3.

"Anh Rik, con nói là Karik?"

Bà Ninh lập tức bị thu hút, cảm thấy nghi ngờ, dù sao Karik ưu tú như thế, nghe nói bạn gái cũng không thiếu, con gái bà làm sao mà trói được hắn?

Mẹ có thể nghi ngờ lời nói của cô sao? Đôi mi cô nhíu lại, đây là chuyện có thể đùa được sao? Sống đến mười tám tuổi, cô chỉ yêu có một người, đó chính là Karik, cô không thể tưởng tượng được mình có thể thân mật được với người con trai khác.

Lúc này cô nghiêm mặt nói:

"Con xác định, trăm phần trăm xác định, cho dù xét nghiệp DNA cũng có thể".

"Ngoái nó ra, con cũng không có cơ hội để cùng ai làm bậy, đúng rồi chính là nó!"

Bà Ninh càng nghĩ càng thấy hợp lý, ba tháng trước Karik đột nhiên từ biệt không làm gia sư nữa chắc là bởi vì "gặp chuyện không may" nên mới nghĩ cách chạy, giờ làm sao đây? Đương nhiên phải bắt hắn chịu trách nhiệm làm cha rồi.

Lan Ngọc trong lòng đột nhiên rung động một chút, không biết là mẹ đang suy nghĩ cái gì? Karik liệu có nổi điên không? Anh ấy căn bản không muốn có đứa bé, nếu anh ấy biết được hẳn là sẽ rất tức giận.

Có lẽ trong đầu cô nghĩ rất đơn giản, rất chân thành, đến mức liều lĩnh, thậm chí còn không để ý đến sự nghiệp học tập cùng tiền đồ, cô đã quên đi bản thân mình. Người như Karik có thể hiểu hết được con người cô sao?

Bà Ninh cười lạnh, chỉ thẳng vào con gái, khó khăn nói một câu khen ngợi

"Con làm tốt lắm".

Cô chưa kết hôn mà mang bầu tự nhiên lại được mẹ khen ngợi? Lan Ngọc còn chưa kịp trả lời thì mẹ đã ra khỏi phòng, tiếng cười vẫn còn vang lại.

Mẹ cô sẽ quyết định thế nào đây? Bắt cô bỏ đứa bé của Karik hay đưa cô ra nước ngoài để tránh dư luận? Cô chỉ có tưởng tượng được những kết quả này, như thế nào cũng không nghĩ đến giấc mơ của cô sẽ có một ngày trở thành hiện thực...

Đêm đó ông Ninh nghe xong lời mà vợ vừa nói, cằm thiếu chút nữa rớt xuống đến ngực. Cái đứa con gái luôn im lặng đến mức không có tiếng nói của bọn họ, từ lúc nào mà lại dám gây ra một trận phong ba thế này.

"Em nói thật chứ, Lan Ngọc mang thai con của Karik? Con bé mới mười tám tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ mà".

Ông Ninh không hỏi đến học hành cùng cuộc sống của con gái, toàn quyền đều giao cho vợ ông xử lý, ông còn tưởng rằng con gái mình cái gì cũng không biết, hóa ra là đã nhảy lớp đến được trình độ này.

"Mười tám tuổi đã sớm có khả năng sinh dục lâu rồi, ông còn nghĩ nó là trẻ con sao?"

Sau chuyện này bà Ninh đối với con gái đã thay đổi rất nhiều, cái đứa con gái vô dụng này rốt cuộc cũng làm được một chuyện ra hồn.

"Thế bây giờ chúng ra nên làm gì?"

Ông Ninh vẫn luôn tôn trọng ý kiến của vợ, nhất là những việc lõi đời, quan hệ xã giao, vợ ông là người hướng dẫn tốt nhất.

Bà Ninh đã sớm có tính toán tốt, mỉm cười nói

"May mắn đối tượng là Karik, đây là bất hạnh cũng là may mắn, thôi để cho hai đứa kết hôn đi! Dù sao Lan Ngọc cũng không có cái tài cán gì, tiếp tục học cũng không có ý nghĩa, quan trọng nhất là tìm được một người chồng tốt, để sau này gánh vác sự nghiệp của chúng ta, anh thấy ngoài Karik ra còn có sự lựa chọn nào tốt hơn không?".

"Ra là như vậy"

Sau khi được vợ thức tỉnh, ông Ninh chuyển từ kinh hoàng nhảy nhót sang vui sướng.

"Anh thật sự là rất thích thằng bé này, chỉ sợ là nó không thích Lan Ngọc thôi, nếu bọn chúng đã có con với nhau, tất nhiên là phải biết thời biết thế, thúc đẩy chuyện tốt mà làm thôi".

Hai vợ chồng họ bàn bạc một lúc, liền đưa ra quyết định, trong mắt bọn họ cuộc hôn nhân này không phải cầu là có được, cái gọi là đánh nhanh diệt gọn, không thừa dịp lúc này thì còn đợi đến khi nào, nhất định có thể trói chặt Karik.

"Anh sẽ liên lạc với gia đình bên đấy, yên tâm sẽ theo lời em mà làm".

Ông Ninh lấy giấy bút ra, ghi lại những ý chính của vợ, lần này đàm phán không thể thất bại, cần phải quyết định cuộc sống sau này cho con gái.

Lúc mới nhận được điện thoại, gia đình họ Phạm mặc dù khiếp sợ nhưng lập tức đồng ý, họ đối với Lan Ngọc mà nói cùng có chút hiểu biết, đó là một cô gái bình thường ngoan hiền ngây thơ, chắc chắn là bị Karik cứng rắn đàn áp.

Con của họ từ bé đã thông minh, mọi thứ đều hơn người, cả phương diện tình yêu tính ra cũng là cao thủ, thậm chỉ còn làm cho họ phải thường xuyên lắc đầu thở dài, không biết có bao nhiêu cô gái vì nó mà tan nát cõi lòng. Thật không biết là đến khi nào nó mới chịu yên ổn mà dừng chân.

Hai mươi ba tuổi mà đã cưới vợ, sinh con, ở xã hội hiện đại có vẻ như là hơi sớm một chút, nhưng đối với người làm cha, làm mẹ như họ mà nói, làm cho con sớm có trách nhiệm với gia đình, có thể coi là chuyển biến tốt.

Việc này không thể chậm trễ, hai người ngay lập tức gọi con tới, vừa thấy là bảo con cưới Lan Ngọc làm vợ, hơn nữa là càng nhanh càng tốt, nếu không để cô dâu lúc cưới bụng to rồi tiệc mất vui, hai gia đình lại không biết giấu mặt mũi vào đâu.

Vừa nghe được tin Lan Ngọc mang thai, Karik mày nhíu chặt, không một chút vui sướng, chỉ thấy bực tức

"Dựa vào cái gì mà muốn con cưới cô ấy, cho dù là mang thai chắc gì đã là của con".

"Lan Ngọc ngoan ngoãn như vậy, lại học ở trường nữ sinh, trừ con ra thì ai có thể tiếp cận con bé, Ninh phu nhân còn nói nếu cần có thể làm kiểm tra DNA, chẳng lẽ con muốn làm đến mức đấy".

Bà Phạm nhăn mặt trừng mắt nhìn con, thật không ngờ nó lại nói ra được câu như thế, rất không tốt.

Ông Phạm sớm đã đoán được tính tình của con, đưa ra một đề nghị không thể nào cự tuyệt

"Rất đơn giản, bây giờ con cưới Lan Ngọc, không ta sẽ tước bỏ quyền thừa kế của con".

"Đúng vậy, từ giờ trở đi con nên học việc tự túc tất cả đi".

Bà Phạm hoàn toàn tán thành quyết định của chồng. Hiện tại bà là một người mẹ, nhưng cũng là một người phụ nữ, tuyệt đối không thể để đàn ông bội tình bạc nghĩa với các cô gái ngây thơ được, cho dù đấy có là con trai mình thì cũng như nhau.

Chưa bao giờ Karik thấy cha mẹ mình kiên quyết như lúc này, xem ra anh không còn lựa chọn nào khác, chỉ còn cách chấp nhận cuộc hôn nhân này.

Được lắm, Lan Ngọc cô làm tốt lắm, giả vờ điềm đạm đáng yêu, làm cho anh mất cảnh giác, còn nói là chỉ cần được ở cùng một chỗ với anh, việc gì cô cũng có thể làm, thực sự thì cô đã không từ thủ đoạn, muốn nắm giữ anh.

Cắn răng một cái, anh đồng ý

"Cưới thì cưới, dù sao cưới ai thì cũng giống nhau!".

Anh trước sau gì rồi cũng phải lập gia đình, nếu Lan Ngọc đã sớm chứng minh khả năng sinh dục, anh cũng đỡ phải mất công tuyển chọn. Kết hôn cùng lắm chỉ là một cái loại hình thức kéo dài về sau, cô dâu là ai cũng đâu quan trọng.

Chẳng qua là anh quá tức giận vì bị người ta tính kế, đây tuyệt đối là kết cục mà Lan Ngọc cố ý sắp đặt, anh sẽ không dễ dàng buông tha cho cô đâu, chờ mà xem đi.

"Cưới người ta thì phải đối xử tử tế với người ta, không được đánh, không được mắng, biết không?"

Bà Phạm nhắc nhở con, trăm nghìn lần cũng không được nghĩ tới ngược đãi phụ nữ, đó là cái loại đàn ông không ra gì.

"Con cam đoan sẽ không đánh cũng không mắng cô ấy"

Nhưng mà anh cũng sẽ không yêu, không thương.

"Còn nữa, con không được chủ động đòi ly hôn, trừ khi là con bé yêu cầu".

Ông Phạm lại đưa ra cái đề nghị hà khắc hơn.

"Con đã biết", Karik nắm chặt hai nắm đấm, đây là âm mưu của âm mưu, thế mà hắn lại răm rắp nghe theo, tất cả là do cái con bé có cái vẻ bề ngoài ngây thơ ấy ban tặng, hắn nhất định sẽ nhớ kỹ.

Quay trở lại phòng, Karik vung tay hất hết đồ vật trên bàn bay tung tóe, bực mình hét lên

"Con bé chết tiệt, dám hại ta à".

Tất cả sự mềm mại, ngọt ngào, thậm chí là sự run rẩy của cô tối hôm đó, hiện tại anh đều qui hết ra hai chữ "diễn xuất", hóa ra phụ nữ có thể nham hiểm đến thế, kiến thức này anh chưa được biết, vậy nên mới phải trả giá lớn.

Anh chấp nhận việc này, nhưng sẽ không chấp nhận mình bị trêu đùa như vậy, thề có trời, anh mà không dạy bảo cô tử tế thì anh không phải Karik!

Ngày cầu hôn, Karik bị cha mẹ giáo huấn tử tế, theo bố mẹ đi đến nhà họ Ninh.

Ông Ninh và bà Ninh cũng không nghĩ được tình hình có thể tiến hành thuận lợi như thế. Cái đứa con gái không có thuốc chữa kia, không ngờ có thể lấy được người con rể kiệt suất như thế, hơn nữa gia thế cũng rất hoành tráng, thật đúng là tổ tiên đã tích đức, tổ tiên đã phù hộ mà!

Lan Ngọc nội tâm cực kỳ phức tạp, trăm ngàn lần không dám nghĩ đến là Phạm gia chấp nhận hôn sự, lại càng không dám có cái hy vọng xa vời là Karik cam tâm tình nguyện. Vừa nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của anh, không cần hỏi cũng biết, anh là bị hai gia đình áp bức.

Nhìn sự việc đang diễn ra, cô không khỏi chờ mong, có lẽ sau khi kết hôn anh sẽ dần dần tiếp nhận cô, thích cô?

Một cái hy vọng nho nhỏ lại bị cô phóng đại, nhìn chung con người ta khi yêu chỉ nhìn thấy thứ mà mình mong nhìn thấy, mặc kệ sự thật có tàn nhân thế nào. Bản thân giống như một ngọn cỏ nhỏ, chỉ cần một chút không khí cũng có thể sinh tồn, thậm chí chính mình khỏe mạnh đứng lên.

***

Karik vừa vào cửa thì yên lặng đứng một bên, làm như tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến mình, hơn nữa lại càng không để ý đến người vợ tương lai của mình. Ban đầu anh đối với cô tương đối có thiện cảm, dù sao thì cũng xinh đẹp đáng yêu, đêm hôm ấy lại ngọt ngào như vậy, nhưng trải qua cái màn bức hôn đáng nhớ này, tất cả tình cảm đều biến thành căm hận.

Hai bên chủ gia đình trò chuyện thân mật, rất nhanh chọn ngày tổ chức lễ cưới, tiếp theo là địa điểm, khách mời, tiệc cưới xa hoa, các chi tiết phiền phức với vẻ thích thú.

Bà Phạm nhìn dáng vẻ của con không yên lòng nói

"Trưởng bối chúng ta đang bàn bạc, các con ra vườn một chút đi, lâu rồi không gặp nhau! Muốn tâm sự gì thì tâm sự".

Trong con mắt người làm mẹ như bà, Lan Ngọc thật hiền lành ngoan ngoãn, hơn nữa mới mười tám tuổi đã sắp sửa làm mẹ, thật sự là trêu ngươi mà. Sau này phải "giám sát" con yêu thương cô bé nhiều nhiều.

Bởi vì cô dâu mang thai, đám cưới được gấp rút tiến hành với tốc độ nhanh nhất. Vào một ngày cuối tuần trước lễ tốt nghiệp của Lan Ngọc, tổ chức lễ đính hôn, sau khi tốt nghiệp một tuần thì tổ chức lễ cưới.

Cả hai bên gia đình đều hy vọng Lan Ngọc có thể tĩnh dưỡng tốt, nên cũng không có kế hoạch cho tuần trăng mật, có điều cũng cho hai vợ trồng trẻ sống riêng, để cho đôi vợ chồng có thể hưởng thụ cuộc sống mới cưới.

Hiện tại cũng không còn sống kiểu tam đại đồng đường, vợ chồng họ Phạm cũng đều đã có kế hoạch, chờ khi đứa bé được sinh ra, sẽ cho Karik kế thừa sản nghiệp gia đình. Lúc đấy con đã thành gia lập nghiệp, bọn họ có thể buông thả trách nhiệm cùng nhau du lịch thế giới.

"Chào mừng tiên sinh và phu nhân đã về nhà" - người quản gia mới của gia đình cũng là người giúp việc của vợ chồng họ Phạm, một người tận tụy và tốt bụng.

Karik đối với những sắp đặt đó đều coi như không, nhưng lúc này anh chính là chủ cái nhà này, lời nói của anh chính là thánh chỉ, mà vợ anh chỉ là con búp bê, để nhìn đẹp mắt là đủ rồi.

Lan Ngọc nhìn ngôi biệt thự xa lạ này, cảm thấy lạ lẫm, xa xăm lại có chút chờ mong.

Cô đã kết hôn, chồng cô là Karik, con của bọn họ cũng sắp ra đời, giấc mơ của cô cuối cùng cũng thành hiện thực.

"Phu nhân, đồ đạc của cô đã thu xếp xong rồi"

Mấy người giúp việc đã đem hành lý vào phòng ngủ, làm cho cô vừa bước vào liền cảm thấy quen thuộc, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hoang mang, sao trong này lại không có gì của đàn ông?

Có điều mấy người giúp việc gọi cô là "phu nhân", chứng tỏ cô là nữ chủ nhân của gia đình này, có cái gì sai chăng?

Đó là đêm động phòng hoa chúc, Karik sau khi thực hiện quyền lợi làm chồng với vợ mình thì bước xuống giường, đi đến phòng ngủ của mình là căn phòng đối diện, sau khi tắm xong liền đi ngủ.

Anh đối với mình rất thành thực. Anh có bản năng của một người đàn ông bình thường, anh thích thân thể cô, nhưng tuyệt đối ghét lòng dạ cô, thế nên sau khi xong chuyện anh liền rời đi không thèm nhìn lại, tất cả lời nói đều là dư thừa.

Lan Ngọc nằm trên giường, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, chồng cô không thô bạo cũng không ấm áp, mà là lạnh lùng, vô cùng lạnh lùng.

Cô có đủ ấm áp để tan chảy anh sao? Cô bắt đầu nghi ngờ, có lẽ mình cũng không dũng cảm kiên cường như trong tưởng tượng.

Sáng sớm hôm sau, Karik sáu giờ đã thức giấc, ra bể bơi sau nhà bơi một tiếng, sau đó vừa ăn sáng vừa xem các giấy tờ, vừa vặn tám giờ thì xuất phát đến Tập đoàn ngân hàng Lumiere, tám rưỡi ngồi vào bàn, bắt đầu một ngày làm việc.

Cuộc sống của anh sẽ không vì việc kết hôn mà có thay đổi, anh nghĩ điều này thật rõ ràng, cưới vợ sinh con cũng là trách nhiêm, anh đã hoàn thành hết trách nhiệm, đừng mơ tưởng anh phải trả giá thêm gì nữa.

Lan Ngọc quả nhiên là người phụ nữ không thể khinh thường, ngoài mặt có vẻ vô hại, nhưng trong lòng lại đa mưu túc trí. Trải qua kinh nghiệm lần này, anh sẽ nhớ rõ bài học, có thể tránh cô càng xa càng tốt.

Còn về thân thể cô, nếu đã là của anh thì tại sao anh lại không hưởng thụ, cô có thể khơi dậy dục vọng trong anh, coi như đây là giá trị duy nhất.

Đối với đứa con sắp ra đời, anh sẽ dùng phương thức giáo dục của anh là cho con ý chí kiên cường, Không thể để giống Lan Ngọc được, tư chất rất bình thường, đầu óc lại ngu ngốc, để giữ chân đàn ông chuyện gì cũng có thể làm được.

Cuộc sống tân hôn là ngọt ngào triền miên, nhưng nó không được áp dụng với đôi vợ chồng này.

Thời gian mà Lan Ngọc nhìn thấy chồng mình không nhiều lắm, mỗi ngày anh đều đi sớm về muộn, đêm khuya mới thấy anh xuất hiện trong phòng của cô. Cô rất muốn nói chuyện với anh, muốn thâm nhập nội tâm của anh, nhưng anh chỉ đến làm chuyện anh muốn làm, đến nửa câu cũng không phát ra trong cổ họng, làm xong thì rời đi ngay.

Thời gian trôi đến lúc cô mang thai sáu tháng, anh vì suy nghĩ cho đứa bé nên đêm không sang phòng vợ nữa, khoảng cách của hai người giống như ngưu lang chức nữ, hai cánh cửa ngăn cách còn dài hơn cả dải ngân hà.

Mỗi lần Lan Ngọc đến bệnh viện kiểm tra thai sản, đều là quản gia và lái xe đi cùng, thái độ của Karik đúng như anh đã nói, sẽ không đánh cô, không mắng cô nhưng là sẽ không yêu cô, thương cô.

Cô cũng biết cô không có gì để mà oán giận, đây là con đường của cô, cho dù cô có nói với cha mẹ thì họ cũng sẽ nói: hôn nhân có thể chung sống hòa bình là tốt rồi, còn mong hạnh phúc ngọt ngào cái gì chứ.

Cũng may, ông bà nội đứa trẻ cũng khá quý cô, cứ hai ba ngày lại qua thăm cô, còn mua cho đứa cháu tương lai rất nhiều quần áo và đồ chơi. Thậm chí họ còn mong hai vợ chồng sinh thêm vài đứa con, nhà họ Phạm đến giờ rất mong con cháu đầy nhà.

Ngẫu nhiên một hôm chỉ có một mình mẹ chồng qua chơi, hai người phụ nữ cùng nhau nói chuyện.

"Karik đối xử với con có tốt không?"

Ngoài quan tâm đên cháu ra, bà Phạm cũng quan tâm đến con dâu.

"Anh ấy... công việc rất bận rộn".

Lan Ngọc không đành lòng nói ra thực tế, thật ra cô cô đơn muốn chết.

"Thực sự là thế à".

Bà Phạm với việc này cũng khá rõ ràng, cũng không giải thích được.

"Thật không hiểu nó đang làm cái gì nữa? Sự nghiệp tuy là quan trọng, nhưng cũng cần gia đình hòa thuận vui vẻ".

Đối với nghi vấn của bà, Lan Ngọc chỉ có thể cười khổ, có trời mới biết phải mất thêm bao nhiêu thời gian nữa, cô mới có khả năng khiến cho Karik để ý đến sự tồn tại của mình.

Bà Phạm nhận ra con dâu không được vui vẻ liền nói

"Không sao, một thời gian sau khi con sinh đứa bé rồi, nó sẽ thường xuyên ở nhà hơn".

"Vâng".

Lan Ngọc xoa xoa cái bụng đã nhô cao, bây giờ tất cả hy vọng của cô đều đặt vào đứa bé này, nói cô ngu xuẩn cũng được, điên rồ cũng được. Cô chỉ âm thầm chờ mong chồng cô sẽ vì vậy mà thay đổi, sẽ yêu cô cùng với đứa con bé bỏng của họ.

_________________

Mọi người ạ đoạn đầu anh hơi tệTT

Xin lỗi mấy bà nha đợt này đi học lại rồi nên không có rảnh lắm, ra truyện cũng muộn nữa. Tui sẽ cố gắng hết sức nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip