(24): Lời đồn đại.

    Lưu Vũ bước ra khỏi xe, cúi đầu nói với A Báo, "Anh không cần đợi tôi đâu, xong việc tôi sẽ đi bộ". Bởi vì siêu thị chỉ cách SY vài dãy nhà, cậu có thể đi bộ, hơn nữa bản thân cũng không muốn để A Báo đợi quá lâu.

   _"Vậy được rồi, tôi sẽ thông báo cho ông chủ." A Báo nói lại, sau đó lái xe rời đi.

    Đợi chiếc xe khuất tầm mắt cậu mới vào siêu thị, trước hết là phải tìm mì gói, cậu nhớ là ở trong phòng nghỉ Santa có nồi cùng bếp điện, cậu muốn ăn lẩu. Đi vài vòng, cậu chọn được rất nhiều thứ như nấm kim, kim chi, đậu phụ, rau, vài thứ hải sản, cơm cuộn có sẵn,.. cứ như thế dựa vào sở thích của mình mà chọn, suy nghĩ mua đồ ăn cho người kia đã hoàn toàn bay biến, thậm chí cậu còn cố tình mua thêm vài thứ đồ ăn vặt cùng kem, lúc đi ra thì hai tay đã túi lớn túi nhỏ.

    Ở SY bây giờ đã sắp hết giờ nghỉ trưa, nhân viên tiếp tân vừa quay trở về chỗ đã nhận chỉ thị từ chuyên thư ký Tổng giám đốc Jennifer, "Nếu cô thấy người thanh niên nào mang đồ đến hỏi Tổng giám đốc thì không cần cản cậu ấy, để cậu ấy vào".

    Cô "Vâng" một tiếng, điện thoại vừa tắt thì ngoài sảnh xuất hiện một người thanh niên đi vào. Người này dung mạo rất dễ nhìn nếu không muốn nói là xuất sắc, hai tay ôm túi lớn túi nhỏ đi đến quầy tiếp tân, "Xin chào, tôi là Lưu Vũ... à..."

   _"Anh tìm San tổng sao, xin mời." Nhân lúc cậu ấp úng cô đã mỉm cười, đưa tay hướng đến phía thang máy.

    Lưu Vũ đang không biết phải nói như thế nào, thật may là người đàn ông kia đã xử lý rồi, cậu gật đầu nói cảm ơn rồi xoay người bước đi.

    Nữ tiếp tân nhìn theo nghi hoặc, là người giao hàng sao? Nhưng mà trông như thế nào cũng là một cậu sinh viên trẻ, còn đeo balo, túi đồ ôm theo cũng là hộp giấy báo, như là mới đi siêu thị về thì đúng hơn. Mà quan sát rồi thì giật mình phát hiện, cậu không có đi thẳng hướng tới thang máy bình thường cô đã chỉ, mà là rẽ đến thang máy bên cạnh.

   _"Này! Cậu không được phép..." cô còn chưa có nói hết lời thì bị hành động tiếp theo của người thanh niên đã hoàn toàn dọa sợ, cậu lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ màu đen, đưa tay ra quét nhẹ lên ô nhỏ bên thang máy, cửa "ding" một tiếng mở ra, người cứ thế đi vào.

    Cô nàng nhớ được thời gian trước có một nhân viên thực tập bị phát hiện cũng có thẻ của thang máy chuyên dụng này, toàn bộ SY trên dưới không ai là không đồn ra tiếng vào, phải mất một thời gian sau thực tập sinh này không còn đến nữa, phía bên trên lại ra một đống dự án, bọn họ mới tạm thời quên đi, không ai nhắc đến thêm nữa. Cô nhớ được người đó tên Lưu Vũ, nghe nói dung mạo rất khá, sẽ không phải....

    Là cậu sinh viên vừa rồi đi?

    Lưu Vũ vất vả ôm hai túi đồ, trong túi quần lại rung báo tin nhắn đến, bất đắc dĩ phải thả một túi xuống, rút điện thoại ra xem. Là Santa nhắn:

   _Em đến chưa?

   _Đến rồi, đang trong thang máy. – Cậu nhắn lại một tin, nhét điện thoại trở về rồi cúi người xuống lấy túi đồ.

    Nhưng mà không hiểu sao có sự cố gì, thang máy một nhiên rung một cái khiến cho cậu mất đà, ngã về bên tay phải, cánh tay đưa lên đỡ vừa lúc bấm phải nút mở cửa. Cửa thang máy mở ra, phía trước ai ngờ lại chính là phòng ăn trưa, mọi người còn đang trở về văn phòng mình, cậu có thể nhìn thấy rất nhiều.

    Mọi người trong lúc cũng chú ý tới cánh cửa thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc mở ra, đang định cúi đầu chào thì thấy bên trong là một dáng người thanh niên khác lạ, lập tức giật mình. Có người nhận ra được cậu thì hỏi "Lưu Vũ sao?", bọn họ đã gặp qua cậu trước đây, đối với người có ngoại hình lại từng thực tập chức thư ký tổng giám đốc thì rất để ý.

    Lưu Vũ không biết xử trí ra sao, luống cuống cúi đầu chào mọi người, "Xin chào, thật có lỗi quá, mọi người cứ tiếp tục đi", nói xong cậu cho thang máy đóng, bấm nút lên thẳng tầng trên cùng, sau đó lui xa vào góc thang máy, cũng không dám động đậy đến gần bảng điều khiển nữa.

    Cậu suy đoán được lần thực tập trước ở đây mình đã gây chú ý với người khác như thế nào, lần này quay lại có gặp mặt người trong công ty thì rất ít khả năng không có ai nhận ra, nào ngờ lại thành trong tình huống như thế.

    Nếu bọn họ đồn đại gì đó, sẽ làm sao đây?

    Thang máy rất nhanh đã đến tầng trên cùng, Lưu Vũ bước ra ngoài, nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi ở bàn thì cúi chào, "Chị Jennifer ".

   _"Lâu lắm không thấy cậu quay lại, gần đây sao rồi?" Jennifer vẫy vẫy tay, gọi cậu hỏi.

   _"A..?" Lưu Vũ vì câu "không thấy cậu quay lại" mà hơi ngỡ ngàng, cô hiển nhiên sẽ hiểu được cậu chỉ là thực tập sinh thôi, như thế nào lại nói thế? Hơn nữa, phản ứng của cô cũng không có gì khác biệt khi thấy cậu đi đến, nếu Santa đã đích thân nói thì còn đáng ngạc nhiên nữa, cảm giác cứ như là cô biết rõ ràng mọi chuyện vậy.

    Jennifer làm sao mà không biết cậu nghĩ cái gì, chỉ là lười nói với cậu, cô liếc xuống nhìn đống đồ trên tay Lưu Vũ cười đầy ý tứ, "Nhớ nhắc Uno Santa tầm 4h có Trưởng phòng ban Kế toán lên đấy".

   _"A, vâng... " Không hiểu làm sao, ánh mắt Jennifer nhìn cậu rất sâu xa, khiến cậu bất giác đỏ mặt, lúng túng trốn vào phòng.

    Nhưng mà đi vào rồi, Lưu Vũ chỉ ước mình biến mất ngay tức khắc. Santa đang ngồi ở bàn làm việc, sắc mặt âm trầm nhìn một nam nhân viên đối diện hắn. Nhìn thấy cậu tới, vẻ lạnh lùng âm trầm của hắn thu lại toàn bộ, khoé môi nhếch lên cười, "Vào trong đi".

    Lưu Vũ làm sao dám nói gì, nhân lúc người kia chưa quay lại thì lập tức ôm đồ tiến thẳng tới phòng nghỉ của hắn, nam nhân viên kia trộm liếc mắt lên cũng chỉ thấy được bóng lưng của cậu thanh niên trẻ tuổi, vẫn đeo balo, có lẽ là sinh viên.

    Santa tầm mắt dõi theo cậu, khi cánh cửa phòng đóng lại, nụ cười lập tức thu lại, hắn liếc mắt qua người này, "Nếu còn lần sau, trực tiếp thu dọn đồ về đi".

    Nam nhân viên tròn mắt nhìn vị Tổng giám đốc cao cao tại thượng quay lưng bỏ đến phòng sau, khiếp sợ vô cùng.

    Hô, San tổng mới vừa sa thải mình, mà khi cậu con trai kia đến lập tức sửa thành lần sau, cảm giác kì diệu làm sao, cứ như vừa dạo quanh một vòng quỷ môn quan vậy.

    Lần này, thật biết ơn cậu thanh niên kia, cậu cứu sống miệng đói của tôi rồi...

    Phòng nghỉ của Santa có khu bếp nhỏ, nhưng hắn không bao giờ đụng đến nên chỉ có tủ lạnh, tủ nhỏ đựng chén đĩa với một bếp điện di động, vài cái nồi. Lưu Vũ đem hết đồ đạc bỏ ra, lấy nước uống bỏ vào tủ lạnh, nhìn bên trong chỉ độc có bia cùng bia thì nhíu mày, đem bỏ ra gần hết vào một tủ trống, rồi lấp đầy bằng nhiều loại nước ngọt và kem, rau củ quả.

    Cậu đem tất cả rửa sạch, gần đây xem được khá nhiều công thức nấu ăn, công đoạn chuẩn bị chế biến hải sản không phải là quá khó khăn với cậu. Cậu không có mua cá, quá phiền phức, mua tôm, sò, mực thì chỉ cần rửa thật sạch rồi cắt bỏ mấy phần không ăn qua, mua thịt thì chỉ cần ướp qua là xong, mấy thứ còn lại như nấm, đậu phụ, rau gì đó thì là đồ nhúng được rồi, quan trọng nhất vẫn là nước dùng lẩu.

   _"Em để đây được không?" Lưu Vũ đem cái bếp nhỏ ra bàn hỏi.

   _"Nếu em thích." Santa ở trên ghế sofa đáp lại, hắn đang xem tài liệu công ty.

    Cậu đem bếp điện để chính giữa, đặt một nồi lớn lên rồi đem nước cho vào, cắm điện rồi cài đặt nhiệt độ, sau đó cậu đem đồ nhúng bỏ vào hai đĩa lớn, rau để riêng, mì cũng có, tiếp là cơm cuộn cùng đĩa kim chi, bây giờ chỉ cần đợi nước sôi thì thêm hành tây cùng vài thứ củ quả, nước sốt gia vị, đợi một lúc là xong rồi.

    Santa duyệt xong hết cả rồi, đi ra thì thấy Lưu tiểu miêu vẫn lúi húi dọn lại khu bếp, nhìn cậu trong phòng bếp tỉ mỉ dọn dẹp, lưng quay lại phía hắn, lúc cúi xuống lau lộ ra cái gáy, áo sơ mi ôm dáng tôn lên cái eo nhỏ tinh tế làm cho hắn xôn xao.

   _"Này!" Lưu Vũ tự dưng bị ôm, giật mình gọi.

    Santa hai tay vòng qua eo cậu ôm chặt, sống mũi cao thẳng áp vào bên phá hơi ửng hồng vì nóng, hít một hơi, "Anh đói".

   _"Sắp xong rồi a." Lưu Vũ ép sát vào người hắn, cảm nhận được vị trí bất thường thì vội nói.

    Mà Santa lại không có đả động gì đến nồi lẩu đang trên bếp mà cậu nhắc tới, hắn cười, "Ăn em trước làm khai vị đi".

    Nguy hiểm!

    Lưu Vũ trong đầu đánh một tiếng, người đàn ông này nói một là một, nói có ba thì không thể có hai, đặc biệt là chuyện trên giường thì hắn sẽ càng không đem ra trêu đùa.

   _"Đây là công ty..." Cậu cố đem cánh tay ở eo mình gỡ ra.

   _"Ừm, là công ty của anh." Đáy mắt người đàn ông sâu thêm một phần ý tứ, một tay hắn túm lấy eo, một tay đỡ lấy hai chân đem cả người cậu nhấc lên.

    Lưu Vũ làm sao có sức đối nghịch lại với hắn, bị người đàn ông tha lên giường ăn sạch, đến lúc được thả ra người đã mệt lừ, cái bụng buổi trưa ăn không được bao nhiêu giờ đã thành trống không rồi. Được người đàn ông "tốt bụng" tha cậu đi tắm rửa, xong xuôi Lưu Vũ trực tiếp túm lấy cái áo sơ mi trắng của hắn mặc vào người, không hề để tâm lát hắn sẽ mặc gì ra ngoài.

    Nhìn cái bếp còn chưa sôi đã bị hắn tắt từ bao giờ, Lưu Vũ chỉ có thể ai oán liếc nhìn, rồi tiếp tục mở bếp đem nhiệt độ chỉnh cho cao nhất, thật đói.

    Nước sôi rồi, cậu bỏ rau củ vào, rồi đem sốt cay bỏ vào, một lúc sau mùi thơm đã tràn ngập cả căn phòng. Nêm nếm gia vị vừa vặn rồi, Lưu Vũ mới bắt đầu đem đồ nhúng bỏ vào.

    Bữa ăn này Santa tiện cả đôi đường, vừa có thể đem người bỏ vào miệng, vừa được Lưu tiểu miêu phục vụ cho bữa ăn rất tận tình, thoả mãn vô cùng.
 
    Hai người ăn đến vui vẻ, không hề hay biết ở bên ngoài, mọi nhân viên trên dưới cao thấp đã lan nhau tin truyền sự việc Lưu Vũ thực tập sinh ấy đã quay trở lại, không phải dưới tư cách là một thực tập sinh hay là nhân viên đến xin việc bình thường, mà giống một người đang đi chợ rồi về nhà thì hơn, túi to túi nhỏ đồ ăn.

    Hơn nữa, thực tập sinh này còn có thẻ lưu hành của San tổng, Tổng giám đốc bọn họ ai lại không biết, người này nếu như trộm thẻ ngang nhiên trưng dụng thì quá là lớn mật rồi, thế mà lại không có ai đụng tới, vậy chỉ có trường hợp... Tổng giám đốc thật sự đưa thẻ cho cậu ta!

    Lần này quay lại vẫn là cậu thực tập sinh ấy, làm ai cũng tò mò xem có phải cùng San tổng có quan hệ không, phải nói rằng hắn là một nam nhân rất đào hoa, nam nữ đều bị hắn thu hút, người đàn ông này không phải dạng tầm thường, có khi nào là tình nhân nhỏ đầu gối bên tay không?

    Nếu thực tập sinh kia là tình nhân nhỏ của hắn, vậy làm sao có khả năng lại không trở về công ty xảy ra được?

   _"Này này, tôi đã từng nói chuyện với cậu ta, tính tình rất tốt, làm gì có cái gọi là hống hách gì đâu chứ." Nhân viên này nói.

   _"Mà mấy người có để ý hay không, tình nhân của San tổng nhiều nhất chỉ một tháng thôi, lần này cậu thanh niên đó đã mấy tháng rồi đó." Nhân viên kia tiếp lời.

    Lúc này, bên ngoài đi vào là một nam nhân viên, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, mọi người thấy liền túm lụm lại hỏi, "Này, anh sao rồi?"

   _"Tôi vừa được cứu sống đấy." Nam nhân viên thở phào một hơi.

   _"Có phải là một người thanh niên không?" Một người dò hỏi, thời gian Lưu Vũ đi lên phòng Tổng giám đốc lập tức đã truyền đến tai bọn họ, vừa lúc là thời gian nam nhân viên này bị kêu lên một thời gian vẫn chưa trở về, chắc chắn sẽ gặp được nhau.

    Nam nhân viên tuy chưa nắm bắt được tình hình, song vẫn trả lời, "Tổng giám đốc vừa bảo sa thải tôi xong thì cậu ta đi vào, sau đó tôi bị đuổi ra, tổng giám đốc nói không được có lần sau".

   _"Ô, phân lượng tiểu tình nhân kia ở trong lòng San tổng không hề nhỏ a." Nhân viên khác gật gù nói.

    Nam nhân viên không hiểu bọn họ nói cái gì, mập mờ nghe giải thích thì giật mình, nhận ra được là cậu thực tập sinh tên Lưu Vũ đó, nhưng mà...

   _"Thế nào nghe cũng không giống dạng tiểu tình nhân đó đâu."

    _San tổng trước đây đối với mấy tiểu tình nhân luôn là bộ mặt lạnh lùng, không có bao giờ lộ ra biểu tình cưng sủng chiều chuộng quá. Nhưng mà vừa nãy ở trong phòng, nam nhân viên nghe rõ ràng giọng nói tổng giám đốc lộ ra nhu tình có thừa, nghe thế nào vẫn rất khác lạ.

   _"Uy, có khi nào chính là ái nhân trong lòng giám đốc đó!"

    Đám nhân viên xúm tụm lại bàn tán, cuối cùng chốt chặn lại ngay một câu, cũng là giả thuyết lớn nhất: Lưu Vũ kia chính là ái nhân của San tổng. Nếu như chỉ cần tin này lọt vào tai đám thợ săn báo chí, nhất định sẽ là chủ đề lớn đầu báo cho xem.

    Lưu Vũ không biết được bây giờ trên dưới công ty đều đồn ầm ĩ lên, vẫn đang ở bàn ăn lẩu nóng đến nước mắt nước mũi rối tinh rối mù, ăn đến hai gói mì lại thêm một đống nấm vẫn chưa thoả mãn, Santa dừng ăn một lúc rồi thấy cậu còn đang húp nước dùng.

    Nhìn Lưu tiểu miêu ăn đến không ngừng nghỉ, cả mặt đỏ bừng, Santa phì cười một tiếng, đi đến gần chỗ cậu, lấy ghế của cậu ngồi, đem cậu ngồi lên đùi mình.

   _"Ừm, cũng tốt, ăn nhiều một chút, em gầy quá." Hắn nói, bàn tay thô lớn vuốt lấy cái bụng nhỏ hơi nhô lên qua lớp áo sơ mi rộng thùng thình.

   _"Mau bỏ ra đi, em không ăn được." Lưu Vũ cau mày, đem cánh tay đặt trên bụng mình đẩy ra, cảm giác có vật đặt lên bụng khi đang ăn thật khó chịu.

   _"À, chị Jennifer là gì của anh thế?" Lưu Vũ nhớ lại hỏi hắn.

   _"Cô ấy là con gái của một người bạn bố anh, từ nhỏ bọn anh rất thân, xem như là cùng nhau lớn lên."Santa có vẻ như rất thích hôn vào hõm cổ cậu, chôn sâu vào hít một hơi.

   _"Làm sao em biết được?"

   _"Chị ấy ở những chỗ không có người ngoài gọi anh là Uno Santa, không giống bình thường chỉ gọi là San tổng." Lưu Vũ đem những gì mình suy đoán nói ra.

    Mèo nhỏ thật thông minh. Santa trong đầu thầm nghĩ.

   _"Chị ấy có nhắc anh lát nữa có người lên." Lưu Vũ nói là 4 giờ, bọn họ quay ra nhìn đồng hồ thì cũng là vừa lúc, Santa đành phải đi ra ngoài, nhưng mà cái áo sơ mi hắn mặc đã bị Lưu tiểu miêu ăn uống hồ nháo bôi loạn cả lên, bản thân thì nãy giờ ở trần, không mặc vừa được áo của cậu, lại còn là áo đồng phục đại học A, bất đắc dĩ chỉ còn cách mặc bộ đồ thể thao đi ra ngoài.

    Trưởng phòng ban kế toán cẩn thận đi vào phòng, trước đó sớm đã nghe tin ái nhân của San tổng ở đây, đẩy cửa phòng vào tuy rằng không có gặp mặt được, nhưng mùi lẩu cay truyền ra kích thích khứu giác, nhìn đến cửa phòng bên trong hơi hé ra, còn truyền đến tiếng bát đĩa đụng nhau, ắt là người ở đó rồi.

    Hai người bọn họ đang bàn chuyện làm ăn, đột ngột bên trong truyền đến tiếng hô nhỏ, tiếp đó mấy tiếng hắt xì liên tiếp truyền ra, đến khi nó dừng hẳn rồi, San tổng đột nhiên phì cười, làm cho trưởng văn phòng giật mình.

    Lưu Vũ có thói ăn cay nhiều quá sẽ hay bị ngứa mũi, liên tục hắt xì, cái mũi cứ đỏ cả lên, mỗi lần ăn đến không chịu nổi nữa thì mới bắt đầu đứng dậy chậm chạp dọn dẹp đồ đi.
   
    Trưởng phòng tròn mắt nhìn San tổng trước mắt, có vẻ như lời đồn kia là sự thật, tổng giám đốc không chỉ có thay áo sơ mi đi, đến đầu tóc cũng không như sáng nay tạo kiểu cẩn thận.

    Đúng là tai nghe không bằng mắt thấy mà.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip