Chương 10
"Thật có lỗi...." Ngực Vương Nguyên dâng lên vị chát, sao lại thế này, anh làm sao có thể trở nên lạnh nhạt như vậy, là vì không để cho người khác biết cậu chính là vợ anh à, cho nên mới đối với cậu lạnh nhạt như vậy sao? "Cậu là người mới sao? Trước đây chưa từng thấy qua cậu, đi đường phải cẩn thận một chút nha." Diệp Cần thân thiết cười, còn khom người giúp cậu nhặt văn kiện rơi xuống đất lên, thoạt nhìn ở chung rất tốt.
"Cám ơn chị". Vương Nguyên chỉ ngây ngốc mà tiếp nhận, liếc mắt ngắm Vương Tuấn Khải một cái, anh tuyệt nhiên không nhìn đến cậu, như là một chút cũng không quan tâm cậu, thực đem cậu làm thành người không quen biết.
"Đi thôi, chúng ta còn có việc....." Bầu không khí có chút hơi lạnh, trưởng phòng Lưu kéo cậu muốn rời đi.
Vương Nguyên liền như vậy mờ mịt bị kéo đi, cùng Vương Tuấn Khải lướt qua nhau. Mà đầu của anh cũng không quay lại, lòng cậu rối rắm thành một mớ, thật là khổ sở.
"Đúng rồi, vị nhân viên mới tới ơi!" Thư ký Diệp kêu cậu. "Như thế này, giám đốc Vương muốn đi họp, người sinh viên làm công việc phụ trách pha trà xin nghỉ, có thể làm phiền cậu đến phòng họp pha trà sao?"
Vương Tuấn Khải muốn đi họp? Như vậy đi đến phòng nước pha trà sẽ không gặp anh? Vương Nguyên hồi tưởng lại biểu hiện lạnh nhạt của Vương Tuấn Khải đối với cậu, không khỏi do dự một chút.
"Có vấn đề gì sao?"
"Không, em lập tức đi qua." Vương Nguyên chỉ là một trợ lý nho nhỏ sao dám nói có vấn đề.
Trước khi họp, Vương Nguyên đến phòng hội nghị trước để phân chia tài liệu, sau khi phát xong, cậu đến phòng trà pha trà, khi cậu đi đưa nước trà thì hội nghị bắt đầu chưa được năm phút, rất nhiều quản lý đã tới rồi.
Căn cứ vào chỗ ngồi, cậu đến chỗ ngồi Vương Tuấn Khải trước, đưa lên nước trà.
"Xin mời chậm dùng." Tiếng nói cậu nho nhỏ, mong đợi anh có chút phản ứng, nhưng anh vẫn như cũ chuyên chú mà nhìn bảng báo cáo, như là hoàn toàn đem cậu thành không khí, làm cho cậu rất thất vọng.
Nhưng, bọn họ đều muốn làm như không nhận biết nhau rất tốt, cho nên anh đối với cậu lạnh lùng cũng là nhất định, cậu muốn tỉnh lại, công và tư rõ ràng!
Vương Nguyên vì bản thân động viên, bưng nước trà lướt qua chỗ ngồi của anh, không thấy được anh nhìn chằm chằm bóng lưng cậu với ánh mắt phức tạp. Cậu - phân phát nước trà, phần lớn quản lý cũng rất khách khí cảm ơn, trong đó có một quản lý mập thân thiết hướng cậu cười.
"Cậu mới tới?"
"Vâng". Cậu mỉm cười đáp.
"Công việc cực khổ rồi."
"Không, không cực khổ...." Vương Nguyên lễ phép gật đầu một cái, ngờ đâu đồng thời đặt ly trà xuống, vị quản lý kia vừa lúc cầm bút lên, va chạm phải ly trà của cậu, hại cậu bị nước trà nóng văng đến mu bàn tay.
"Xin lỗi, tay của cậu có nặng lắm không...."
Người ở bên ngoài nhìn vào, vị quản lý kia kéo tay cậu thuần túy là muốn quan tâm đến cậu, nhưng, Vương Nguyên lại cảm thấy hắn sờ mấy cái, có thừa hiềm nghi sỗ sàng, cậu không thoải mái rút tay về, buồn buồn nói lời xin lỗi, chạy đến phòng trà nước rửa bàn tay bị phỏng.
"Thật là nóng..... Tên dê xồm đó, nếu không phải đang họp, ta sớm liền...." Cậu có thể làm cái gì? Nói hắn quấy nhiễu tình dục? Nhưng người khác xem ra là không thấy được chuyện kia a, lão già kia thật biết giả bộ!
Cậu vẫn là hết việc nhanh một chút để về ban của cậu đi, như vậy cậu cũng sẽ không không tập trung mà nghĩ đến Vương Tuấn Khải, công việc cũng làm không tốt, tâm tình trong lòng cũng sẽ không.... nặng nề như vậy.
Vương Nguyên pha nước trà ngon, mới nghĩ bưng nước trà đi ra ngoài, đã bị người bên ngoài xông vào làm hoảng sợ.
"A Khải...."
"Đừng mở to hai mắt, giống như ếch." Vương Tuấn Khải đỡ lấy khay trà trên tay cậu, để lên bàn, lập tức kéo tay cậu, kiểm tra chỗ cậu bị phỏng.
"Sao anh lại tới đây, hội nghị không phải bắt đầu rồi sao?" Tim của cậu đập thật nhanh, dường như đang nằm mơ, cậu cho là anh công tư phân minh đến nỗi hoàn toàn không để ý cậu rồi, cậu thật vui vẻ a.... ....
"Anh hoãn năm phút rồi." Vương Tuấn Khải nhìn chỗ cậu phỏng đã được rửa qua nước lạnh không có gì đáng ngại, thở phào nhẹ nhõm, chỉ là có chút phồng rộp không có khả năng giảm bớt. "Nói, lão già kia chạm vào em những nơi nào?"
"Cái gì?" Khẩu khí của anh rất lớn, cậu nhất thời không có hiểu ý.
"Hắn không có đối với người quấy nhiễu tình dục đó chứ?" Kỳ thực anh cũng không có nhìn rõ ràng, chính là thấy vị quản lý kia cầm tay cậu, sắc mặt cậu quái dị mà chạy trốn tới phòng nước, anh mới có thể vội vã tìm đến cậu.
"Chẳng qua là đụng tay, em lập tức rút về ngay."
"Anh muốn đem hắn chuyển công tác tới chỗ khác, không, là trực tiếp cách chức hắn luôn!" Biểu tình Vương Tuấn Khải hung ác như là nói thật, dám chạm vào bàn tay nhỏ bé của người vợ thân ái của anh, thật là không muốn sống nữa!
Vương Nguyên bởi vì lời nói anh khó có vẻ kích động mà giương lên khóe môi, một lát lại trầm xuống thầm nghĩ: "Tha thứ cho hắn đi, nếu không chuyện của chúng ta không phải sẽ ra ánh sáng sao?"
Cậu không cần quá hài lòng, loại sự tình ghen đối với anh mà nói là không có khả năng, không phải bọn họ vì yêu nhau mới kết hôn, anh cũng chưa từng đối với cậu nói tiếng yêu, chỉ là anh chịu đối tối với cậu, cậu cũng rất thỏa mãn rồi......Nhưng cậu sao có thể đủ thỏa mãn, không có được tình yêu của anh, cậu vĩnh viễn cảm thấy không đủ.....
Giờ khắc này, cậu hoảng hốt mà nhận thấy được một sự thật, cậu không chỉ yêu thích chồng cậu mà thôi, so với cảm giác yêu thích còn mãnh liệt hơn, còn cuồn cuộn hơn, cậu yêu chồng cậu mất rồi!
Cho nên cậu mới có thể vì bên cạnh anh là cô thư ký xinh đẹp mà nổi máu ghen, bởi vì anh lạnh nhạt mà cảm thấy ủy khuất, mà bởi vì anh đột nhiên tới quan tâm mà vui vẻ không gì sánh được, nghĩ đến không chiếm được tình yêu của anh, cậu liền hoảng hốt muốn chết.
Cậu từng ngây thơ hy vọng bọn họ có thể đã từng có tình yêu tồn tại qua, nhưng khi tình yêu thật sự phủ xuống người cậu rồi, cậu nên làm cái gì bây giờ? Cậu không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ sợ anh phát hiện ra cậu yêu anh say đắm qua nét mặt.
Nghe cậu nói sợ mọi thứ sáng tỏ, Vương Tuấn Khải muốn xúc động nói, cho dù công khai quan hệ bọn họ là vợ chồng cũng không sao cả.
Khi anh thấy cậu té ngã trước mặt anh thì anh muốn đỡ cậu đứng lên đến cỡ nào, nhưng lại chỉ có thể chịu đựng, khi đó trong ngực có bao nhiêu khó chịu!
Ở trong công ty, ngoại trừ những người phụ nữ lớn tuổi cùng phụ nữ có thải ra, anh chưa từng thân thiết với nữ nhân viên nào, chỉ sợ mạc danh kỳ diệu lại bị thầm mến, hiện tại kết hôn rồi, anh lại càng cùng những nữ nhân viên trẻ tuổi giữ một khoảng cách. Nếu như chỉ đối tốt với cậu, thấy cậu té tự động vươn tay ra, rồi tốt bụng kéo cậu một cái, nhất định sẽ bị sinh nghi, cho nên anh chỉ có thể cứng rắn quyết tâm làm như không thấy, ép buộc bản thân bày ra khuôn mặt lạnh lùng.
Hiện tại vừa thấy cậu bị ăn đậu hủ, anh thật muốn chửi rủa mình, chỉ cần công khai người nhân viên nam này là vợ anh, còn có ai dám động đến một sợi lông măng của cậu! Nhưng, làm như vây anh nhất định sẽ hối hận, quan hệ của cậu cùng đồng nghiệp mới chậm rãi tốt lên, anh cũng không muốn bởi vì quan hệ vợ chồng của anh với cậu, khiến cho cậu có thêm "vài phần kính trọng"....
"Em không cần pha trà nữa". Mặc dù anh muốn chân chính đi họp thì hắn là không ai dám phân tâm chuyện khác, nhưng anh chính là không muốn lão già kia có cơ hội nhìn cậu.
"Không được, công việc phải làm cho tốt." Cậu nhưng rất có ý thức trách nhiệm.
"Vợ anh không phải tới công ty để làm người pha trà." Anh không vui nói, "vợ anh" hai chữ như vậy cứ tự nhiên thốt lên, anh để ý tâm tình của cậu hoàn toàn biểu hiện trong câu nói.
"Hư, không nên ở đây gọi em là vợ anh....." Ý thức được cậu thương anh, lại bị anh thân thiết gọi vợ, Vương Nguyên cực kỳ thẹn thùng.
Cùng lúc đó, Diệp Cần muốn nói Vương Tuấn Khải đến giờ mở hội nghị rồi, nhưng lại ở bên ngoài phòng trà nước thấy anh cùng nam nhân viên mới tới liếc mắt đưa tình, còn nghe thấy anh gọi nhân viên kia là "vợ", cậu quả thực như sấm sét giữa trời quang mà bất tỉnh rồi.
Cô đã từng tưởng tượng qua vợ của anh là người phụ nữ như thế nào, không nghĩ tới lại là cậu bé ngây ngô mới ngoài hai mươi, cô có điểm nào không sánh bằng cậu trai kia, cô không cam lòng!
Cô không thể chờ đợi nữa rồi! Vương Tuấn Khải chưa từng thấy qua mặt quyến rũ mê người của cô, nhất định là tạm thời bị cậu trai nhỏ kia mê hoặc thôi, cô phải chứng minh cô so với cậu trai nhỏ kia còn phong tình vạn chủng hơn bội lần.
Đã kết hôn thì sao? Cô đã đợi chờ nhiều năm lắm rồi, chậm một chút nữa đợi bọn họ có đứa con, cô liền càng không có cách gì tiếp cận anh rồi!
Lần này cô muốn chủ động ra tay, giành lại người đàn ông của cô!
"Hôm nay ở công ty có chuyện gì vui vẻ sao?" Vương Tuấn Khải hỏi.
"Có a, sau khi trưởng phòng biết em và cô ấy đều là con nuôi, đã nói muốn nhận em làm em trai...." Vương Nguyên nói thật cao hứng, đôi mắt phát ra ánh sáng.
"Thật không?" Giữa trán Vương Tuấn Khải ứa ra mồ hôi, như là đang cắn răng nhẫn nại cái gì đó.
"Còn có hai đứa con của trưởng phòng cũng rất đáng yêu, mỗi lần nhìn thấy em đều gọi dì dì, miệng rất ngọt....." Vương Nguyên nhắc tới đôi long phượng thai dễ thương kia, lại càng nói không ngừng những việc về trẻ con.
Cậu không nhận thấy cậu càng nói vui vẻ, sắc mặt Vương Tuấn Khải càng khó coi. Cuối cùng, Vương Tuấn Khải nhận thua rồi, anh thực có cảm giác mình đang đàn gảy tai trâu, buồn khổ cực kỳ.
"A Khải, anh làm sao mà chảy nhiều mồ hôi vậy?" Lương tâm Vương Nguyên rốt cuộc phát hiện mà hỏi.
"Em quên anh với em đang làm cái gì sao?" Vương Tuấn Khải trừng mắt nhìn cậu, thật muốn bóp chết cậu.
Vương Nguyên vẫn còn nha một tiếng, mới hậu tri hậu giác mà nghĩ đến bọn họ trước khi đùa giỡn đang cố gắng "chạy thẳng tới đích".
"Em không chuyên tâm." Anh nói bốn chữ thực cực kỳ phẫn nộ.
Anh biết cậu sợ đau cho nên mới cố tình hỏi ở công ty có chuyện gì vui vẻ, nào biết cậu sẽ phân tâm mà quên làm chính sự, không khí có phần mất mát, anh cũng không còn tính làm nữa.
"Xin lỗi...."Cậu quá mất mặt, chồng cậu đối với loại sự tình này dường như rất lưu tâm.....
"Quên đi, chuyện này cũng không thể miễn cưỡng". Vương Tuấn Khải từ trên giường trở mình đứng dậy, mặc quần áo vào.
Anh so với tưởng tượng của anh còn muốn quý trọng cậu hơn a, chỉ cần cậu nhíu mày một cái, anh liền đau lòng rồi, anh đương nhiên hi vọng hai người bọn họ dưới tình huống ngươi tình ta nguyện xảy ra quan hệ.
Anh không hề đụng vào cậu nữa sao? Vương Nguyên ngược lại lại lo lắng. "A Khải, anh không phải nghĩ muốn dạy dỗ em sao?" Ô, hai chữ dạy dỗ khiến cho cậu thiếu chút nữa cắn đau đầu lưỡi.
Vương Tuấn Khải bị cậu chọc cho cười, sờ sờ đầu của cậu nói: "Em học rất tốt."
Vương Nguyên đau lòng mà cúi thấp đầu, cậu căn bản thất bại rồi, không cần an ủi cậu.
"Chúng ta liền thuận theo tự nhiên đi, kết hôn lại không chỉ là vì trên giường." Thuận theo tự nhiên, may mà anh nói ra được, anh tốt nhất nên làm được, có thể nhịn được không gục ở tại cậu vợ nhỏ đầy mỹ vị này.
"A Khải?"
"Mau mặc vào." Vương Tuấn Khải thấy cậu còn đang ở trần, sợ cậu cảm lạnh, đem quần áo đưa cho cậu.
"Vâng". Xem ra anh thực sự không làm nữa rồi. Vương Nguyên cảm thấy anh rất không đúng, bọn họ cũng đã kết hôn ba tháng rồi, còn chưa có chân chính trở thành vợ chồng.
Anh còn nói sau này không dạy dỗ cậu nữa, anh không phải bởi vì mỗi lần đều thất bại, cho nên đối với cậu không còn thú vị rồi? Không thể nào! Vương Nguyên mặt ủ mày ê.
"Cài lại cúc áo."
"A?" Cậu không phải đã cài tốt rồi sao? Vương Tuấn Khải thấy cậu vẫn còn lộ ra một ít da thịt, giúp cậu đem hai cúc áo trước cài lại cho tốt.
Vương Nguyên bởi vì anh tới gần mà hơi thở có chút hỗn loạn, mặc dù đã từng cùng anh thân thiết rất nhiều lần, thân thể của cậu vẫn sẽ vì anh mà thẹn thùng nhuộm thành màu hồng.
Cậu thật yêu chồng cậu a! Không chỉ là muốn cùng anh thân cận da thịt, cậu còn len lén đem một vài vật dụng hằng ngày các loại đổi thành cặp đôi , giống như là cái ly, bàn chải đánh răng, khăn lông, áo ngủ các loại, màu sắc cùng hoa văn đều là dùng riêng cho tình nhân, cố gắng mà muốn khoảng cách của bọn họ trong lúc đó kéo gần hơn.
"A Khải, em,.... chúng ta....."
"Sao?" Vương Tuấn Khải chờ cậu nói tiếp.
"Chúng ta có thể nói nói....." Nói mau a, nói cậu muốn yêu đương cùng anh! Nói cậu rất thích anh, thật thương anh, là anh dạy cho cậu phải dũng cảm biểu đạt tâm tình, cho nên cậu thẳng thắn mà đối với anh muốn nói.......
"Nói chuyện gì?"
"Nói về tạp chí!" Vương Nguyên thuận miệng nói, cậu thẹn thùng nên không có can đảm nói ra tấm lòng chân thật của bản thân.
"Tạp chí?"
Vương Nguyên nghiêng mắt nhìn đến trên đầu giường để một bản tạp chí đang lưu hành, cầm tới lật xem. "Đây là tạp chí trưởng phòng cho em mượn, bên trong có sưu tầm rất nhiều danh nhân, chủ biên của họ là người ta sùng bái lâu rồi, cô ấy gọi là Đàm Vũ Vi."
Sắc mặt Vương Tuấn Khải biến hóa.
"A Khải anh làm sao vậy?" Hại cậu thiếu chút nữa là nghĩ anh biết Đàm Vũ Vi, rất chán ghét người Đàm Vũ Vi này.
"Không, anh không sao." Đàm Vũ Vi, bạn gái trước kia cùng anh yêu nhau bốn năm, nhưng lại từ miệng bà xã nghe được tên cô. Anh không phải bởi vì oán hận tên này mới thất thần, mà là rất kinh ngạc thôi, thì ra anh chưa từng nhớ tới tên này ước chừng đã ba tháng rồi.
Anh biết rõ là vì nguyên nhân gì, sau khi kết hôn, anh đem toàn bộ tâm trí đặt trên người bà xã.
Như vậy, điều này đại biểu anh đã hoàn toàn quên người phụ nữ họ Đàm kia sao? Trước khi anh kết hôn, trong lòng đối với Đàm Vũ Vi là sự chán ghét, còn bài xích muốn thư ký Diệp cự tuyệt phỏng vấn của cô, từ lúc nào bắt đầu, anh quên tên tuổi người bạn gái trước, đã rất lâu đều chưa từng nhớ đến cô, phảng phất như cũng không có tia hận ý, trong lòng đều nghĩ về bà xã nhỏ bé hay thẹn thùng của anh? Chẳng lẽ bất tri bất giác, Vương Nguyên đã thay thế vị trí của Đàm Vũ Vi trong lòng anh.... ...... .....
So với Đàm Vũ Vi nhiệt tình không bị cản trở, Vương Nguyên yên tĩnh dịu dàng càng làm cho anh say sưa, anh thích nhìn cậu cười, cậu như có hơi thở của gió xuân, cậu vì anh giặt quần áo, nấu cơm, bóng dáng vợ hiền, còn có giữa bọn họ có loại tình cảm vợ chồng đầy ý nghĩa nước chảy đá mòn.
Tim của anh bởi vì có cậu tiến vào chiếm giữ, không hề cô đơn giống như trước đây nữa, cuộc sống đơn điệu lạnh tanh của anh bởi vì cậu tiến vào mà ấm áp, mỗi ngày đều quả thật rất phong phú, rất hạnh phúc, nếu như nói lúc trước anh là một người cuồng công việc, vì công việc mà liều chết, hiện tại anh chính là vì cậu mà cố gắng làm việc, muốn dùng tiền anh kiếm được để nuôi cậu, mang cho cậu một cuộc sống không lo ăn mặc, chăm sóc cậu một đời như thế, không xa không rời.
Anh, đã không thể không có cậu......
"Đúng rồi, A Khải, tối mai em không trở lại ăn cơm, em muốn cùng trưởng phòng....."
Sau khi Vương Tuấn Khải ý thức được sự quan trọng của cậu đối với anh, nghe được cậu nói muốn đi ra ngoài ăn cơm, có chút khắc chế không được ghen ghét nói: "Không được đi."
Bây giờ suy nghĩ một chút, vợ chồng bọn họ đã thật lâu không có một bữa ăn ngon rồi, thời gian này anh bận rộn công việc, một tuần lễ có thể có ba ngày chạy về ăn cơm liền đã rất không tồi rồi, cố tình ngày anh chạy về ăn cậu đều có tiệc, tất cả suy nghĩ của cậu đều ở trên người trưởng phòng cậu ấy, trong lòng anh rất không cân bằng.
Lúc trước đều là cậu ngoan ngoãn ở nhà chờ anh tan việc, hướng anh nói: "Anh đã về", từ chỗ cậu thấy, thế giới của cậu hẹp hòi cũng chỉ có mỗi anh, hiện tại cậu ba lần bốn lượt cùng đồng nghiệp đi ăn cùng nhau hoặc ca hát, thành ra nhà của anh chờ anh trở về, anh chỉ có thể ăn cơm tối cậu đã để lại trước, đã lâu như vậy, anh làm sao có thể không để ý? "A Khải" Anh, anh làm sao vậy, anh không phải vẫn liên tục khuyến khích cậu ra ngoài giao lưu với bạn bè sao? Vương Tuấn Khải thấy cậu sững sờ, không có chút nào hiểu được tâm tình bị cậu lạnh nhạt của anh, không khỏi tức giận nổi đóa lên: "Em đi làm đã cùng họ ở chung một chỗ, tan việc còn phải bỏ thời gian cho các cô ấy? Đừng quên em đã kết hôn!"
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn Vương Nguyên trắng xanh, hai mắt tròn xoe.
Vương Tuấn Khải thật hận chính mình nói phải quá đáng như vậy, anh rất muốn trấn an cậu, nhưng không biết nên nói cái gì với cậu, chỉ có thể cứng ngắc mà xoay người, bước vào phòng tắm, mở vòi nước, hắt nước vào mặt.
Anh là làm sao vậy? Vì sao lại đột nhiên cảm thấy bất an? Rõ ràng là anh đẩy cậu ra khỏi thế giới nhỏ của cậu, để cho cậu có trách nhiệm, học được cách là chính cậu, hiện tại cậu ấy suy biến, có bạn bè với công việc xoay vòng, anh lại buông tay không được để cho cậu tận tình bay? Không những mạc danh kỳ diệu ăn dấm chua, anh càng sợ cậu càng bay cao càng vui vẻ, trong mắt dần dần nhìn không thấy anh, sẽ bị thế giới bên ngoài lôi cuốn thay lòng đổi dạ.....
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, anh từng bị Đàm Vũ Vi phản bội, sợ hãi chuyện giống vậy sẽ lần nữa tái diễn....
"Không, cậu không giống, cậu sẽ không phải bội ta......"
Cái cốc trên bồn rửa tay, bàn chải đánh răng cùng khăn mặt, đều là có đôi có cặp, ngay cả đồ ngủ trên người anh, cũng cùng là một kiểu dáng trang phục với cậu, cậu tự cho là cậu đổi mà anh không biết......Cậu hồn nhiên ngây ngô như vậy, toàn tâm toàn ý đối đãi với anh, để cho trong lòng anh là một bà xã đầy ngọt ngào, làm sao có thể sẽ phản bội anh?
Vương Tuấn Khải ngổn ngang mà đánh xuống bồn rửa tay, không biết là đang giận cậu hay là đang giận chính anh vậy mà không tín nhiệm cậu ấy.
Anh quả thực bậy rồi a!
Vương Nguyên suy nghĩ cả buổi đến nỗi đau cả đầu, mới đem tình huống chồng cậu nổi giận là do anh đang ghen.
Thì ra là Vương Tuấn Khải cũng sẽ ghen? Vốn là cậu còn rất lo lắng mình phạm phải lỗi gì, anh mới sẽ tức giận như vậy, sau lại cẩn thận cân nhắc, cậu nói là cậu muốn cùng đồng nghiệp ăn cơm, anh mới nổi giận, ai... vậy thì không thể trách anh , gần đây cậu thật không có thật tốt ăn bữa tối cùng anh, cũng khó trách anh sẽ ghen.
Nếu như anh thực sự ghen tị, cậu thật cao hứng đây, đây là lần đầu tiên anh đối với cậu biểu đạt tham muốn giữ lấy, anh đối với cậu cũng không phải không chút động lòng.
Như vậy,..... anh yêu cậu sao? Một cái dấu chấm hỏi đặc biệt phả ra, đem Vương Nguyên đánh ột chút tự tin đều không còn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip