Chap 10
"Mất tích. Mất tích. Mất tích..."
Hai từ đó lặp lại ba lần rồi quay mòng mòng bốn phương tám hướng trong đầu Kang Seulgi.
Những giọt máu tươi nhỏ từ giường nằm đi ra đến khung cửa sổ thu hút sự chú ý của cô. Vội lần bước theo nó, cô tìm thấy sợi dây thừng được buộc vào cái cây nằm sát ngay sau nhà.
Có gì đó không đúng lắm. Ngoài bản thân và Seungwan ra thì đâu có ai biết Bae Joohyun đang ở nhà cô, chị từ ngày về đây còn chưa một lần bước chân ra ngoài. Cứ giả dụ như là bọn bắt cóc trẻ em đánh hơi ra đi thì hẳn chúng đã phải mang theo cái laptop cô để lù lù trên bàn kia rồi.
"Mất tích" có hai từ thì "chạy trốn" cũng như thế. Vì cớ gì mà điều cô nghĩ đến đầu tiên là chị gặp chuyện không may chứ không phải là cô?
- Ngu ngốc.
Seulgi đấm mạnh tay vào bức tường. Mắt cô hằn lên tia đỏ dữ dội. Lần nào cũng thế, cứ mỗi lần cô định buông xuôi, mềm lòng thì lại có biến cố. Là trời không chiều lòng người, ép cô phải làm kẻ xấu.
Ngoài trời tuyết rơi mỗi lúc một dày đặc, xoá mờ đi vết chân nhỏ bé của Bae Joohyun trên tuyết nhưng không che giấu được màu máu đỏ tươi nổi bật trên nền trắng.
Vết thương của chị là do khi với được chiếc cốc thuỷ tinh Seulgi để quên trên đầu giường, nhưng để giữ được lại mảnh thuỷ tinh lúc chiếc cốc vỡ ra, chị đành phải cầm nguyên chiếc cốc trong tay, trực tiếp đập vào cạnh giường. Mảnh vỡ cắm vào lòng bàn tay, chị dùng răng giật nó ra sau đó cứa đứt dây trói và trốn thoát qua cửa sổ.
Ra được ngoài rồi thì lại không biết đường lối ở đây, chỉ biết cố gắng đi được càng xa thì càng tốt.
Tới lúc trời sẩm tối thì gặp một chị gái tốt bụng đưa chị về nhà nghỉ tạm, còn nhiệt tình gọi báo cảnh sát giúp.
Joohyun ngồi trên ghế trong phòng bếp uống nốt cốc cacao nóng chờ đợi. Chị gái kia vừa nhấc điện thoại lên, chưa kịp quay số thì nghe có tiếng chuông cửa, vội đi ra ngoài.
Không đến năm phút sau đã trở lại, còn đi cùng với một người nữa.
- Thật trùng hợp, chị thấy con bé quanh quẩn trước cửa nhà chị, thấy tội quá. Chị đang định gọi cảnh sát giúp tìm người thân cho nó thì em đã đến rồi. Mà sao em biết con bé ở đây mà đến?
- Là linh cảm giữa người thân với nhau.
Người đi vào cùng mặc áo choàng đen dài, đầu trùm mũ len lại quấn khăn kín mít. Diện mạo thì khó nhận dạng nhưng giọng nói thì lại không lẫn đi đâu được.
Cốc cacao nóng bị đánh đổ vương vãi trên sàn nhà.
- Không, không.
Bae Joohyun hoảng sợ chạy đi, giẫm cả lên mảnh vỡ. Chỉ trong một ngày mà em tự làm mình bị thương đến hai lần nhưng tất cả cũng chỉ vì một nguyên nhân ba từ: Kang Seulgi.
Chân chỉ vừa kịp đặt ra đến cửa bếp, liền bị một bàn tay túm lại, chớp mắt cả thân người đã bị quấn gọn vào trong lớp áo choàng của người kia.
- Có lẽ bị lạc nên tinh thần không ổn định. Để em đưa người chị họ này về nhé, Taeyeon. Cảm ơn chị, sáng mai tới quán, em sẽ khao chị một bữa.
- Không có gì đâu. Nếu cần cứ để chị xin chị chủ cho em nghỉ phép một hôm.
- Em vẫn đi được mà. Thôi, tạm biệt chị.
Kang Seulgi buông câu chào Taeyeon rồi nhanh chóng ôm Joohyun ra về. Nhìn bề ngoài thì tưởng là chị em tình thương mến thương nhưng thật ra đôi bàn tay Seulgi như gọng kìm siết lấy hai bả vai chị, đau đớn không thốt ra lời chứ đừng nói tới giẫy dụa, phản kháng.
Joohyun lén nhìn Seulgi, cô vốn là người luôn bình tĩnh trước mọi việc vậy mà bây giờ gương mặt cũng không giấu được nét giận dữ. Chị thầm trách số mình đen đủi, tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Có ngờ đâu đi một hồi vẫn không thoát khỏi hang cọp.
- Máu in trên tuyết thì nhìn rõ lắm. Hơn nữa đi thì cố gắng đi xa một chút, đi được có một quãng như vậy cũng đòi bỏ trốn.
Kang Seulgi sau khi mang được Joohyun về liền thô bạo quăng chị lên chiếc giường mà chị vừa cố gắng rời khỏi cách đây không lâu rồi cất giọng mỉa mai.
- Làm ơn buông tha cho chị...
- Buông tha? Đã hai lần tôi nghĩ như thế rồi nhưng chẳng bao giờ thực hiện được. Đều là vì chị muốn bỏ chạy khỏi tôi đấy.
- Seulgi à, chị thật sự rất sợ mấy thứ đó. Chị đã mất hết tất cả mọi thứ, chị chỉ còn sinh mạng mà bố mẹ đã cho này thôi.
- Chị làm như là tôi còn điều gì sao? Cha mẹ tôi không còn, nhà không còn, ngay cả nơi cuối cùng là chỗ của dì tôi, tôi cũng không thể ở đó. Tại trường thì bị đuổi chỉ vì vô tình biết được cái bí mật đen tối của con ranh hội trưởng hội học sinh...
- Vậy, em... em không phải sinh viên đại học Y?
- Đã từng thôi. Nếu còn tiếp tục được đến giờ, tôi đã chẳng cần đến chị. Mà chị nghĩ chị khổ hơn tôi sao? Chị có phải chứng kiến mẹ mình chết trong đau đớn không? Chị có từng phải nhẫn nhục sống dưới đòn roi của chú mình không? Chị có bao giờ vừa chạm được đến cánh cổng tương lai thì nó lại đóng sập trước mắt chị không?
- Em... em làm gì thế?
Joohyun hoảng hốt lùi về phía bức tường sau lưng. Kang Seulgi tháo nắp con dao rọc giấy sắc bén, mới cứng, bước từng bước về phía chị.
- Tôi chẳng biết mình đối với chị là như thế nào. Chị vừa là vật thí nghiệm nhỏ của tôi, vừa là người khiến tôi, mẹ kiếp, thật xấu hổ nhưng là khiến tôi động lòng đấy. Tóm lại, dù thế nào, tôi sẽ không để chị trốn thoát.
- Không, Seulgi, dừng lại!
Cả người Joohyun bị khóa chặt dưới thân người kia, áo bị kéo rách một mảng lớn bên vai phải. Mũi dao sáng loang loáng trong không khí rồi hạ xuống.
Từng đường rạch in hằn, từng giọt máu cùng nước mắt nhỏ xuống. Chị la hét đau đớn, nỗi đau thể xác khiến chị như muốn nghẹt thở.
Sau cùng, cô hài lòng buông ra, nhìn "tác phẩm" của mình, còn đưa tay vuốt nhẹ lên vết thương còn rớm máu.
- Là hình phạt cho chị đấy. Chị cần phải nhớ rằng, chị thuộc về Kang Seulgi này.
Bae Joohyun gượng dậy nhìn dòng chữ "Kang Seulgi" khắc sâu trên da thịt mình rồi ngất lịm đi.
Luôn luôn là như thế khi có tình cảm xen vào, mọi thứ sẽ trở nên rối tung lên. Đáng ra, bắt được chị rồi thì chỉ cần dọa chị sợ, trói nhốt cho thật cẩn thận, chẳng có cớ gì mà phải nói dài dòng, còn bắt ép chị phải ghi nhớ đến mình theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
Joohyun không biết. Seulgi biết nhưng làm ngơ. Lần đầu tiên chị trốn chạy, cô vì lo sợ cho tương lai của mình mà giữ chị lại còn lần thứ hai này, lại là vì sợ chị gặp chuyện, sợ chị bỏ cô mà đi. Từ vì bản thân đã chuyển sang vì chị. Tim cô như đã in hình bóng người kia từ lâu mà có lẽ, còn sâu đậm hơn cả vết rạch trên bờ vai đó.
"Tri nhân, tri diện, bất tri tâm". Biết tới khi nào hai người mới nhìn rõ lòng nhau?
Sợ rằng, cả đời này đều cảm thấy trái tim muốn yêu thương người kia nhưng lại cứ bị đẩy vào hoàn cảnh không thể nói ra. Giống như lạc mãi trong một mê cung làm bằng băng đá rộng lớn, nhìn thấy nhau nhưng lại cách quá xa, không biết đường nào đi tới.
---
"Chỉ có đóng vai ác mới có thể giữ chị bên mình."
Kang Seulgi đã suy nghĩ như vậy. Cô đã không một giây phút nào dám nghĩ tới chuyện vứt bỏ hết tất cả để sống yên bình bên cạnh chị. Không biết có phải mẹ cô ở trên kia đã đọc được suy nghĩ của cô nên nhắc nhở cô đừng dại mà buông xuôi không? Nhưng dù sao, cô cũng hết sức tránh đi suy nghĩ đó.
Joohyun nằm trên giường, phả hơi thở đều đặn, bên cạnh là chai nước biển chầm chậm nhỏ từng giọt. Seulgi ngồi chống cằm nhìn ngắm chị ngủ. Ai mà tin được chị từ một người xa lạ được cô mang về nuôi với mục đích không tốt đẹp gì thế rồi qua mấy tháng sau lại khiến thái độ cô thay đổi toàn tập.
Cô lớn lên trong bùn đen cuộc đời. Cô mang trong lòng nỗi đau riêng, cô đã nghĩ mình là kẻ đáng thương nhất, cô chưa một lần nhìn ra xung quanh. Cho đến lúc gặp chị, cô mới biết có một người cái gì cũng không có như mình, vậy mà tính tình lại khác hoàn toàn, chị vẫn quan tâm đến mọi người, dù là bằng cách ngô nghê nhất như lần chị nhắn cho cô 8 cái tin một lúc.
Gương mặt Joohyun bỗng chốc thoáng một nét khó chịu. Cô vội vàng vỗ vỗ nhẹ để chị ngủ yên. Chẳng ngờ chị ôm luôn tay cô mà ngủ ngon lành tiếp.
- Chắc mơ được ôm gấu bông?
Seulgi đần mặt ra nghĩ vớ vẩn một lúc rồi nhẹ nhàng đưa tay gạt mấy sợi tóc vương trên trán chị qua một bên. Cô chợt nhận ra rằng chưa bao giờ cô gần chị như thế, chưa bao giờ cô quan tâm chị như thế.
Lý trí và tình cảm cô đang lôi nhau ra quyết chiến: Hôn trộm hay không hôn trộm?
Tim cô đập mạnh đến nỗi có bịt tai lại, tránh xa mười mét cũng nghe rõ. Từng mạch máu giãn nở, tay chân mặt mũi đỏ bừng. Người như phát sốt. Cứ bảo làm sao trên phim hay có cảnh anh này đến sát chị này và bỗng nhiên nảy sinh ý định muốn hôn. Đơn giản, tình cảm nó là như thế, không khác được.
Đến đây chắc khỏi phải thông báo kết quả trận chiến của lý trí và tình cảm nữa. Hôn trộm là hành động tất yếu phải diễn ra.
Môi Seulgi nhẹ nhàng áp vào môi Joohyun.
Một từ. Mềm
Hai từ. Cực mềm.
Ba từ. Cực kì mềm.
Quên chưa nói thêm, tất nhiên với cả hai đều là nụ hôn đầu. Người ta thường bảo: Nụ hôn đầu sẽ quyết định quan hệ của hai người sau này như thế nào.
Mà cũng không biết được, phải hỏi Bae Joohyun ấy, vì chị đã tỉnh giấc và đang trừng trừng mắt nhìn Kang Seulgi kìa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip