Chương 12. Ác mộng

Trong thế giới của bóng tối, chẳng phải phù thủy rất cô đơn sao?

.

Hanbin thường có một giấc mơ, trong đó cậu chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, hồn nhiên vui vẻ nắm lấy tay cha mẹ. Cả gia đình ba người cùng đi dạo trên một cánh đồng đầy hoa màu vàng, rồi bỗng nhiên người mẹ buông tay cậu ra mà bước về phía một người khác. Hanbin chạy theo, nhưng đi được vài bước thì cậu rơi xuống một chiếc hố. Thế giới của cậu lúc này chỉ còn một màu đen. Ở xa phía bên kia có bóng dáng một người đang đứng. Nhưng thật kỳ lạ, mỗi khi cậu bước đến thì người đó lại đi xa hơn. Vậy nên cậu không dám cử động, chỉ đứng nhìn theo. Hanbin cảm thấy trong thế giới này người đó là màu sắc duy nhất, là tất cả niềm hy vọng của cậu. Thế nhưng cậu lại chẳng thể nào chạm tới. Chỉ có thể mãi mãi chờ đợi người đó bước về phía cậu.

Giấc mơ ấy cứ lặp đi lặp lại, Hanbin cũng vì vậy mà chờ rất lâu, lâu đến nỗi cậu quên mất mình đang chờ đợi, chỉ đứng như vậy hết ngày này qua ngày khác. Rồi có một đêm giấc mơ ấy thay đổi, người mẹ bỏ đi, cậu đuổi theo nhưng cha giữ tay cậu lại. Ông ngồi xuống để có thể nhìn thẳng vào mắt con trai mình.

"Hanbin! Ba không muốn chờ đợi nữa, bây giờ ba sẽ đuổi theo mẹ con. Nhưng ba không thể đưa con theo được." Câu nói vừa kết thúc, ông quay mặt bước đi về hướng người phụ nữ kia biến mất. Và Hanbin giật mình tỉnh giấc cùng với những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Dì Kim đặt ly sữa lên bàn cho cậu, lo lắng nhìn gương mặt Hanbin:
"Tối qua dì lại nghe tiếng thét của con. Lại gặp ác mộng phải không?"

Hanbin uống một ngụm sữa, vui vẻ nói:
"Hôm qua con mơ thấy dì nói không thương con nữa nên sợ quá."

"Chỉ giỏi nịnh." Dì ngồi xuống đối diện cậu, giọng chần chừ. "Bin... Con có tính đưa ông chủ về nhà không? Có lẽ ông ấy không thích ở lại bệnh viện."

Nét cười của Hanbin tắt dần, cậu nhỏ nhẹ:
"Dì cho là ba con thích ở nhà sao?" Không có câu trả lời, cậu nói tiếp. "Con đã chuyển ông ấy qua phòng dài hạn loại tốt nhất rồi. Ba ghét nhất là ở nhà. Mà thôi, con đi làm nghe dì."

Cậu nói rồi đứng dậy, đi thẳng ra cổng. Hanbin đến công ty rất sớm, cậu ngồi trong phòng làm việc của cha mình ngày trước chậm rãi uống một cốc cà phê. Đôi mắt xinh đẹp mơ hồ nhìn ra phía cửa sổ. Tâm trí cậu đang nghĩ về những gì đã và đang xảy ra, nghĩ luôn về cách để giải quyết tất cả. Bây giờ Hanbin đã thay thế cha mình nắm giữ năm mươi mốt phần trăm cổ phần, đồng thời trở thành chủ tịch kiêm tổng giám đốc của HB. Hội nghị cổ đông đột xuất chỉ diễn ra khi có một hay nhiều người nắm giữ trên năm mươi phần trăm cổ phần yêu cầu triệu tập. Nếu không phải Lee Young Chul gây khó dễ thì cậu hoàn toàn không cần vất vả về chuyện ở Eastern Star. Vị trí này, muốn ngồi vững sẽ rất khó khăn.

"Mời vào!" Cậu nói khi nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Cậu chủ. Nghe nói cậu tìm tôi?" Tài xế Chung Hee hỏi.

"Chú ngồi đi... cháu có nghe nói lúc cha cháu xảy ra chuyện chú đã ở bên cạnh ông. Cháu chỉ muốn biết những chuyện đã xảy ra." Hanbin nói cùng một nụ cười thân thiện nhưng trái lại tài xế Chung Hee lại có vẻ rất lưỡng lự.

"Cậu chủ... thật ra... thật ra ông chủ bảo tôi không được nói với cậu... nhưng chuyện đã ra như vầy thì..." Tài xế Chung Hee nuốt khan. "Mỗi lần về đây ông ấy đều đến một nơi, tôi cũng không biết là tại sao, ông ấy không cho tôi theo mà kêu ngồi chờ trong xe."

"Khoảng bao lâu?"

"Dạ?... À khoảng trên dưới một tiếng. Lần ông chủ phát bệnh thì chỉ đi có mười phút."

"Cảm ơn chú. Lúc cần cháu mong chú có thể giúp đưa cháu đến đó. Còn công việc của chú, cháu đã nhờ người sắp xếp lại. Chú cứ yên tâm!"

Sau nụ cười nhẹ nhõm và cái gật đầu biết ơn, tài xế Chung Hee bước ra ngoài. Khi chỉ còn lại một mình, Hanbin lại trầm mặc ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ. Dựa theo khoảng thời gian ông viếng thăm, thứ ông tìm kiếm chắc chắn phải là một người. Cha cậu đã đi tìm ai đó và không muốn cho ai biết. Người quan trọng như vậy vốn chẳng có bao nhiêu. Người ba muốn tìm... Trong một khoảnh khắc Hanbin nhận ra đó là ai. Nói cho cùng, ba vẫn giữ một đóa bạch trà.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Hyuk búng tay hỏi, anh đã gõ cửa mấy lần nhưng người trong phòng vẫn không phản ứng.

"Không. Có chuyện gì sao anh?"

"Anh gặp thư ký của em ở ngoài. Thứ này anh đưa hộ cô ấy. Chuyện Eastern Star em đã dự tính gì chưa?"

Hanbin nhận lấy tập rồi hồ sơ đặt xuống bàn.
"Những chuyện cần làm em đều đã làm rồi."

"Có cần anh giúp gì không?" Giọng Hyuk quan tâm.

"Nhất định. Em sẽ cần sự hỗ trợ của anh rất nhiều. Nhưng giờ thì em có việc phải đi rồi" Hanbin nói xong thì đứng dậy, Hyuk cũng cùng cậu ra ngoài.

"Vậy mới nói không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được. Thì ra Hanbin ngoan ngoãn lại là hoàng tử." Heunmin vừa tặc lưỡi vừa lắc đầu. "Mà Min nhìn chỗ nào cũng hổng thấy nhỏ giống, dễ thương nghe lời vậy mà."

Chị Maeyeong gật gù:
"Hồi trước tôi còn nghĩ cậu thiếu gia chắc xấu dữ lắm. Thì ra là đẹp quá nên giấu."

"Mấy người nhà giàu lạ ghê. Để con trai vô công ty chạy vặt." Baesong nói, cô không thích việc ai nấy đều khen người khác đẹp.

"A!" Heunmin hét lớn. "min nhớ ra rồi."

"Nhớ cái gì?"

"Min nhớ gặp Hanbin ở đâu rồi. Hôm bữa Min đưa đứa em đi xem biểu diễn dương cầm. Hanbin là cậu nghệ sĩ. Lúc đó trang điểm đẹp dã man nên hổng có nhận ra."

"Chào mọi người!" Hanbin lên tiếng chào hỏi làm những người kia giật mình suýt đánh rơi mấy ly nước.

"Chủ... chủ tịch!" Heunmin lắp bắp. "Hổng phải tụi này trốn việc đâu!"

Hanbin mỉm cười:
"Em nghĩ mình nợ một lời giải thích với mọi người. Lúc trước là vì để học tập thêm nên em mới làm nhân viên ở đây. Cảm ơn các anh chị đã chiếu cố em."

Thêm nhiều lời hỏi han thân mật lẫn khách sáo, nhân viên của phòng kinh doanh bắt đầu giải tán. Hanbin tranh thủ lúc này giữ Heunmin lại.
"Chị Min. Em có thứ này gửi cho chị."

"Thiệt hả?" Heunmin đọc xong lá thư thì chạy đến ôm lấy Hanbin. "Thăng chức cho Min, cảm ơn nha Bin. Mà thư ký chủ tịch lương có phải rất cao hông?"

"Em có thể nâng lên được." Hanbin vui vẻ nói. Để giữ vững chức chủ tịch này cậu cần phải có thế lực ở tập đoàn, đây chỉ mới là bước khởi đầu. Những người trung thành với cha cậu rất nhiều nhưng người của Lee Young Chul cũng không ít. HB là tổ nghiệp, Hanbin nhất định không thể thua được.

.

Hanbin về đến Oh gia thì trời đã rất khuya, cậu bước xuống xe, mệt mỏi đi vào nhà. Vừa định nói với dì Kim mình không muốn ăn gì thì nhận ra người đang ngồi ở phòng khách. Cậu không hề lên tiếng, chỉ đứng đó nhìn anh.

"Em về rồi à?" Jaewon đứng dậy, chậm rãi đi về phía cậu, choàng tay ôm lấy. Hanbin đứng im lặng trong vòng tay người cậu yêu. Nhưng thay vì niềm vui có gì đó rất phức tạp. Mất mấy giây Hanbin đáp lại cái ôm, nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực anh.

"Em không sao chứ?" Giọng anh dịu dàng. Hanbin vẫn không trả lời chỉ khẽ lắc đầu. "Mấy hôm nay anh đi vắng... Anh đã đi thăm bác trai... cho dù có chuyện gì cũng phải nói với anh, biết không?"

Giữa "lúc cần giúp đỡ thì gọi cho anh""cho dù có chuyện gì cũng phải nói với anh" có bao nhiêu sự khác biệt. Thật ra ý nghĩa cũng tương tự nhau, cái không giống chính là người nói. Nước mắt của Hanbin trào ra. Cậu đang khóc vì điều gì? Vì vui? Cảm động? Mệt mỏi hay đau lòng? Không. Cậu khóc vì cảm thấy bản thân quá bi thương, quá tội nghiệp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip