Chương 18

Khi Kim Mẫn Khuê nhận được điện thoại là lúc hắn đang họp.

Khoảng thời gian này Ngô gia bị giới truyền thông tung tin tức nhận hối lộ, thế lực chống lưng phía sau cũng bị lôi ra ánh sáng. Tuy nói việc quan chức chức cao cấu kết với thương nhân không phải chuyện hiếm, nói trắng ra là mấy người làm lớn có ai thật sự sạch sẽ? Nếu bình thường xảy ra những việc thế này lo liệu cũng đơn giản, chỉ cần kéo vài người xuống khỏi ghế, rồi ngồi chờ mọi chuyện qua đi là tốt rồi.

Nhưng hiện tại đang là thời điểm nhạy cảm nhất, kinh tế suy thoái toàn cầu, cố tình đúng lúc này Ngô gia lại gặp phốt lớn như vậy, các công trình lớn đều bị truyền thông tung ra bằng chứng hối lộ đầu tư, bị công chúng tẩy chay phẫn nộ. Tập đoàn nhà họ Ngô không còn cách nào khác, đành bán tháo toàn bộ cổ phần.

Thời thế lật ngược, đối thủ một mất một còn của bọn họ là Kim gia tự nhiên sẽ không buông tha cơ hội này. Không nhổ cỏ tận gốc, Kim gia chắc chắn sẽ không dừng tay.

Kim Mẫn Khuê cùng mọi người trong công ty liều mạng làm việc ba ngày. Ba ngày ngủ không đến sáu tiếng, ăn vài miếng lại tiếp tục vùi đầu lên kế hoạch khiến Ngô gia phải khuynh gia bại sản.

Khi họp hắn luôn không nghe điện thoại, nhưng lúc này nhìn đến dãy số hiện lên liền ra hiệu tạm dừng hội nghị, bước ra ngoài nhấn nút nghe.

"Làm sao vậy?" Kim Mẫn Khuê có chút mệt mỏi xoa bóp trán, trầm giọng hỏi.

"Kim thiếu, người anh muốn chúng tôi theo dõi..." Đầu dây bên kia quanh co nửa ngày mới nhỏ giọng nói, "Hiện đang nằm cấp cứu trong bệnh viện."

Kim Mẫn Khuê ngây ra một lúc, tay nắm di động vì dùng sức quá mức mà gân xanh cuộn lên, "Ở đâu?" Hắn lãnh thanh ném qua hai chữ, bên kia nhanh chóng báo cáo địa điểm.

Kim Mẫn Khuê cúp điện thoại, hung hăng hít một hơi, ổn định cảm xúc rồi mới quay vào phòng trực tiếp chấm dứt cuộc họp, sau đó chạy tới bệnh viện, để lại đám nhân viên ở đằng sau nhìn nhau không biết chuyện gì xảy ra. Vì sao giám đốc của mình sắc mặt lại khó coi như vậy?

La Vũ cất điện thoại, ánh mắt dại ra nhìn về phía trước. Tuy rằng không bị mắng, nhưng giọng điệu lạnh băng của lão đại so với khi hắn rống giận còn đáng sợ hơn. Liêu Phi bên cạnh đưa qua một điếu thuốc, dùng ánh mắt ý hỏi thế nào. La Vũ nhận lấy điếu thuốc, sờ sờ mũi, thê thảm hề hề nói, "Em cảm thấy mình chết chắc rồi." Liêu Phi nhướng mi, "Ai bảo mẹ nó đang theo dõi cậu còn đi mua thuốc lá."

La Vũ có chút ủy khuất, y nào biết nam nhân kia có ý định muốn nhảy hồ tự sát cơ chứ? Đi theo người nọ một ngày, nhìn người nọ tặng đồ chơi cho bé con, mua hoa đi thăm mộ rồi sau đó ngẩn người bên hồ công viên cả ngày, La Vũ đã sớm chán đến rụng tóc.

Trước kia làm nhiệm vụ đều là những việc kích thích, nguy hiểm, hiện tại bắt y theo dõi một nam nhân nhàm chán như vậy, còn là kẻ dám trèo lên giường lão đại mà ai ai cũng khinh thường, đây không phải là phung phí của trời sao? Hơn nữa y mới chỉ đi năm phút đồng hồ, lúc trở về không thấy bóng dáng ai, nếu không phải y phán đoán chuẩn xác vội vã lao tới bên hồ, phỏng chừng người đã sớm đi gặp Diêm vương rồi.

Càng nghĩ càng nghẹn khuất, mẹ nó người này lúc nào chết không chết lại chọn đúng ngày La Vũ y phải đi theo, quả thực muốn bọn họ sống dở chết dở!

"Kim thiếu không phải ghê tởm người này sao? Nếu cậu ta chết thật không phải hắn sẽ càng vui mừng à?" La Vũ ngẫm lại vẫn là có chút bất an hỏi Liêu Phi. Liêu Phi chỉ ném cho y ánh mắt "Tốt nhất là cậu tự cầu phúc đi", La Vũ chán nản ôm đầu rên rỉ.

Khi Kim Mẫn Khuê đến bệnh viện người vẫn còn trong phòng cấp cứu, La Vũ chạy tới bên cạnh có điểm run run giải thích, Kim Mẫn Khuê mặt không đổi sắc nghe xong, nhịn một lúc lâu, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà trực tiếp một cước đạp cậu ngã lăn trên mặt đất. Còn muốn bổ một cước thứ hai, Liêu Phi ở bên cạnh đã ngồi xuống che cho La Vũ, cúi đầu giải thích, "Kim thiếu, thực xin lỗi. Lần này là lỗi của chúng tôi, xin cam đoan sẽ không có lần sau."

Liêu Phi bình thường nói không nhiều lắm nhưng làm việc luôn ổn thỏa, hơn nữa còn là người thông minh, vài năm nay những chuyện quan trọng đều được giao cho gã giải quyết. Hiện tại gã đứng ra dùng bản thân đảm bảo giúp La Vũ cầu tình, Kim Mẫn Khuê liếc nhìn một cái, cuối cùng xoay người lên lầu không truy cứu nữa.

Đèn phòng giải phẫu vẫn còn sáng, Kim Mẫn Khuê ngồi trước cửa phòng, lấy ra điếu thuốc kẹp ở ngón tay. Trợ thủ theo hắn tới là Tô Văn Dương đứng ở bên cạnh không lên tiếng.

"Tôi có phải đã quá phận hay không?" Kim Mẫn Khuê không ngẩng đầu, nhưng Tô Văn Dương biết hắn đang hỏi mình.

"Làm việc không tốt nên bị phạt." Tô Văn Dương lạnh mặt quy củ đáp.

Tô Văn Dương vốn là kiểu người như vậy, dù có chuyện gì xảy ra cũng không màng đến tình người, cũng chẳng để ai có đường lui. Thật ra, hắn cũng chẳng cần một câu trả lời dễ nghe. Nhưng hắn lấy tư cách gì mà đánh La Vũ chứ? Bình thường hắn đối xử với Lý Thạc Mân thế nào, thì người dưới tay hắn cũng bị đối xử y như vậy. Đừng nói là người còn chưa chết, kể cả có cứu không được... thì cũng chẳng đáng để trút giận lên mấy kẻ râu ria.

Chính là... Kim Mẫn Khuê mím chặt khóe miệng, thần sắc âm trầm, vì cái gì lòng hắn lại đột nhiên hoảng hốt đến vậy?

Cũng không biết phải đợi qua bao lâu, rốt cuộc bác sĩ cũng đi ra thông báo bệnh nhân đã được cứu trở về, chỉ là thân thể rất suy yếu tạm thời vẫn chưa tỉnh lại. Kim Mẫn Khuê nhìn người được đẩy từ phòng giải phẫu ra, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, một vẻ tùy thời đều sẽ không còn hô hấp. Hắn không tiến lên mà chỉ đứng tại chỗ nhìn một lát, sau đó không nói lời nào xoay người rời đi.

Tô Văn Dương theo sau, đi ngang qua La Vũ cùng Liêu Phi thì giữ bọn họ lại dặn dò phải chăm sóc người bệnh.

Đợi hai người họ đi khuất, La Vũ thở dài ra một hơi, xoa xoa bụng ẩn ẩn đâu, có chút buồn bực hỏi, "Người này rốt cuộc là quan trọng hay không quan trọng thế?!!" Lão đại trong chốc lát hận không thể đem người giết chết, người thực sắp chết lại muốn cứu sống, cứu được xong một giây cũng tuyệt không tình nguyện nhìn nhiều hơn. La Vũ cảm thấy thật sự không thể lý giải nổi.

"Cậu còn quản có quan trọng hay không? Lão đại muốn chúng ta làm thế nào chúng ta làm thế nấy là được." Liêu Phi lắc đầu, cũng chỉ có La Vũ loại ngốc tử trời sinh thiếu tâm nhãn này mới có thể không nhìn rõ.

Yêu hay không yêu, thích hay không thích bọn họ không biết, nhưng chỉ bằng việc người kia có thể sống đến bây giờ, xác định cậu ta đối với Dịch thiếu căn bản cũng không đơn giản.

Kim Mẫn Khuê là ai, nếu không phải hắn cố ý mặc kệ, ai có thể dây dưa với hắn lâu như vậy. Mặt khác không nói, chỉ bằng việc người nọ đe dọa chụp ảnh, nếu là trong tay người khác, còn sợ sớm đã không biết chết bao nhiêu lần.

Trải qua lần giáo huấn này, hai người không còn dám khinh thường, thay phiên nhau túc trực tại bệnh viện, không dám ngủ say. La Vũ là sợ thật sự, nếu người này vừa tỉnh lại đã muốn tìm chết, thừa dịp bọn họ không để ý làm ra cái gì bậy bạ y khẳng định mình sẽ sớm thu dọn đồ đạc về ở với ông bà. Không, có khi còn mệnh để trở về hay không cũng không biết được.

Thời điểm Lý Thạc Mân tỉnh lại chính là lúc La Vũ đang hùng hục ăn cơm. Y ngày hôm qua vì nhìn chằm chằm Lý Thạc Mân cả ngày mà không được ăn gì, buổi tối ngủ cũng không ngon, bụng kêu gào cả buổi. Sáng ra Liêu Phi thật sự không chịu được nữa, xuống lầu tùy tiện mua cho y vài cái bánh bao. 

La Vũ đang ăn đến mỡ dính đầy miệng, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lý Thạc Mân lăng lăng mà nhìn mình, nháy mắt há mồm ngây người. "A cậu tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không? Khát nước không? Bụng đã đói chưa..." Liêu Phi thuận tiện nhét cái bánh bao vào miệng La Vũ, đi đến trước giường bệnh đơn giản tự giới thiệu, "Xin chào, tôi là Liêu Phi, người bên kia là La Vũ, chúng ta trước kia đã gặp nhau cậu còn nhớ rõ? Ngày hôm qua là La Vũ cứu cậu."

"Nè chúng ta có phải gọi điện cho Kim thiếu hay không?" Không đợi Lý Thạc Mân trả lời, La Vũ đột nhiên gào to, cầm lấy di động hấp tấp chạy ra ngoài.

La Vũ đi rồi Lý Thạc Mân đem tầm mắt chuyển về trên người Liêu Phi. Cậu không nói chuyện, cũng không có phản ứng nào khác, hồi lâu lại xoay đầu trở về, mở to mắt trầm mặc nhìn trần nhà. Liêu Phi bị thờ ơ cũng không giận, đi qua nâng cậu ngồi dậy, lại rót đến chén nước. Lý Thạc Mân vẫn không để ý đến gã, nước cũng không nhận lấy.

Liêu Phi ở trong lòng thở dài, đem chén đặt ở đầu giường, "Cậu nên uống một chút." Lúc này La Vũ ủ rũ đi vào, vừa nhìn thấy Liêu Phi liền trề miệng, "Sao lại không liên lạc được nhỉ?" Liêu Phi không thèm trả lời, bảo y đi gọi bác sĩ đến.

Buổi sáng Tô Văn Dương đã gọi cho gã nói qua Kim thiếu phải xuất ngoại vài ngày, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không về được, dặn bọn hò trước tiên cứ để người điều dưỡng trong bệnh viện, có chuyện gì chờ Kim thiếu về rồi nói.

Liêu Phi cũng biết gần đây vì chuyện của Ngô gia, Kim gia thủ đoạn nào cũng đều dùng tới, mấy người anh em khác của gã hiện tại cũng đều chạy ở bên ngoài, không có nổi một ai nhàn rỗi. Vừa vặn lúc đó tiểu Lục gọi điện thoại đến, ở đầu dây bên kia gào khóc thảm thiết vì phải theo dõi một người mà ba ngày ba đêm không được chợp mắt, sắp không chịu nổi nữa rồi, sau đó bất mãn gã cùng La Vũ vì sao lại nhận được loại nhiệm vũ nhàn nhã nhất này.

Liêu Phi nghe được cười khổ, nhiệm vụ của bọn họ nhẹ nhàng nhất, nhưng cũng dễ xảy ra chuyện nhất.

"Em thực không hiểu, tên kia có gì phải theo dõi, còn để lão đại anh và La Vũ cùng đi, không phải là lãng phí tài nguyên à." Tiểu Lục nghe lời Liêu Phi nhất, bình thường nói chuyện hay thuận mồm gọi gã là lão đại, Liêu Phi sửa vài lần cũng vô dụng đành mặc kệ.

"Được rồi làm tốt nhiệm vụ của cậu đi. Những lời như thế về sau để trong lòng, khóa chặt cái miệng lại cho tôi. Bác sĩ đến rồi, tôi đi trước."

"A a a a lão đại sao anh lại nỡ đối xử với em như vậy... Em..." Tiểu Lục ở đầu dây bên kia bắt đầu léo nhéo kêu, Liêu Phi không để ý tới, kiên quyết ngắt cuộc gọi.

Vừa ngẩng đầu lên đã thấy các bác sĩ kéo nhau chạy vào, La Vũ ở một bên bày ra bộ dáng bặm trợn trừng mắt. Gã nhức nhối xoa xoa giữa lông mày, đám người này có thể nào để gã bớt lo hơn được không?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip