Seo Myungho là tên cậu. Cái tên rất đẹp mà mẹ cậu đặt cho. Cậu vừa lên mười hai tuổi thì mẹ cậu mất sớm do căn bệnh tim nặng. Bỏ cậu lại trong căn nhà nhỏ hoang sơ này với cha cậu.
Nói về cha cậu?
Từ hồi vợ mất , ông ta thất nghiệp rượu chè với cờ bạc. Mỗi khi ông ta thua mất cả núi tiền thì trút mọi cơn điên cơn tức lên cậu mà đánh đập đến khi cậu ngất mới buông tha cho cậu.
Gia đình ư?
Cậu là đứa trẻ vị thành niên bất hạnh nhất! Mỗi khi cậu buồn là mẹ vỗ dành cậu , tâm sự cùng cậu. Mẹ là người tuyệt vời nhất đem biết bao nhiêu hạnh phúc cho cậu. Nhưng từ khi mẹ mất thi cái hạnh ác không còn nữa thay vào là niềm áp lực đau đớn do cha mình làm ra. Không được ăn ngon ngủ yên!
Dù chỉ một lần thôi…Tuổi thơ cậu không có gì để mà tả.
______________________._____________________
Vài năm sau. Bây giờ Seo Myungho đã mười bảy tuổi. Là nam sinh cấp ba. Myungho cũng đã là tuổi trưởng thành , công việc làm thêm của cậu khá ổn là phục vụ của quán coffe,phù hợp với lứa tuổi của cậu. Tiền lương tháng cậu được hai trăm ngàn won đối với cậu số tiền đó do chính tay mình làm ra đã quá lớn với mình.
Nhưng
Myungho nghĩ số tiền đó có thể đóng hết tiền học phí khá cao ở trường thì cha cậu… chính ông ta lấy hết số tiền đó đi cờ bạc chỉ thừa lại vài chục ngàn cho để sống qua ngày!
Ông ta đã khiến tuổi thơ cậu không hạnh phúc , gây biết bao nhiêu sự chịu đựng chịu đau đớn… Cha chính là trụ cộng gia đình? Gánh mọi trách nhiệm ở nhà? Kiếm tiền cho con cái trong nhà được đi học? Thật trái ngược mà…
Ông ta thường hành hạ cậu đánh đập cậu , lấy đi số tiền cậu mỗi tháng kiếm được bằng biết bao nhiêu mồ hôi công sức, nhịn ăn nhịn mặc chỉ để đi rượu chè cờ bạc hú hé gái gú bên ngoài , thì là gì được hạnh phúc mãng nguyện…
Nói về bạn bè? Cậu làm gì có , chỉ một người cũng không! Cậu bị những người trong lớp à không mà là 'cả trường' xa lánh cậu (tẩy chay) Họ nói cậu đứa mồ côi không mẹ , đứa dơ bẩn , nhà nghèo , là đứa không được giáo dục…
Họ chỉ trách cậu , bung ra những lời thô tục , cậu chỉ biết khóc và cốnnhẫn nhịn
______________________._____________________
*Cạch*
"Cả lớp trật tự!"
Giáo viên nam đứng trên bục giảng lấy cây thước gỗ đập lên bàn giáo viên. Myungho giật mình ngước lên , rồi không quan tâm ngước mặt quay lại bài rồi đọc bài.
"Hôm nay ! Lớp chúng ta sẽ có một thành viên mới"
*Cả lớp đều ồ lên*
"Mời em vào!"
Người đứng bên ngoài cửa chính mở cửa bước vào
"Em hãy giới thiệu bản thân mình đi"
Giáo viên cười vui mừng nói:
-"Tôi là Kim Mingyu! Vừa chuyển đến. Mong được giúp đỡ"
Người đó đưa mắt sắt lạnh quét một vòng lớp. Cả đám con gái đều hú la hét
*đúng đồ mê trai*
Còn đám trai thì ganh tị vẻ điển trai của người đó.
Myungho nghe người đó giới thiệu ngước mặt nhìn Mingyu , cậu ta cũng đẹp nếu cười lên thì cái răng khểnh sẽ hiện lên , nhìn khuôn mặt như vậy chắc là có nhiều bạn nữ theo đuổi rồi.
"Em tự kiếm chỗ ngồi phù hợp cho mình nhé Mingyu"
Mingyu không trả lời thay vào cái gật đầu
"Mingyu à! Ngồi bên cạnh tớ nè , chỗ này còn trống này"
"Mingyu qua đây ngồi với mình này"
Đám mê trai đó liền tranh giành Mingyu nhưng cậu làm lơ đi thẳng xuống dãy cuối cùng. Là chỗ của Myungho đang ngồi , cậu ngồi cạnh cửa sổ nhìn thấy bên cạnh còn chỗ trống Mingyu cười một cái rồi ngồi xuống , cười với Myungho:
"Sao cậu lại ngồi với thằng dơ bẩn đó!?"
"Đúng đấy Mingyu à! Đừng ngồi chỗ đó với thằng cái nhãi đó"
"Ơ cậu ấy cười với nó kìa!"
Những lời nói đó Mingyu và Myungho đều nghe hết. Cậu buồn bã , cúi đầu thấp.
"Cả lớp trật tự!!! Mở sách Văn ra học"
*Giáo viên có phần quát lớn*
-"Chào cậu! Tôi là Kim Mingyu. Mong được cậu giúp đỡ"
Mingyu cười để lộ cái răng khểnh và chìa tay ra để đợi cậu được bắt tay.
-"À…Tôi là Seo Myungho. Sao cậu không ngồi chỗ khác mà…là chỗ này…?"
-"Chúng ta kết bạn đi"
-"Kết bạn!?"
Myungho cậu có nghe lầm không vậy? Từ trước đến giờ không ai chủ động kết bạn với cậu cả.
-"T-tôi…nghĩ là không được. Tôi không quen có bạn…từ trước giờ tôi chỉ có một mình thôi…Cậu không nên kết bạn với người như tôi"
Myungho liếc ra chỗ khác và bị đám nữ sinh đó nhìn cậu bằng ánh mắt hổ đói
-"Không sao! Kết bạn đi. Bây giờ tôi sẽ là bạn thân của cậu. Sẽ bảo vệ cậu khỏi những đám người đó"
Mingyu rất mạnh mẽ…Myungho cũng muốn mạnh mẽ như cậu ấy.
-"Cám ơn cậu"
Myungho cười hạnh phúc rụt rè bắt tay với Mingyu.
-"Myungho à! Cậu cười trông rất dễ thương đấy"
Mingyu cười ôn nhu nói,Myungho ngại đỏ mặt.
-"Từ bây giờ , chúng ta đã là bạn thân với nhau rồi. Cậu không còn cô đơn một mình nữa đâu"
Hôm nay Myungho rất hạnh phúc. Cuối cùng cậu cũng đã có bạn , người bạn này rất đặc biệt,đây là lần đầu tiên tự động kết bạn với cậu. Tuy không nhiều bạn , nhưng chỉ cần một người bạn thôi cũng đã làm cậu hạnh phúc rồi vì có người nói sẽ bảo vệ cậu…
______________________._____________________
Reng reng ~
Cuối cùng chuông nghỉ ngơi cũng đã reo. Myungho vương tay , mệt mỏi đóng sách vở lại. Rồi nhìn con người bên cạnh ngủ say mê không biết trời trăng , Mingyu là học sinh mới mà đã ngủ liền từ tiết đầu rồi không chép bài gì cả,con người này đúng thật là…
-"Bộ cậu không định ăn trưa sao?"
Myungho lay tay Mingyu
-"Haizz…hả? Cậu nói gì?"
Mingyu ngáp rồi ngây ngô hỏi
-"Đúng thật là! Bộ cậu không ăn trưa sao?"
Myungho đẩy ghế đứng dậy. Đi một mạch ra ngoài cửa bỏ con người đó ở lại
-"Đi chứ! Chờ tớ~"
Mingyu ngáp thêm lần nữa rồi chạy theo cậu xuống căn-tin trường. Căn-tin trường đông nghẹt , đến mức Myungho ngạt đến tắt thở.
-"Lấy cái khay rồi gắp thức ăn rồi nhanh đi ra tổ kiến này đi! Tớ ngạt quá"
Mingyu khá bực bội cầm tay cậu lôi kéo đến khay thức ăn rồi gắp thức ăn nhanh chóng.
Myungho và Mingyu đã ra khỏi đám người đó. Cậu tìm một chỗ ngồi thích hợp để khay thức ăn xuống vào chỉ cần ngồi mà ăn thôi.
-"Cậu uống gì ? Để tớ đi mua"
Mingyu đi tới đối diện cậu rồi bỏ khay thức ăn xuống bàn
-"Ah! Tớ uống nước suối được rồi"
-"Ừm ! Để tớ chạy đi mua"
-"Cám ơn cậu Mingyu"
Myungho cười hạnh phúc…
"Vui nhỉ?"
Myungho giật mình ngước mặt lên nhìn những người phía trước. Là…đám nữ trong lớp cậu!
"Yu…Yumi"
Cậu sợ hãi…
"Woa daebak! Có bạn mới rồi dùng ánh mắt kinh tởm này để ngồi dụ dỗ cậu ấy ngồi chung à!"
Yumi là người cầm đầu , cũng là nắm mọi quyền trong lớp học…Thường ngày Myungho bị nó cùng đồng bọn ức hiếp , có khi lôi cậu vào nhà kho đánh cậu…
-"Tớ không…"
"Đứa không mẹ như mày đứng không được giáo dục mà! Để tao thay mặt dạy cho mày"
Yumi nắm tóc cậu kéo về sau
-"Ah…đau…Bỏ ra…"
Hai mắt Myungho ướt đẫm nước mắt. Mọi người trong căng - tin đều tận mắt nhìn thấy nhưng không ai giúp cậu. Đã thế còn cười vào mặt cậu
-"Yah!!"
Ngay lúc đó Mingyu chạy đến
"Mingyu…"
Yumi thấy cậu , tay buông lỏng ra rồi nhìn thẳng vào mắt cậu ta đang đỏ bừng gân xanh đều hiện lên vì tức giận. Myungho nhìn mà cũng thấy sợ
-"Tôi vừa đi có xíu mà các người làm loạn đấy à"
Mingyu quát lớn
"Tớ…"
Ả sợ hãi
-"Biến!"
Mingyu quát vào mặt ả rồi chạy lại chỗ cậu.
"Mày đợi đó"
Ả liếc cậu một cái , quay lưng bước đi.
-"Cậu không sao chứ?"
Mingyu dịu hẳn , rồi nhìn xung quanh cậu có bị thương tích nặng không. Lấy tay xoa xoa lên đầu cậu
-"Tớ không sao…cảm ơn cậu Mingyu…cảm ơn cậu nhiều lắm"
Myungho khóc ôm cậu ta. Mingyu phì cười tính cách trẻ con cậu , cậu khóc mà trong trông rất đáng yêu quá chừng.
-"Đáng yêu thật! Nào ăn đi"
-"Umm"
_17:00 chiều_
-"Nhà cậu ở đâu? Để tớ đưa cậu về. Tớ cũng muốn đến nhà của Myungho một lần"
Mingyu dọn dẹp sách vở vào balô rồi vác lên vai
-"Không cần đâu! Tớ còn phải đi làm"
Myungho từ chối.
-"Đã 5h rồi mà? Cậu làm cái gì?"
-"À tớ làm ở quán coffee gần trường, 5h là đổi ca rồi , tớ phải đến đó làm"
-"Cậu siêng thật đấy! Vậy tớ đưa cậu đến quán đó"
-"Không cần đâu mà. Tớ đi nhé. Cậu về cẩn thận"
Myungho lật đật chạy đi. Mingyu nhìn cậu chạy đi khỏi lớp mới an tâm về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip