❤ Kim Tại Hưởng

Mình sẽ giải thích ngắn gọn vì có khá nhiều bạn đọc không kĩ 😑
Chương 1 "tôi" là công đang kể lại.
Chương 2 "tôi" là thụ đang kể lại.
Bắt đầu từ chương này là vô chính văn nhé. Anh — là thụ. Cậu — là công. Ngôi kể sẽ được giữ nguyên đến cuối truyện

Từ hôm đó tới nay anh vẫn không thấy "Kim Tại Hưởng" kia xuất hiện nữa. Đến nay cũng đã được ba tháng.

Bỏ đi, ai muốn gặp lại cậu ta chứ.

- Anh Tuấn? Suy nghĩ gì mà chú tâm vậy?

Anh nhìn người bên cạnh, cười xua tay.

- Không có gì.

- Nếu thấy mệt có thể xin về trước. Tôi đi nói giúp chủ nhiệm Giáo một tiếng giùm anh.

- Tôi không sao. Là đàn ông cũng đâu có yếu đuối như đàn bà đâu mà phải lo.

Người đối diện cười hì hì.

- Dạo này thấy anh rất khác.

Anh chớp mắt.

- Khác? Chỗ nào?

Người kia nhìn anh.

- Tôi nói anh không được cười.

Anh thành thật gật đầu.

- Nhìn anh quyến rũ hơn xưa rất nhiều.

Người kia nói xong tai cũng hồng hồng. Anh nhíu mày.

- Là khen hay chê đây?

Người kia thấy anh hiểu lầm liền luống cuống giơ tay giải thích.

- Ý tôi là anh rất đẹp... A không, ý tôi là.. Ừm, tôi không phải có ý chê gì anh đâu.

Anh cười.

- Được rồi, tôi chọc cậu chút thôi. Đừng làm quá lên như vậy.

Cậu nghiên cứu sinh thực tập cũng cười lại. Sau đó cũng đứng lên tạm biệt anh.

- Chủ nhiệm Tuấn, anh coi qua cái này thử.

Cánh cửa lần thứ hai bị đẩy ra.

- Hôm nay nghe đâu lại có đợt nghiên cứu sinh mới nữa. Chủ nhiệm Giáo cũng kí xét rồi. Còn anh nữa thôi.

Anh đón lấy tập văn kiện trên tay, lười biếng kí đại một chữ. Sau đó trả lại tập văn kiện.

Người kia thắc mắc.

- Anh không đọc qua sao?

- Cũng chỉ là nhóm mới, có gì đâu mà quan trọng hoá lên như vậy.

Người kia chỉnh chỉnh mắt kính trước mũi.

- Anh hai à, nếu như vậy tôi cũng không đích thân đến đây gặp anh làm gì. Chẳng qua lần này có con cháu gì gì người nhà của chủ tịch cũng đến. Người phụ trách hạng mục này lại là anh đấy.

Anh lười biếng nằm dài trên bàn.

- Lưu Đào, cảm ơn lòng tốt của em. Nhưng dù có là con của chủ tịch cũng đâu có ảnh hưởng đến anh. Dẫn người ta đi vài vòng, hứng lên thì lấy mẫu vật ra thử nghiệm. Mấy thứ này cũng đâu phải khó khăn gì.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip