Đầu
"Trời ơi, Kim Mingyu đẹp trai chết tao."
"Ừ đó, còn rất giỏi nữa."
Seokmin cúi đầu ôm tập giấy A4 có lời phát biểu dài như tấu sớ trong lòng, cố bặm chặt môi mình để không cười phá lên rồi sỗ sàng nói với hai em gái làm hậu kỳ đang ríu rít với nhau về đội trưởng đội bóng rổ của trường rằng "thằng đó còn bị điên nữa."
Không lâu sau hai em bên hậu kỳ lảng đi, người đẹp, giỏi, điên vừa được nhắc đến, từ trên sân khấu bước xuống trong tiếng vỗ tay vang rầm bên dưới và đằng sau là nụ cười người cha của thầy hiệu trưởng. Seokmin hắng lại giọng, vuốt phẳng vạt áo, thẳng lưng bước ngược hướng Kim Mingyu.
Mingyu cười kiểu dở dở ương ương, lướt ngang còn với tay búng một phát kêu cái bép rõ to lên trán Seokmin, cậu nhăn nhó mặt mũi cũng không chịu nhường nhịn thúc vào mạn sườn Mingyu. Hai đứa liếc hấy nhau tới khi hiệu trưởng gõ mấy cái vào micro.
Sau bài phát biểu về việc chăm chỉ nỗ lực sẽ đạt được thành quả mong muốn, người đoạt giải nhất Học sinh giỏi môn Văn Học bước khỏi sân khấu, đi tới chỗ người đoạt MVP giải bóng rổ cấp thành phố đang chờ.
Mingyu giả vờ dùng tay lau khoé mắt, sụt sịt mũi vỗ mấy cái mà giống như mượn cớ đập vào vai Seokmin hơn.
"Mẹ tao sẽ tự hào về mày lắm."
"Mẹ mày chứ phải mẹ tao đâu." Seokmin vứt mớ tấu sớ lên ghế đá bên cạnh, hất bàn tay đang cố ý đè nặng vai mình đi.
"Mày dám phân mẹ tao mẹ mày hả, mẹ tao cũng là mẹ mày biết chưa, tao mách mẹ tụi mình bây giờ."
Seokmin cười cười, làm vẻ nhượng bộ, đẩy ngược Mingyu đi về phía căn tin trường. Mimi biết rõ nếu mà còn đôi co thêm thì thể nào tối nay cậu chắc chắn sẽ thật sự nghe mẹ Kim làu làu chuyện mẹ mình mẹ bạn cả bữa cơm tối.
"Ừ rồi, kiếm gì ăn không, đói quá."
"Ăn ít thôi, mẹ nói hôm nay nấu một bữa lớn mừng hai đứa con trai áo gấm về làng."
.
Seokmin không phải như Tôn Ngộ Không từ tảng đá chui ra mà không có mẹ, chỉ là mẹ Seokmin bỏ đi từ hồi cậu vừa bập bẹ biết nói, vì con nít phiền phức quá, mẹ Seokmin phát chán khi nhìn con trai mình cứ hở chút là khóc rống đòi bế đòi bồng.
Có mẹ thì đương nhiên là phải có ba, mẹ đâu thể tự dưng mọc ra cái bụng to tướng được. Ba Seokmin tốt hơn chút đỉnh, là người giàu có nhiều tiền, nhưng cũng nhiều người tình bên ngoài. Sau khi hai người kết hôn, có một đứa nhỏ ở giữa nhưng mẹ Seokmin thì vẫn không giữ nổi trái tim của chồng mình. Thế rồi hai người ly hôn, ba không tới nhiều nhưng tiền trong tài khoản thì luôn đều đặn gửi tới. Rồi mẹ bỏ đi, vì chút áy náy mà để lại tất cả giấy tờ tiền bạc hoặc cũng có thể do người đứng tên tài sản là bà ngoại của Seokmin, khi đi còn chẳng thèm hôn con trai lần cuối.
Seokmin vẫn thấy mình còn may, ít ra cậu còn có bà ngoại ở cùng. Bà vừa qua sáu mươi đã phải ôm một bụng con mọn, thế nhưng chưa bao giờ khiến Seokmin tủi thân mất mát. Seokmin cũng không trách gì cha mẹ mình, vì ít ai đi trách cứ nặng lòng vì những người không quan trọng.
Năm đầu cấp hai nhà bên cạnh bà cháu Seokmin có người chuyển đến, một gia đình ba người trọn vẹn hạnh phúc. Kim Mingyu nghe lời mẹ mang sang nhà hàng xóm chút kẹo bánh như quà gặp mặt. Mắt Mingyu sáng ngời lúc nhìn thấy nhà bên cạnh có đứa con trai trạc tuổi mình. Đứa con trai mặt mũi đẹp quá mức bình thường, nước da trắng trẻo trên người có mùi bắp luộc thơm thơm dịu dịu.
Từ đó người ta thấy đứa nhỏ bị cha mẹ bỏ rơi lầm lũi ít nói, lại bắt đầu cười nhiều nói cũng nhiều hơn.
.
"Bảo bà sang chưa Mimi."
Mẹ Kim đứng trước nồi canh đang sôi ùng ục, dùng mui múc canh gõ một cái không mạnh không nhẹ lên bàn tay đang tính thó mất miếng thịt chiên trên kệ bếp của con trai mình. Mingyu nén đau thương cố bỏ nốt miếng thịt vào miệng, dù sao cũng bị đánh rồi phải ăn cho đáng.
"Bà nói hơi mệt nên chắc không qua ạ."
"Ừm chút mang tí cháo về cho bà nha con."
Mingyu nhìn Seokmin đang đứng bên cạnh mẹ mình, mỗi lần bà cần gì thì đều không cần nói vì đã có sẵn một phụ bếp chuyên tâm nhiệt huyết. Cậu chống cằm ngồi ở bàn ăn đối diện, khịt mũi cười cười.
.
Mingyu nhớ cái hồi mới làm bạn làm bè với Seokmin được đâu đó ba bốn tháng, đột nhiên Mingyu thấy ghét Seokmin.
Lee Chan nói tại vì Mingyu ghen tị với Seokmin. Seokmin học hành luôn ở top đầu, lại còn là kiểu người gặp người thương, hoa gặp hoa nở. Mẹ Kim hay gọi Seokmin sang ăn cùng, Seokmin còn xông xáo vào bếp phụ mẹ cậu, ba Kim thì hay kéo Seokmin đi ra công viên gần nhà để làm quân sư cho những buổi giao lưu cờ vay với mấy ông bác trong xóm.
Rồi có những ngày Mingyu đứng ở giữa ranh giới của việc ghét và không ghét với Seokmin. Vì chơi với Seokmin thì rất vui.
Bữa đó Mingyu rơi vào cái 'ngày ghét Seokmin', không có hứng thú để tan học đợi bạn về, lại càng không muốn sang gọi Seokmin ăn cùng. Mẹ Kim thấy Mingyu cộc cằn không vui khi nhắc đến Seokmin thì cũng chỉ biết chờ con trai qua cơn mới hỏi han sau.
Mingyu nằm trên giường lăn qua lộn lại, điện thoại bị vứt chổng vó dưới sàn nhà, tivi vẫn mở nhưng mấy thứ âm thanh bên ngoài đều chui tọt từ tai trái sang tai phải của cậu rồi bay biến đi mất. Trong đầu chỉ vang tới vang lui giọng nói của mẹ mình.
"Không gọi cũng được, Mimi ăn một mình bữa nay chắc cũng không sao."
"Sao nó phải ăn một mình. Bà nó đâu."
"Bà Seokmin được bác tổ trưởng đưa đi khám bệnh rồi, chắc qua bữa tối mới về."
Nhưng Mingyu cũng đâu có thua kém gì Seokmin, Mingyu thông minh não to ai cũng biết, Mingyu thích chơi bóng rổ hơn học hành thì ba mẹ cũng không ngăn cản. Quan trọng là Mingyu có ba mẹ, vì Seokmin ở vế ngược lại nên mọi người xung quanh Mimi luôn nhìn cậu kiểu thương cảm. Nếu Kim Mingyu bị nhìn kiểu đó thì đã ngứa ngáy không yên.
Năm mười ba mười bốn tuổi, tính khí đứa nào đứa nấy cũng bị ảnh hưởng bởi tuổi dậy thì rồi trở nên kì lạ khó đoán.
Seokmin không có nghèo tiền bạc, Seokmin nghèo nàn tình thương của cha mẹ, chính cậu cũng hiểu cha mẹ người ta mãi mãi vẫn chỉ là của người ta. Nếu Mingyu không vui, không muốn chia sẻ chút tình thương kia thì Seokmin cũng không được trách cứ gì bạn, vì rõ ràng Mingyu có đủ quyền để làm vậy.
Mingyu không sang gọi, Seokmin cũng tự hiểu mình nên ở yên một chỗ thì hơn.
Kim giờ vừa nhích đúng tới số bảy, Mingyu rời khỏi phòng mình, phóng ngang qua mà không ghé lại gian bếp. Mẹ Mingyu bày sẵn bốn bộ chén đĩa ra bàn, ba Mingyu đọc báo ở phòng khách, lén ló mắt qua góc giấy báo nhìn con trai mang hai chiếc dép cùng chiều chạy khỏi nhà.
Vì chỉ ăn cơm mỗi một mình, Seokmin định hoàn thành bài tập về nhà rồi mới kiếm gì đó bỏ bụng. Bà ngoại Seokmin bán bắp luộc ở ngoài chợ, bán vì thích nên nhà cậu lúc nào cũng dư dả thứ thực vật vàng ươm. Seokmin luộc sẵn hai trái, vừa cạp vừa xem bài tập.
Mingyu xuất hiện bất thình lình khi Seokmin vừa tính bỏ hạt bắp đầu tiên mới bóc ra vào miệng, không nói không rằng gì chỉ giựt lại bắp luộc từ tay Seokmin rồi kéo cậu rời khỏi nhà.
Sau đó Seokmin lại như cũ ăn cơm nhà Mingyu còn bắt Mingyu rửa chén đĩa cùng.
"Tao thấy mày sắp biến thành bắp luộc rồi." Mingyu hì hục kì cọ một hạt cơm dính chặt ở đáy chén, khuôn mặt nhăn nhúm lại vì cọ mãi không xong.
"Lảm nhảm, lâu lâu tao mới ăn." Seokmin giựt lấy cái chén trên tay Mingyu, đổ thêm tí nước rồi để sang một bên.
"Tao không sang gọi, mày không biết tìm đường qua hay gì, cần tao bế qua luôn không."
"Bế nổi không."
"Hai thằng như mày tao cũng nổi."
Seokmin vươn năm ngón tay ra trước mặt Mingyu, nhẹ nhàng vẫy tay một cái, nước dính cả lên mặt cậu, Mingyu bắt đầu chửi đổng lên.
Vậy nhưng sau này ngày nào Mingyu cũng xách mình qua thỉnh Seokmin sang ăn cơm cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip