CHƯƠNG 25:
Qua chuyện đó, Vương Nguyên mới nhận ra, Vương Đại boss thật là… quá chẳng – ra – gì!!!
Trước kia vì anh ở trên cao, cậu ở dưới, anh là sếp, cậu là nhân viên, Vương Nguyên luôn phục tùng anh, biết cũng không nói, không biết cũng im, để Vương Tuấn Khải cho mình là một em thỏ trắng dịu dàng ngoan ngoãn dễ nuôi. Nhưng Vương Tuấn Khải đã quên, cho dù kẻ đầu đất cũng có tính thổ ba phần, thỏ cuống lên cũng sẽ cắn người mà.
Huống hồ gì Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải đã thay đổi quan hệ. Sau khi trở thành người yêu của nhau, Vương Nguyên có quyền và cũng có nghĩa vụ sửa đổi thái độ Vương Đại boss với người yêu, và cả khi anh thừa nhận sai lầm.
Thỏ trắng giận dỗi một chút cũng tốt. Vương Nguyên muốn Vương Tuấn Khải biết mình cũng không dễ bị đụng đến, nếu mới bắt đầu yêu nhau, mà cậu chỉ thỏa hiệp và nhượng bộ, thì sau này sẽ thế nào đây?
Tính toán suy nghĩ như thế, nam hoàng Vương Nguyên cuối cùng hạ quyết tâm, đóng băng Vương Đại boss hai ngày. Cách đóng băng cụ thể: không nhắn tin, không nghe điện thoại, cũng không lên cả game online. Mục đích của việc đóng băng: giết chết vẻ kiêu ngạo ngỗ ngược của người kia.
Phương án đóng băng vào chiều thứ ba đã có hiệu quả rõ rệt.
Chiều hôm ấy, Pink Baby đang tổ chức họp thì thấy em Lâm phòng Hành chính mặt mày khổ sở luồn vào, len lén đến cạnh Vương Nguyên thì thào,
“Nguyên Nguyên, Vương tổng bảo cậu gọi cho anh ấy, cậu đã gọi chưa?”
Tuy em Lâm ghé sát, nói thầm với Vương Nguyên, nhưng âm lượng… khiến cả phòng họp nghe thấy. Nghe thấy từ quan trọng là “ Vương tổng” nên ông chú dung tục đang thao thao bất tuyệt trước màn hình power point cũng mỉm cười vẻ nịnh nọt.
“ Em Lâm, Vương tổng tìm Vương Nguyên có việc hả?”
“ Đúng thế”.
Em Lâm cười hì hì, thẳng lưng lên,
“ Hình như gấp lắm, nên tôi mới vào phòng họp hỏi xem, xin lỗi đã làm phiền anh”.
Nói thế nhưng em Lâm lại không tỏ ra chút hối hận nào vì đã cắt ngang việc của ông chú dung tục.
Ông chú dung tục là yêu tinh, tự khắc hiểu ra đạo lý không thể đắc tội được với thư ký quan trọng cạnh Vương Tuấn Khải, nụ cười trên gương mặt càng đậm hơn,
“ Đâu có, nếu có việc thì Vương Nguyên đi gọi điện thoại cho Vương tổng trước đi”.
Dứt lời, Vương Nguyên nãy giờ vẫn im lặng ngẩng đầu lên,
“ Ồ, tôi vẫn chưa kịp gọi cho anh ấy”.
Em Lâm muốn khóc mà không khóc nổi, cuống lên giậm giậm chân,
“ Vậy… bây giời ra ngoài gọi đi?”
Vương Nguyên sờ cằm làm ra vẻ suy nghĩ,
“ Ồ, lát nữa đi, bây giờ đang họp mà?”
Vừa dứt lời, em Lâm và ông chú dung tục hóa đá cùng lúc, đồng thời những nhân viên khác cũng cấm khẩu. Ông chú dung tục không hiểu, tưởng Vương Nguyên cố ý gài bẫy mình, để báo thù mối hận trước kia, làm sao được! Nếu Vương tổng nghĩ anh ta cố tình chơi xỏ, không thả Vương Nguyên, không để cậu gọi điện cho anh thì chẳng phải anh ta sẽ tiêu đời ư?
Bên này, em Lâm cũng mắt đỏ hoe, tiền thưởng tháng này… hết hi vọng rồi!
Vương Đại boss buổi sáng gọi điện đến, bảo có chuyện muốn tìm Vương Nguyên phòng kế hoạch, muốn cậu đích thân gọi lại. Kết quả cả buổi sáng đã qua đi, cả buổi trưa cũng đi nốt, bây giờ buổi chiều cũng sắp qua rồi mà đồng chí Vương Nguyên vẫn thản nhiên, không chịu gọi điện lại.
Vương đại boss vì thế rất bực, rất phiền muộn, buổi chiều đã gọi ba cuộc đến hỏi em Lâm, em Lâm bị kẹp giữa hai thế lực mà không dám nói gì.
“Nguyên Nguyên, cậu hãy nể mình chúng ta thân thiết nhau, mà thương cho tiền lương eo hẹp của tớ với , ra ngoài gọi điện đi?”
Vương Nguyên vẫn tỏ vẻ lãnh đạm, đang định từ chối thì cửa văn phòng lại xịch mở,bên ngoài xuất hiện cô nàng Hoa Hoa,nhân viên mới phòng Hành chính. Hoa Hoa chớp đôi mắt to,
“ Chị Lâm ơi, Vương tổng lại gọi đến, nói là… Vương Nguyên phải đích thân gọi lại”.
Vương Nguyên nghe thế, ánh mắt thoáng tia xảo trá, bóp cằm cười nhạt, ừ ừ, hay lắm. Có tiến bộ, chịu mất mặt để đích thân gọi đến tìm mình rồi ư?
“ Thế à…”
Vương Nguyên trầm tư, bĩu môi nói,
“Ồ , em Lâm, cậu giúp tớ nói với Vương tổng, nửa tiếng sau gọi lại đi”.
“ Cái … gì…”
Em Lâm giật bắn mình, thốt ra từng chữ. Vương Nguyên hôm nay bị trúng gió gì thế? Dám to gan như vậy, ai giúp được Vương Nguyên thì tự đi mà làm, cô mà giúp thì bị Vương Đại boss chém chết.
Cùng lúc đó, những nhân viên khác từ trạng thái hóa thạch đã chuyển sang… ngồi thiền. Vương Nguyên phớt lờ, nhìn trời nói,
“ bây giờ đang họp mà, bảo anh ấy nửa tiếng sau…”
“ Tan họp”
Chưa nói xong, ông chú dung tục đã tuyên bố chắc như đinh đóng cột, sau đó ôm tập tài liệu hoảng loạn bỏ chạy.
Bất chấp Vương Nguyên có điên thật không, hay là có gì khúc mắc với Vương Đại boss, không bao giờ để mắc vạ vào thân, nhưng nhân viên khác nghe câu đó cũng như được giải phóng, thở phào một hơi rồi chuồn mất,chả thấy bong dáng ở đâu nữa.
Vương Nguyên bất lực, cuối cùng đành theo em Lâm về phòng Hành chính nghe điện thoại, Vương đại boss nghe thấy giọng thỏ trắng, câu đầu tiên là,
“ sao lại khóa máy?”
Vương Nguyên chớp mắt,
“ Ồ, hết pin”
“ Tin nhắn QQ không trả lời?”
“ Không thấy, chắc mạng hỏng”.
“ Điện thoại cũng không nghe?”
“ Sáng nay bận lắm”.
“… ”
Bên kia im lặng, Vương Nguyên đang suy nghĩ xem có nên tiếp tục giả lạnh lùng không, hay là tha cho Vương đại boss thì nghe thấy tiếng cười rất khẽ bên kia.
Vương Nguyên đơ lưỡi, bực bội. Chẳng lẽ Vương Tuấn Khải thấy mình giận dỗi thế là trẻ con, rất nhảm nhí, nên cười nhạo mình?
“ Không được cười”
Vương Nguyên nhe răng, chỉ muốn cắn chết Vương Tuấn Khải bên kia, cậu rất nghiêm túc, rất nghiêm túc… Cãi nhau với anh, sao lại cười được chứ?
Kết quả, Vương Đại boss chỉ thản nhiên đáp lại một câu,
“Nguyên Nguyên, em đang ghen...”
Vương Nguyên ngớ người,cầm ống nghe chỉ thấy da đầu gai gai, cậu làm sao… ghen được?! Cậu chỉ muốn xoay chuyển tình hình, dạy dỗ Vương Tuấn Khải thôi mà.
Bên kia Vương Tuấn Khải lại nói,
“...về chuyện Phụng Hoàng Cửu Thiên, anh về sẽ giải thích. Hôm nay vất vả cả ngày mới mời được Vương công tử đích thân nghe điện thoại, cũng xem như hả giận rồi chứ?”
Vương Nguyên bỗng thấy hơi thoải mái. Sao cảm giác chẳng thể xử lý được Vương Tuấn Khải, mà trái lại mình đang giận dỗi vớ vẩn nhỉ?
“ Em không giận, điện thoại hết pin thật mà”
“ Ừ, vậy anh nghĩ, bây giờ chắc nó được sạc pin rồi. Anh bay chiều mai”.
Vương Nguyên khựng lại, nghe nửa câu sau, thì trái tim lại đập thình thịch, người đó cuối cùng đã về rồi! Vương Nguyên cắn môi, đang định nói gì đó thì nghe bên kia, Vương Tuấn Khải dịu dàng nói:
“Nguyên Nguyên, anh nhớ em”
/// ^ ///
Chỉ một câu mà Vương Nguyên đã bại trận. Ngang bướng, ghen tuông gì đó đều bay biến hết. Quả nhiên, cậu vẫn không phải là đối thủ của Vương Đại boss.
---------------------------
NHỚ LIKE, CMT&FL CHO ZUN HA^^
TIM<3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip