Chương 5


Chẳng có chút lo lắng nào, Vương Tuấn Khải thi vào trường đại học tốt nhất trong nước, ở thành phố Bắc Kinh, cách nhà vài nghìn cây số.

Chưa kịp vui mừng thì Vương Tuấn Khải liền cảm thấy phiền muộn: "Thiên Tỉ phải làm thế nào đây? Dẫn theo em ấy hay để em ấy ở lại cũng không phải cách phù hợp".

Nhưng anh vốn không biết rằng, giữa lúc anh do dự lần nữa thì đã có người vì đôi bên mà đưa ra quyết định.

Ngày đó, Vương Tuấn Khải về nhà, nhìn thấy người mẹ và Thiên Tỉ ngồi đối diện nhau trên sofa phòng khách, không khí tỏa ra xung quanh vốn không căng thẳng, nhưng lại nghiêm túc.

"Tiểu Thiên nói muốn theo con đi Bắc Kinh" Người mẹ mở lời trước.

Vương Tuấn Khải dồn nén sự kinh ngạc trong lòng, chỉ lẳng lặng gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Thiên Tỉ.

"Mẹ vốn vẫn lo rằng không có thời gian chăm sóc nó, bây giờ nó đi theo con rồi, mẹ rất an tâm" Bà ngừng lại một lát, sau đó nói từng câu từng từ: "Vương Tuấn Khải, mẹ giao Thiên Tỉ cho con".

Cách nói tránh nói giảm với hai người con này cũng đồng thời giúp bà lỏng đi nắm tay đang thầm siết lại bên người.

Vương Tuấn Khải từ chối đề nghị về chuyện mua một căn nhà ở Bắc Kinh của người mẹ, anh nói hướng đi sau khi tốt nghiệp còn chưa rõ, chuyện mua nhà để sau rồi tính. Anh thuê một căn hộ cao cấp cách trường không xa lắm để ở, mỗi ngày ngồi xe đi ngược xuôi giữa nhà và trường.

Ngoài môn toán ra, các cấp bậc của những môn khác của Thiên Tỉ cơ bản tương đương như sinh viên tốt nghiệp cấp 3, nhưng dần dần cậu cũng thể hiện tình yêu đối với ngoại ngữ nhiều hơn một chút. Sau khi đến Bắc Kinh rồi, Vương Tuấn Khải đề xuất rằng anh có thể tiếp tục học sâu hơn vào một phương diện. Biết rằng Thiên Tỉ không thích đi học, anh ghi danh cho cả hai người ở một trường bồi dưỡng buổi tối nổi tiếng, cùng nhau lên lớp.

Thì ra Vương Tuấn Khải không để ý tới điều này lắm. Khi anh thong thả thi chuyên Anh cấp tám, thì qua những ánh mắt kinh ngạc của bạn học, anh mới biết rằng đối với một sinh viên kỹ thuật mà nói thì chuyện đó vốn không dễ dàng như vậy.

Lúc này anh mới chợt nghĩ đến cấp bậc ngoại ngữ của Thiên Tỉ không biết đã đạt đến trình độ nào rồi, vậy hẳn là vượt xa cấp bậc của bản thân rồi.

Tối hôm nay, sau khi anh tắm rửa xong thì tiện miệng hỏi Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ nghĩ một lát, rồi sau đó kéo Vương Tuấn Khải đến trước máy tính của mình để cho anh xem. Thì ra, Thiên Tỉ luôn làm dịch thuật để bán thời gian, ở trên mạng có nhiều tin tức cung cầu cho phương diện này, thậm chí là không cần gặp mặt đối phương, liên lạc thông qua hộp thư, cuối cùng phần thù lao sẽ được gửi thẳng vào trong tài khoản ngân hàng.

Khi Thiên Tỉ trịnh trọng đặt tấm thẻ ngân hàng vào tay của mình, Vương Tuấn Khải cảm khái mà cười lên. Thù lao trả cho sách dịch trong nước rất thấp, nhưng đó chính là tự năng lực của bản thân Thiên Tỉ kiếm được, Vương Tuấn Khải biết được điều đó thể hiện ý nghĩa gì.

- - Thiên Tỉ với tính cách độc lập đã dùng năng lực của mình để tồn tại trong cái xã hội này, cậu vốn không phải là gánh nặng của ai hết.

Ngày đó đột nhiên Thiên Tỉ lại đề xuất đi dạo nhà sách.

Cậu luôn thích xem sách, nhưng vì hiếm khi ra khỏi nhà, những sổ sách đang có đều thông qua đặt hàng bằng  thư trong những câu lạc bộ sách hoặc là mua hàng online trên mạng, nhưng lần này Vương Tuấn Khải nói cuốn sách mà cậu muốn mua những nơi này đều không có.

Vừa đi vào nhà sách tự chọn, Thiên Tỉ liền chạy thẳng đến khu sách ngoại văn, đi hết đường này quẹo đến lối khác, giống như Vương Tuấn Khải đằng sau lưng không tồn tại, chỉ khi cậu chọn được một cuốn sách hay nào đó mới quay đầu lại với tư thế vô cùng bình thường tự nhiên mà dúi sách vào trong lòng đối phương.

Hai tiếng sau, sách Vương Tuấn Khải ôm trong tay đã nhanh chóng cao đến tận cằm, anh nhìn bốn phía, muốn kiếm giỏ đựng đồ hoặc xe đẩy. Đang tính nói một tiếng với Thiên Tỉ, lại thấy cậu đang cắm đầu thưởng thức một quyển tiểu thuyết nguyên văn dày cộm, chỉ có thể cười than rồi lắc đầu, quẹo vào một góc khác.

Khi anh đang bỏ sách vào trong giỏ, co duỗi cánh tay tê nhức một chút, cổ tay lại đột nhiên bị một người nắm chặt, kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy trên mặt Thiên Tỉ chính là sự lo lắng và hoảng hốt chưa kịp tan biến.

Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm một lát, tay tự nhiên lại vuốt lấy mái tóc của đối phương, nói: "Anh ở đây".

Thiên Tỉ cúi đầu xuống, khóe miệng cong lên một nụ cười khổ.

"Chọn xong chưa?"

"Rồi." Thiên Tỉ gật đầu, sau đó đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi: "Anh hai anh có đem đủ tiền không? Sách... mua hơi nhiều ạ".

Vương Tuấn Khải phì cười, trả lời: "Đủ thì đủ, nhưng vẫn phải phạt em một tuần không được ăn kem".

Lúc này Thiên Tỉ đột nhiên rất thông minh mà cười lên, nụ cười đó như ánh nắng xuyên suốt qua những tầng mây đen chiếu xuống mặt đất rộng, phủ lên mỗi sự vật kề bên nó một lớp vàng kim tuyệt mỹ. Cậu nghiêng đầu nói với Vương Tuấn Khải: "Vậy em sẽ ăn phần của anh".

Vào cuối tuần người mẹ đến Bắc Kinh xem hai người con của mình. Chưa thông báo một tiếng nào đã trực tiếp đến thẳng chỗ ở của hai người.

Lúc đó Thiên Tỉ đang ngủ trưa, Vương Tuấn Khải muốn gọi cậu dậy liền bị kéo lại, người mẹ nói: "Không cần gọi nó đâu, mẹ đến đây để nói chuyện với con".

Vương Tuấn Khải gật đầu.

Người mẹ quan sát căn hộ đơn giản một lát, sau đó khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười nhạt nhưng phức tạp, quay đầu lại nói với Vương Tuấn Khải: "Hai đứa con... thích nhau à?"

Câu nói này dường như làm nhịp tim của Vương Tuấn Khải ngừng hẳn, anh nhìn bà chằm chằm, mãi cũng không thể cất tiếng được.

Người mẹ lên tiếng lần thứ hai ngắt đi tình trạng rối ren của anh: "Thật ra mẹ đã sớm đoán được rồi. lúc đầu mẹ nói với bản thân rằng, con đưa Tiểu Thiên cùng đi đến Bắc Kinh cũng chẳng có gì to tát, xét cho cùng hai con cũng là anh em tốt từ nhỏ đến lớn, nhưng bây giờ ở nơi này, nhìn thấy căn phòng này, mẹ liền biết rằng không cần phải tự thôi miên bản thân nữa, đáp án đã quá rõ ràng rồi".

Nói đến đây, bà và Vương Tuấn Khải trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó tiếp tục: "Ở đây là một ngôi nhà, là một nơi mà bất kỳ người nào cũng không thể can thiệp vào, cái gì cũng không thiếu, một ngôi nhà hoàn chỉnh".

"Con... không thể nói xin lỗi với mẹ." Sau khi dàn xếp ổn thỏa được những hoang mang và phập phồng lo lắng trong lòng rồi, Vương Tuấn Khải chầm chậm mở miệng.

"Mẹ vốn không muốn sự ăn năn của con. Là một người mẹ, mẹ chỉ muốn con và Thiên tỉ sống thật tốt".

"Chúng con sống rất tốt... Thiên Tỉ còn dịch thuật để kiếm tiền".

Người mẹ ngồi xuống sofa ở bên cạnh, nói: "các con như vậy mẹ cũng thấy vừa lòng, nhiều năm như vậy, những điều mẹ làm cho con rất ít. Bởi vì biết Tiểu Thiên không hoàn chỉnh, vì vậy mẹ muốn dùng những gì mình có thể làm để hoàn thiện nó, mẹ sợ nó sẽ vì nhạy cảm quá mà cảm thấy mẹ có chút thiên vị với nó, nhưng cuối cùng những gì tốt nhất trong khả năng đều dành cho nó hết, không ngờ vì vậy lại phớt lờ con đi lâu như vậy".

Không ngờ rằng người mẹ lại đột nhiên nói ra những lời như vậy, Vương Tuấn Khải có chút lúng túng, dẫu cho có nói từ khía cạnh nào đi nữa, mọi thứ gia đình này cho bản thân đã đủ rồi, anh vốn không có lòng tham ham muốn gì hơn.

- - Nếu như nói anh hai đang thiếu thốn gì đó, vậy thì hãy lấy con ra bù đắp

Không biết từ lúc nào, Thiên Tỉ từ trong phong đi ra, đứng ung dung bên cửa ra vào.

người mẹ có chút kích động, ánh mắt chuyển động qua lại giữa hai người, cuối cùng thở dài nói: "Rất tốt".

Chủ đài truyền hình liên tục gửi vài cuộc điện thoại gấp  tới, ba ngày sau người mẹ không thể không về trước ngày dự định. Trước khi đi bà còn rất chu đáo bàn giao thủ tục về quyền tài sản - cuối cùng vẫn mua luôn cái căn hộ đó.

"Nơi này không tệ... việc này để mẹ làm chủ... những chuyện sau này để sau này rồi tính, bây giờ sống cho tốt cái đã, chí ít không cần lo đến chuyện chủ thuê đuổi người... giá thuê nhà rất đắt đỏ, không bằng mua dứt nó đi..." Người mẹ dùng vài câu đơn giản đáp lại sự ngăn cản của Vương Tuấn Khải.

Ngày tiễn đưa đó, trời Bắc Kinh đổ mưa rào nhẹ, vì để đề phòng việc ùn tắc giao thông, thời gian bọn họ xuất phát sớm hơn một chút, cuối cùng ở sân bay chờ.

người mẹ đi rửa tay rồi, Thiên Tỉ vô ý mím môi một cái cũng bị Vương Tuấn Khải thấy được : "Khát à? Có muốn uống nước không?"

Thiên Tỉ gật đầu.

"Đợi anh ở đây." Sau khi dặn dò, Vương Tuấn Khải đi đến chỗ uống nước.

Được một đoạn đường ngắn, anh đột nhiên đứng tại chỗ, quay người lại nhìn. Cách đó không xa Thiên Tỉ mặc một bộ đồ trắng đứng yên lặng giữa dòng người xô bồ trong sảnh sân bay lớn, như một cây hoa nở rộ, không chút lo lắng khó chịu, thay vào đó toàn thân trên dưới đều toát ra vẻ bình tĩnh thanh thản, tựa như người bên cạnh vốn dĩ chẳng có quan hệ gì với cậu.

Có lẽ là chứng bệnh tự kỷ của Thiên Tỉ đã sớm tốt lên rồi, cậu của bây giờ chỉ là một thiếu niên im lặng ít nói (có thể gọi là thanh niên được rồi), đã là một người bình thường, vốn không cần sự chăm sóc và bảo vệ của mình nữa, nhưng vẫn ở bên cạnh mình như cũ.

Nghĩ đến đây, Vương Tuấn Khải thầm mỉm cười, bắt đầu cất bước đi về phía trước.

Nhận được sự đồng ý ngầm của người mẹ, cảm giác tội lỗi luôn tồn tại trong tiềm thức rốt cuộc cũng biến mất, Vương Tuấn Khải càng cảm thấy cuộc sống này thật tốt không còn gì bằng.

Buổi sáng, theo lệ là Thiên Tỉ ra ngoài mua đồ ăn sáng.

Vương Tuấn Khải rửa mặt xong ra ban công vuốt lại mái tóc của mình, khi ngẫu nhiên nhìn xuống, vừa vặn nhìn thấy Thiên Tỉ quẹo từ góc đường ra.

Trước cửa tòa nhà cậu giáp mặt với một cô gái, Vương Tuấn Khải nhớ rằng người đó chính là người thuê căn hộ vừa mới chuyển đến đây. Cô gái trẻ tuổi bắt đầu chào hỏi Thiên Tỉ trước.

Mặc dù ở tầng mười hai, nhưng Vương Tuấn Khải vẫn thấy rõ nụ cười trên mặt Thiên Tỉ. Phạm vi của nụ cười này khác xa nhiều so với lúc bình thường cậu cười với mình, bởi vì ý nghĩa bên trong vốn không giống nhau, đối mặt với một người lạ, Thiên Tỉ cần phải tỏ ra lịch sự, đủ để cho người khác nhận được dấu hiệu lễ nghĩa rõ ràng, mà khi đối diện với mình thì vốn chẳng cần phải như vậy, chỉ cần một nụ cười nhạt đến dường như không cười thôi cũng đã đủ rồi...

Vào thời khắc lĩnh ngộ thấu đáo đó, Vương Tuấn Khải đột nhiên cảm thấy hài lòng.

Không bao lâu sau, cửa vang lên tiếng động, Thiên Tỉ cầm hai phần thức ăn sáng đi vào.

Vương Tuấn Khải quay người, hai người cách nhau không xa im lặng nhìn nhau.

Nếu như có người thứ ba có thể chứng kiến thời khắc này, tôi tin rằng cảnh tượng này sẽ mãi mãi đọng lại trong kí ức người đó.

Hai cậu trai trẻ tuổi  vừa giống nhau mà lại không giống đứng đối diện nhau, gió nhẹ buổi sáng thổi thoang thoảng từ bên ngoài cửa sổ vào, làm vạt áo cả hai bay phấp phới, trong ánh mắt giao nhau của hai người hiện ra sự thấu hiểu nhau hiếm thấy khiến người ta xúc động. Đây là khung cảnh khó có thể diễn tả, rất nhiều người sống một đời dài dằng dặc nhưng chưa từng trải qua hay nhìn thấy được tình cảm làm cho tâm hồn khoan khoái đến vậy.

Không biết qua bao lâu, thật ra cũng chỉ là vài giây đồng hồ trôi qua, Vương Tuấn khải dần dần đi gần lại Thiên Tỉ, cầm lấy chiếc túi đựng món quẩy đậu nành trong tay cậu, nhẹ nhàng nói một câu: "Em là của anh".

Thiên Tỉ cười , quay người định vào phòng bếp lấy bát đũa thì cánh tay bị nắm lại, quay đầu qua, người kia lại nhẹ nhàng hơn nhưng kiên định hơn bổ sung vào một câu: "Anh cũng là của em".

Một thoáng ngưng trệ...

Đột nhiên Vương Tuấn Khải bị một lực rất mạnh đẩy ngã.

Trong miệng Thiên Tỉ nói năng loạn xạ: "Anh, yêu em, yêu em, yêu em..."

Vương Tuấn Khải nắm lấy cánh tay đang bận rộn xé quần áo mình của đối phương, nhìn vào mắt cậu, có chút gấp gáp nói: "Anh yêu em, Thiên Thiên, với tư cách là anh trai, người yêu, thậm chí là một người cha..."

Lúc này Thiên Tỉ cũng ngừng động tác lại, giọng nói nhẹ như hơi thở: "Em yêu anh, bởi vì anh là vị thần của em".

Vào khoảnh khắc này, một đóa hoa thanh khiết đồng thời nở rộ trong ánh mắt của hai người.

~ HOÀN ~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip