Chương XVI .....hoàn
Ánh nắng trên đường cực kỳ tươi sáng, người đến người đi vô cùng tấp nập và vui nhộn.
« Hiện tại có thể đi chơi rồi chứ ? Có thể đi bơi không ? Em muốn ăn hải sản. » Ta rốt cuộc cũng thả lỏng tâm tình, tay nắm lấy tay Vương Tuấn Khải bước đi theo hắn.
« Không được. »
Kẻ độc tài tính tình cổ quái ....
Ta mất hứng hỏi: « Vì sao? »
« Bởi vì . . . . » Hắn xoay người nhìn nhìn ta: « Anh lúc nãy đã bị trúng một cái tát thật oan uổng. »
Trên gương mặt anh tuấn vẫn còn in rõ năm dấu tay màu đỏ, trông thực buồn cười.
Ta nhăn mặt, không nghĩ tới lúc nãy mình đã dùng sức như vậy.
« Chính là ... lúc nãy người ta quá sợ hãi a, nghĩ rằng anh sẽ đối với em làm cái gì đó. » Ta cũng thực uỷ khuất.
Ta còn uổng phí nhiều nước mắt như vậy.
Là do chính ngươi không chịu giải thích rõ ràng a !
Không hài lòng liếc nhìn Vương Tuấn Khải vừa vặn chạm phải ánh mắt sắc bén lại càng không hài lòng của hắn, vội vàng cúi đầu nhận tội.
Thanh âm của Vương Tuấn Khải vô cùng lạnh lùng, làm người nghe phải sợ hãi : « Anh nhớ rõ em đã từng nói với anh là em không thích dùng đồ chơi. »
Đúng vậy. Ta gật đầu một cái thật mạnh.
« Như vậy, em cho là anh sẽ không để ý đến ý nguyện của em mà vẫn cứ mua mấy thứ này dùng ở trên người em ? » Ngữ khí của Vương Tuấn Khải càng ngày càng không tốt, ta thiếu chút nữa đã bật khóc lên.
Hắn nghiến răng nói : « Nguyên lai anh là người như vậy a ..... »
Ta ngay cả hô hấp đều ngừng lại, nhắm mắt lại chờ hắn phát hoả.
« Không được đi chơi, không được đi bơi, không được mua bất cứ đồ vật gì. » Hắn vô tình tuyên bố : « Cũng không có bữa tiệc hải sản nào. »
Ta thở hắc ra một hơi dài, trừng phạt như vậy tuy rằng làm cho người ta khó chịu, nhưng so với trong tưởng tượng còn tốt hơn nhiều.
Hắn xoay người cầm lấy tay của ta bước đi, hại ta đành phải chạy chầm chậm theo phía sau hắn, cũng không dám mở miệng muốn hắn đi chậm lại một chút.
Vào khách sạn, ta bị hắn vội vàng kéo đi tựa như gió cuốn xuyên qua đại sảnh thật lớn.
Lúc đi ngang qua giữa đại sảnh, ta thấy có một đóng lớn vỏ sò xinh đẹp được xếp thành tượng phía trên còn có gắn đèn chớp sáng.
« Vỏ sò ! » Ta vui sướng kêu lên một tiếng, còn chưa kịp liếc mắt nhìn kỹ một cái đã bị Vương Tuấn Khải kéo vào trong thanh máy ....
Mặc dù có điểm áy náy, nhưng sau khi trả giá nhiều như vậy, ta cho là đã quá đủ rồi.
Chính là hiển nhiên, cái tên cầm thú kia không cho là như vậy.
Thắt lưng - khi bắt đầu là đau nhức, đến sau đó là chết lặng, cuối cùng không còn một chút cảm giác nào.
Ngay khi Vương Tuấn Khải tính toán lại làm thêm một lần nữa, ta nhỏ giọng khóc lên.
« Ngoan, không khóc. » Thanh âm ôn nhu cưng chiều vang lên an ủi ta, nhưng cặp tay tham lam kia vẫn ở trên đùi ta sờ tới sờ lui.
« Em mệt quá a. » Ta thề, thanh âm của bản thân so với con mèo nhỏ mới sinh ra còn yếu hơn.
Nếu hắn vẫn cố chấp làm tới cùng thì chính là so với heo chó cũng không bằng.
Hắn hôn nhẹ ta: « Anh biết, em mệt muốn chết rồi. Vật nhỏ đáng thương. »
Nghe tiếng sóng biển vọng từ ngoài cửa sổ vào, hắn hỏi : « Nguyên nhi, chúng ta đi dọc bờ biển xem mặt trời mọc đi, được không ? »
Mặt trời mọc? Hắn không nói ta còn không biết cư nhiên đã bị cái tên đại sắc ma này gây sức ép nguyên một đêm.
Ta vì chính mình bi ai.
« Muốn xem không ? »
Hừ, hiện tại mới đến lấy lòng ta ?
Vốn định mở miệng từ chối, đáng tiếc ý chí không kiên định, sau một hồi lưỡng lự : « Muốn a. »
Ta tính đá cho hắn một cước, lại bi ai phát hiện không còn một chút sức lực để nâng chân lên, mệt mỏi nói : « Anh ôm em. »
Vương Tuấn Khải thật cẩn thận giúp ta tẩy rửa thân mình, mặc vào một bộ áo ngủ. Ta hoàn toàn xứng đáng được hưởng thụ sự phục vụ tận tình của hắn a.
« Chúng ta đi. » Hắn đem ta ôm vào trong lòng theo kiểu ôm công chúa, một đường đi đến bãi biển thuộc phạm vi riêng của khách sạn.
Trên đường đi đến đây, hắn không ngừng hôn nhẹ lên mặt ta. Không biết làm như vậy là do hắn lãng mạn hay là sắc tâm vẫn còn chưa thoả mãn.
Ta có điểm choáng váng.
Đem ta đặt nằm thoải mái trên bờ cát mịn, Vương Tuấn Khải nói : « Em chờ anh một chút. »
Hắn vội vàng chạy đi, lại vội vàng chạy về, cầm trên tay một cái túi gì đó căng phồng thật lớn.
« Anh mua tối hôm qua. » Hắn đắc ý dào dạt nói : « Thừa dịp lúc em ngất xỉu, đi ra ngoài mua. »
Ta tức giận liếc nhìn hắn một cái.
Mở gói to ra, giống như cả một bảo tàng hải dương hiện ra ở trước mắt.
« Oa. . . . . . » Ta cao hứng kêu lên.
Rất nhiều vỏ sò với đủ loại hình thái kỳ quái xuất hiện ở trước mặt.
Ta chưa từng thấy qua nhiều vỏ sò xinh đẹp như vậy.
Vương Tuấn Khải đem từng cái từng cái vỏ sò bày ra, vây quanh ở bên người ta thành một cái vòng lớn.
Ta nhìn hành động ấm áp cùng lãng mạn ngàn năm khó gặp này của hắn mà ngây ngô cười ha hả.
« Đẹp không? »
« Đẹp. » Ta vui tươi hớn hở gật đầu.
« Có phải rất là rất đặc biệt cùng kỳ diệu không ? »
« Rất đặc biệt cùng kỳ diệu. » Ta tán thưởng nhìn một vòng lớn vỏ sò xinh đẹp bên người. Hắn không phải là đem toàn bộ vỏ sò quý nhất lớn nhất của bãi biển mua hết về chứ ?
Vương Tuấn Khải tới gần ta, suất khí đến ngay cả Ma Vương cũng phải kém xa.
« Như vậy. . . . » Hắn nuốt một ngụm nước miếng, nhìn chằm chằm vào ta: « Chúng ta hãy làm chuyện đặc biệt cùng kỳ diệu nhất đi. »
Ta nhất thời không ngậm miệng lại được. Mà nếu có ngậm lại được, ta nhất định sẽ cắn đứt đầu lưỡi của mình.
« Anh ... anh .... Anh ... anh .... » Ngay cả chính ta cũng không xác định được chính mình đang muốn nói cái gì.
« Đến đây đi, Nguyên nhi. Hoàn cảnh tốt như vậy, cảm giác nhất định sẽ rất đặc biệt cùng kỳ diệu. »
Hắn lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, vừa nhẹ nhàng vừa linh hoạt đè ép lên người ta . . . . . . . .
Sự thật chứng minh, người này quả thật so với heo chó cũng không bằng.
Vĩnh viễn không thể tin tưởng một con sắc lang!
Ta lần thứ mười vạn tám nghìn linh một lần nghiến răng nghiến lợi tự cảnh cáo chính mình.
💖💖💖 Cuối cùng cũng hoàn rồi a... Chính là trong khoảng thời gian này dù không có nhiều người ủng hộ nhưng mình rất vui vì vẫn có một vài bạn dành thời gian xem truyện này...cảm ơn các bạn thật nhiều nha... 🎆🎆🎆🎆🎆
Bye bye...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip