Chương 15.

Địa điểm hóa băng được chọn tại Ngưng Bích Trì trong vương phủ. Ngưng Bích Trì là một suối nước nóng thiên nhiên, nằm cạnh sườn núi trong vườn Lũng Thúy. Cả suối được bao phủ một làn sương mù trắng huyền ảo, cỏ cây hoa lá xanh tươi như đang chìm trong tiên giới vậy.

Khi Bùi Châu Hiền nhìn thấy những bông hoa vốn không thuộc về mùa này, bất giác ngỡ ngàng trong giây lát, đoạn dịu dàng mỉm cười. Ngô Thế Huân đặt Phác Tú Anh trong lên chiếc ghế cạnh suối, đúng lúc đứng dậy nhìn thấy, trong lòng đột nhiên cảm thấy vừa chua xót vừa dịu êm, tự trách mình sao không sớm đưa nàng đến đây.

Đây cũng coi là được ngắm cảnh hoa xuân Kinh Bắc rồi. Bùi Châu Hiền khoan khoái, tâm trạng cũng tốt lên nhiều. Nàng nhìn vào mắt Ngô Thế Huân, cười nói:

"Nơi này kể ra cũng rất tuyệt!"

Đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người rời khỏi thôn Lão Oa Tử nàng nói chuyện với hắn. Ngô Thế Huân có đôi chút kinh ngạc, tim đập rộn ràng đồng thời cũng cảm thấy có điều gì đó bất an, nhưng đôi mắt sáng bất ngờ trở nên dịu dàng âu yếm. Hắn nhớ lại những lời cằn nhằn của nàng ngày trước, cả giọng hát vui vẻ khàn khàn đó, dường như đã là những chuyện đã qua từ rất lâu rồi, lâu đến nỗi hắn gần như quyên mất rằng giọng nói ấy cũng đã từng an ủi hắn vượt qua bao khủng hoảng, lo lắng, cho hắn thêm niềm tin và sức mạnh.

"Nàng thích như vậy thì..."

Hắn tiếp lời, nhưng được nửa chừng thì dừng lại,

"Ngô vương gia, tuy nói rằng có thể góp chút sức mọn cứu vương phi của ngài là vinh dự của dân nữ, nhưng dân nữ vẫn có điều băn khoăn, nếu như không giải quyết e rằng không thể toàn tâm toàn ý cứu vương phi được".

Bùi Châu Hiền cúi thấp đầu, cung kính nói. Tuy rằng đã quyết định chấm dứt mọi chuyện, nhưng khi nói đến hai chữ "vương phi" đó, nàng vẫn cảm thấy đắng lòng.

Ngô Thế Huân sắc mặt hơi khác, chỉ cảm thấy những xưng hô vương gia, vương phi được nói ra từ miệng nàng rất khó nghe. Nực cười là ngữ khí của nàng lại không hề có ý châm chọc mà rất cung kính lễ phép, khiến hắn rất muốn phát tiết cũng không biết lấy lí do gì làm cớ.

"Muốn gì nói thẳng ra đi, không cần thiết phải học người khác nói vòng vo như vậy".

Hắn kìm nén những khó chịu trong lòng xuống, cười nhạt nói, ánh mắt lạnh lùng. Bùi Châu Hiền mỉm cười, đôi mắt chăm chú nhìn mặt đất bên dưới, cố ý như không nhận ra hắn đang phật lòng,

"Vậy thì dân nữ không khách sáo nữa".

Mỗi lần nói đến hai từ "dân nữ", nàng đều có ý nhấn mạnh, như muốn nói với hắn cũng là nói với bản thân mình, nàng đã tự do, không còn liên quan đến bất kì ai nữa.

"Dân nữ bạc phúc, không dám liên lụy đến tướng công Phác Xán Liệt, vì vậy mong vương gia thay mặt dân nữ yêu cầu tướng công Phác Xán Liệt viết một bức hưu thư[¹]"

Nàng cũng từng nghĩ sẽ sống cùng Xán Liệt đến cuối đời, nhưng từ khi phát hiện trái tim Phác Xán Liệt đã có nơi gửi gắm nàng cũng dập tắt ngay ý nghĩ đó, đâu nỡ phiền lụy người khác.

[1] Giấy giải trừ hôn ước

Ngô Thế Huân hơi ngỡ ngàng, sau đó không kìm chế được mỉm cười, lập tức quyết đoán đồng ý. Hắn cho Phác Xán Liệt cưới nàng vốn là để giữ nàng ở lại cạnh mình, đồng thời nhờ cậy vào Xán Liệt để nàng không bị Tú Anh ức hiếp, lại có thể giải trừ sự lo lắng của Tú Anh với mình. Không ngờ rằng sau khi nàng trở thành thê tử của người ta, hắn lại là người đầu tiên không chịu đựng được. Đồng thời những sự việc đã xảy ra cũng đủ để chứng minh mối quan hệ đó quả thật không thể ràng buộc nổi nàng. Nếu đã như vậy, nàng chủ động đưa ra ý kiến muốn hủy bỏ quan hệ phu thê với Xán Liệt, hắn đương nhiên sẽ vui vẻ nhận lời.

Thế nhưng tâm trạng hắn vẫn chưa hoàn toàn phấn chấn lại bị những lời nói tiếp theo của nàng dìm xuống.

"Từ nay về sau, vương gia không được lấy bất kì lý do gì hay thủ đoạn nào để sai khiến dân nữ nữa. Không gặp vẫn là tốt nhất."

Câu nói phía sau, giọng Châu Hiền rất nhỏ, nàng sợ Ngô Thế Huân tức giận. Ý của nàng là, nếu như chẳng còn sống được bao lâu nữa thì thôi, nhưng nếu Kim Mẫn Thạc có thể cứu cái mạng nhỏ của nàng thì đương nhiên không liên quan gì đến hắn nữa, ai biết được lần sau hắn lại gặp phải những chuyện kì quái gì, nàng có đến trăm cái mạng cũng không đủ để cho hắn dùng hết lần này đến lần khác.

Ngô Thế Huân vốn rất minh mẫn, đương nhiên nghe rõ từng câu từng lời của Châu Hiền. Hắn là người tâm cao khí ngạo, trước đây vì muốn bảo vệ nàng mà từng có sát ý với Phác Tú Anh, người đã từng cứu mạng mình. Điều này vốn khiến cho hắn rất phiền muộn, lúc này lại nghe thấy thì ra nàng không nhớ nhung hắn như hắn nhớ nhung nàng, muốn triệt để cắt đứt mối quan hệ giữa hai người, lồng ngực hắn có cảm giác phẫn nộ lẫn uất ức.

Hắn cười nhạt, ánh mắt rời khỏi nàng, ngữ khí giễu cợt:

"Cô nương không phải suy nghĩ nhiều làm chi, lần này nếu không vì cứu Phác tướng quân thì thân phận của nàng sao đáng để bản vương triệu kiến chứ."

Thế này gọi là đồng ý hay không đồng ý? Bùi Châu Hiền nghĩ ngợi, có chút nghi hoặc, ngước đầu lên nhìn cằm hắn, trong lòng có chút bồng bột định yêu cầu hắn viết giấy ký ước trước, nhưng nghĩ lại với tính khí nóng nảy của người này không nên làm vậy vẫn hơn.

Kim Mẫn Thạc vẫn đứng bên cạnh đợi hai người nói chuyện xong, cũng không biết là nghe không hiểu, hoặc là không muốn để tâm đến chuyện người khác mà chỉ đứng đó mỉm cười ngắm phong cảnh xung quanh, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng.

Bùi Châu Hiền tiến lại gần, hắn đang cúi mình hái hai nhánh cỏ hoa trắng bên dưới, ngắt đi hoa và lá, xếp những cọng cỏ trơ trọi vào lại vào lòng bàn tay cuối cùng mới ngẩng đầu lên nhìnNgô Thế Huân.

"Cần phải xuống nước."

Bùi Châu Hiền đang cảm thấy kì lạ tại sao lại cần Ngô Thế Huân xuống nước, Ngô Thế Huân lúc đó cũng đờ đẫn không hiểu, ánh mắt chứa đầy sự nghi hoặc mâu thuẫn.

Xuống nước, đồng nghĩa là phải cởi y phục. Cởi y phục... hắn tức giận liếc mắt nhìn sang Châu Hiền, tỏ vẻ không đồng ý nói:

"Có thể mặc chiếc áo mỏng được không?"

Cho dù có thế nào đi nữa cũng không muốn cơ thể của nàng bị người khác nhìn thấy. Kim Mẫn Thạc gật đầu đồng ý.

Thế là Ngô Thế Huân kéo lấy Bùi Châu Hiền, dẫn đến chỗ thay quần áo, lấy ra một bộ màu xanh dầy dặn của mình cho nàng.

"Cởi y phục ra!"

Hắn cầm bộ quần áo đó tiến lại gần Châu Hiền, nhìn thấy nàng vẫn có ý do dự cũng không muốn nhiều lời, đưa tay ra tháo đai lưng cho nàng, tiếp đó là lột chiếc áo ngoài xuống.

"Này, này... Chàng ra ngoài trước đi... Ta tự thay được."

Bùi Châu Hiền lúc này mới nhận ra Kim Mẫn Thạc nói người xuống nước là mình chứ không phải Ngô Thế Huân, chỉ là không hiểu tại sao lại nói với hắn. Nhưng lúc này nàng cũng không nghĩ được nhiều nữa, nàng còn phải vừa né tránh bàn tay nhanh thoăn thoắt kia, vừa phiền não đuổi hắn đi. Người này thật đúng là, rõ ràng vừa mới dằn mặt xong, bây giờ lại vẫn như vậy.

Ngô Thế Huân cười,

"Nàng gầy đến nỗi sờ đâu cũng thấy xương, ai thèm nhìn chứ."

Nói là nói vậy, nhưng khi tay vô tình chạm vào nơi mềm mại của nàng hắn vẫn bất giác đờ đẫn, song rất nhanh lại tỏ ra như không có chuyện gì, khoác hờ quần áo lên người nàng rồi thúc giục một câu nhanh lên, đoạn bỏ ra ngoài.

Bùi Châu Hiền nắm lại bộ quần áo đang từ từ trượt xuống, bất giác đưa lên mũi ngửi. Tuy rằng y phục vừa sạch vừa mới nhưng nàng vẫn ngửi thấy một mùi hương đặc trưng của người đó.

Thở dài, nàng dần cảm thấy mình dường như đang bị giam cầm trong một tấm lưới lớn, bất luận có quyết tâm thế nào cũng không thể thoát ra khỏi.

Bộ y phục đó mềm mại trơn bóng mặc trên người rất thoải mái, nhưng được may theo thân hình Ngô Thế Huân nên quá dài quá rộng đối với Châu Hiền, trực giác thấy chỗ nào cũng trống trải, không được tự nhiên.

Lúc đi ra ngoài, Mẫn Thạc cũng chẳng có biểu hiện gì, còn Ngô Thế Huân thì ngược lại. Hắn tiến đến kéo nàng sang một bên, đứng chắn trước mặt nàng, cởi những nút thắt trên quần áo ra rồi lại thắt lại mộ cách kín đáo, sau đó mới rút lại dây đai cho nàng.

Động tác của hắn quá nhanh, Bùi Châu Hiền không kịp phản ứng lại, dây đai đều bị giải, chỉ đành đứng im mặc cho hắn thắt, tốt nhất không nên gây xích mích với hắn vào thời điểm như thế này. Chỉ là nhìn khuôn mặt lạnh lùng nghiêm khắc của người đàn ông đó, không hiểu hắn nghĩ gì mà lại không chút ngượng ngùng như vậy, người này không còn coi mình là người ngoài sao?

Ngô Thế Huân nhìn kĩ khắp một lượt thấy đều kín đáo cả rồi mới yên tâm tránh ra, làm ra vẻ như hắn vừa giúp nàng phủi bụi bám trên y phục vậy.

Bùi Châu Hiền trấn tĩnh đứng yên tại chỗ, sau đó mới hững hờ tiến gần lại phía Mẫn Thạc. Nàng biết nếu như mình so đo với hắn thì kết quả cũng chẳng tử tế gì.

Mẫn Thạc mỉm cười, đưa tay lên, không rõ động tác cụ thể là gì, chỉ biết là loáng một cái những cọng cỏ ban nãy từ trong lòng bàn tay hắn từng mũi từng mũi cắm thẳng vào mấy vị trí mấy huyệt đạo trên người Châu Hiền, tan biến không thấy đâu cả. Bùi Châu Hiền mơ hồ ngã xuống nhưng được Ngô Thế Huân đứng bên dưới chạy lạ đỡ.

Có một mùi hương thanh đạm từ cơ thể nàng tỏa ra, Ngô Thế Huân thấy lạ định cúi thấp xuống ngửi xem là gì.

"Không được!"

Mẫn Thạc lên tiếng ngăn lại.

"Ta đã dùng thanh khí của cỏ làm Quân Tử cổ thức tỉnh, nếu ngươi ngửi phải rất dễ bị trúng độc".

Ngô Thế Huân ngỡ ngàng giây lát, nhìn khuôn mặt thon nhỏ trong lòng mình, tim đập mạnh hơn, hỏi:

"Nếu như cổ truyền qua cơ thể ta, thì nàng có tốt hơn không?"

Nói gì thì nói hắn cũng hữu dụng hơn cô gái ngốc này, cho dù có nguy hiểm gì cũng thông minh để ứng phó. Bùi Châu Hiền giật mình, không kìm được mắng một câu:

"Chàng ngốc à?"

Nàng không thể động đậy, chỉ biết tức giận lườm hắn. Ngô Thế Huân từ trên cao nhìn xuống, vẫn vẻ mặt bực mình xem nàng, sau đó ngước lên nhìn Mẫn Thạc, đợi một cái gật đầu thôi là sẽ cúi xuống cắn cho nàng một cái.

Mẫn Thạc không cười được, lắc đầu,

"Ngươi nội lực quá mạnh, nếu để cổ vào cơ thể, sẽ dẫn đến khi huyết tăng mạnh, rất dễ mất mạng."

Nói xong, không muốn tiếp tục chậm trễ, ra hiệu cho Ngô Thế Huân đưa Châu Hiền xuống nước. Ngô Thế Huân lúc này mới nhớ lại lời của lang trung chốc đầu, tâm trạng bỗng chốc trở nên lạc lõng, hắn không thể không thừa nhận câu nói mà cô gái này vừa mắng rất đúng, hắn không chỉ ngốc, mà còn điên. Tây Yến vẫn chưa yên, Nam Việt cũng chưa ổn định, chính cục còn đợi an thế, chưa nói đến việc cơ thể hắn không chịu đựng nổi quân tử cổ, cho dù có chịu đựng được cũng không thể cho phép hắn ở lại đây nhiều ngày như vậy.

Đặt cô gái xuống nước, hắn ngồi lại trên thềm đá bên cạnh nhìn làn nước ấm dần dần ôm lấy cơ thể nàng. Giây phút buông tay đó, hắn rất muốn cúi xuống hôn nàng, nhưng lại chỉ có thể vuốt nhẹ lên nốt ruồi đỏ nơi khóe mắt.

Khí nóng hòa vào, thanh khí từ trong người Châu Hiền toát ra càng lúc càng nồng, phát tán ra khắp không trung khiến người khác ngất ngây.

Ngô Thế Huân không yên tâm nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng vẫn bình thường, chỉ là hơi đỏ lên vì nước nóng, sau đó mới đi về phía Phác Tú Anh, làm theo sự căn dặn của Mẫn Thạc, trước tiên vận nội lực làm băng tan chảy, đợi cho đến khi cơ thể nàng ta ấm dần lên rồi mới cho xuống nước, đặt cách Bùi Châu Hiền một bờ vai.

Khoảng cách gần như thế, Châu Hiền đương nhiên nhìn rõ mồn một tình trạng của Phác Tú Anh. Nàng cố gắng kìm chế cảm giác như muốn nổ tung, chậm chạp đưa mắt nhìn sang phía đối diện, xuyên qua làn sương trắng ngắm những bông hoa tươi thắm, trong lòng chợt nghĩ người con gái này có thể vì hắn hi sinh như vậy, nhất định là rất yêu hắn. Xem ra hắn cũng không phải đơn phương. Nghĩ đến đây, nàng cũng không rõ được cảm giác trong lòng lúc này là gì, mừng cho hắn, hay là thấy lạc lõng, nói chung cũng không phải thứ gì đó quá đặc biệt.

Bên cạnh truyền đến một tiếng nói nhỏ, Phác Tú Anh tỉnh lại. Cơ thể Bùi Châu Hiền trở nên đông cứng, sợ rằng nàng ta không chịu đựng nổi những dị trạng của cơ thể mà làm ra chuyện gì đó, cho nên lúc này nàng không dám động đậy.

"Thế Huân!"

Phác Tú Anh không hề có phản ứng gì kịch liệt, chỉ nhỏ nhẹ gọi tên Ngô Thế Huân, giọng nói tỏ vẻ còn rất yếu đuối, mơ màng.

Có lẽ là bình thường quá mạnh mẽ, nay nàng ta trở nên yếu đuối thế này khiến cho người khác rất thương xót. Đừng nói Ngô Thế Huân, ngay cả đến Châu Hiền nghe thấy giọng nói của Phác Tú Anh cũng không kìm chế được mà đau lòng.

"Ta vẫn ở đây."

Ngô Thế Huân trả lời kèm theo sự dịu dàng mà Châu Hiền chưa từng được nghe. Sau đó có tiếng người xuống nước, hắn mặc áo trong lội xuống tiến gần về phía Phác Tú Anh, thần sắc thản nhiên nhìn nàng, hoàn toàn giống như trước đây.

"Chiến sự sao rồi?"

Bất ngờ là, điều mà Phác Tú Anh quan tâm không phải sức khỏe của mình, mà lại là tình hình chiến sự. Lần này, Bùi Châu Hiền mới thực sự khâm phục vị nữ tướng quân này, tự nhiên cảm thấy, đồng tình lúc này không khác gì một sự sỉ nhục.

"Quân ta đại thắng".

Ngô Thế Huân vuốt ve mái tóc của nàng ta, cười nói:

"Nàng cứ yên tâm dưỡng bệnh. Đợi nàng bình phục, Nam Việt đã trở thành lãnh thổ của Đại Viêm ta rồi".

Phác Tú Anh thấy yên tâm hơn, hai người nói thêm mấy câu, còn sự xuất hiện của Bùi Châu Hiền cũng không hề để tâm đến. Mẫn Thạc lại gần, bắt đầu giải cổ.

"Thế Huân, đừng đi."

Phác Tú Anh nhìn thấy những kim châm trên tay Mẫn Thạc, cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi, đưa tay kéo chặt Ngô Thế Huân, nhẹ nhàng lắc đầu. Ngô Thế Huân để nàng ta nắm chặt tay mình, cười dịu dàng an ủi:

"Đừng sợ, ta sẽ ở bên cạnh nàng."

Đừng sợ, ta sẽ ở bên cạnh nàng. Đừng sợ...

Câu nói này, hắn chưa từng nói với nàng. Nhìn những bông hoa rực rỡ trên bờ, Châu Hiền nghĩ, đôi mắt dường như bị che lấp bởi một làm sương trắng.

Lục châm trong tay Mẫn Thạc được hắn dùng dị lực tu luyện mà thành, là khắc tinh của cổ độc. Hắn quỳ xuống tấm thảm đằng sau Phác Tú Anh, bên cạnh có đặt một bếp lửa, một tay nắm chặt cằm nàng ta khiến nàng ta ngẩng cao đầu, đồng thời phóng nhanh những kim trong tay hắn vào những lỗ nhỏ li ti màu đen trên khuôn mặt.

Phác Tú Anh không có cảm giác đau đớn, nhưng vẫn cau mày, cảm giác ắt hẳn rất khó chịu.

Mẫn Thạc rút mấy chiếc kim nhỏ ra, mỗi mũi kim có một con trùng nhỏ như hạt gạo màu đen, khi rút ra ngoài vẫn còn ngọ nguậy. Mẫn Thạc hơ kim vào bếp lửa, con trùng màu đen lập tức tan biến không để lại chút vết tích nào, giống như nước bốc hơi vậy, mà những lỗ nhỏ trên mặt Phác Tú Anh cũng dần dần khép lại, bỗng chốc biến mất, sắc mặt cũng lập tức hồng hào trở lại, hơn nữa còn hồng hào hơn trước khi trúng độc.

Mẫn Thạc nói nếu dùng máu của Bùi Châu Hiền có thể một lần trừ sạch cổ trùng, nhưng vì trúng độc quá nhiều, cơ thể không phục hồi kịp sẽ để lại những lỗ nhỏ, cho nên chỉ có thể trừ từng con từng con một, cần rất nhiều thời gian.

Lời nói và quyết định của hắn đương nhiên không có ai nghi ngờ.

Ngô Thế Huân lúc này tỏ ra rất nhẫn nại, để phân tán sự chú ý của Phác Tú Anh hắn không ngừng tìm chủ đề nói chuyện với nàng. Hai người họ từng sát vai kề bước trên sa trường, lại thân thiết hơn chục năm nay nên có rất nhiều chuyện để nói. Nhưng những chuyện này lại không liên quan gì đến Bùi Châu Hiền, nàng nghe được một lát liền nhắm mắt ngủ. Nàng không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận mình đang ghen, nhưng cũng biết sự ghen tuông này không hề có lý. Hắn chẳng phải là của nàng, hắn đối xử tốt với vương phi của hắn, nói sao thì cũng chẳng đến lượt nàng bận tâm.

Sau đó, đúng lúc nàng đang mơ màng thì cảm thấy mặt mình nóng ran như bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt, ngỡ ngàng mở mắt lại nhin thấy ánh mắt tức giận của Ngô Thế Huân.

Chắc lại ấm ức vì chuyện của Phác Tú Anh rồi. Nàng thầm nghĩ, rất muốn cười trên sự đau khổ của người khác, nhưng đương nhiên không dám biểu hiện ra ngoài, vì thế thản nhiên né tránh ánh mắt đó của hắn, ngáp ngủ, cảm thấy giấc ngủ vẫn chưa đủ liền quay đầu ngủ tiếp.

Đối diện với hành động hoàn toàn dửng dưng của Bùi Châu Hiền, Ngô Thế Huân phải rất nỗ lực mới có thể kìm chế không tiến đến làm phiền nàng. Nhưng hắn cũng chẳng có thời gian bức bối lâu, một bức quân tình cấp bách được chuyển đến khiến hắn không thể không rời khỏi. Lúc quay trở lại, thần sắc mệt mỏi, không còn thấy khí chất của một vị Vương gia nhàn rỗi thường ngày nữa.

"Vua Nam Việt có hai huynh đệ trốn chạy sang cấu kết Tây Yến, dẫn quân bao vây kinh đô Nam Việt, Xán Liệt bị cô lập, ta phải lập tức lên đường viện trợ."

Hắn nói với Phác Tú Anh, không đợi nàng trả lời, lập tức quay lưng bước vào phòng thay đồ. Vậy là đi rồi sao. Bùi Châu Hiền cúi đầu, sau đó nhớ ra một chuyện mà bấy lâu nay vẫn không hiểu, liền quay sang nhìn Đại Vu.

"Kim Mẫn Thạc, ngươi nói trên người chàng có Quân Tử cổ?"

Nàng vốn định hỏi có phải hắn bị trúng Quân Tử cổ hay không, nhưng lại thấy đại khái không phải vậy, nếu không trước đây Mẫn Thạc cũng không nhắc đến chuyện Quân Tử cổ "đổi chủ".

Kim Mẫn Thạc đang chuyên tâm trừ cổ cho Phác Tú Ah, nghe xong chỉ gật đầu, không nói gì thêm.

"Vậy có nguy hiểm không?"

Nàng hỏi tiếp.

"Không sao, khí tức đó bị truyền sang khi hai người giao hợp, chỉ có thể khiến ngoại lực trong người hắn tăng cao chứ không ảnh hưởng đến tính mạng".

Kim Mẫn Thạc ôn hòa trả lời, ngữ khí có ý an ủi nàng. Bùi Châu Hiền không ngờ hắn lại trả lời trực tiếp như vậy, khiến nàng ngượng đỏ tai, cố ý lơ đi ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén bên cạnh, cắn môi không nói gì thêm.

Một lát sau Ngô Thế Huân thay xong quần áo đi ra. Bùi Châu Hiền vẫn cúi đầu nghe thấy hắn cáo biệt Phác Tú Anh, nghe thấy Phác Tú Anh biểu lộ sự rộng lượng của bản thân trước một cuộc chiến quan trọng như thế này, cũng cảm nhận được một ánh mắt chiếu về phía mình nhưng không ngước lên nhìn lại, mãi đến khi bước chân người đó xa dần mới mở mắt ra. Sớm muộn gì cũng phải đối diện cảnh tượng này thôi, sao phải cố níu giữ một ánh nhìn?

Sau khi Ngô Thế Huân đã rời khỏi, Mẫn Thạc vẫn tiếp tục giúp Phác Tú Anh trừ cổ. Phác Tú Anh và Bùi Châu Hiền hai người trước đây chưa từng ngồi cùng một bàn, giờ đây lại bị ép ban ngày cùng suối, ban đêm cùng phòng, nhưng vì việc trừ cổ khiến người ta rất mệt mỏi, Phác Tú ANh cũng không còn tinh thần và tâm tư để làm khó Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền đương nhiên cũng không chủ động gây sự, cho nên hơn hai chục ngày qua đi đều rất bình yên. Chỉ là Quân Tử cổ trong người Châu Hiền luôn ở trong giai đoạn sinh sôi, nên tâm trạng bức bối cũng tăng lên rõ rệt, nếu như không phải Kim Mẫn Thạc ngày ngày cho nàng uống thuốc khống chế tức giận, thì e rằng sớm đã không khống chế được rồi. Cho dù như vậy Bùi Châu Hiền vẫn có thể cảm nhận được cơ thể mình đang dần khô cạn, nhưng vì sự có mặt của Phác Tú Anh nên nàng chưa hề lên tiếng hỏi Mẫn Thạc.

Có những hôm, nửa đêm thức dậy, nàng cứ nghĩ ngợi mông lung, cái gì không nguy hiểm đến tính mạng chứ, kỳ thực chỉ là giấu nàng mà thôi. Song nàng càng hiểu, cho dù biết rõ ràng có thể ảnh hưởng tới tính mạng mình, nàng cũng không có sự lựa chọn nào khác. Chỉ là, trong lòng cảm thấy khó chịu mà thôi.

Khánh Tú không đi cùng Ngô Thế Huân đến Nam Việt, cho nên ngày nào cũng đến hỏi thăm, nói chuyện cùng nàng.

Ngày hôm đó, cổ trùng trên thân thể Phác Tú Anh cơ bản đã được thanh trùng sạch sẽ, toàn thân không còn thấy trùng độc nữa, nhìn nàng ta như được thay da đổi thịt vậy, hồng hào lộng lẫy khiến người khác không dám nhìn trực tiếp.

Kim Mẫn Thạc rút những cọng cỏ các huyệt vị trên người Châu Hiền ra, rạch một đường trong lòng bàn tay nàng, hứng lấy một bát máu sau đó cho Phác Tú Anh uống.Mẫn Thạc nói chỉ có cách này mới thanh trừ triệt để trùng độc trong cơ thể nàng ta.

Phác Tú Anh uống xong, chốc lát sau bắt đầu nôn thốc nôn tháo.

Bùi Châu Hiền nằm trên giường, nghe thấy tiếng như sắp nôn ra cả ruột gan, trước mắt thấy xám xịt một màu. Mãi đến khi có một khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện trước mặt nàng nhỏ nhẹ nói, nàng mới dần dần tìm lại được cảm giác.

"A tỉ, a tỉ, tỉ có khỏe không?" V

Khánh Tú nhìn sắc mặt Châu Hiền trắng bệch, vô cùng lo lắng hỏi. Châu Hiền gắng sức mở to mắt, ra hiệu cho Khánh Tú ghé tai lại gần.

"Nghe lời tỉ, không được khóc."

Giọng nói nàng rất nhỏ chỉ đủ để hai người nghe thấy. Nàng không nói thì thôi, vừa nói Khánh Tú lập tức mắt đỏ hoe, trong lòng cảm thấy bất an. Cậu ta ngước lên thấy ánh mắt nàng đầy nghiêm túc, quả thật không dám khóc, dạ một tiếng rồi ghé tai lại gần.

"Nếu... Tỉ nói là nếu như tỉ chết... dám khóc thì hãy cút đi, đừng có gặp lại tỉ nữa."

Châu Hiềnvừa mới nói ra từ "chết" liền chú ý đến Khánh Tú, không thể không nghiêm khắc đe dọa. Thấy cậu ta nhịn được mới tiếp tục:

"Tỉ mà chết đi, đệ nếu không sợ phiền phức thì hãy đưa tỉ đến Kinh Bắc... Tại đó tìm một nơi mùa xuân có hoa nở, chôn tỉ ở đó là được rồi."

Khánh Tú không nói gì, có nước mắt lăn theo gò má chảy rơi xuống mặt Châu Hiền, nàng coi như không biết, vẫn chậm rãi nói tiếp:

"Đừng dùng quan tài... cứ chôn không là được."

"Nếu như bị gò ép trong quan tài, thà rằng hòa cùng đất bùn, vun bồi cho hoa xuân, tỉ cũng có thể cảm giác như được sưởi ánh nắng mặt trời..."

Câu cuối cùng nàng nói với giọng cười đùa, nhưng càng như vậy Khánh Tú càng đau lòng, không đợi nàng nói hết, cậu ta đột nhiên đứng dậy hét to:

"Đệ ghét những lời này của tỉ"

Rồi chạy ra ngoài bỏ đi. Biết chắc cậu ta đi tìm một nơi nào đó khóc, Bùi Châu Hiền thở dài, cũng không để tâm đến cái nhìn kỳ quặc của Phác Tú Anh, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nắm chặt một con dao nhỏ mà ban nãy lén lút lấy được từ trên người Khánh Tú.

Đúng lẽ ra, Phác Tú Anh đã hoàn toàn bình phục, nàng ta ghét Bùi Châu Hiền như vậy, đáng lẽ phải lập tức chuyển đi mới đúng, nhưng nàng ta không hề.

Đêm hôm đó, hai người vẫn ngủ chung một phòng.

Đêm khuya, khi tất cả mọi người đều say giấc nồng, Bùi Châu Hiền gắng sức ngồi dậy, đi xuống dưới giường, cầm dao tiến lại gần Phác Tú Anh.

"Ta biết ngươi muốn làm gì... Ta thành toàn cho ngươi."

Nàng nhẹ giọng nói với người nằm trên giường. Nói xong giơ dao lên đâm về phía người đó. Một tiếng hự, người đó hình như bị đâm trúng, đột nhiên bật dậy khỏi giường, tung một chưởng vào ngực Châu Hiền.

Đến khi mọi người trong phủ bị đánh thức bởi những tiếng kêu thảm thiết, lao vào trong phòng thì nhìn thấy Phác Tú Anh toàn thân đầy máu hôn mê trên giường, Bùi Châu Hiền nằm dưới đất, trong tay vẫn nắm chặt con dao dính đầy máu, đã tắt thở.

Nhận được tin Phác Tú Anh bị đâm và Bùi Châu Hiền đã chết là lúc Ngô Thế Huân đã giải quyết xong chiến sự ở Nam Việt, đang tung hoành ở chiến trường Tây Yến, đang chiếm thế thượng phong.

Cầm bức thư viết Bùi Châu Hiền đố kỵ sinh hận ý, thích sát Phác Tú Anh không thành, ngược lại bị trúng một chưởng tử vong, Ngô Thế Huân lật đi lật lại bức thư bên ngọn đèn dầu rất lâu, hình như vẫn không hiểu nội dung bức thư viết gì, sau đó bình tĩnh gọi thị vệ vào, đòi lôi người đưa thư ra ngoài xử tử.

"Loại tin tức thế này cũng dám đưa đến đây, lưu lại mạng sống của ngươi làm chi!"

Hắn nói. May sao Phác Xán Liệt đứng bên cạnh nghĩ cách ngăn lại, đợi đến khi đọc xong nội dung bức thư mà Ngô Thế Huân ném cho, hắn cũng bất giác ngẩn người, đầu trống rỗng, không nghĩ được gì khác. Hắn nghĩ chuyện này có vẻ hoang đường, hoang đường đến nực cười.

"Khánh Tú đâu? Sao không thấy cậu ta đến?"

Cố gắng rũ bỏ cảm giác ngỡ ngàng, Phác Xán Liệt hỏi người đưa thư đang sợ sệt quỳ dưới đất.

"Phác tướng quân niệm tình Châu Hiền cô nương từng cứu mạng tướng quân, cho phép Khánh Tú làm theo di nguyện đưa Châu Hiền cô nương về Kinh Bắc an táng."

Người đưa thư toát mồ hôi hột lắp bắp. Phác Xán Liệt nhìn nét mặt không chút biểu tình của Ngô Thế Huân, nhất thời không biết nói gì, chỉ vẫy tay ra hiệu cho người kia lui xuống.

Hai người trong trướng người ngồi người đứng, không ai lên tiếng. Mãi hồi lâu, Phác Xán Liệt mới ngập ngừng:

"Vương gia có lên đường về kinh?"

Ngô Thế Huân xoa trán, mắt nhìn xuống bản đồ bố trí phòng thủ của quân địch, lạnh lùng nói:

"Những lời đó ngươi cũng tin? Ngươi có bao giờ thấy nữ nhân đó chủ động gây sự chưa?"

Nói xong lại tập trung nhìn tấm bản đồ, đồng thời cũng ngầm ám chỉ chuyện này không cần bàn đến nữa. Phác Xán Liệt nhìn bóng hắn ngày càng lạnh lùng in dưới ánh đèn, trong lòng tự dưng cảm thấy có điều gì đó không lành sắp xảy ra.

Dự cảm của Phác Xán Liệt đã được chứng thực.

Vào hôm sau, Ngô Thế Huân quyết tâm tấn công bằng được thành trì biên quan kiên cố của Tây Yến.

Nhìn người đàn ông thần sắc lạnh lùng đứng trên trường thành chăm chú nhìn xuống, Phác Xán Liệt hiểu rõ cần phải nhanh chóng đưa hắn về Chiêu Kinh, nếu không Tây Yến chắc chắn sẽ biến thành một vùng bình địa.

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng hắn cũng không thể không cầu cứu Phác Tú Anh đang dưỡng thương ở kinh thành. Phác Tú Anh lấy lý do là tình trạng thương tích ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng cũng thành công khuyên Ngô Thế Huân tạm thời rời chiến trường.

Thế nhưng, không ai có thể ngờ rằng, Ngô Thế Huân trên đường hồi kinh lại đột nhiên thay đổi phương hướng, dẫn hộ về chạy về phía Kinh Bắc.

Cuối cùng hắn vẫn tin.

Tháng Hai về, hoa đào thêm hồng, hoa mận trắng, hoa cải vàng phủ khắp đất trời, liễu xanh, xanh thắm một màu.

Kinh Bắc tháng Hai, hoa nở khắp nơi.

Hai người một ngựa lững thững sải bước trên những cánh rừng hoa xuân nở rộ, ung dung tự tại như ở chốn thế ngoại bồng lai, có những lúc hai người cùng cưỡi ngựa, có lúc nam nhân dắt ngựa để cho cô gái nằm trên yên, có khi nam nhân cõng cô gái thả bộ, lững thững dắt ngựa theo sau...

Nàng nói nàng thích hoa xuân, hắn liền đưa nàng đi xem hoa xuân khắp thiên hạ.

Khi gặp dòng nước suối trong lành, hắn bế cô gái xuống ngồi bên cạnh, sau đó lấy ra khăn tay nhúng nước lau sạch những vết bẩn vương trên khuôn mặt nàng rồi choàng thêm cho nàng một tấm áo choàng màu trắng bạc.

"Nàng thế nào ngay một bộ y phục hẳn hoi cũng không có. Đợi vào thành ta sẽ đặt may cho nàng vài bộ."

Hắn chải tóc cho nàng rồi hái một cành hoa nhỏ màu vàng cài lên mái tóc đen dài, dịu dàng nói. Rồi hắn cõng nàng lên, chầm chậm dạo từng bước trên cánh rừng đầy hoa đồng nội, nắng xuân lấp lánh một màu rực rỡ lộng lẫy giao hòa giữa trời và đất.

"Nàng còn nhớ không, trước đây nàng từng cõng ta, bây giờ đổi thành ta cõng nàng..."

Dừng lại đôi chút, hắn hoài niệm nhìn xa xăm, mỉm cười,

"Nàng thấp nhỏ, vừa kéo vừa lôi, quả thật khó chịu lắm. Đâu có được vững chắc như ta."

Nói xong, hắn nâng nàng lên, cố gắng để nàng nằm thoải mái hơn, sợ làm nàng khó chịu. Vượt qua núi, đến một thước ruộng bát ngát những mầm xanh mượt mà, xa xa lấp ló mấy căn nhà sau cánh rừng bạt ngàn bất tận.

Hắn chỉ đứng trên đỉnh núi nhìn xuống một lát, sau đó đi dọc men theo sườn núi.

"Thật ra ta cũng biết hát."

Hắn đột nhiên lên tiếng:

"Có ý nghĩa hơn bài đào gì đó mận gì đó mà lúc trước nàng hát nhiều. Để ta hát cho nàng nghe..."

Hắn đứng im một chỗ chuẩn bị giây lát, sau đó ngước đầu hướng lên từng làn mây trắng lơ lửng trong không trung, cất lời.

"Rời sông chuyển núi khí phách hiển hách thiên hạ, thời thế bất lợi ngựa chiến không chùn bước. Ngựa không chùn bước nhưng đâu còn cách nào khác, Ngu Cơ... À, phủi phui cái miệng, bài hát linh tinh gì vậy!"

Chưa hát hết bài, tự hắn cũng thấy bực mình. Hắn xoa đầu cô gái, cười nói:

"Yên tâm, ta không phải Bá Vương, nàng cũng không phải Ngu Cơ. Mỗi lần đều là nàng bỏ ta mà đi, ta sẽ không bao giờ bỏ rơi nàng cả."

Câu nói này dường như hắn tự nói cho bản thân mình vậy. Sau đó, hắn trở nên trầm lặng.

Hắn đi tìm những miền đất hoa nở ngát hương để đưa nàng đến, bất kể ngày đêm, cưỡi ngựa rồi lại đi bộ, một khắc một giây cũng chưa từng nghỉ ngơi. Một ngày, hai người họ trên đường đi tìm ngắm hoa đào ngũ sắc thì đến một trấn nhỏ. Hắn cõng nàng vào một tiệm ăn. Những người ngăn cản đều bị đánh cho tím tái mặt mày, sứt đầu mẻ trán.

Hắn gọi thức ăn bón cho nàng, nhưng không xong đành gọi thêm một bát cháo.

"Nàng ăn một chút..."

Động tác bón cháo của hắn rất gượng gạo, nhưng rất dịu dàng, dịu dàng đến mức những người vừa nãy bị hắn đánh vẫn hoài nghi không biết có phải họ vừa bị người này đánh không.

Cháo được bón lên miệng cô gái nhưng lại chảy dọc theo khóe môi có phần lở loét đó, rơi xuống vạt áo trước ngực. Hắn vội vàng lấy khăn tay ra lau sạch, sắc mặt có chút bi thương.

"Không ăn thì thôi vậy, ta cũng không ăn nữa. Nơi này cũng chẳng có gì ngon, đợi về kinh ta sẽ phái người làm những món ngon hơn cho nàng."

Hắn vuốt mái tóc cô gái, ánh mắt chan chứa sự nuông chiều, sau đó lại cúi xuống cõng nàng lên lưng.

"Ta đưa nàng đi mua quần áo..."

Nói xong đồng thời lấy ngân lượng quăng lên bàn. Dọc đường đi, bất kể thấy đồ gì đẹp được bày bán hắn lại mua đưa cho cô gái trên lưng. Tuy rằng cô gái chưa một lần nhận lấy nhưng hắn vẫn kiên trì không chút mệt mỏi.

"Hình như ta chưa từng tặng nàng thứ gì."

Hắn nghiêng đầu nói, trong lòng canh cánh. Lật tung kí ức kiếm tìm, cuối cùng cũng nghĩ ra được một món đồ hắn từng tặng nàng, ngay cả đến sự dịu dàng cũng không có.

Sau này, tất cả những thứ trong thiên hạ, chỉ cần có thể tìm thấy, nàng muốn cái gì hắn sẽ cho nàng cái đấy.

Người đi đường ai ai cũng lánh xa, ngay cả đến người bán hàng cũng bỏ chạy, không ai thối lại ngân lượng cho hắn cũng không thèm để tâm, vừa thủ thỉ với cô gái trên lưng vừa nhìn ngắm các cửa tiệm bên đường xem có món đồ nào mà nàng thích hay không.

Thế nhưng, đúng lúc sắp đến tiệm y phục thì có một nhóm người hùng hổ tay cầm gậy gộc liềm dao, hung dữ lao đến, nhốn nháo những tiếng mắng chửi kêu khóc.

"Mau mau, chính là hắn, mau bắt lấy hắn..."

"Đánh chết hắn đi... bà con cùng đánh chết tên điên khùng lấy trộm xác chết này đi..."

"Ôi ông trời ơi... con gái đáng thương của ta... khuê nữ tội nghiệp của ta à..."

Mãi sau khi đánh bật mấy người, hắn mới nghe rõ những lời mà họ nói, bất giác sững sờ, đột nhiên quay lại đặt cô gái trên lưng xuống, đưa tay vén mái tóc che trên trán nàng ra. Chăm chú một hồi, rồi không yên tâm hắn lại vạch ra ngó nhìn bên trán còn lại.

Ngô Thế Huân ngẩn người đứng đó, sững sờ hồi lâu mới bất ngờ phá lên cười, nhìn có vẻ rất vui, nhưng chẳng mấy chốc lại u sầu rầu rĩ, khóc lóc thảm thiết khiến cho đám người đó ngơ ngác nhìn nhau, sợ hãi nghi ngờ, không ai dám đến gần, ngay cả tiếng khóc lóc quát tháo ban nãy cũng không còn nữa.

Người thị vệ áo xanh luôn thầm lặng đi theo sau hắn, lặng lẽ len qua đám đông tiến lên phía trước, khoác lên mình hắn một tấm áo choàng.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip