Bó hoa hồng rực rỡ mơn mởn, vô cùng tầm thường ấy đã được mời vào nhà họ Park như vị khách quý, Park Jihoon kinh ngạc nhìn bó hoa nằm trên bàn và tấm thiệp nhỏ thơm nức nước hoa.
Không thể tỏ ra vui mừng, không thể cười ngốc nghếch, không thể tỏ ra ngu muội vì lần đầu được đàn ông tặng hoa mà hạ thấp bản thân mình.
"Anh cả, anh muốn cười thì cười đi, anh cứ nín cười như thế, mọi người nhìn thấy đều khó chịu lắm."
"Khụ! Ai muốn cười, Kim Samuel là ai, anh mày vốn không quen biết anh ta, xì, thật phiền phức, sáng sớm đã tặng một bó hoa to như thế, hừ, tưởng anh đây sẽ bị mua chuộc bởi bó hoa tầm thường này à?"
"... Thế em còn lau bình hoa làm gì? Đập cho tên Tiểu Yêu Tinh kia ngất đi à?" Lai Kuanlin cũng không tin, bực bội hỏi trước mặt hai người anh em của cậu. Theo quy tắc trong tộc, anh phải giữ sĩ diện cho cậu trước người ngoài, có chuyện gì t tát thì đóng cửa lại bảo nhau, nhưng lúc này đây anh cảm thấy tuân thủ quy tắc là một chuyện rất khó khăn.
"Khụ! Đàn ông có tội, nhưng hoa thì vô tội, trước nay tôi luôn nói với các anh em mình, không thể dễ dãi với đàn ông, đàn ông phải ngoan ngoãn nghe lời mới được."
"Thế à? Trước kia em đâu có nói thế." Anh dựa vào cửa, nhìn đi nơi khác, không muốn nghe cậu nói những lời trái với lòng mình như thế. "Đàn ông vừa ngoan vừa nghe lời, không nam tính, còn ẻo lả như pê đê. Không phải à?"
"Bậy... bậy bạ, tôi nói cho mọi người biết, tôi ghét nhất loại đàn ông gia trưởng, tự sướng, biến thái, nhảm nhí lại xem thường người khác như Kim Samuel kia. Tôi sẽ không cải thiện quan điểm chỉ vì được anh ta tặng hoa, rồi rung động với anh ta đâu. Anh ta nghĩ mình là ai chứ, lúc nào cũng trêu đùa người khác, tưởng tôi cũng ham hư vinh và không đầu óc như những đứa suốt ngày bám theo anh ta hay sao?", cậu lúng túng nhìn trần nhà, lớn tiếng khẳng định.
"Hừm... anh cả à... lúc nãy di động anh reo, em bất cẩn nghe máy... hình... hình như là Kim...Kim Samuel..."
Park Jihoon nghe máy, bên trong vọng đến những tiếng "hừ hừ" giễu cợt, hiển nhiên là đối phương đã nghe rõ cậu bình luận lần hai đầy chán ghét về mình, cậu tưởng sau đó sẽ là bão táp mưa sa kinh khủng lắm, ngờ đâu nghe anh hừ xong, rất bình thản hỏi cậu: "Hôm nay có bận không?"
"Hả?"
"Hỏi em có bận không mà cũng phải nghĩ lâu thế à?"
"Hừm... khụ... anh có chuyện gì? Anh phải biết là tôi rất..."
Chữ "bận" bị Kim Samuel thô lỗ cắt ngang: "Mười phút sau xuống lầu".
"Làm gì?"
"Tôi muốn đưa em đi hẹn hò."
"Ai cần hẹn hò với..."
"Cạch, tút... tút..."
"A lô! Này này, a lô... tôi không nhận lời loại đàn ông không thèm nghe người khác nói đâu, anh cứ ở đó mà mơ đi. A lô! Này! Này!"
Park Jihoon cau mày trừng mắt, duy trì dáng vẻ căm thù cái tên khinh thường người khác kia, sau đó quay phắt người một trăm tám mươi độ, bay vào trong phòng, sập cửa lại, "lách cách" khoá lại, vừa chải tóc thay quần áo một cách rất mất mặt, mất nguyên tắc, mất lập trường, vừa biện bạch cho hành vi của mình:
"Khụ khụ... không phải tôi đi hò hẹn với anh ta, tôi chỉ không thể để anh ta xem thường, các người đừng nghĩ lung tung!"
Năm phút sau, Park Jihoon với gương mặt và mái tóc mà cậu ngỡ là rất đẹp, rất oách, bước ra khỏi phòng, mím đôi môi đỏ như máu, mùi nước hoa nồng nặc bay ra khiến Lai Kuanlin nhăn nhó, nhưng cậu lại không phát hiện ra mà vẫn đứng xoay vòng trước gương, chớp chớp đôi mắt đánh màu khói, sau đó mới nhìn Lai Kuanlin.
Anh nở nụ cười, thần thái ung dung, như không hề lay động bởi cậu đã nói một đằng làm một nẻo, tự giác đi trang điểm để gặp tên đàn ông hoang dã kia.
"Ủa, anh không hỏi tôi đi đâu hả?"
Có cần tỏ ra thờ ơ nhẹ nhõm thế kia không, lại còn vẻ mặt thật – sự – vui – mừng – thay – cậu.
"Quy tắc tộc, chồng không thể hỏi linh tinh, thê quân muốn đi đâu, anh cũng không thể hỏi. Hay là... em muốn nói cho anh biết?"
"Hả? Không muốn, hoàn toàn không!" Xem ra, cái quy tắc vớ vẩn kia cũng có một, hai điều khiến người ta thoả mãn.
"Anh cũng nghĩ vậy." Hàng mi của anh rũ xuống, ngẫm nghĩ một lúc rồi mỉm cười trong sáng: "Có điều, anh tin với tính cách của mình, thê quân sẽ không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với anh, đúng không?".
"Phập!" Một mũi dao sắc nhọn đâm trúng lương tâm bé nhỏ của Jihoon.
"Vậy thê quân đi chơi vui vẻ, đi sớm về sớm."
"Phập!" Thêm một mũi thứ hai.
"Anh sẽ tam tòng tứ đức đợi em trở về..."
"Phập!" Mũi thứ ba...
Thế là, Park Jihoon mang theo ba mũi dao sắc nhọn đâm vào lương tâm mình, máu me đầm đìa ra khỏi nhà, được nửa đường, bỗng nhớ đến chiếc vòng khốn kiếp trên tay thật vướng tay vướng chân. Trải qua thử nghiệm thành công đêm qua, chứng minh lời mẹ cậu nói quả thực là có lý, chỉ cần tiếp xúc với Lai Kuanlin ở khoảng cách gần thì uy lực bảo vệ của nó sẽ giảm xuống một ít. Cuộc hẹn đầu tiên của cậu và Kim Samuel nếu không muốn phát sinh cảnh có người chảy máu ròng ròng phải đưa vào bệnh viện thì bây giờ cậu bắt buộc phải hành động.
Nghĩ đến đó, cậu bỗng quay đầu trừng mắt nhìn đôi môi đỏ mọng của Lai Kuanlin. Người đang đợi dưới lầu dường như đã mất hết kiên nhẫn, nhấn một tràng tiếng "tin tin" thật dài, cậu bị thúc giục đến cuống cả lên, nhân lúc Lai Kuanlin nhướn mày nhìn xuống chiếc xe ơi bóng lộn màu đen bên dưới, cậu ôm chầm lấy cổ anh, kéo ghì xuống, nhắm tịt mắt lại, kiễng chân lên áp đôi môi đỏ rực của mình vào đôi môi xinh đẹp của anh.
"Chụt!"
Cưỡng hôn hoàn tất, cậu đẩy anh ra, quay người chạy xuống dưới rất vô trách nhiệm, bỏ lại Lai Kuanlin trợn tròn mắt, đưa tay lên che môi, mặt đỏ bừng bừng. Bị cướp nụ hôn một cách nhanh hơn cả điện thế này, anh hoàn toàn không biết phải tỏ ra như thế nào mới phải, đành để mặc môi cong lên thành một đường cong ngọt ngào.
Thì ra thê quân cũng biết tán tỉnh, trước khi đi vẫn không quên cho anh uống thuốc an thần, đang thưởng cho anh vì đã cố gắng bắt cậu thèm hay sao?
"Anh rể ơi... Renjun cảm thấy, bây giờ không phải lúc anh đứng đó cười ngốc nghếch một cách thoả mãn như thế đâu." Renjun và Minhyung đứng một bên ngắm anh cả cưỡng hôn người ta một cách trắng trợn, nên đã khuyên nhủ rất chân thành đối với người đàn ông có làn da và gương mặt xinh đẹp vô cùng ấy, một nụ hôn mang tính chất chào hỏi xã giao thôi, làm sao anh phải tỏ vẻ như đã định ngày chung thân đại sự thế kia?
"Anh rể?" Anh quay người, cảm thấy thắc mắc với kiểu xưng hô đó.
Renjun nháy mắt: "Ai dà, hai người đừng giả vờ nữa, em biết hai người là cái đó đó, đúng chứ? Anh chính là người đàn ông mà anh cả đã nhắc đến, người được hứa hôn từ nhỏ với anh ấy, đúng không?"
"Cậu ấy nhắc đến tôi?" Đôi môi còn in màu son dần cong lên cao hơn.
"Chứ còn gì nữa! Anh không biết anh ấy thích anh đến mức nào đâu, khen anh tốt hơn mấy gã đàn ông hư hỏng kia nhiều, khen anh xem vợ là trời, tốt hơn cái tên Kim Samuel kia nhiều!"
"... Thế ư?" So với tên tiểu yêu tinh kia, cậu vẫn thích "chính cung" như anh hơn?
"Nhưng nếu anh còn tiếp tục ngơ ngẩn ở đó, e rằng sẽ toi đấy."
"Sao?" Anh cố ý không hiểu, nhướn mày lên đợi chỉ giáo, mắt lại nhìn xuống người đàn ông vừa đợi vừa ung dung hút thuốc, xem ra là một tiểu yêu tinh không biết phép tắc, thương phong bại tục, chướng mắt.
"Kim thiếu gia đó nổi tiếng trong việc cưa cẩm đấy, mà còn là loại đàn ông anh cả thích nhất, sao anh lại yên tâm để anh ấy đi theo anh ta?".
"Thế nên, tôi phải..." Anh lược bỏ những lời không hợp với quy tắc tộc phía sau, khiến cậu trai nhiệt tình hét lên hộ anh.
"Đương nhiên là bất chấp thủ đoạn, bóp chết mầm mống mới manh nha của họ rồi."
"Làm thế có ổn không?" Anh khó xử, cau mày, theo quy tắc, những việc phong lưu của vợ mình, anh không nên can thiệp, đó đã là luật.
"Tình trường rất tàn khốc, không có đúng sai tốt đẹp gì hết. Anh rể, tới đi, chúng em ủng hộ anh!" Renjun bừng bừng nhiệt huyết co chặt nắm đấm, Minhyung cũng gật đầu phụ họa.
Nhưng Lai Kuanlin lại uể oải nhìn xuống chiếc xe từ từ chạy đi, dáng vẻ vô tội không biết làm thế nào.
Nếu người ta đã nhiệt tình chỉ bảo anh, quấy rầy chuyện phong lưu của thê quân không có gì là đúng sai tốt đẹp, anh muốn phá thế nào cũng được, thế thì anh chỉ phá một chút thôi, chắc sẽ không bị xem là phá hoại quy tắc nhỉ?
Park Jihoon chạy xuống dưới, vẫn chưa đứng vững đã đứng hình vì cảnh tượng xe sang trai đẹp trước mắt.
Một chiếc xe mui trần rực rỡ nổi bật, một chiếc ao sơ mi đen thêu viền trắng, cổ áo mở rộng, xương quai xanh gợi cảm và lồng ngực mạnh mẽ thoáng ẩn thoáng hiện, đôi chân dài thẳng bắt chéo nhau, chiếc bật lửa bạc sáng rực loé lên tia lửa, mái tóc rối bồng bềnh rủ xuống che đôi mắt khi anh cúi xuống châm lửa, đôi môi gợi cảm khẽ mấp máy, rồi ngước lên, đôi mắt đen như nước hồ sâu thẳm phát ra luồng điện rung động lòng người với cậu qua lớp tóc mái.
Kim Samuel đã nắm bắt ngay phản ứng của cậu từ phút đầu tiên. Anh quá hiểu điểm yếu của người khác ở đâu, thủ đoạn cưa cẩm chỉ có mấy loại, làm đi làm lại mãi, anh đã quen thuộc đến mức lật tay là mây, hất tay là mưa, mồi đến tay mới gắp lại khiến anh cảm thấy hơi phiền phức. Park Woojin đánh cược với anh đúng là thiêu thân tự lao đầu vào lửa, tự chịu diệt vong, thà đưa tiền cho anh còn nhanh hơn, hà tất phải vừa chịu rỗng ví vừa chịu mất mặt.
Nghĩ thế này anh càng nhẹ nhõm hơn, thờ ơ rú điếu thuốc ra, hỏi: "Này, em có thích bó hoa đó không?"
"Hử?"
Cậu ngớ người, quay sang nhìn anh, lộ ra gương mặt trang điểm rất đậm. Lần đầu được người ta tặng bó hoa lớn đến thế, cậu không biết phải phản ứng thế nào. Mà khi ngước lên, cậu lại nghe thấy Kim Samuel hít một hơi thật sâu, anh nheo mắt cười lạnh, cúi người lấy một chiếc khăn giấy từ trong xe ra, kẹp giữa hai ngón tay rồi đưa cho cậu.
"Em có cần tuyệt tình đến thế không?" Cậu trai này không hề biết điểm dừng, biết ý là gì, ngày nào cũng khiến anh bị sốc nặng.
"Hử? Mặt tôi có gì à?"
"Nghĩ thử xem?"
Anh ngoắc tay với cậu, giây sau đã kéo cậu xuống trước gương chiếu hậu.
Một vệt son môi chạy lệch đang nhởn nhơ trên mặt cậu, to gan thông báo với anh cho biết lúc nãy cậu đã làm gì.
"Cái... cái này... là... là do lúc nãy tôi trang điểm bất cẩn quệt tay vào."
"Thế hả?" Anh nghiến răng ken két, tưởng anh là thằng nhóc ba tuổi mới vào tình trường chắc? Vết son môi lệch ra thế này, anh đã nhìn thấy rất nhiều trên mặt những cô gái khác, chỉ là những dấu son bị lệch đó đều do thiếu gia đây hôn mà ra. Người mà có dấu son lệch như thế mà còn hẹn hò với thiếu gia đây, Park Jihoon đúng là người đầu tiên, tốt nhất nên là người cuối cùng.
"Ối ối ối! Anh đừng lau mạnh như thế, có phải giẻ lau đâu."
"..." Cho cậu chừa thói bắt cá hai tay, cho cậu chừa tội lăng nhăng, cho cậu chừa tội ngoại tình!!!
Chùi xong đã thấy khá hơn, anh mở cửa, đẩy cậu vào trong.
"Này, anh là đàn ông gì mà mất phong độ thế hả, anh đẩy tôi vào trong xe như thể ném vào là có ý gì, anh vẫn chưa cho tôi biết là chúng ta sẽ đi đâu!"
Đi đâu? Câu hỏi hay!
Nhà hàng lãng mạn đặt trước không cần đến nữa, bây giờ anh muốn đưa cậu đến một nơi lãng mạn hơn.
"Vườn bách thú!"
"Hả?"
Đến cái nơi toàn là thú vật nhưng lại rất trong sáng ấy để làm gì? Hẹn hò? Anh có cần lập dị thế không?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip