Chương 8
"Rốt cuộc cậu với Lâm thiếu gia đã xảy ra chuyện gì?" Vừa mới ra khỏi phòng, quản lý vội kéo tôi lại hỏi.
Loại thời điểm này mà nói không biết cũng không được, tôi đành nửa giả nửa thật qua loa nói, "Tôi với y từng học chung đại học, lúc ấy quan hệ cũng không được tốt lắm..."
Quản lý cau mày thở dài, "Lý Thạc Mân, điều này không tốt cho chúng tôi. Khách sạn này người đầu tư chính là Lâm gia, nếu Lâm thiếu gia có vấn đề với cậu, chúng tôi thực sự không thể tiếp tục thuê cậu được nữa."
Tôi nhìn vẻ mặt khó xử của quản lý, yên lặng gật đầu lắng nghe, thâm tâm cũng không quá kinh ngạc. Một khắc kia khi Lâm Hàm phát hiện ra tôi, tôi đã biết mình không thể tiếp tục ở đây được nữa, mặc kệ khách sạn này có phải của y hay không, chỉ cần y muốn chắc chắn tôi chỉ có thể ngoan ngoãn mà rời khỏi. Xã hội này không có cái gọi là công bằng, đối mặt với những người như Lâm Hàm, muốn có đường sống đồng nghĩa với việc không nên phản kháng.
Hiện tại ngẫm lại mình ba năm trước, thật sự vừa có điểm bực mình lại buồn cười. Khi ấy tôi phải gan đến mức nào mới dám làm ra loại chuyện như vậy, chưa cần nói đến Kim gia hay Lâm gia, chỉ cần vài bằng hữu khác của Kim Mẫn Khuê thôi cũng đủ khiến tôi sống dở chết dở. Nhưng bởi trong tay tôi có ảnh của Kim Mẫn Khuê, nên những thiếu gia có tiền có thế đó dù hận không thể nghiền xương tôi thành tro vẫn đành cắn răng nhìn tôi vô liêm sỉ quấn lấy anh.
Khẽ thở dài một cái, tôi còn có thể sống đến bây giờ, thực không biết là ông trời chiếu cố hay trừng phạt.
Sau khi chào tạm biệt quản lý, tôi lặng lẽ vào phòng tạp vụ, tắm rửa rồi thay quần áo. Nhìn bộ đồng phục từng sạch sẽ giờ đầy vết bẩn, tôi chỉ biết cười khổ.
Lương thì chưa kịp nhận, mà có khi còn phải đền bộ đồ này. Nếu nói là do vị Lâm thiếu gia kia cố tình làm bẩn... liệu có ai tin mà tha cho tôi không nhỉ? Tôi lặng lẽ tự giễu.
Vừa mới giặt sạch sẽ quần áo xong, sau lưng truyền đến tiếng mở cửa, thời gian này đáng lẽ tất cả mọi người đều đang làm việc, sao lại có người tới? Tôi tò mò quay đầu nhìn, thấy rõ người nọ liền sững sờ bất động.
Là Kim Mẫn Khuê.
Anh nhàn nhã khoanh tay, tựa vào cạnh cửa, thản nhiên quan sát tôi.
Tôi ngơ ngác nhìn anh, tại sao anh lại đến tìm tôi? Chẳng lẽ vì việc vừa rồi với Lâm Hàm? Không đến mức là tới giải thích đi... Đáy lòng tôi cười khổ.
Kim Mẫn Khuê thấy tôi không nói lời nào, nhướng mày trào phúng, cười như không cười hỏi, "Sau đó thì sao?"
Tôi bị câu hỏi của anh làm mờ mịt, nhíu mày hỏi lại, "Cái gì?"
Sắc mặt Kim Mẫn Khuê bỗng lạnh hẳn đi, ánh mắt tối lại, đầy chán ghét. "Biết nơi này là khách sạn của Lâm gia nên cố tình đến làm phục vụ, mong chờ có cơ hội gặp lại bọn tôi. Bị Lâm Hàm làm nhục trước mặt bao người, rồi sao nữa? Cậu định giở chiêu gì tiếp theo?"
Tôi trợn mắt nhìn anh không nói được lời nào, hoá ra hết thảy mọi chuyện vừa rồi trong mắt anh đều là tính kế của tôi.
Tôi đột nhiên thật muốn cười lớn.
Kim Mẫn Khuê nhìn tôi cười, vẻ mặt đầy bực bội. Anh đột ngột lao tới, bóp chặt cằm tôi nâng lên, gần như nghiến răng gằn từng chữ, "Hay là cậu lại sắp xếp một người ở góc nào đó chụp ảnh lại? Hử?"
Tôi buồn cười mà nhìn anh, phối hợp cùng giọng điệu mỉa mai hỏi, "'Thiếu gia Lâm gia ỷ thế ức hiếp người, trước mặt người khác làm nhục nhã nhân viên phục vụ cô nhi', anh thấy tiêu đề này thế nào?"
Miệng bỗng nhiên bị chặn lại.
Kim Mẫn Khuê cúi xuống thô bạo hôn tôi. Môi bị cắn đến phát đau, tôi dùng hai tay cố đẩy anh ra. Cảm nhận được đầu lưỡi cố gắng chui vào miệng, tôi cố sống cố chết cắn chặt khớp hàm, như thế nào cũng không để anh tiến vào. Một lúc lâu anh thoáng ngẩng đầu, vẫn dán tại môi tôi, châm biếm hỏi, "Cái cậu muốn không phải là cái này?"
Tôi thở dốc bình phục hô hấp, đáy lòng kỳ quái rõ ràng hai người gần nhau như vậy mà trong lòng nguội lạnh. Cố gắng kiềm chế thân thể run rẩy, tôi dùng sức gạt tay anh đang siết cằm mình ra, tiến đến bên tai anh mang theo ý cười nói, "Anh đã biết rõ hết thảy đều là kế hoạch của tôi, vậy sao vẫn còn tự đưa mình tới?"
Cho tới bây giờ tôi vẫn luyến tiếc nói với anh một câu nặng lời.
Ở bên nhau ba năm, cho dù anh luôn nói những lời khó nghe, cho dù anh ở trước mặt tôi lên giường cùng người khác, cho dù trái tim rỉ máu, nhưng tôi chưa từng phản bác lại anh một lời. Tôi biết là tôi sai, tôi không phải người chân chính anh yêu, tôi cùng lắm chỉ là một tên tiểu nhân dùng thủ đoạn đê tiện để giữ anh. Bởi vì ngay từ đầu tôi luôn đặt mình ở vị trí hèn mọn nhất, cho nên dù anh đối xử tệ bạc với tôi, tôi cũng không có tư cách oán giận hay đòi sự công bằng.
Chính là tôi không nghĩ tới trong mắt Kim Mẫn Khuê tôi lại độc ác đến vậy, mặc kệ tôi làm cái gì anh đều cho là tôi dụng tâm kín đáo tính kế tiếp cận anh.
Tôi từng nghĩ, có lẽ mình chỉ sai ở cách bắt đầu. Nhưng thì ra, ba năm ở bên anh, toàn tâm toàn ý, cuối cùng lại chẳng để lại chút gì trong tim anh cả.
Kim Mẫn Khuê mãnh liệt đẩy tôi ra, ánh mắt lạnh lẽo ấy gần như chẳng giấu nổi sự căm hận.
Tôi cười khổ lắc lắc đầu, trong lòng không muốn tiếp tục dây dưa, xoay người cầm quần áo rời đi. Lúc đi ngang qua anh, dường như có chút mệt mỏi, tôi thấp giọng nói, "Lần này chạm mặt thật sự là ngoài ý muốn, không có ảnh chụp cũng không phải kế hoạch gì. Tôi cam đoan, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh một lần nào nữa."
Nói xong cũng không đợi Kim Mẫn Khuê trả lời đã đẩy cửa đi ra ngoài.
Tôi không biết Kim Mẫn Khuê có tin tưởng tôi hay không, hoặc là anh sẽ cho rằng đây cũng chỉ là một kế hoạch khác. Mặc kệ anh nghĩ như thế nào, có lẽ đây thật sự sẽ là lần gặp cuối cùng của chúng tôi. Đáy lòng có phần tiếc nuối, mặc kệ là lần chia tay chóng vánh trước kia hay chạm mặt bất ngờ lúc này, cuối cùng tôi đều quên cho anh một lời giải thích. Từ ba năm trước cho đến hiện tại, về chuyện dùng ảnh uy hiếp anh tôi luôn thiếu anh một lời giải thích chính thức.
Có điều giờ nghĩ lại, Kim Mẫn Khuê có lẽ cũng không thèm quan tâm đi.
Tìm giám đốc giao quần áo xong, còn chưa kịp trình bày tình huống bà ấy liền nói quản lý đã giải quyết hết thảy, tôi không cần bồi thường, hơn nữa còn được nhận nửa tháng tiền lương. Tôi cảm kích nhận lấy, kính nhờ giám đốc chuyển lời cảm ơn đến quản lý sau đó liền rời khách sạn.
Trên đường về nhà ghé qua tiệm nhỏ mua chút bánh đậu xanh, mẹ tôi rất thích ăn những món điểm tâm nhỏ ngọt ngào.
Quả nhiên về đến nhà bà ấy nhìn thấy bánh liền vô cùng vui vẻ, có điều một khối bánh nhỏ bà cũng không ăn hết được, dì Lê nói cho tôi biết cơm chiều bà cũng chưa ăn gì. Tôi có chút lo lắng nhìn mặt mũi bà ấy tái nhợt, nghĩ ngày mai sẽ xin nghỉ ở siêu thị để đưa bà đến bệnh viện kiểm tra cẩn thận.
Buổi tối ngủ đến nửa đêm, mơ hồ nghe được cách vách có tiếng gì đó, mới đầu tôi còn không để ý, đang muốn ngủ tiếp chợt nghe thấy "rầm" một tiếng có vật ngã xuống đất. Tôi bừng tỉnh, nhanh chóng trở mình chạy sang.
Vừa mở cửa, mẹ tôi cuộn mình nằm trên mặt đất, tôi kinh hãi chạy tới nhanh chóng nâng bà ấy dậy, sốt sắng hỏi, "Mẹ làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào?"
Bà đầu đầy mồ hôi, tay gắt gao ôm chặt bụng, tôi lúc này mới kịp nhận ra bà đau dạ dày. Vội bế bà lên trên giường, run rẩy lục tung ngăn kéo tìm thuốc, tìm được thuốc xong vội vã lấy cốc nước đến bên giường, bất chợt bà xoay người nôn ra một búng máu.
Tôi đứng sững tại chỗ, cốc trong tay "lạch cạch" rơi trên mặt đất.
"Mau đưa đi bệnh viện!" Tiếng dì Lý hô lên thất thanh ở cửa ra vào.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip