Chương XIII
Không thể nào?
Ta sợ tới mức há miệng thật to không sao khép lại được.
Nhưng vẫn còn chưa hết, một tiếng sét thứ ba lại đánh tới. Vương Tuấn Khải thản nhiên nói : « Nga, mẹ cũng đến à. »
Thiên a...Trời đất sụp đổ. . . . . .
Ta xác định chính mình cần phải hôn mê đi.
Bất quá trước khi hôn mê, ta muốn xác định rõ có phải Vương Tuấn Khải đang trêu chọc ta hay không ? Nếu chỉ vì vài lời nói dối của hắn liền đem ta doạ đến ngất xỉu, không phải là không còn mặt mũi nhìn đời sao ?
Không có khả năng trùng hợp như vậy a.
Ta mở to mắt, quyết đoán nhanh chóng quay đầu lại, sau đó y chang một đứa ngốc mà ngây ngẩn cả người.
Cửa phòng hiện tại đã có ba người đứng.
Ông bác xuất hiện lúc trước còn chưa tính, hiện tại có thêm một người đàn ông trung niên có bộ dạng cùng Vương Tuấn Khải thập phần tương tự, và một người phụ nữ trung niên vô cùng xinh đẹp đang ngạc nhiên trừng mắt nhìn ta – dường như là mẹ của Vương Tuấn Khải a.
Nhìn tới nhìn lui ba người kia mấy vòng, thẳng đến lúc ánh mắt của ta cùng ánh mắt ba của Khổng Văn va chạm nhau, ta mới sực nhớ tới chuyện hiện tại không còn mặt mũi gặp ai.
Hét to một tiếng, lùi về trong lòng ngựcVương Tuấn Khải, thật ra làm đà điểu cũng tốt lắm.
Rất mất mặt ! Ta muốn đi chết a!Vương Tuấn Khải đem ta ôm đến trên sô pha, cởi áo khoác tây trang giúp ta che lại hạ thân. Thong thả nói:
« Bác ! Ba ! Mẹ ! Mời mọi người vào ngồi. »
Tuy rằng nhắm mắt lại, ta cũng biết bọn họ đã bước vào, hơn nữa còn an vị ở phía trước mặt ta.
Ta tựa vào trong lòng Vương Tuấn Khải, mở he hé mắt quan sát tình hình chung quanh.
Ba của Vương Tuấn Khải ngồi ở chính giữa, ông bác cùng mẹ của hắn ngồi ở hai bên. Ba người đều nhìn chằm chằm vào ta, nhìn đến không chuyển mắt, giống như ta là một quái vật từ đâu chui ra.
« Đây là Vương Nguyên . »Vương Tuấn Khải giới thiệu ta với ba người họ.
Hắn lại vô cùng thoải mái, ôm lấy thắt lưng của ta, vô cùng thân thiết nói : « Tiểu Nguyên , đây là ba của anh. » Hắn đầu tiên chỉ vào vị ngồi ở giữa nói cho ta biết.
« Bác bác .... Bác trai. » Răng nanh của ta va vào nhau 'lập cập', nên đừng trách ta mồm miệng không rõ ràng, nói chuyện lắp bắp.
Cái tên chết tiệt này cự nhiên còn tác quái, cắn lổ tai của ta một cái, cười nói : « Đứa ngốc, bác trai cái gì, em phải kêu là ba. »
Ta cơ hồ muốn hộc máu!
Trộm liếc mắt nhìn ba của hắn một cái, thật là điêu luyện, nghe như thế mà thần sắc vẫn không thay đổi. Nếu ta là người cha có con trai như vậy – trước tiên liền cho tên hồ ly quyến rũ con mình mấy cái tát, sau đó túm đầu đứa con của mình mắng xối xả "mày điên à "? Cự nhiên cùng với một tên con trai sống cùng nhau. Còn ra thể thống gì ?'
Đang còn tưởng tượng chính mình sẽ giáo huấn con của mình thế nào, ba của Vương Tuấn Khải bỗng nhiên mở miệng : « Măc kệ nó gọi ba là gì, ba cũng không chấp nhận. » Tuy lời nói của bác ấy không tốt, nhưng thanh âm trầm thấp bay bổng cùng Vương Tuấn Khải thực giống nhau.
Ta vô cùng sợ hãi nằm trong lòng ngực Vương Tuấn Khải, liếc nhìn sắc mặt của hắn.
« Ba ! Vương Nguyên là vợ của con. » Hắn dùng đôi mắt ẩn chứa đầy tình yêu liếc xuống nhìn ta một cái, tự nhiên bắt đầu tuôn ra một tràng vô cùng buồn nôn : « Con yêu em ấy. Em ấy là người duy nhất trong cuộc đời này mà con mong muốn có được. Ngay từ lần đầu tiên con nhìn thấy em ấy, con liền đã yêu em ấy. Nếu ba muốn con cùng em ấy chia tay, chính là không có khả năng. »
Ngươi ngươi ngươi .... ngươi chỉ làm cho tình hình mâu thuẫn trở nên gay gắt thêm thôi a ! Có thể làm bộ cùng ta chia tay, sau đó đợi bọn họ đi rồi lại quay về với nhau ! Ngươi có hiểu hay không ? Đồ không có đầu óc.
« Nó là đàn ông ! » Ba của Vương Tuấn Khải không có nổi giận, chỉ cau mày nói ra một câu trí mạng.
« Con cũng là đàn ông, nhưng con yêu em ấy. Nếu ba lo lắng chúng con sống chung với nhau không thoải mái, thì xin ba yên tâm, chúng con ở chung với nhau rất tốt. Các phương diện cần thiết đều ..... »
Hắn mang theo ánh mắt tán tỉnh liếc nhìn ta một cái, làm cho ta nghĩ đến cảnh hoang dâm vô độ ở trên giường của chúng ta. « Có thể thoả mãn lẫn nhau. »
Nghe hắn thổ lộ thâm tình làm cho ta rất cảm động, nhưng nghe đến câu cuối làm cho ta tức đến hộc máu, muốn vùng dậy cho hắn một đấm vào trên mũi.
Cái gì kêu thỏa mãn lẫn nhau? Vẫn đều là ta thỏa mãn ngươi a!
Cảnh tượng này rất giống cảnh trong phim tình cảm truyền hình mà ta đã xem rất nhiều. Ta nằm ở trong lòng Vương Tuấn Khải nhíu mày, nhớ lại khi ấy diễn viên làm như thế nào để giải quyết vấn đề.
Ba Vương Tuấn Khải nói : « Các con tính cứ tiếp tục như vậy ? »
Vương Tuấn Khải còn chưa kịp trả lời, thanh âm trách cứ của mẹ hắn đã phát ra. Bất quá đối tượng của dì ấy trách cứ không phải Vương Tuấn Khải, cũng không phải ta, cư nhiên là – ba Vương Tuấn Khải.
« Đều là lỗi của ông, cả ngày nói cái gì – kiểu giáo dục mới, tự do phát triển, ông xem đi lớn lên thành bộ dáng gì đây ? » Ta nghĩ là dì ấy đứng thẳng dậy chỉ vào ba Vương Tuấn Khải mắng, bởi vì giọng nói của dì ấy rất kích động.
« Chuyện này liên quan gì đến kiểu giáo dục mới ? Tuấn Khải không phải rất giỏi sao ? »
« Như thế này cũng trầm trồ khen ngợi ! » May quá, đầu ngón tay của dì ấy thiếu chút nữa đụng tới cái mũi nhỏ của ta. Ta kêu nhỏ một tiếng, trốn vào trong lòng ngực Vương Tuấn Khải.
Ba Vương thật sự là người tốt ! Bác ấy giúp ta a.
Bác ấy nhíu mi nhìn mẹ Vương : « Em bình tĩnh một chút được không ? Em nhìn lại mình xem đã biến thành bộ dáng gì ? »
« Bộ dáng của tôi làm sao ? » Có người liền hít hít mũi, mang theo âm khóc : « Bộ dáng hiện tại của tôi như thế nào ? »
Dì ấy nhìn sang vẻ mặt thờ ơ của đứa con, đau lòng nói : « Tiểu Khải trở nên như hôm nay, tất cả đều là do người làm cha như ông. »
Vương Tuấn Khải thật không lương tâm, thanh thanh giọng, bình tĩnh nói: « Mẹ, xin mẹ đừng gọi con là tiểu Khải . »
Tiểu Khải ?
Ta ở trong lòng ngực hắn cười khúc khích, bị Vương Tuấn Khải nhéo ở bên hông một cái.
Ta ủy khuất giương mắt liếc hắn một cái.
Mẹ Vương càng thêm tức giận, tư thái ung dung đẹp đẽ quý phái bị phá huỷ mất một nửa.
Dì ấy nói : « Ông nói xem, vấn đề hiện tại như thế nào giải quyết ? » Vấn đề này là dì ấy nhìn thẳng vào ba Vương đưa ra.
Ba Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm hai người chúng ta thật lâu, ánh mắt của bác ấy cùng Vương Tuấn Khải thực giống nhau, ánh mắt vô cùng sắc bén và lợi hại. Bị bác ấy nhìn chăm chú một hồi, ta không khỏi trở nên sợ hãi, so với Vương Tuấn Khải càng đáng sợ hơn.
Hô hấp khẩn trương chờ đợi không biết bao lâu, bác ấy rốt cuộc mở miệng.
Không ngoài dự liệu của ta, quả nhiên một khi bác ấy mở miệng chính là long trời lở đất.
Ta tuy rằng biết lời nói của bác ấy đối với chúng ta sẽ đã kích rất lớn, nên cố gắng chuẩn bị tốt tinh thần để đón nhận, thế nhưng vẫn bị shock hoàn toàn.
Bởi vì . . . . . . . . .
Bác ấy nói: « Chúng ta ly hôn đi. »
Ta thiếu chút nữa từ trong lòng Vương Tuấn Khải ngã xuống đất – thứ nhất chính mình bị bất ngờ mà ngồi không vững, trăm triệu lần không dự đoán được bác ấy sẽ nói như vậy ; thứ hai. Vương Tuấn Khải nháy mắt thất thần, nên đã thả bàn tay đang ôm lấy ta ra.
Chẳng lẽ ba Vương đối với việc giáo dục con cái không quan tâm cảm thấy vô cùng áy náy nên ly hôn để tạ lỗi ? Nhưng ta chỉ nghe nói từ chức để tạ lỗi, chưa nghe qua còn có ly hôn để tạ lỗi.
Nghe ba Vương nói xong, bốn cặp mắt còn lại cùng nhau trợn to nhìn trăn trối vào ba Vương, đôi mắt của mẹ Vương là lớn nhất, ngay cả ta luôn luôn tự hào mình có đôi mắt to cũng phải mặc cảm.
Mẹ Vương kêu to : « Anh nói cái gì ? Em đã biết lòng của anh sớm không còn ở nơi này, nên thừa dịp rối loạn hôm nay phát tác ra. Anh anh ..... » Phong cách ung dung đẹp đẽ quý phái hoàn toàn bị phá hư.
Oa ! Đây là cảnh gia đình cải nhau nga ! Ta nhìn xem chăm chú đến nháy mắt cũng không dám, sợ bỏ qua những cảnh phấn khích.
Đối với việc kích động của mẹ Vương, ba Vương rất là lãnh tĩnh. Quả nhiên là cha con, cả hai đều là người bình tĩnh khôn khéo.
Ba Vương quay đầu, đối với bác của Vương Tuấn Khải nãy giờ vẫn ngồi im ở trên sô pha, nói : « Anh hai, anh sai lầm rồi, mà em cũng sai lầm rồi. »
Cái gì sai lầm rồi ? Ta nghe mà không hiểu gì hết.
Bác của Tuấn Khải mặt không chút thay đổi ngây người thật lâu, vẻ mặt tang thương thở dài một hơi, giống như muốn đem gì đó trong lòng đều một hơi nhổ ra hết : « Cho tới hôm nay em vẫn còn oán trách anh năm đó đã bức ép em kết hôn sao ? »
« Chẳng lẽ anh nghĩ rằng em sẽ không oán trách anh ? Nói cái gì bất hiếu là một trong ba đại tội. Anh nhìn bọn nó xem. » Ánh mắt của ba Vương nhìn ta cùng Vương Tuấn Khải cư nhiên tràn đầy từ ái, làm cho lòng ta nóng lên.
« Không có việc gì cần giải quyết, cứ như vậy là tốt rồi. »
Bác ấy đứng dậy, nhìn mẹ Vương nói : « Chuyện này toàn bộ nên trách anh. » Bác ấy cười chua sót :
« Năm đó anh đã không đủ kiên quyết cùng dũng cảm, hơn nữa .... »
Bác ấy cùng bác của Tuấn Khải lạnh lùng nhìn nhau : « Không nghĩ tới đồng tính luyến ái lại có thể di truyền. »
Trầm mặc . . . . . . . . .
Có thể nghe thấy tiếng tim đập của mọi người trong phòng.
« A! ! ! ! ! » Mẹ Vương ngơ ngác đứng bất động nhìn ba Vương một lúc lâu, rốt cục cũng hét ầm lên.
Vương Tuấn Khải đem ta đặt lên trên sô pha, đứng dậy ôm lấy mẹ hắn.
« Mẹ, mẹ, con ở đây, con ở đây. » Hắn nhẹ nhàng trấn an mẹ mình.
Ta biết cái ôm của hắn có bao nhiêu ấm áp, ta biết thanh âm của hắn có bao nhiêu ôn nhu để làm lòng người yên ổn.
Trò khôi hài, đúng là một trò khôi hài – rối loạn, thét chói tai, tức giận, mắng, khóc . . . . . . . . . Sau đó, từng người từng người rời đi.
Trước hết lao ra khỏi phòng chính là mẹ Vương , ngay lúc dì ấy rời đi ta thật thương cảm cho dì ấy, tuy rằng ánh mắt của dì ấy nhìn ta tựa như đang nhìn con độc xà bảy màu sặc sỡ.
Sau đó là ông bác của Vương Tuấn Khải, ông ấy ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Đi cuối cùng là ba Vương , bác ấy tới gần ta, ánh mắt nhìn ta giống như đang nhìn tân nương tử của bác ấy, làm cho lông tóc cả người ta đều dựng thẳng lên.
Vương Tuấn Khải nói : « Ba, xin người không cần chảy nước miếng. »
Hắn làm cái thủ thế, bất kỳ ai cũng đều dễ dàng hiểu được ý tứ của hắn – tiễn khách.
Vì thế, ba Vương cũng bỏ đi luôn. Lúc bác ấy rời đi, ta dùng ánh mắt cung kính đối với cha chồng tương lai mà dõi mắt nhìn theo.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người chúng ta, ta hỏi Vương Tuấn Khải: « Đã xong chưa ? »
Hắn hôn nhẹ lên mũi ta: « Đã xong. »
« Em đã cho là hai chúng ta phải tạm thời chia lìa a. » Ta bắt đầu tưởng tượng : « Hoặc là xuất hiện một cô em họ hay là tình địch gì đó vân vân. »
« Phải không? » Hắn cười nhẹ.
Ta vẫn còn có chút lo lắng: « Thật sự đã xong? »
« Thật sự. »
« Thật sự thật sự đã xong? »
« Thật sự thật sự. » Hắn đáp lại vô cùng đứng đắn và kiên định.
« Chúng ta đây chính là đã được cha mẹ hai bên cùng đồng ý ? »
« Phía bên anh là ba anh làm chủ, còn phía bên em là ai ? »
Ta hì hì cười: « Đương nhiên chính là em a, trong nhà em lớn nhất! »
Vương Tuấn Khải cũng hì hì cười, kề sát lại cắn cắn lên lổ tai ta: « Như vậy . . . . . Chúc mừng một chút đi. »
Mặt ta đỏ lên: « Lần này . . . . Lần này em muốn làm chủ động! »
Hắn cư nhiên không suy nghĩ liền đáp ứng: « Không thành vấn đề. »
Ta còn chưa kịp nở nụ cười mãn nguyện, hắn lại nói: « Em chủ động nhận anh. »
Oa ! Ta không chịu, không chịu ..... Ngươi lại bắt đầu khi dễ ta a!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip