11
Xe vừa về tới nhà thì hắn mở cửa bỏ vào trước với vẻ mặt rất lạnh lùng. Còn cậu vẫn còn ngồi trên xe còn được lòng tốt của chú lái xe đỡ vào trong nhà một cách nhẹ nhàng.
-"Thằng đó là ai?"
-"Tại sao tôi phải nói!?"
Myungho đanh đá trả lời,không có gì phải sợ anh ta hết.
-"Đừng để tôi thấy cái cảnh cậu cùng với thằng đó vui vẻ trước mặt tôi "
-"Thì sao chứ? Anh thật đáng ghét!"
Cậu vừa nghe hắn nói như thế vô cùng tức giận. Cậu đi lên lầu tuy chân cậu vẫn còn đau nhức. Cậu thật sự ghét cái tính keo kiệt của hắn, càng ngày càng quá đáng. Nhưng hôm nay hắn cũng đỡ cậu lúc cậu té trước mọi đám đông cậu cũng rất biết ơn, nhưng không thể nào không ghét cái tính keo kiệt ấy. Cậu muốn sống một mình tự lập như trước, nhưng hoàn cảnh lại không cho.
-"Myungho ah?Cậu ngủ rồi à?"
Wonwoo đứng ngoài cửa phòng cậu mà gõ cửa kêu réo mãi.
Cậu bất đắt dĩ ra mở cửa.
-"Chuyện gì vậy?"
-"Xuống ăn tối"
Cậu nghe vậy liền đi rửa mặt. Mệt mỏi lết xuống dưới ăn tối. Cậu chán nản khi sống trong một căn nhà như thế này. Wonwoo hắn chẳng suy nghĩ xem cậu đang muốn gì mà ép buộc cậu phải nghe theo hắn. Thật sự muốn trốn ra khỏi nơi này cho bằng được. Không thể nào để hắn quản mãi được.
'Jeon Wonwoo là một tên đáng ghét!'
Sau khi ăn bữa tối đã xong, cậu vẫn còn giận hắn nên bỏ lên phòng nằm bấm điện thoại được một lúc cậu nhìn ra cửa sổ thì thấy có sấm chớp. Gió càng lúc càng mạnh và cũng đã bắt đầu mưa. Lúc nhỏ cậu sợ nhất là sấm chớp cậu đã chứng kiến cảnh nhà đối diện với cậu bị sấm đánh và nó cháy cực lớn, nó thật sự ám ảnh cậu đến tận bây giờ. Đã hơn 10h rồi và tất cả các phòng đã được tắt đèn.
Cậu sợ ở một mình vào những lúc như này.Cậu ôm chặt gối, vẫn còn hắn cậu quyết định chạy qua phòng hắn.
*Cạch*
Wonwoo nghe tiếng mở cửa, nhìn thấy bóng dáng của Myungho ôm gối rón rén bước vào bèn hỏi:
-"Sao cậu qua đây?"
-"Tôi sợ…"
Nước mắt Myungho đã rơi. Wonwoo có hơi bất ngờ khi thấy cậu khóc. Bối rối không biết làm gì kêu cậu qua giường ngồi.
-"Myungho ah…Đừng khóc, chỉ là mưa thôi."
Cố gắng dỗ dành cậu. Hắn nhìn cậu rồi bật cười, cậu cứ như con nít. Thật dễ thương.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip