12
Chương 12. Nhu thuận đến nhu nhược.
Rạng sáng ngày hôm sau, khi Hạo Tường tỉnh giấc đã thấy, con cừu ngốc nào đó lại dựa đầu vào vai của anh mà say sưa ngủ, ngủ không biết trời trăng.
Anh không có trái tim, anh không có đá linh hồn, cho nên anh không biết. Cảm xúc của mình đối với người này, ngày xưa là yêu say đắm, còn bây giờ là gì?
Yêu? Không, không có khái niệm.
Thích? Ừm, cũng không phải.
Có thể là như vậy đi. Ít nhất con người này cũng choáng gần hết tâm trí của mình.
Ở trên gác, bọn nhỏ vẫn đang ngủ, ở bên dưới, Diệu Văn ngồi cạnh Á Hiên đang ngủ yên trên người Obi, đăm chiêu suy nghĩ, hôm qua Á Hiên cử động nhẹ, chỉ là một cái động rất nhỏ khi cái người tên Chân Nguyên kia đến.
Hẳn người đó là kẻ đang giữ ma lực đá linh hồn của Á Hiên. Hơn nữa, người đó...có ma lực rất đặc biệt.
Vừa giống con người, lại vừa chẳng giống một con người, có vẻ là thần thánh, nhưng có một đôi mắt máu lạnh của một tên sát nhân...
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên kết giới của Thiên Trạch mở ra, cậu với dáng vẻ mệt sắp chết đến nơi lê lết từng bước vào nhà bếp.
Một đêm không ngủ là chuyện bình thường, nhưng một đêm mà căng từng thớ thịt, từng cọng dây thần kinh trong người, từng giây từng phút tiếp xúc với thân thể bị hoại tử nặng nề, máu bầm tụ lỗ chỗ của một thằng bé con mới mười bốn tuổi, tràng ruột rách be bét, mất máu rất nhiều, thế mà đứa bé ấy vẫn sống, thật kiên cường.
Có lẽ, cả năm sau Tiểu Tín mới đứng dậy đi lại được.
Và có lẽ, cả đời sau này, đó sẽ là một kí ức kinh hoàng đối với đứa trẻ.
Thiên Trạch lê thân xuống bếp, múc nước trong vại, rửa mặt, rửa tay, thở dài một cái, trời chỉ vừa mới hửng sáng. Hôm nay có lẽ là không cho bọn nhỏ ăn uống gì được rồi.
Thế mà, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
Văn Gia nói mình sẽ mở cửa, nhưng Thiên Trạch bảo là không cần, anh đến và mở cửa.
Người gõ cửa là một bà lão già, lọm khọm, tay bà cầm một giỏ thức ăn.
_ Thiên Trạch, ta nghe nói đêm qua Nhất Lân và Tiểu Tín mất tích, đã có tin tức gì chưa?
Bà cất giọng, một chất giọng già nua, khàn khàn, bà nheo mắt nhìn bên trong.
_ Bọn nhỏ về rồi ạ, cảm ơn bà đã quan tâm. - Thiên Trạch cười tươi, đỡ lấy giỏ thức ăn của bà.
_ Xem nào, nhà của cậu có khách nhỉ? Sáng hôm nay không đi đưa thuốc sao?
_ Thực ra là có chút chuyện, con sẽ giải quyết. Bà Mary, vào nhà uống với con ít trà đi.
_ Thôi, ta sẽ về ngay, lão chồng ta vẫn đang đợi. Ta chỉ đi ngang đưa thức ăn cho cậu. Bấy nhiêu có lẽ không đủ. - Bà Mary cười phúc hậu, cầm lấy tay Thiên Trạch – Tiểu tử, khi nào bọn nhỏ dậy, hãy bảo bọn nó sang với ta.
_ Vâng.
_ Được rồi, ta đi nhé.
Nói rồi, bà lão quay lưng đi về.
_ Bà ấy là một người tốt nhỉ. - Văn Gia tựa người vào tường, cảm thán
_ Ừm, bà ấy rất tốt, từ hồi trẻ đã thường sang đây cho anh và bọn nhỏ đồ ăn.
_ Thiên Trạch này.
_ Hử?
_ Lão bà ấy là một trong số những đứa trẻ anh từng nuôi có phải không?
Thiên Trạch không nói, mỉm cười.
*********************************************
Trên gác, mấy thằng nhỏ còn lại đang ngủ, Thiên Trạch ngồi với Nhất Lân, còn Hạo Tường và Tuấn Lâm, vẫn còn đang ngáy khò khò, ngồi ở một góc.
_Nhất Lân, nhìn anh này.
Thiên Trạch nắm lấy bả vai thằng bé mười ba tuổi, trên người nó đầy những miếng băng, đối diện mặt anh, sau đó ra lệnh.
Đứa trẻ không đáp, đôi mắt vô hồn không có tiêu cự nhìn về nơi vô định, hai tay buông thỏng, cả người vô lực tựa vào cánh tay anh mà ngồi dậy.
_ Nhất Lân, nói cho anh biết? Đã có chuyện gì xảy ra?
Thằng bé kiên trì yên lặng, lúc này mới khẽ động đậy đôi đồng tử màu nâu gỗ, nó nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách của Thiên Trạch, rồi đột nhiên, Thiên Trạch có thể đọc trong ánh mắt của một đứa bé mười ba tuổi một sự hận thù và đau đớn.
Văn Gia từ dưới lầu đi lên, nhìn thấy.
_ Thiên Trạch, để em xem.
Cậu tiến đến gần đứa nhỏ, ngồi xuống xoa đầu nó, cất giọng
_ Tiểu tử, nhìn vào mắt anh này.
Nhất Lân không kháng cự nhìn thẳng vào mắt Văn Gia, mặt đối mặt, mắt đối mắt.
Lưu Nhất Lân cảm thấy thân thể mình bị ai đó khóa chặt lại, từng thớ thịt trên người mình tê lại, giống như có thứ gì đó chạy qua.
Văn Gia xâm nhập vào nội tâm Nhất Lân, nhìn thấy hết tất cả.
Lão lãnh chúa bụng bự cho người cắt cổ cha thằng bé, đem mẹ nó cưỡng bức đến chết, máu tươi lênh láng cả căn nhà gỗ bé con trên đồi, biến nó thành đứa trẻ mồ côi như bây giờ.
Rồi cũng chính lão cưỡng bức Tiểu Tín.
Thằng bé yêu thương Tiểu Tín, như một người anh trai, như một người bạn tâm giao, như một...người đàn ông.
Vậy mà lão già khốn khiếp đó nỡ cưỡng bức thằng bé.
Cảm giác bất lực khi nhìn thấy người mình yêu thương bị xâm hại mà không biết phải làm gì.
Đau đớn đến chết đi sống lại.
Từng kí ức của đứa trẻ cứ thế trôi qua trước mắt Văn Gia, sống động như thực, khiến cho trái tim cậu cũng cảm nhận được nỗi đau mà Lưu Nhất Lân đã phải chứng kiến. Đến khi thoát ra được khỏi thế giới ấy, Văn Gia như bừng tỉnh, ngực trái mơ hồ tê dại, gương mặt từ khi nào đã ướt đẫm nước mắt.
Nhất Lân vẫn vô hồn, mắt đã tối lại càng sẫm đen hơn nữa, dường như cậu đang kháng cự, không muốn bất kì ai biết được cái tuổi thơ đã bị chà đạp đến vụn nát của mình.
_ Sao rồi?
_ Là lão ta.
Ngay lúc đó, Tiểu Tín ở dưới nhà, đã tỉnh, chỉ nằm yên chỗ tấm đệm, không khóc, không la, không nói. Thiên Trạch xuống lầu sau khi dỗ cho Nhất Lân nằm được xuống nệm, nhìn thấy cậu bé nằm đó, không cười nói, không vui vẻ, chỉ đơn thuần mở mắt nhìn lên trần nhà, tim lại như bị cắt một mảnh. Anh nén đau, bước đến xem đứa nhỏ.
Tối, sau khi bọn nhỏ đã đi ngủ, anh bước lên gọi Nhất Lân, nói khẽ rằng Tiểu Tín tỉnh rồi, không nghĩ tới thằng nhóc liền đứng bật dật chạy vội xuống, hướng về phía Tiểu Tín.
Tiểu Tín cả ngày nằm một chỗ, lúc này nhìn thấy người bạn thân của mình, có chút vui vẻ cười.
_ Tiểu Lân cuối cùng cũng chịu đến chơi với anh rồi...
_ Tiểu Tín...em xin lỗi...
_ Tiểu Lân không có lỗi...là do anh bất cẩn... đừng khóc nữa...
Tiểu Tín cố rướn người, vươn tay lên lau đi nước mắt hai bên má Nhất Lân nhưng không thể, mỗi cử động nhỏ đều là một cực hình, thành ra chỉ có thể dùng lời nói và nụ cười ngọt ngào của mình dỗ cho Nhất Lân nín khóc.
Tử Dật mơ hồ nhận ra, đứa trẻ này, tuyến lệ không có?
*********************************************
_ Hibi, ta nghĩ ta đoán đúng rồi.
Trình Hâm ngồi trên lưng Hibi, đại khuyển lúc này đã hóa lớn, đang bay trên không trung.
Bên dưới chân bọn họ, một ma pháp trận màu trắng vàng đang xoay vòng. Trình Hâm rút ra The Hierophant trong ngực áo, niệm một câu thần chú, sau đó nhằm ngay trung tâm, tức lõi ma pháp trận nọ, mà phóng tới.
The Hierophant chạm vào lõi ma pháp trận, biến mất, ma pháp trận như mặt nước động, dần biến thành trong suốt.
Bên dưới, The Hierophant bị một nam nhân bắt lấy, còn có cả lá The Temperance, và hai lá bài khác.
The Death, hình ảnh một bộ xương khoác áo choàng đen đứng giữa Minh Giới và The Justice, một cô gái tóc xoăn cầm cán cân.
Bên dưới, nam nhân nọ nhìn Trình Hâm, mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip