Chap 5 + 6
Sáng sớm đã bực mình muốn chết, tên điên họ Jeon mới sáng đã đứng trên giường nhảy như bị tăng động. Mà vốn hắn đã bị tăng động rồi. MingHao mặt cau mày có đập tay vào trán mấy cái. Chủ Nhật cũng có trò thể dục nhịp điệu à!!
"Làm theo tôi nào, tay phải, tay trái, một động tác chầm chậm
Tay trái, tay phải, làm lại lần nữa"
Lại còn là bài hát chính hắn ta đã cùng cậu, Wen JunHui, Kim MinGyu thu âm nữa!! Xấu hổ chết mất!!
Mặt dày, đúng là mặt dày, mặt dày như Wen JunHui luôn!! [Đồng vợ đồng chồng tát biển Đông méo cạn =)))]
Jeon WonWoo cứ chủ nhật là máu lên não, hào hứng dậy sớm mặc đẹp tươm tất, rồi lăn lê ở phòng cả ngày với cái PSP chôm của đứa em, hết gào thét với WWE thì căng mắt với Project Diva, MingHao hùng hổ chơi khoảng 3-4 tiếng thì lăn ra đất cầu cứu nam thần. Chui vào một góc lướt weibo hay post weibo hóng mấy bình luận của nữ sinh còn đỡ tổn thọ hơn. MingHao đầu tóc bù xù, khổ sở leo từ trên giường trên xuống rồi vác mặt than vào phòng vệ sinh. Nhà trường cũng đầu tư cho sinh viên cái bồn tắm nho nhỏ, ngân sách cạn, hại cái vòi nước bồn rửa mặt cứ bật là nước phụt như điên. Jeon WonWoo lúc đầu chưa quen, bị nước phụt bao nhiêu lần thay lại, Wen JunHui mặt trơn trán bóng, cười cười làm Hội trưởng Jeon nghiến răng ken két thề có ngày bẻ hết hai cái răng khểnh của gã. Tất nhiên là MingHao chỉ biết trưng vẻ mặt khinh bỉ lẫn bất lực lên.
Lười biếng lấy kem đánh răng, lười biếng vắt cái khăn lau mặt trên đầu, bộ dạng này, một lần nữa, nếu có ai nhìn thấy hình tượng soái ca sẽ thành số âm, hình tượng ngốc manh tăng gấp bội. Cơ bản là hôm nay ồn ào, MingHao mặc kệ.
"Bảo bối, bảo bối của anh
Cho em chút ngọt ngào
Để tối nay em được giấc ngủ ngon~"
"Bảo bối, bảo bối~~"
MingHao như thói quen ngân nga giai điệu.
Đang an tĩnh, MingHao từ trong wc nghe tiếng thét nữ sinh, bản tính hay hóng trỗi dậy mãnh liệt, mặc kệ hình tượng hảo soái lắc lắc tóc mái vài lần cho có rồi phi ra ngoài, may mà vừa súc miệng xong.
Cửa phòng bật mở, ở trong phòng Jeon WonWoo biết chắc là ai, ngó một cái rồi lẩm bẩm:
_ DUANG!
Vâng, đầu thanh niên đội khăn đã DUANG một tiếng. Sao Kim MinGyu ở đây giờ này? Giờ thì hiểu tại sao lại có nữ sinh hét.
"Tên này, thực sự hắn là kẻ lười biếng, nhu nhược còn dâm dê" - Khoé miệng MingHao giật giật, tiến lại gần chỗ 3-4 nữ sinh túm tụm - "Được gái theo là do cái mặt nam thần hờ hờ.." HaoHao tạc mao, cậu ta thực sự đã cố gắng không nhắc điểm tốt của cậu. Tối qua, thanh niên đội khăn còn ngồi xì xụp với họ Jeon về việc cậu ngờ ngợ hiểu tại sao không ai nói gì MinGyu hậu chia tay. Và cả hai đã gầm gừ, thực sự thế, khi JiHoon đến gần xin miếng mì tôm. JiHoon uất ức ra nhéo SoonYoung mấy phát khiến phải SoonYoung khổ sở đi mua mì, hai kẻ còn lại xì xụp chuyển sang chủ đề JiHoon nhìn nhỏ nhắn dễ thương mà vũ phu, rồi nói gì đó đến nỗi suýt sặc mì lên mũi.
Về chủ đề chính, MingHao là đang vác cái mặt cười lạnh tanh ra chào hỏi. Không hiểu sao thấy nữ sinh tụ tập quá nhiều quanh kẻ kia khiến MingHao thấy không vui, tự lấy cho mình lí do chắc là vì hắn hôn mình rồi nên thấy ức chế. Kim MinGyu có chút rối khi thấy MingHao đến gần, cái mặt rõ là ghen đi, ai ngờ SoYoon câu ta đến sát cậu còn tỏ ý muốn nữ sinh đi đi nữa chứ. Mấy bà chị đang hỏi han đủ kiểu cũng quay sang tươi rói chào cậu ta.
_ Gyu, tuần này em có người ngỏ lời chưa?
_ Có rồi chị.
"Gyu cơ à?" - MingHao bĩu môi nhẹ, nghe thấy câu trả lời của MinGyu bất giác tim đập nhanh.
- Ai vậy ai vậy?
- Nhanh vậy a, hẳn là cuồng cậu lắm! - Nữ sinh hồn nhiên, MingHao bị MinGyu cười đến thối mặt.
_ A.. Người này..
_ Là TÔI đấy! - MingHao cười tươi rói đến mức cảm giác như răng cậu ta vừa loé sáng một cái. Tuy vậy nụ cười này cho người khác cảm giác bán tín bán nghi, chính nụ cười được tự phong là lấn át mặt trời này đã khiến WonWoo chạy chối chết ngay từ lần đầu nhập phòng. Hắn kể lể hết người này đến người nọ cậu ta là có tướng lưu manh. Tuy vậy giờ WonWoo phát quen rồi, còn HaoHao thì cứ thế tin tưởng nụ cười lưu manh của mình là ảo nhất nên bỏ qua lời khuyên của Hội trưởng tội nghiệp. May mà quay bản tin cậu ta không cười vậy.
Nữ sinh ồ hết lên, cười rôm rả:
- Vậy hả? Hai người thật đẹp đôi nha!
- Tiền bối hảo nhanh tay!!
- Ra là hôm nay người cậu có hẹn là Hội phó Xu MingHao!
MingHao có chút hụt hẫng.
A. Tất cả cũng chỉ là trò đùa của hai thằng sinh viên, và chỉ một tuần thôi, chỉ là hẹn hò thử. Xu MingHao này cũng chỉ là lấp đầy một tuần của cậu, đơn giản đến lu mờ. Mình đã thử hi vọng vì gì chứ, mình đã rung vì gì chứ. Đã vui mừng khi cậu ta hôn mình, đã thấy hạnh phúc khi được bế lên, đã suy nghĩ thật nhiều về cậu ta. MingHao sống mũi đã cay cay, nhìn vào chân đeo dép tông của mình, suy nghĩ đến mụ người đi. Tất cả chỉ là góp vui trong một tuần, Xu MingHao này có lẽ đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Kim MinGyu đánh động MingHao trở về thực tại, kéo khăn mặt úp trên đầu lên. Nữ sinh đã đi hết, còn hành lang hai người lặng im và tiếng nhạc léo nhéo từ phòng ký túc chưa đóng cửa.
MinGyu cất giọng ôn nhu dù chính mình cũng không nhận ra:
_ Tóc chưa khô, đi vào, tôi giúp anh sấy tóc.
MingHao có lửa nhen nhóm trong lòng âm ấm, cười cười:
_ Ân!
WonWoo bảo, đừng suy quá nhiều, hưởng thụ thôi.
Đời sinh viên thăng trầm bất lặng
Buồn vui chen lẫn
Người ta bảo
Đời sinh viên là mải mê chinh chiến và yêu đương.
---
Xu MingHao cùng Kim MinGyu ái muội đồng bước cùng nhau vào nhà tắm, ái muội sấy tóc cho nhau. WonWoo tròn mắt hỏi với:
_ Woa woa, hai người là bạn tốt từ bao giờ thế, coi lão tử là vũng nước trên sàn à??
_ Tớ bảo JiHoon đạp tung toé vũng nước nhà cậu bây giờ!!
Họ Jeon thở dài ngao ngán, cũng có người trong lòng nhưng chưa thể bày tỏ, đã vậy hai tên này cứ khoa trương trước mắt, thật đau lòng mà.
-
MinGyu say mê ngắm mỹ cảnh trước mắt, tay vẫn lay lay sấy sấy. Từng lọn tóc lòa xòa trước trán MingHao bạt về trước lại về sau, MingHao nhắm tịt mắt, môi mím mím. Da trắng mịn lại thơm mùi sữa tắm, muốn chọt chọt mấy cái xem có giống hệt bánh bao không. Cậu ta phải giật mình 'Á bỏng!!' một cái MinGyu mới luống cuống nói là sấy xong rồi.
Sấy xong MingHao cảm kích:
_ Ai nha đa tạ Gyu đại gia, cậu muốn đi đâu không, tôi cùng đi.
Bề ngoài lãnh đạm thế, trong MinGyu đang liệt kê ra một đống địa điểm.
_ Ra Lotte World!!!
_ Hảo, đi!
MingHao mặc quần short đen, đeo đôi converse xanh đậm, một áo sơmi carô trong và áo khoác nhẹ bên ngoài. MinGyu đeo giày Vans đen trắng, mặc quần dài, cũng sơmi áo khoác nên nhìn chẳng khác một đôi là mấy. MingHao chỉ vớ tạm đồ, ai ngờ.
Jeon WonWoo ức muốn vứt tủ lạnh, coi hắn như lông chân của sâu róm thôi sao??!! Tên kia thản nhiên đi hẹn hò, không gọi cho hắn JunHui chơi cùng hắn thề trói cậu ta lên giường rồi dày vò đến chết.
Chủ nhật sinh viên đi chơi tự do. Hai nam nhân lại cùng nhau trêu chọc lão Lee, cùng nhau khiến bao nữ sinh điên đảo, cùng mua hai vé xe buýt số 1997.
Suy cho cùng cũng đã đến trưa, MinGyu bảo MingHao ăn luôn ở công viên. MingHao mắt lóe sáng, kể lể bao thứ muốn ăn. MinGyu chỉ cười, lắng nghe chăm chú. Ghế đôi cuối xe buýt có một thế giới riêng.
Tay nắm tay cùng nhìn ra cửa sổ, tưởng chừng có thể cùng nhau đi khắp thế gian này.
Xe bus đỗ tại điểm dừng Lotte World. Cửa mở, có một thanh niên ăn mặc nhìn rất thoải mái cầm cổ tay thanh niên nhìn thật trưởng thành lôi xềnh xệch. Các gian hàng mùi thức ăn thơm phức tỏa tứ phía. Bỏng ngô thơm ngậy, bánh mỳ kẹp thịt, mỳ trường thọ, thịt xiên nướng,.. như muốn ức hiếp mũi MingHao tới chết. MingHao tuy vậy vẫn là giữ ý, đưa MinGyu đi chơi đã. MinGyu biết thừa bản tính MingHao ham ăn còn bày đặt, nheo mắt nghi ngờ:
_ Không ăn?
_ Không ăn!
_ Chắc không?
_ Ch- - Nói chưa hết cậu, bụng MingHao đã biểu tình, còn to đến mức ai cũng nghe thấy, tất thảy đều quay lại nhìn. Cậu ta lập tức theo phản xạ lấy vạt áo khoác che bụng, ngốc chết đi được. Nụ cười đông cứng, mồ hôi kéo nhau tuột xuống cùng hắc tuyến trên mặt. Ai nha ông Thiên ông biến ta thành lông chân sâu róm cho đỡ nhục a!! MinGyu "Aiii.." một tiếng rồi lôi MingHao ra gian hàng nhỏ.
_ Ông chủ hai teokbokki. - Teokbokki Seoul là đỉnh nhất.
Hai bát teokbokki nóng hổi lập tức đặt lên bàn nhựa, ông chủ hoan hỉ cảm ơn. Cuối cùng cũng có người biết độ ngon của teokbokki rồi, hảo xúc động.
Kim MinGyu nhìn cực phẩm khả ái kia ăn đến ngẩn người. Rõ là đói, miếng bánh gạo to đùng cũng bỏ miệng nhai nhai đến phồng cả má, ăn chăm chú quên đất trời. Ăn nóng rồi má hồng hồng, hai mươi tuổi đầu cảm giác như mới mười mấy tuổi.
Gọi cả hai bát, kẻ ăn kẻ nhìn, MingHao năm phút hết nửa tô. Cái này là học từ họ Jeon, hai năm liền có hai kẻ càn quét nhà ăn. MinGyu cứ nhìn như vậy, MingHao cũng ngại ngùng, buông lời trêu chọc, miệng nhỏ cười cười, mắt híp lại:
_ Nhìn, nhìn gì a? Nhìn mãi tôi ăn cậu bây giờ!
MinGyu chớp mắt một cái, điềm đạm cầm đũa, điềm đạm phát ngôn:
_ Anh xem lại xem ai mới là người bị ăn?
Ấy ấy, cái giọng băng lãnh này, người ta chỉ đùa thôi mà!! Tôi biết tôi là phận nằm dưới rồi đừng phản ứng kịch liệt như vậy, tâm can mỏng manh lắm sao chịu thấu a?! MingHao xấu hổ, lập tức biến xấu hổ thành tạc mao, chu mỏ lên giọng:
_ Biết, biết chứ a! Để yên cho lão tử ăn đi!!
Kẻ mặt than cong miệng đến là gian manh. Ngốc như vậy, ngốc như vậy là dễ ăn a~
-
WonWoo nhăn trán, không đúng nhăn cả mũi, không đúng, là nhăn hết mặt vào đi. Lần hai Wen JunHui nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ dị hết sức. "Tiểu quỷ đáng sợ.." - Anh nghĩ vậy cũng 2, 3 lần rồi. Hồn nhiên đến đáng sợ.
Đánh có mấy ván WWE mà tâm trạng WooWoo như tập trung bất thường, chơi cũng không hú hét, trong khi JunHui rú loạn lên XXOO đủ kiệu. La hét, nhưng vẫn là thua. Hôm nay công lực của họ Jeon tăng đáng sợ, đánh 9 thắng 10, nam thần không nể. Họ Wen đen mặt, tên nhóc kia ngậm gì trong mồm, không moi ra thì thua hết ngày. Ta không chịu thua!! Wen JunHui nặn ra nụ cười méo xệch, lông mày giật giật, giọng cố lạc quan nhưng hỏng:
_ Wo, hèm, W-WonWoo a~ (hihihi) Hôm nay em a, em (hihihi), đại nhân có khó chịu trong người?
Jeon WonWoo liếc nhanh một cái:
_ Ta.. Không có gì!
Định kể nhưng thôi, nam thần chết tiệt, anh ta thì biết cái gì chứ. Thế là WonWoo giữ nút X, Knock Out! Jun_handsome LOSE, Woo_news WIN
Hô hô, Wen JunHui thấy mình ủy khuất quá đi..
Đang cúi gằm đen mặt, mắt JunHui lướt sang chỗ JiHoon ngoan ngoãn tập ghita, mắt lóe sáng một cái. SoonYoung lăn ra ngủ, ra tra hỏi thôi! Vậy là nam thần mặt đao trườn mông ra chỗ JiHoon đang gảy đàn, giọng ngọt sớt:
_ JiHoonie a~ Tên họ Jeon - Vừa bĩu môi vừa chỉ trỏ - Hôm nay ngậm cái gì, hắc ám thế kia!
_ À~ - JiHoon đặc biệt khả ái, làm gì cũng dễ nhìn, tuy vậy bơ rất thẳng thắn khiến người ta đau lòng. Nói ít, chỉ có "Đúng vậy" "Chính thế", hồi trước hại MingHao tủi thân vì nói cả ngày mà không được đáp, hiện JunHui đây cũng coi như MingHao hồi đó. JiHoon khẽ gật đầu - Ân.
"Ân??!" - Đầu họ Wen đánh DUANG một cái - "Ân cái abcxyz nhà cậu! Lão tử dỗ ngọt chảy nước, cậu gật có một cái, anh tủi thân khóc bây giờ!!"
Không được, Wen đại gia chính là phải phân tích tình hình, phải dụ dỗ! JunHui nhìn xuống tay đánh ghita còn chần chờ của JiHoon, cười.
_ Ai nha, Hoonie, beat của Hương lúa hả? Anh thấy MingHao hát rồi nha, mà beat này khó, anh lại biết, để anh dạy cậu?
JiHoon im lặng, môi nhỏ mim mím, đang phân tích kẻ này có đáng tin không. Còn Wen JunHui chính là thấp thỏm muốn chết mà vẫn phải méo mồm cười thiện chí. Âyyy, tên họ Jeon hình như suy nghĩ nhiều quá, bấm muốn nổ cái PSP rồi kìa!!
Sau khi bức JunHui lo muốn nhảy cửa sổ cho đỡ áp lực, JiHoon ghé tai thì thầm với JunHui. Hôm qua lúc MingHao đến phiên vứt rác thì WonWoo uất ức kể lể hết 3 cái bánh tart. JunHui nghe được thì cười đắc chí, định rời đi thì JiHoon níu áo, giọng nhỏ nhẹ ngước lên, cực-kỳ-dễ-thương:
_ Anh.. Nhớ dạy..!
JunHui kìm lòng không đậu:
_ Chắc chắn!! Anh hứa đấy!
-
Jun gia vác bộ mặt trơn bóng của mình sán đến gần Jeon WonWoo đang điên cuồng XXOO, cất giọng cười cợt:
_ Ề hề, giấu anh làm gì nữa a~ Anh biết hết rồi.
_ Anh thì biết cái gì?
_ Anh biết cái vụ cậu kể lể hết 3 cái bánh tart! - JunHui đắc chí.
WonWoo quắc mắt nhìn khuôn mặt vô tội của JiHoon, rồi bất lực ngửa cổ ra sau kêu trời:
_ Aiiiiiissshhhh!!! Hoonie a cậu hại tôi!!
Một tên vùng vẫy đủ kiểu, một tên chỉ biết cười hềnh hệch như bị ngố. Hai tên còn lại coi như không khí đi.
WonWoo quay qua nhìn JunHui:
_ Ai, thì cũng chẳng giấu được anh nữa. Anh có thấy HaoHao với MinGyu có mối quan hệ mờ ám không? Thân mật tình tứ như vậy!
_ Hắc, chuyện này anh biết lâu rồi, cậu bây giờ mới rặn ra?
_ Ách, sáng nay tôi mới thực sự nghi ngờ..
_ Hôm thứ Sáu hai đứa nó mặt phừng phừng vào lớp, trước đó còn gặp riêng. Cậu xem thằng đệ của anh đã đỏ mặt bao giờ?
_ Ách, giờ mới nhớ!!
_ Haha, còn nữa, cậu không thấy bạn gái tuần này của cậu ta! Mọi khi tên này hay theo gái lắm, mới cả không có chuyện trong 1 ngày không có gái tỏ tình đâu. Chắc chắn là kiểu vừa chụt chụt xong! - Vươn
_ Ra là hai đứa chúng nó hẹn hò! Vậy mà tên HaoHao một câu không báo!!
JunHui chỉ cười, híp mắt, nhe răng, ngàn tia nắng.
WonWoo có thoáng đỏ mặt rồi lập tức cụp mi mắt:
_ Tôi bảo.. MingHao hôm trước tâm sự, nếu chỉ có một tuần thì nên làm gì.
_ Cậu nói gì?
_ Tôi bảo là hưởng thụ cho tốt, với cả, nếu thực sự cần thì níu kéo. Có vẻ MingHao thực sự động tâm vì chuyện này..
Wen JunHui bật cười, xoa đầu:
_ Có duyên mới đến được với nhau, có tình cảm thì mới níu giữ. Hãy để mọi chuyện tự nhiên..
_ JiHoon, HaoHao về, lập tức trói cậu ta lên giường dày vò tới chết!! - WonWoo liếc JiHoon
_ Được! - JiHoon lập tức ngừng đàn, bật ngón cái - Nhất định không thể đi lại!
Wen JunHui lần nữa sởn gai ốc
"Tiểu quỷ đáng sợ.."
-
Đến tận khi trời tối hai kẻ rảnh rỗi đi loanh quanh đủ kiểu, thử đủ trò, bập bênh cầu trượt tên kia cũng không tha, chen chúc cả với trẻ con. Ấy vậy mà con nít lại rất thích cậu ta, còn để cậu ta bế trượt xuống hoặc đặt trong lòng đu đu xích đu, tất nhiên là MinGyu phải đẩy muốn thổ huyết. Chơi đùa vui vẻ, không ai để ý SooYeon đang đứng ngoài nhìn vào, thực sự, cô nghĩ, chưa bao giờ thấy cậu cười ôn nhu như vậy với bất cứ ai. MingHao mải miết cười đùa đuổi bắt với lũ trẻ trong khi MinGyu ngồi trên ghế đá nghỉ thì thấy một cậu bé vấp ngã, khóc ngay lập tức. Nghĩ thấy cậu bé này thật giống mình ngày xưa, MingHao ngồi xuống bên cảnh, hỏi:
_ Này em, nam nhi sao lại khóc?
Bé con vẫn nức nở:
_ Hức, Tiểu GyuMin bảo, hức, đau thì cứ khóc, GyuMin sẽ dỗ em aaa...
Chữ "a" bị kéo dài theo tiếng lè nhè. MingHao bật cười, còn chưa định hỏi bạn GyuMin gương mẫu đâu thì đã có một cậu nhóc trạc tuổi bé con đi tới, quả đầu nấm lùng bùng như cái ô, đoạn mái giữa còn bị rẽ sang hai bên thực giống trung phân ca. Vừa thấy bé con ăn vạ dưới đất đã nhanh chân chạy tới dỗ dành, bé con nín ngay tức khắc ngoan ngoãn gật đầu, má ửng hồng hết sức dễ thương. Cậu bé tên GyuMin bảo "Tiểu Ho của em" chơi với MingHao rồi tiến đến chỗ MinGyu đang lén chụp ảnh, giọng còn trong nhưng cực kỳ điềm tĩnh:
_ Ca, ca là chồng MingHao ca à?
Kim MinGyu có giật mình đôi chút rồi điềm tĩnh:
_ Ừ.
_ Mai sau MyungHo cũng sẽ là vợ em, em cũng muốn chụp!
MinGyu thấy thằng nhóc tí tuổi này có phần thật giống bản thân liền đưa cho nhóc con cái điện thoại. Mặt liệt lớn cùng mặt liệt bé hí hoáy chụp ảnh hai con người khả ái đang cười đùa trước mắt kia, bức mờ bức nét, còn ngoắc tay "Giang hồ có duyên nhất định tái kiến." Xu MingHao hay Kim MinGyu, MyungHo hay GyuMin, cũng ngốc như nhau cả thôi.
-
Công viên rực rỡ lên đèn, đu quay mở cửa, các khoang chở bắt đầu nhấp nháy, gian hàng treo đèn neon sáng rực rỡ, các trò chơi khác cũng rực sáng, mọi thứ lấp lánh nửa hư nửa thực, cảm giác như làm mờ đi một chút sẽ thành một dải ngân hà ngay trên mặt đất.
MingHao nắm cổ tay MinGyu một mực đòi lên đu quay.
Giữa một đống uyên ương trai gái tình tứ có hai thanh niên tăng động chen vào thật không quen. Và quan ngại của MinGyu thực sự đúng. Người người nhìn, nhà nhà nhìn, MingHao bĩu môi lầm bầm "Làm như bọn này là người ngoài hành tinh ấy" liền bị MinGyu cốc đầu mấy phát. Nhìn hoài cũng không được, một lúc sau dân tình cũng giải tán con mắt ra khỏi hai thanh niên mặt than kia. MingHao chờ đã 10 phút mà không có gì làm, liền dỏng tai nghe chuyện người. Có hai a di thích thú nói với nhau:
_ Này, nếu hai người yêu nhau ngồi trên một khoang riêng, khi khoang được đưa lên tầm cao nhất trong vòng quay mà hôn nhau thì cũng coi như thề thiên thề địa sẽ phải bên nhau đến cuối đời đấy!
_ Aii, chị, giờ này chị còn tin mấy truyền thuyết đô thị ấu trĩ đấy sao?
_ Ơ kìa, hồi tôi hơn hai mươi có cùng ông xã làm như vậy, sau khi tôi có việc làm ổn định liền cưới nhau, chị thử đưa con bé nhà chị đến đây với người yêu xem.
Nói dứt hai người liền cười xuề xoà. MingHao nghe xong tim đập có chút nhanh, lén nhìn MinGyu đứng sau. Ánh mắt chạm nhau, MingHao liền quay ngoắt đầu lại, tự vỗ vỗ vào má mấy cái. Kim MinGyu mỉm cười, thực sự đáng yêu.
Vừa đến lượt lên, MingHao đã tăng động kéo MinGyu vào khoang quay rồi. Khoang quay có cửa rộng phía trước, còn hai bên, phía sau là cửa kính, có băng ghế đối diện cửa vào. Vừa đặt mông xuống, MingHao đã mắt sáng rực ngó nghiêng đủ kiểu, hết cái này nhìn ra đẹp phải biết đến kể lể ngày xưa Jeon WonWoo 8 tuổi khóc khi lên đu quay ngồi lần đầu tiên.
Hệ thống hoạt động, khoang chở của MingHao cùng MinGyu từ từ được nâng lên. Seoul lung linh vàng đỏ xanh tím, long lanh nơi đâu lọt cả vào con ngươi pha lê. MingHao mắt vẫn nhìn ra ngoài, tim lại nhảy loạn, giọng có phần nhẹ:
_ Khoang quay sắp lên đến tầm cao nhất rồi..
Kim MinGyu vừa nãy đâu phải không nghe thấy. Trước mắt là MingHao mắt long lanh một phần vì ánh sáng đèn chiếu vào, mi dày cũng hắt lên vài ánh vàng, bên cạnh MingHao là cả một bầu trời đêm, cảm giác như Thiên sứ. Bối rối, môi cậu ta khẽ giật giật, cũng không hiểu tại sao nữa. Hai tay đan vào nhau. Hạnh phúc như vậy, rồi âu lo lại trùm lên ánh mắt.
Kim MinGyu thực sự chịu không nổi sự câu nhân của cậu ta, tiến đến. Môi gần kề môi, mắt cậu cũng đã nhắm, cậu ta giọng lại run run có âu lo, nuối tiếc, buồn bã, xúc động lại hồi hộp. Giọng như tan vào ánh đèn đêm kia, như ảo mộng vô hữu, tràn vào tim MinGyu cảm giác bị siết chặt đến nghẹt thở, đau nhói.
_ Một tuần.. Có được coi là mãi mãi..?
Mắt đã lưng tròng nước rồi, chỉ chờ trào ra thôi. MinGyu dừng lại, nhận ra cái sự thật thống khổ. Tuy tâm can thống thiết kêu gào muốn ở bên nam nhân tên Xu MingHao mãi, nhưng nếu cậu ta còn đắn đo về chuyện này, cậu cũng không có quyền bất chấp. MingHao thấy MinGyu khựng lại, đột nhiên thấy cả sự trống rỗng thật nhiều trong tim. Chẳng nói chẳng rằng, quàng tay qua cổ cậu hôn nghiến lấy.
Khoang ngồi lên đến đỉnh đu quay, môi chạm môi, lưỡi dây dưa với lưỡi, nước mắt rời bỏ mi mắt đen ướt nhoè, tay siết eo, tay trên vai quàng thêm chặt, rên lên một tiếng. Cùng thời điểm, đau thương như thế, hạnh phúc như thế, khiêu gợi như thế, rực rỡ như thế.
Kệ sự thật đi, vì mỗi lần làm gì đó, dù đúng dù sai, con người thường tự nhủ.
Chỉ lần này thôi..
Bảy ngày là quá đủ cho một giấc mơ, có đúng không, đúng không?
Trăm ngàn nguyện vọng, cuối cùng cũng chỉ hợp lại thành một câu:
Muốn bên nhau mãi mãi..
----------------------------------------------------------
Yu: cô gái thức khuya miệt mài edit cho các bạn đây ^^
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip