Chương XI
Mọi người trung thu vui vẻ nha.... Yêu yêu yêu!!!!!!!!
Ta ngẩng đầu lên, cắn môi căm tức nhìn Vương Tuấn Khải còn đang làm bộ tập trung tinh thần nghe báo cáo.
Hắn cười tà dùng khoé mắt liếc nhìn ta một cái, cầm điền khiển từ xa trong tay giơ lên như ẩn như hiện, tựa hồ muốn nói 'em sẽ mãi mãi đấu không lại anh'.
Tức chết ta ! Tức chết ta !
Vì cái gì bị ăn đến gắt gao luôn là ta!
Dừng lại!
Ta dùng ánh mắt bảo hắn dừng lại, thế nhưng Vương Tuấn Khải động cũng không động.
Dừng lại! . . . . . .
Cái đồ vật kia vẫn đang 'ra sức' chấn động, nước mắt trong hốc mắt không ngừng đảo a đảo !
Hảo! Hảo!
Ta mím môi, ánh mắt tràn đầy nước mắt nhìn chung quanh phòng họp im lặng một vòng, quyết định không nhẫn nhịn nữa.
"Ô ô ô! Ô ô. . . . . ."
Ta bất chấp tôn nghiêm, bỗng nhiên 'oa oa' khóc lớn lên.
Lực chú ý của mọi người lập tức chuyển dời đến trên người ta, ngay cả Vương Tuấn Khải cũng kinh ngạc mà nhìn về phía ta.
Nhìn ta làm gì!
Ta cũng không phải là đồ chơi biến thái để cho ngươi chơi đùa.
Khó chịu liền khó chịu! Không nhẫn sẽ không nhẫn!
Quản lí bộ phận sản xuất còn đang phát biểu báo cáo sớm bị doạ đến ngậm miệng trừng to mắt.
Bất quá hắn chính là một phần tử tinh anh đầy năng lực, rất nhanh lấy lại tỉnh táo, đẩy đẩy gọng kính ở trên mũi, khó xử nói :
« Trợ lý Vương , tuy rằng năng xuất của bộ phận sản xuất năm nay chưa đạt được như mong muốn, nhưng mà so với quy mô của công ty thì đã tương đối không tồi. »
Ngươi tăng trưởng hay không tăng trưởng đâu liên quan gì tới ta!
Ta khóc càng thêm lớn tiếng.
Toàn bộ nhân viên công ty đang dự hội nghị tổng kết cuối năm đều không hiểu đã xảy ra chuyện gì, mọi người há to miệng nhìn nhìn ta khóc đến rối tinh rối mù, hoàn toàn không biết làm sao.
Lấy địa vị đặc thù của ta —— trợ lý riêng của tổng tài, nên không có ai dám lên tiếng ngăn cản ta khóc.
Ta vừa khóc vừa liếc liếc Vương Tuấn Khải. Hắn tựa hồ đoán ta đang đùa cái dạng gì, rất có hứng thú mà thoải mái tựa lưng vào ghế da chờ đợi tiết mục tiếp theo được biểu diễn.
Ta nổi điên rồi đây !
Hảo! Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng!
Ta đứng lên, đưa tay lên cầm lấy khoá mở dây lưng.
==what!!! Bảo bối a.... ==
Ta mặc kệ, ngươi cũng không để ý, ta có cái gì để ý chứ ?
Ta hiện tại liền muốn đem cái vật đang làm cho ta không thoải mái lấy ra, đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Hành động này rốt cuộc cũng động được đến Vương Tuấn Khải.
Đoán được ta muốn làm gì, sắc mặt hắn liền lập tức thay đổi, đứng phắt dậy, ở trước mặt tất cả quản lí của công ty đem ta ấn chặt xuống ghế.
Một bàn tay không được người khác chú ý của hắn liền đem hai tay của ta kéo ra phía sau lưng, tay còn lại kia làm bộ quan tâm sờ sờ trán của ta.Vương Tuấn Khải hướng về phía mọi người đang trợn mắt há hốc mồm nhìn chúng ta, nói : «Trợ lý Vương bị bệnh, trước tan họp »
Ngươi mới có bệnh!
Mặt ta đỏ bừng lên, bất quá tay hắn dùng sức giữ chặt lấy tay ta, làm cho ta thật sự rất đau, ta mới không có lớn tiếng mắng ra.
« Nga, nguyên lai sinh bệnh. »
« Trợ lý Vương cũng thiệt là ... bị bệnh mà còn đi làm. » ....
Mọi người giả vờ như bừng tỉnh đại ngộ mà đi ra khỏi phòng họp. Kỳ thật trong lòng ta rất rõ ràng – bọn họ đối với quan hệ của ta cùng Tuấn Khải biết được cũng bảy tám phần.
Có thể đoán được điều này vì khi nghe ta bị bệnh cũng không có người nào đề nghị đưa ta đi bệnh viện.
Kỳ thật ta cũng không phải thực ngốc a.
« Đau quá a! »
Khi trong phòng họp chỉ còn lại hai người chúng ta, ta cau mày, uỷ khuất kêu lên.
Vương Tuấn Khải trầm mặc, buông tay của ta ra, trầm thanh hỏi: « Em vừa rồi muốn làm gì?"
Ngươi rõ ràng biết ta muốn làm gì a.
Nước mắt của ta bắt đầu chảy xuống không ngừng, vừa khóc vừa kéo kéo tay áo của Vương Tuấn Khải« Tuấn Khải. . . . . Em . . . . . Em thật là khó chịu a."
Cái này gọi là kế sách lui binh, đừng nói ta không cốt khí !
« Khó chịu liền ở trước mặt mọi người cởi dây lưng ? » Vương Tuấn Khải rống to lên.
Ta biết ngươi nhất định sẽ ngăn cản a.
Ta mang theo một mặt đầy nước mắt hướng lồng ngực Vương Tuấn Khải dựa vào.
Vương Tuấn Khải tránh sang một bên, ánh mắt đầy tức giận nhìn trừng trừng ta.
« Tuấn Khải..... Tuấn Khải.... » Ta khóc đến nổi ngay cả nói chuyện cũng đứt quãng.
« Không cần đùa giỡn như vậy .... Em không thích .... Ô ô ... em không thích. »
Vương Tuấn Khải trừng mắt nhìn ta khóc đến thiên hôn địa ám, rốt cuộc cũng mềm lòng, ánh mắt dần dần nhu hoà , thở dài một hơi, đem ta ôm vào lòng.
Được hơi thở quen thuộc của Vương Tuấn Khải vây quanh, tuyến lệ của ta càng thêm cố gắng làm việc. Ta một bên khóc một bên theo thói quen đánh đánh vào lưng hắn, tựa như người vợ nhỏ bị uỷ khuất.
« Như vậy không vui sao ? Chỉ muốn cùng em thay đổi chút khẩu vị. »
Ngón tay thon dài của Vương Tuấn Khải thuần thục cởi bỏ dây lưng của ta, đem cái vật nằm trong người ta nguyên một buổi sáng rút ra.
Vật nhỏ được làm từ cao su dẻo vẫn còn đang chấn động, phát ra âm thanh mô-tơ làm cho người ta oán hận.
Ta ở trong lòng Vương Tuấn Khải quay đầu lại, giựt lấy cái vật đáng ghét đó trong tay hắn, dùng sức ném ra ngoài.
Vốn nghĩ muốn đem nó ném ra ngoài cửa sổ, đáng tiếc lực đạo cùng nhãn lực quá kém nên đã ném nó xuống dưới cái bàn trong phòng họp
Càng nghĩ càng ủy khuất, ta quay trở lại ôm lấy cổ củaVương Tuấn Khải tiếp tục khóc lên.
« Được rồi, được rồi .... » Vương Tuấn Khải hôn nhẹ lên vành tai của ta, giọng nói vô cùng ôn nhu an ủi ta :
« Đừng khóc, là anh không tốt. »
« Em ghét dùng đồ chơi ! » Ta ngẩng đầu, đem nước mắt cọ ở trên cổ Vương Tuấn Khải.
Hắn lập tức sủng nịch nói: « Được, không dùng đồ chơi. »
Lòng ta liền hân hoan lên, vội vàng "rèn sắt khi còn nóng', làm nũng nói : « Em không muốn mỗi tối đều làm. »
Vương Tuấn Khải ngây người một lát, lòng ta hơi hơi khiếp sợ.
Đúng vậy, mỗi buổi tối đều làm, ngươi muốn ta chết sao a!
Một nụ cười tuấn mỹ ánh vào trong mắt ta, Vương Tuấn Khải gật gật đầu : « Được, cách một buổi làm một buổi. »
Vạn tuế!
Tuy rằng không đạt được hiệu quả như ta mong muốn, bất quá thành công như vậy đã là khó có thể tưởng tượng.
Ta cao hứng ôm chặt cổ Vương Tuấn Khải, liên tục hôn hôn lên môi hắn, sợ hắn đổi ý : « Anh thật tốt ! Là anh hiểu rõ em nhất ! »
Tuy rằng vẫn không quên tối hôm qua hắn như thế nào khi dễ ta, bất quá hiện tại đương nhiên phải tâng bốc hắn lên để lấy lòng hắn a.
« Buổi tối không làm, có thể làm ban ngày. » Trong tai đột ngột lọt vào một câu nói của Vương Tuấn Khải ta ngơ ngác ngẩng đầu, thấy trên mặt hắn tràn đầy tươi cười không có hảo ý.
« Mỗi buổi sáng đều làm, với anh như vậy cũng không có hại. »
Ta trợn mắt thật to thiếu chút nữa làm nó rơi xuống đất, hận không thể đem tất cả nụ hôn vừa mới dâng lên cho hắn cướp hết về.
Ngươi ngươi ngươi. . . . . . Ngươi tên khốn nạn này!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip