6
Như được trở lại góc tối cạnh tủ của nhà Dursley, Dư Vũ Hàm ôm gối, cuộn tròn vào một góc. Em nhớ đến James và Lily, nhớ đến Sirius, nhớ đến Dumbledore, nhớ đến Snape.
Chiến tranh cướp đi người thân của em, làm người em yêu căm ghét em. Nhưng có lẽ nếu không có chiến tranh, Dư Vũ Hàm cũng vẫn ghét em.
Cửa phòng rửa mặt bị đẩy ra, em giật mình nhìn khuôn mặt của gã trai tóc vàng.
"Xin lỗi, tôi không quấy rầy cậu nữa." Cửa lại bị đóng lại.
Như thể bị một cơn cuồng phong đánh mạnh vào lòng, Đồng Vũ Khôn tiếp tục khóc lớn.
Cửa lần nữa bị đẩy ra, Dư Vũ Hàm tiến vào, "Cậu không thi triển một bùa im lặng sao? Cậu muốn mọi người biết Chúa Cứu Thế Đồng Vũ Khôn đang trốn trong phòng rửa mặt khóc sướt mướt hả?"
"Tôi quên mất." Đồng Vũ Khôn nhỏ giọng nói, xoa mắt đứng dậy, hỏi, "Cậu tới đây làm gì?"
"Trước tiên cậu nói với tôi đi, vì sao cậu khóc?" Đồng Vũ Khôn khoanh tay đặt trước ngực, đứng rất xa.
"Tôi chỉ nhớ đến ba mẹ tôi."
Dư Vũ Hàm nhẹ nhàng thở phào, "Tôi còn tưởng cậu thích Astoria."
"Sao cậu có thể nghĩ như vậy!" Đồng Vũ Khôn như muốn thét chói tai."Từ những biểu hiện của cậu."
"Tôi còn không quen biết cô ấy."
"Tôi cũng đâu có biết cô ấy, nhưng việc đó có gây trở ngại gì tới chuyện tôi cưới cô ấy sao."
"Cậu là tên khốn nạn."
"Thánh nhân Đồng đã xuất hiện."
"Còn tốt hơn tên cựu Tử Thần Thực Tử như cậu!"
Dư Vũ Hàm rút đũa phép ra, "Cậu muốn chết à, Đồng Vũ Khôn."
Nói không nên lời, nhưng Đồng Vũ Khôn không muốn xin lỗi, em cũng cầm đũa phép lên, "Dù cho cậu là một Tử Thần Thực Tử, cả nhà cậu là Tử Thần Thực Tử, nhưng cậu vẫn được ba mẹ nuông chiều, vẫn là tên khốn Slytherin như trước. Tôi tình nguyện ba mẹ mình cũng là Tử Thần Thực Tử, chỉ cần bọn họ còn sống!"
Lời này nếu bị phóng viên bên ngoài biết được, khẳng định mọi mặt báo ngày mai đều sẽ đề tên Đồng Vũ Khôn, may mắn là Dư Vũ Hàm đã ếm một bùa im lặng trước khi vào.
"Cậu là một tên ngốc, Đồng Vũ Khôn." Dư Vũ Hàm bình tĩnh trở lại, gã rút đũa phép về, "Cậu nên hướng tới tương lai, không nên cứ mãi nhìn về quá khứ như vậy."
Đồng Vũ Khôn lại muốn hét lên, tương lai chính là cậu đấy, mà cậu lại thuộc về một người khác mất rồi. Nghĩ như vậy, nước mắt em lại trào ra.
"Hóa ra Chúa Cứu Thế và con gái lại giống nhau đến vậy sao, đa sầu đa cảm, cậu có cần một bờ vai để khóc cho đã không? Tôi không ngại cho cậu mượn dùng đâu."
Nếu gã đã nói vậy, Đồng Vũ Khôn tất nhiên sẽ không lãng phí cơ hội, em bước tới, ôm lấy Dư Vũ Hàm.
"Tên nhỏ con, cậu bị điên à?" Dư Vũ Hàm hoảng sợ đến mức cứng cả người.
(Mày nói con của mẹ thế, mày tin mẹ vả mày không)
"Là do cậu nói." Thân thể em mong muốn không biết bao nhiêu lần đang ở trong tay, Đồng Vũ Khôn không nghĩ sẽ thả ra.
"Buông ra! Tên không não Gryffindor này. Cậu cọ nước mũi vào người tôi rồi."
Đồng Vũ Khôn ngẩng đầu nhìn xuống, "Ồ, xin lỗi, không phải nước mũi, chỉ là chút nước miếng." Sau đó lại mon men quay ngược lại.
"Đồng Vũ Khôn." Dư Vũ Hàm nắm lấy cổ áo phía sau kéo em ngược ra, sau đó thi triển một chú làm sạch.
"Dư Vũ Hàm."
"Cái gì?" Dư Vũ Hàm còn đang nghiêm túc xem xét áo chùng của mình.
"Vũ Hàm"
Đồng Vũ Khôn phiền phức, Dư Vũ Hàm ngẩng đầu, sau đó mới nhận ra, "Cậu kêu tôi là gì?"
"Vũ Hàm," Harry tiếp tục nói, "Nếu như khi đó tôi cầm tay cậu, quan hệ của chúng ta hiện tại có phải sẽ tốt hơn không."
"Cậu đang nói cái gì vậy?"
"Nếu tôi nắm tay cậu, vào sáu năm trước."
Vốn cho rằng câu chuyện đó đã sớm trôi vào quên lãng, vậy mà giờ lại sống động hiện lên. Đồng Vũ Khôn phảng phất quay lại con tàu tốc hành Hogwarts ngày ấy, gã che giấu sự vui mừng và bất an, vươn tay với cậu trai nhỏ, ở trong mắt gã, em không phải là một cậu bé gặp đại nạn không chết, chẳng qua bởi vì một lần gặp gỡ nên thấy vui vẻ thôi. Nhưng sự buồn bã và phẫn nộ đã bao trùm lấy gã. Tên nhỏ con chết tiệt, từ đó về sau gã bèn ghét em đến cực độ.
"Có thể cho tôi một cơ hội không? Tôi bằng lòng nắm tay cậu, chúng ta sẽ trở thành bạn tốt chứ?" Đồng Vũ Khôn cẩn thận hỏi, nhìn thấy Dư Vũ Hàm không từ chối, Harry chầm chậm đụng bàn tay tái nhợt kia, nhẹ nhàng nắm lấy.
Khối băng lạnh toát dưới đáy lòng là vỡ vụn, nước mắt của cậu bé mười một tuổi khi ấy nỗ lực kiềm nén chảy ra.
"Vì sao lại trễ như vậy?" Dư Vũ Hàm nhìn Đồng Vũ Khôn.
"Thật xin lỗi." Trong mắt Đồng Vũ Khôn chỉ toàn sự đau khổ, em vuốt ve những đường nét tinh xảo trên gương mặt kia, lau đi giọt nước mắt.
"Tôi nhất định đã bị quái hút tủy ăn sạch đầu óc."
"Đó là gì?"
"Luna mới phát hiện ra một quái vật chuyên ăn não người."
"Cô gái điên đó, đầu cô ấy nhất định cũng đã bị ăn rồi. Vũ Khôn, cậu có thể buông tôi ra không? Ánh mắt thèm muốn của cậu làm tôi phát sợ đấy."
(Sợ hay là thích muốn chết )
Tên họ Dư đáng ghét, mặt Đồng Vũ Khôn đỏ lên. Phải biết rằng, bờ môi em ngày đêm thương nhớ đang ở trước mắt. Em căn bản không thể suy nghĩ, đầu giờ chỉ có một ý nghĩ là muốn hôn Vũ Hàm...
Bây giờ không làm, Đồng Vũ Khôn nhất định sẽ chết vì hối hận, có lẽ, đây cũng là lần duy nhất và cuối cùng em có thể lại gần Dư Vũ Hàm.
(Con trai mẹ liều thật, mẹ sợ mày quá:)) )
Em không ngừng ổn định hơi thở, nhìn không chớp mắt gã trai trước mặt, dường như chỉ cần em nháy mắt, Vương Tử Slytherin sẽ biến mất ngay lập tức.
Thật may, Dư Vũ Hàm còn ở đây, vậy em phải bắt đầu như thế nào đây? Cần nói gì để làm dịu bầu không khí không? Chết tiệt, hôn môi với Diêu Dục Thần cũng chưa từng hồi hộp đến thế.
Em cần ôm gã không? Hay cứ như vậy lại gần hơn? Không được không được, không thể lại gần, lỡ như bị gã đẩy ra rồi sao? Vẫn nên ôm chặt lấy thì hơn. Nhưng mà, tay em cứ run rẩy không nghe lời mãi, Merlin à, cứu con...
"Đồng Vũ Khôn, Cậu Bé Vàng Gryffindor, Chúa Cứu Thế dũng cảm," Dư Vũ Hàm thở dài, kéo dài âm thanh, "Khi nào em mới hôn tôi đây?"
........
( Ơ kìa, mày đây là tự vả hả con, đau không)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip