Sau đó xoay người, kéo Nguyễn Thanh Pháp rời đi.

Trần Đăng Dương gửi tin nhắn cho Trương Minh nói rằng Nguyễn Thanh Pháp không khỏe, anh đưa cậu về nhà, xin phép được nghỉ.

Anh đứng trước máy bán nước tự động, nhìn một lúc lâu, do dự chọn một chai nước trái cây rồi thả tiền xu, lấy đồ uống.

Hiện tại ở công viên người qua kẻ lại rất ít, chỉ có lác đác vài bác lớn tuổi đi tập thể dục. Lúc đi ngang qua, thấy hai người mặc đồng phục học sinh mới liếc mắt nhìn mấy cái.

Trần Đăng Dương không biết tâm trạng của mình lúc này ra sao. Hóa ra Nguyễn Thanh Pháp là người đồng tính, hóa ra bởi vì chuyện này nên mới bị bạn học khinh khi. Là vì thế cậu mới ấp úng không muốn nói lý do tại sao ở Nhất Trung lại bị cô lập.

Trần Đăng Dương trở lại băng ghế rồi đưa chai nước trái cây trên tay cho Nguyễn Thanh Pháp.

Cậu ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt tràn ngập thấp thỏm và lo âu, ngập ngừng, "Anh Dương..."

Trần Đăng Dương nhịn không được lên tiếng an ủi cậu, "Đồng tính luyến ái hay dị tính luyến ái đều không sao hết."

Nguyễn Thanh Pháp mở to đôi mắt nhìn anh, ngay tại khoảnh khắc đó có một loại xúc cảm trìu mến mãnh liệt dâng lên trong lòng của Trần Đăng Dương. Là bởi vì như vậy cho nên mới bị ức hiếp phải chuyển trường ư?

Này là cái chuyện vô lý gì chứ?

Nguyễn Thanh Pháp mắt đỏ như muốn khóc, mở miệng hỏi, "Anh thật sự cảm thấy không sao hết à?"
Trần Đăng Dương gật đầu.

Nguyễn Thanh Pháp lại hỏi, "Tụi mình vẫn là bạn tốt sao?"

Trần Đăng Dương gật đầu, xoa xoa đầu của cậu.

Nguyễn Thanh Pháp đột nhiên suy sụp, bắt đầu khóc lớn, khóc đến độ mấy bác lớn tuổi đều vây lại đây tưởng cậu chàng cao to bên cạnh ức hiếp cậu.
Vất vả lắm mới kìm lại nước mắt, Nguyễn Thanh Pháp lay lay góc áo của Trần Đăng Dương, ý bảo anh ngồi xuống.

"Anh Dương, em không biết phải bắt đầu từ đâu."

Nguyễn Thanh Pháp lên tiếng, cậu nói rất chậm
giống như đang tìm từ ngữ thích hợp để diễn tả vậy.

"Có rất nhiều chuyện ngay cả bố mẹ em cũng không biết, bởi vì em không biết phải nói sao, cũng chẳng muốn nói. Em cho rằng năm ngoái chính là khoảng thời gian hoang đường nhất trong cuộc đời em, thật sự rất mông lung, vô lý đến không thể tin được."

"Em không phải gay, mà là Lâm Sỹ Đạt."

Sự tình bắt đầu từ khi gã thổ lộ với cậu.

Một buổi chiều chạng vạng, chương trình học của lớp chuyên Olympic Toán kết thúc, giáo viên tuyên bố tan lớp, mọi người lục tục rời đi. Nguyễn Thanh Pháp hỏi giáo viên vài câu sau đó trở lại chỗ ngồi sắp xếp lại ý tưởng của mình rồi viết xuống vở ghi chép từng bước giải một. Đến khi ngẩng đầu lên, trong phòng chỉ còn lại mình cậu và Lâm Sỹ Đạt. Gã nói cùng nhau đi đi.

Lâm Sỹ Đạt là bạn học chung lớp Thực Nghiệm với cậu, quan hệ tương đối quen thuộc cho nên cậu không quá để ý, thu thập cặp sách của mình rồi khóa lại cửa lớp, cùng Lâm Sỹ Đạt ra về.

Lớp học Olympic Toán ở Nhất Trung nằm ở dãy cuối cùng trong tòa nhà STEM (5), chỗ này là nơi tối tăm nhất trong trường, ngoại trừ người của lớp Thực Nghiệm và lớp chuyên Toán, gần như nơi đây chẳng có ai lui tới, vô cùng âm u.

(5) STEM: Là thuật ngữ dùng để chỉ các ngành học về Science (Khoa học), Technology (Công nghệ), Engineering (Kỹ thuật) và Mathematics (Toán học).
Sau giờ tan học đã không còn thấy bóng dáng của bất kỳ ai. Lúc đang đi, Lâm Sỹ Đạt đột nhiên bảo có chuyện muốn nói với cậu, sau đó gã trực tiếp bộc bạch.

Đây không phải lần đầu tiên Nguyễn Thanh Pháp nhận được lời tỏ tình, cũng không phải lần đầu được nam sinh thổ lộ.

Cậu từ chối Lâm Sỹ Đạt.

Lâm Sỹ Đạt hỏi, "Là bởi vì cậu thích tiền bối Lý Đằng à?"

Nguyễn Thanh Pháp mờ mịt phủ nhận, cậu không thích Lý Đằng, cũng không ưng Lâm Sỹ Đạt.

"Tớ không thích con trai." Nguyễn Thanh Pháp nói.

"Có phải vì tớ không ưu tú được như Lý Đằng, đúng không?" Lâm Sỹ Đạt lại hỏi.

Lý Đằng là đàn anh cuối cấp của bọn họ, thời điểm Lâm Sỹ Đạt ngỏ lời, Lý Đằng vừa mới giành được giải nhất trong kỳ thi Olympic Toán, thành công tiến vào đội tuyển quốc gia và nằm trong danh sách đề cử được tuyển thẳng vào B Đại. Ở Nhất Trung, nhắc tới Lý Đằng không ai không biết.

Còn Lâm Sỹ Đạt tuy rằng có thể vào học ở lớp chuyên nhưng gã lại không thể tiến xa hơn được nữa. Gã không thể phân chia thời gian hợp lý giữa việc duy trì thành tích trên lớp với việc dành thời gian giải đề Olympic Toán, cho nên khi tham gia cuộc thi Olympic Toán học, thành tích của gã không tốt, trong khi đó cùng năm, Nguyễn Thanh Pháp lại đoạt được giải nhì, còn gã, ngay cả hạng ba cũng chẳng thể lấy nổi.

Bố mẹ của Lâm Sỹ Đạt thúc giục gã rời khỏi lớp chuyên, chớ để ảnh hưởng tới chuyện học hành nhưng gã lại luyến tiếc cơ hội được ở gần Nguyễn Thanh Pháp.

Kỳ thi tháng vừa kết thúc, điểm của Lâm Sỹ Đạt lại thụt lùi cho nên gã không thể không rời khỏi lớp chuyên Olympic Toán. Ban đầu gã không định bày tỏ, chẳng biết tại sao lại kích động nói ra. Gã cho rằng Lý Đằng và Nguyễn Thanh Pháp có giao tình tốt như vậy mà ánh mắt của Lý Đằng khi nhìn Nguyễn Thanh Pháp khác hẳn so với những bạn học còn lại, gã nghĩ bọn họ chắc chắn phải có cái gì đó rồi. Thế mà hiện tại Nguyễn Thanh Pháp lại nói mình không thích nam sinh.

Phải chăng là vì thấy gã chướng mắt nên mới cự tuyệt?

"Chuyện này không liên quan gì tới đàn anh Lý Đằng hết." Nguyễn Thanh Pháp giải thích, "Tớ không muốn yêu đương, tớ mới có mười bốn tuổi."
Đúng vậy, mười bốn tuổi thôi.

Nhỏ hơn gã hai tuổi mà đã ưu tú như thế, lớp 11 liền đoạt được giải nhì rồi. Sang năm rồi cũng sẽ như Lý Đằng, có được thành tích xuất sắc, giành được một suất tiến thẳng vào đại học, cùng chung một trường với Lý Đằng.

Lâm Sỹ Đạt đố kỵ. Nhưng gã lại chẳng có biện pháp nào.

Lâm Sỹ Đạt đành phải nói, "Tớ có thể ôm cậu một cái không? Chỉ một chút thôi, tớ thật sự rất thích cậu."

Gã năn nỉ Nguyễn Thanh Pháp rất lâu, cậu mới chịu đồng ý.

Lâm Sỹ Đạt ôm lấy Nguyễn Thanh Pháp, cậu ấy thật sự rất ưa nhìn, cả người tản mác ra sự tự tin và sức hấp dẫn của một thiếu niên thiên tài, là thứ mà gã vĩnh viễn không có được.

Ngay tại khoảnh khắc Nguyễn Thanh Pháp để gã ôm, có hai người từ trong tòa STEM bước xuống cầu thang, xa xa nhìn thấy bọn họ liền kêu lên, "Hai đứa làm gì đấy? Gian tình bắn ra bốn phía luôn này!"
Hai người kia đều là thành viên của lớp chuyên, trong đó có một người là bạn chung lớp Thực Nghiệm với gã.

Lâm Sỹ Đạt trăm triệu lần không nghĩ tới sẽ bị người khác bắt gặp. Gã ngay lập tức buông Nguyễn Thanh Pháp ra, sắc mặt trắng bệch, tim đập liên hồi.
Nguyễn Thanh Pháp khó hiểu nhìn gã, nói chào tạm biệt rồi xoay người rời đi.

Lâm Sỹ Đạt cố ý đi chậm hơn Nguyễn Thanh Pháp vài bước, đợi hai người bạn học kia tiến lại gần mình, vờ như không có chuyện gì cùng bọn họ chào hỏi.

Hai người kia tuy rằng không mở miệng nói gì nhưng Lâm Sỹ Đạt lại có tật giật mình, gã khẳng định bọn họ đã nhìn ra điều gì, chắc chắn họ nghĩ rằng gã và Nguyễn Thanh Pháp là gay, biết đâu chừng quay đầu liền kể lại cho người khác nghe. Ngày mai toàn bộ Nhất Trung sẽ hay tin trong trường có người đồng tính luyến ái. Thầy cô biết, bố mẹ của gã cũng biết.

"Hầy." Lâm Sỹ Đạt thở dài sau đó bịa ra một lời nói dối, "Mới nãy tao bị hù một phen đó."

"Nguyễn Thanh Pháp tỏ tình với tao."

"Tao từ chối cậu ấy thì cậu ấy đòi ôm tao một cái."

"Mấy cậu ngàn vạn lần đừng kể cho ai nghe nha, đừng có nói đó, tao không muốn gặp phiền toái đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip