4.Vòng tuyệt duyên với người khác

/huu đẹp quạ ToT/

  Anh chàng thiên kim công tử.

Đó là ấn tượng đầu tiên mà Lai Kuanlin để lại cho nhà họ Park.

Nhưng ấn tượng đó không thể gọi là đẹp được, vì anh có những yếu tố chí mạng mà Park Jihoon chỉ muốn tránh né thật xa.

Tóc đen, mắt đẹp, mũi thẳng, môi đỏ, cổ trắng, eo thon, đến giọng nói cũng mang một âm điệu mềm mại, dịu dàng lại trầm trầm quyến rũ, thật khiến người ta phát ghét!

Anh khiêm tốn lịch sự, đối nhân xử thế chu đáo, hoàn toàn không dám nhìn cậu lâu, rõ ràng là liếc nhìn sang nơi khác để tránh ánh mắt dò xét của cậu. Quá nhàm chán!

Cầm tách trà mà cử chỉ cũng tao nhã, cử động tay chân vô cùng dịu dàng, vẻ mặt hoàn toàn vô tội, khiến cậu cực kỳ căm ghét dáng vẻ mềm mại, yêu kiều đó của anh.

Mà hành vi vô lại của anh là bảo thị đồng mang lành lý vào nhà cậu, cộng với vẻ mặt vô cùng yếu ớt của mình đã biến thành một anh chàng đáng thương bị ép gả vào nhà thê quân, được người ta chăm sóc cũng là chuyện đương nhiên, đuổi cậu khỏi phòng ngủ của mình để ra phòng khách trú ngụ càng là lẽ thường tình, người phản đối sẽ phải khiêu chiến với nắm đấm thép của bà Park.

"Thưa bà Park, xin hỏi bà có ý gì, rốt cuộc anh ta là con trai bà, hay con là con trai bà?"

"Ôi trời cái thằng bé này chẳng hiểu biết gì, người ta còn chưa kết hôn với con, đương nhiên không thể ngủ chung rồi. Mẹ cảnh cáo con, không được nửa đêm nửa hôm lén vào huỷ hoại danh tiếng của người ta nghe chưa?"

"Con... con huỷ hoại danh tiếng anh ta?" Thế gian này loạn quá rồi. "Đó là phòng của con, dựa vào đâu mà để anh ta ngủ trong đó, còn còn ngủ dưới đất hả?"

"Đúng rồi, cậu ấy là vị hôn phu của con mà, rộng lượng chút đi, chăm sóc người ta mộ chút, nhường giường cho người ta ngủ!"

"..."

Cậu quên mất, thảo luận về vấn đề nghĩa vụ giữa hai bên và phong độ người đàn ông với mẹ cũng quá bằng đàn gảy tai trâu.

Thế là, Lai Kuanlin đã bước vào căn phòng yêu dấu của Jihoon dưới ánh mắt ai oán căm thù của cậu, do dự một lúc, đôi môi đỏ mấp máy rồi mím lại, cuối cùng chỉ thốt lên một câu:

"Chúng ta nên kết hôn nhanh đi."

"Hả?" Ánh mắt thương cảm của anh như thế là ý gì?

"Anh không muốn thấy em nằm ở sàn nhà."

"Chẳng lẽ anh lại muốn thấy tôi ngủ cạnh anh hơn à?"

"..."

Lời nói của cậu khiến gò má anh ửng đỏ, nhìn đi nơi khác, môi mím lại không phải phủ nhận cũng chẳng khẳng định.

Cậu hừ mũi với vẻ lúng túng của anh, nhận định rằng anh ta chẳng có chủ kiến gì cả, không thể chịu nổi bất kỳ sự đả kích nào, thế là cậu huơ tay vẻ chê bai: "Tránh ra, dù tôi có phải ngủ dưới đất cũng không thèm kết hôn với anh đâu, tôi cảnh cáo anh, đừng cho rằng nịnh nọt mẹ tôi để bà thích là tôi sẽ đồng ý, thời đại này không còn thịnh hành kiểu hôn nhân sắp đặt thế nữa đâu".

"Anh biết."

Sự mạnh mẽ của cậu e rằng người qua đường cũng có thể nhìn thấy.

"Còn nữa, tôi vốn không thích kiểu đàn ông như anh."

"Anh biết."

Anh không được cậu yêu thích, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thế.

"Còn nữa, tôi có người mình thích rồi."

"Anh biết."

Cậu ngẩn người, ngước lên nhìn anh: "Anh biết tôi đã có người yêu à? Anh ấy rất ngang ngược, kiêu căng, lạnh lùng, tóm lại là rất đàn ông, hễ ai nhìn thấy cũng sẽ chảy nước miếng, thế mà anh vẫn muốn kết hôn với tôi?"

"Anh không biết anh ta có đàn ông hay không, anh chỉ biết là trước khi kết hôn, anh sẽ không so đo, tính toán những chuyện lặt vặt bên ngoài của em." Anh nói rất tự nhiên, đôi mắt đen láy hiếm khi nhìn thẳng vào cậu như lúc này, toát lên vẻ độ lượng bao dung vô bờ bến. Nhưng cậu không chịu nổi vẻ nghiêm túc đó, há hốc miệng dường như không thể tin nổi, khiến anh hiểu lầm là cậu đang nghi ngờ mình, nên lại nhấn mạnh: "Thật đó!".

"Hu... con sai rồi... Ông trời ơi, sau này con không dám nói bậy nữa. Ông đừng đùa với con có được không, thu hồi anh chàng thần tiên này lại về cõi trời đi, để anh ấy tu đạo toạ thiền, lục căn thanh tịnh, lên trời thành tiên, đừng dùng ánh mắt thần thánh trong sáng này nhìn con nữa, con sắp tan chảy rồi! Cứu con với!!!"

Anh làm như không nghe thấy lời oán thán của cậu, ánh nhìn trượt xuống cổ tay cậu, bàn tay trắng trẻo phối với chiếc vòng phượng bằng bạc sáng lấp lánh, xem ra có vẻ rất hợp .

"Còn nữa, thê quân, chiếc vòng phượng kia nó..."

"Tôi không phải là thê quân gì hết, có gì mai hãy nói, tôi ngủ đây. Ác mộng tan đi!"

"Nhưng vòng phượng..." Anh cúi xuống chăm chú nhìn nhưng bị cậu đẩy ra cầm gối lên bịt chặt tai mình.

Anh khẽ thở dài rồi đứng lên, về phòng.

Được thôi, nếu cậu đã không muốn nghe khuyên giải thì mai anh nói sau vậy. Chiếc vòng trên tay cậu đã cảm nhận được anh, đã mở mã bảo vệ cậu rồi. Từ nay về sau, trước khi họ thành hôn, sẽ không có người nào chạm đến cậu được nữa.

Có điều như thế cũng tốt, cậu nên tránh xa mấy người chơi bời kia thì hơn.

Sáng sớm, ánh ban mai rực rỡ, Park Jihoon bò dậy với đôi mắt thâm quầng. Đêm qua, cậu gặp ác mộng, trong mơ có một tên nham hiểm xảo quyệt cứ nhìn cậu bằng ánh mắt ác độc, lặp đi lặp lại bên tai cậu: "Cả đời cũng không tìm ra đàn ông đích thực, chắc là chuyện tốt, chuyện tốt, chuyện tốt nhỉ...".

Lời nguyền đáng sợ quá, Park Jihoon lau mồ hôi trên trán, bất giác nhớ đến vị hôn phu từ trên trời rơi xuống ấy, vừa rùng mình vừa đón lấy hai chiếc bánh quẩy từ tay bác bán đồ ăn sáng.

"Jihoonie à, sắc mặt cháu hôm nay nhợt nhạt quá. Bác thấy hôm qua mẹ cháu đưa một anh chàng xinh đẹp về nhà, có phải định mai mối không?" Nói xong bác ấy vỗ cật lực vào vai cậu hai cái, dạy dỗ: "Cháu không được bắt nạt người hiền lành như cậu ấy đấy nhé!".

Cậu ăn bánh quẩy, đang định cười khan đáp lại thì ngẩng lên đã thấy lỗ mũi bác ấy tuôn chảy hai dòng máu.

"Bác ơi... bác nóng trong người hay sao mà mới sáng sớm đã cảy máu cam rồi?"

"Hả? Sao tự dưng lại chảy máu cam thế này?" Ông thản nhiên đưa ống tay áo lên chùi dòng máu mũi kỳ lạ đó, có điều được chảy dòng máu mũi thanh xuân ấy ở độ tuổi này thì có thể xem như là chuyện đáng để kiêu ngạo rồi!

Ông bác bị chảy máu mũi chưa thể khiến Park Jihoon cảnh giác, những người qua đường đi sát người cậu bị chảy máu mũi cũng chỉ khiến cậu tò mò nhìn lại, cuối cùng cậu cũng phát hiện ra cơ thể mình có sự thay đổi, đó là khi cô thò chân ra, ngáng đường tên khốn kiếp gọi cậu là thiếu niên bất lương và từ chối Renjun. Tên đó lộn nhào một vòng trên đường, vốn không ngã đập đầu nhưng khi quay lại thì mũi đã phun ra hai dòng máu...

Renjun đứng cạnh cũng kêu lên: "Anh cả, hôm nay chúng ta ăn mặc nóng bỏng lắm sao? Những gì cần che đều che cả, sao anh ta lại chảy máu mũi thế kia?".

"Em tìm đàn ông kiểu gì thế, sức chịu đựng kém cỏi!"

"Ồ... anh cả, thấy anh ta chảy máu mũi, hình như em không thích cho lắm, nhưng... chúng ta có cần tìm chỗ nào đó bàn luận về vấn đề cơ thể anh?"

"Hử? Anh mày có vấn đề gì?"

"Hôm nay những người đụng phải anh, không phải chảy máu mũi thì cũng phun máu mũi... Anh chàng lớp chúng ta luôn tự nhận mình là hoàng tử, chỉ đi ngang qua anh thôi cũng phun cả một ly máu đầy. Có phải anh đã tu luyện ngón Diệt nhân tuyệt học?"

"..." Nghe Renjun nhắc thế, lại thêm ác mộng đêm qua, Park Jihoon đã thấy hơn kỳ lạ. "Có phải anh mày không thể chạm vào người khác, kể cả nam lẫn nữ?" Cậu kinh hoàng hỏi một câu nghiêm túc. "Tệ quá, Renjun, hình như anh mày thật sự không thể đụng vào người khác, làm sao đây, làm sao đây?"

"Anh cả à... cứ thử lại xem, Chủ nhiệm khoa chúng ta ở đằng kia, anh đến thử xem thế nào."

"Ừ."Lát sau, Chủ nhiệm khoa nghiêm túc, đứng đắn không đùa giỡn của Park Jihoon đã được đưa vào phòng Y tế với hai dòng máu mũi, cậu con trai mới năm tuổi của ông bị bỏ lại một bên, cậu bé không hiểu chuyện gì, chỉ ngước mắt lên rồi đưa tay ra định sờ vào cậu."Em... em đi nhanh, đi nhanh đi, anh không muốn đẩy ma thuật về phía một cậu nhóc mới năm tuổi đâu!""A?" Cậu bé hoàn toàn không hiểu người trước mặt đang làm trò gì, chỉ biết anh ấy đã bắt nạt bố mình thê thảm. Cậu bé đạp lên chân cậu một cái, giương nắm đấm vung đến. "Người xấu, người xấu, anh bắt nạt bố em!""Này, này, anh không muốn hại em chảy máu mũi đâu, anh mày vẫn còn lương tri đấy!""Đồ xấu xa!"Cậu bé đánh thoải mái, làm mặt hề với cậu xong bỏ chạy.Vậy cũng có nghĩa là, dù cậu học được tam tòng tứ đức, cũng phải mãi xa cách Kim Samuel? Mọi vấn đề cấm đoán tuổi tác cũng thường là mười tám tuổi, tại sao giới hạn của cậu chỉ đến năm tuổi?Cậu đang đau buồn nghĩ ngợi, thì phía sau bỗng vang lên giọng nói trầm ấm quyến rũ của Kim Samuel:

 "Park Jihoon? Tôi vẫn chưa kịp nghĩ phải đối xử với cậu thế nào, mà cậu đã chạy đến trêu tôi hử?".Một luồng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng, cậu đã để lại ấn tượng thảm hại với anh rồi, nếu lại bị anh biết cậu đã biến thành "kẻ diệt nam giới" thì thế nào nữa?Cậu cố làm ra vẻ trấn tĩnh khoát tay, giữ dáng vẻ anh cả của mình, lạnh lùng bảo: "Khụ... bây giờ tôi không rảnh quan tâm đến anh, tránh xa tôi ra".

"Hừ, cậu gọi bạn tôi ra chỉnh cho một trận, sau đó bảo tôi tránh xa cậu?" Anh nói, khẽ nhịp nhịp chân trên đất, phát ra tiếng "cộp cộp".

 "Cậu không biết đàn ông ghét nhất là khi bạn bè mình bị bắt nạt, và người của mình chạy theo kẻ khác à?"

"Tôi không chạy theo kẻ khác, nên anh đừng lại gần!" Cậu hít một hơi khí lạnh, lập tức co lại thành một cậu bé trước mặt anh, rụt vai lại, chỉ muốn cách xa anh ra."... Tôi nghĩ cậu phải hiểu là tôi nhấn mạnh vế đầu chứ." Anh nheo mắt, nghiến răng kèn kẹt và thốt ra ý của mình, không có gì tệ hơn là tự mình nói ra ẩn ý của mình. "Còn nữa... cậu đang bảo ai đừng lại gần? Tôi phải nghe câu đó từ tai cậu trai mới hôm qua còn tỏ tình với tôi à?"Anh vừa nói vừa tiến lại gần cậu hai bước, không định chạm vào cậu mà chỉ muốn cậu không được như ý, trấn áp khí thế của cậu mà thôi. Nhưng toàn bộ sự tập trung của cậu đều bị cảnh hỗn loạn ngoài kia thu hút, không hề để ý đến anh đang bước lại gần. Anh cau mày, nhìn ra đó, chỉ thấy một đám nữ sinh đang vây quanh cổng trường.Người có thể khiến cho nữ sinh hò hét như thế chỉ có thể là đàn ông. Park Jihoon đột ngột từ bỏ dáng vẻ đáng thương co rúm sợ hãi của mình, bật dậy, trèo lên cửa sổ tầng một, nhanh nhẹn luồn ra ngoài rồi hùng hục chạy ra cổng trường.Cậu trai lúc nãy còn thề thốt không chạy theo người đàn ông khác, giờ đây chớp mắt đã chạy theo người khác thật. Anh nhếch mép mỉa mai, tay tì vào khung cửa sổ để nhìn xem cậu trai tỏ tình thất bại rồi bài trừ mình làm trò gì.

Park Jihoon cảm thấy đầu mình như đang có một ngọn núi lửa, sắp sửa phun trào, sự thay đổi của cơ thể cậu hết tám, chín phần là do tên kia bức hôn không thành, đã lấy thuốc độc biến thái nhà anh ta ra để hại cậu không chạm đến ai được, định dùng chiêu hèn hạ này để ép cậu đồng ý? Xì!Bây giờ lại dám chạy đến trường cậu uy hiếp, là do anh ép cậu đấy nhé!

"Họ Lai kia, anh đứng im đó cho tôi!"Lai Kuanlin đứng ở cổng trường, cảm thấy hơi ngột ngạt khi bị đám nữ sinh vây quanh nhìn ngắm, nghe thế thì giật mình đứng im tại chỗ, nhìn cậu bằng ánh mắt cầu cứu, nhưng cậu mặc kệ ánh mắt đáng thương như thỏ trắng của anh, nhảy chồm lên như hổ vồ mồi, dang rộng hai tay ôm chầm lấy anh, bám chặt vào đến chân cũng quặp chặt vào người anh.Người khác trên năm tuổi không thể chạm vào cậu, Lai Kuanlin anh đừng quên đấy, cho dù là loại cậu ghét cũng được, chính anh cũng là đàn ông trên năm tuổi, hừ, phun máu mũi đi, phun đi, phun đến khi anh mất máu, cậu có chết cũng không buông tay, phun đi, chết đi, chết đi!"

"Cái tên Park Jihoon kia đang bắt nạt người ta!""Cái gì? Park Jihoon đang cưỡng ôm người ta?""Này! Gian ác quá, Park Jihoon đang bạo hành nam sinh đẹp trai, dịu dàng kìa!""Park Jihoon đang bạo hành với chàng trai bé nhỏ?"Những tiếng xì xầm bàn tán kia đã không thể lọt vào tai Park Jihoon, vì đôi tay thon thả xinh đẹp kia đang từ từ ôm lấy eo cậu, và cả gò má trắng hồng nồng ấm đang kề sát tai cậu, nhiệt độ cơ thể anh mỗi lúc một tăng cao, cuối cùng anh khẽ thì thầm bên tai cậu

:"Cũng may là em không ghét anh lắm."

"Hả?"

"Nhạc mẫu đại nhân nói nếu anh đến đón em về thì em sẽ rất vui, quả nhiên là thế."

"Hả?"

"Nhưng thê quân à, lần sau chớ có đùa cợt với đàn ông ở nơi công cộng được không?" Anh bình luận hành vi cậu đột ngột nhảy ra đu lên người mình bằng giọng điệu thương lượng, cuối cùng còn mím môi, tỏ vẻ khó xử.

 "Làm chồng rất khó chịu được.""Trò quỷ quái gì thế?" Đừng tự tiện nâng mối quan hệ xa lạ của họ lên chứ."Nếu anh đã khiến em vui thích như thế thì khi nào chúng ta kết hôn?"Anh nói với vẻ mặt bình tĩnh, nhưng cậu lại phát hiện ra một chuyện đáng nghiên cứu hơn cả chuyện kết hôn:

"Xin hỏi anh lượng máu mũi đáng lẽ phải phun trào khắp nơi khiến anh mất máu đang ở chỗ nào?" Cậu rời khỏi vòng tay anh, nghiêng đầu quan sát sống mũi thẳng đẹp, trắng trẻo như ngọc, không hề thấy có màu đỏ của anh.

"Hả? Máu mũi?"

"Đúng thế, tại sao những người hôm nay đụng vào tôi đều bị chảy máu mũi, còn anh thì không sao, tại sao chứ?"

"Đương nhiên là do cơ thể họ không sạch sẽ." Nói xong anh nâng cổ tay đeo chiếc vòng sáng lấp lánh của cô lên: "Thê quân, từ hôm nay cho đến khi chúng ta kết hôn, thì không một người nào nhơ bẩn nào có thể chạm vào em, anh sẽ bảo vệ em chu toàn".

"... Ý nhơ bẩn mà anh nói, chắc không ám chỉ việc không tắm rửa đấy chứ?" Đừng, đừng, cầu mong là không phải ý nghĩ tà ác mà cậu đang nghĩ đến! Chẳng phải anh rất thuần khiết, rất dịu dàng, rất ngây thơ đó sao, tiếp tục duy trì phong độ đi!

"Đương nhiên là không phải." Anh mím môi, nói với vẻ ngại ngùng.

"... Chẳng lẽ là chưa làm cái này làm cái kia với người khác mới là sạch sẽ?"

Anh ngẩn người, rồi khẽ gật đầu.

"Anh... anh... anh... cái đồ độc ác nham hiểm này mà thuần khiết ngây thơ cái gì! Khoan đã, nói thế thì, chẳng lẽ anh vẫn là..." "Ực" một tiếng, cậu nuốt nước bọt, lại thấy anh đang ôm chặt mình, rồi đột ngột cậu ngả người ra sau: "Cứu... cứu tôi với!".

Một nam hào kiệt lăn lộn chốn giang hồ như cậu, mà lại bị anh chàng trẻ con, ngây thơ chơi một vố!!!

Hành động của cậu đã khiến Kim Samuel đang đứng quan sát phải bám chặt vào bậu cửa sổ hơn. Cảnh tượng trước mắt không đến nỗi nhức mắt lắm, nhưng lại khiến người ta thấy không vui chút nào. Cậu trai suốt ngày nói yêu anh lại chẳng thèm nhìn anh một cái, mà lại nhảy lên rồi trèo qua cửa sổ, lao về phía người đàn ông khác, hoàn toàn quên bẵng còn có một người cũng đươợ xem là có liên quan đứng nhìn, chả nhẽ cậu coi Kim Samuel anh là người vô hình ư?

Chẳng phải anh chưa từng gặp một người nói một đằng làm một nẻo, càng không phải chưa gặp những kẻ khó chơi, nhưng Park Jihoon này có phải là hơi quá đáng rồi không?

Bảo không có ý đồ gì, nhưng hết lần này đến lần khác cậu nhảy ra trước mặt anh tuyên bố về sự tồn tại của mình, tới khi anh hơi chút ý đến thì lại đá anh ra, tìm một người đàn ông khác để diễn kịch trước mặt anh, đùa giỡn với anh thú vị thế sao? Vậy mọi người cùng chơi với nhau xem!  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip