CHƯƠNG 16 : TỈNH LẠI

Hôm nay Thiên Tỉ thức dậy từ rất sớm. Cậu nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài cảm thấy lòng mình cô đơn đến lạ. Bao nhiêu năm nay Thiên Tỉ luôn sống trong nỗi thù hận cùng giết chóc. Cậu thấy cảnh đêm rất nhiều nhưng đều là trong lúc đi ám sát người ta. Thiên Tỉ chưa bao giờ hảo hảo nhìn ngắm vẻ đẹp bao la của vũ trụ như đêm nay. Trong màn đêm thanh vắng khiến Thiên Tỉ nhận ra được rất nhiều điều. Cuộc sống của cậu đã trở nên quá mệt mỏi rồi. Thiên Tỉ muốn trút bỏ mọi thứ tìm một nơi yên tĩnh để sống hết quãng đời còn lại. Không tranh đấu, không giết chóc cũng không còn oán hận. Liệu cậu có thể có cuộc sống bình thản như vậy được không? Nghĩ đến đó Thiên Tỉ bỗng bật khóc. Cậu bây giờ trở nên yếu đuối rất nhiều. Có lẽ nó mới là bản chất thật được giấu trong vỏ bọc lạnh lùng suốt 18 năm qua của cậu. Quay trở về giường Thiên Tỉ mở điện thoại ra nhìn ngắm gương mặt hoàn mỹ của Tuấn Khải. Đây là người con trai đầu tiên cũng là duy nhất trong lòng của Thiên Tỉ. Anh bước vào trái tim cậu một cách lặng lẽ âm thầm nhưng cũng khắc sâu thật sâu. Thiên Tỉ đưa đôi tay thon dài của mình vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt tuấn tú của anh thì thầm:


- Em yêu anh nhiều lắm Tuấn Khải à.



Sáng nay Thiên Tỉ gọi điện thoại cho Tuấn Khải nhờ anh đưa cậu đến bệnh viện nhưng thật ra cậu lại có ý đồ khác. Vương Tuấn Khải cực kỳ vui vẻ khi nhận được điện thoại của Thiên Tỉ, anh nhanh chóng lái chiếc FERRARI màu đen đến đón cậu. Vì lúc nào Tuấn Khải đi chiếc 8C SPIDER cũng bị cậu cằn nhằn rằng phung phí, xa xỉ. Tuấn Khải trưng ra bộ mặt sáng hơn mặt trời nhìn ngắm tiểu soái ca đứng trước mặt mình một cách say mê. Hôm nay Thiên Tỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng toát như một đóa quỳnh khiến người khác phải điên đảo tâm hồn. Tuấn Khải chờ ngồi lên xe liền cúi người hôn lên đôi môi căng mọng mê người kia kèm theo một câu sủng nịnh:


- Lão Vương của anh hôm nay thật đẹp.


Thiên Tỉ tuy đỏ mặt nhưng không hề phản kháng. Cậu muốn có những phút giây thật ngọt ngào khi ở bên anh. Nếu như có một ngày nào đó Tuấn Khải không còn ở bên cậu nữa thì vẫn còn lại kí ức đẹp để hoài niệm. 


Câu nói của bác sĩ điều trị Thiên Tuyết vang lên:


- Cô ấy hoàn toàn có thể bình phục nhưng chính ý thức của bệnh nhân lại không muốn tỉnh dậy để đối mặt với cú shock của chính mình. Bây giờ cần đưa một người quan trọng nhất với cậu ấy đến đây thì sẽ có chuyển biến tốt.


Tuấn Khải nhìn vẻ thất thần của Thiên Tỉ không cam lòng siết chặt tay cậu hỏi:


- Hôm nay sao em lại muốn đi cùng anh đến bệnh viện thăm chị?


Thiên Tỉ nhìn Tuấn Khải thật lâu rồi trả lời:


- Em muốn anh gặp mặt chị của em mà. Anh không muốn sao?


Tuấn Khải vòng tay ôm lấy Thiên Tỉ gật đầu:


- Anh cũng muốn đến thăm Thiên Tuyết nhưng không có dịp. Lúc trước anh và cô ấy chỉ quen biết sơ sơ thôi.


- Vậy à?


Tuấn Khải quay qua ngắt mũi cậu yêu chiều nói:


- Quay lại chủ đề chính nào. Anh có một thông tin thú vị muốn nói cho em đây.


Thiên Tỉ hỏi:


- Chuyện gì?


Vương Tuấn Khải lợi dụng thời cơ kề sát vào tai của tiểu soái ca thì thầm sẵn tiện ăn một chút đậu hủ non mềm của Thiên Tỉ. Thiên Tỉ bật cười nhắc nhở:


- Chuyên tâm lái xe đi kìa.


Tuấn Khải cười gian trá:


- Tay lái xe của anh rất chuyên nghiệp nha. Bây giờ anh có thể vừa lái xe vừa....


Thiên Tỉ xấu hổ nhắm mắt lại không thèm để ý đến Tuấn Khải nữa. Anh mỉm cười đưa tay vuốt lên những đường nét tinh tế trên khuôn mặt của cậu âm thầm cảm thấy ngọt ngào. Thiên Tỉ xuất hiện trong cuộc sống của anh giống như một dòng nước ngọt lành trên mảnh đất sa mạc vô cùng cằn cỗi. Thật sự rất tuyệt vời.


Đến trước cổng bệnh viện, Thiên Tỉ liền nói:


- Anh vào thăm chị ấy trước đi. Em đi gặp bác sĩ sau đó mua thêm một ít đồ.


Tuấn Khải cầm tay Thiên Tỉ hỏi:


- Bác sĩ chữa trị cho Thiên Tuyết là ai? Nam hay nữ?


Thiên Tỉ bật cười trước thái độ của anh:


- Anh ăn dấm chua với cả bác sĩ hả?


Tuấn Khải làm ra vẻ không đứng đắn xoa xoa hai má trắng nõn của cậu than vãn:


- Ai bảo vợ tương lai của anh đẹp như thiên tiên vậy chứ?


Thiên Tỉ bĩu môi:


- Ai là vợ tương lai của anh. Nhận bừa.


Một đôi nam tuấn mỹ nữ đứng trước cổng bện viện khiến tất cả mọi người đều chú ý đến họ. Các cô gái đôi mắt đều biến thành hình trái tim khi nhìn thấy Tuấn Khải. Thiên Tỉ đành phải đẩy anh vào trong:


- Phòng 702 lầu 5. Nhanh đi. Phải nói chuyện cùng chị ấy giúp chị em tỉnh lại nhé.


Nói xong cậu quay đầu bỏ chạy khiến Tuấn Khải khó hiểu nhìn theo. Cậu nhóc này như có điều gì giấu anh thì phải? Thiên Tỉ đưa tay lau đi giọt nước mắt long lanh trên khuôn mặt xinh đẹp của mình. Điều duy nhất cậu có thể làm cho chị mình chỉ có nhiêu đây thôi. Nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, Thiên Tỉ đưa tay gõ cửa phòng. Một vị bác sĩ trẻ tuổi anh tuấn xuất hiện tươi cười mời cậu vào. Ngồi xuống, cậu vào thẳng vấn đề:


- Tôi đã đưa người đó tới. Liệu cơ hội thành công có cao không?


Bác sĩ Nguyên Bảo nhìn Thiên Tỉ mỉm cười:


- Trình trạng của Thiên Tuyết vô cùng tốt. Mấy bữa nay cô ấy đã mấp máy môi được rất nhiều lần.


Thiên Tỉ cười chua xót:


- Chị ấy chỉ nói ba chữ Vương Tuấn Khải phải không?


Nguyên Bảo gật đầu:


- Nếu đã đưa anh ta đến thì tôi nghĩ cơ hội tỉnh lại của Thiên Tuyết khoảng 80%.


Thiên Tỉ nhẹ nhàng nở nụ cười cúi đầu cảm ơn Nguyên Bảo rồi đứng dậy ra ngoài.



Tuấn Khải bước vào phòng bệnh của Thiên Tuyết đặt một bó hoa hồng thật to xuống bàn sau đó tiến đến bên cô ấy ngồi xuống. Anh học cùng khối với Thiên Tuyết, tuy không có quan hệ với cô nhưng Tuấn Khải vẫn có nhận thức về Thiên Tuyết. Cô là một người xinh đẹp, dịu dàng và hiền lành. Mỗi lúc anh chơi bóng rổ Thiên Tuyết thường đứng một góc dõi theo. Tuấn Khải hiểu rõ cô thích anh nhưng thật đáng tiếc. Anh chỉ có thể xem Thiên Tuyết là bạn vì trái tim đã bị em trai của cô lấy mất rồi. Tuấn Khải nhìn Thiên Tuyết thì thầm thử trò chuyện cùng cô:


- Thiên Tuyết à, cô nhớ tôi không? Tôi là Tuấn Khải đây. Hôm nay tôi đến thăm cô. Xin lỗi vì đến bây giờ mới đến đây. Tôi muốn nói với cô điều này. Vì cô mà Thiên Tỉ trở nên khát máu hơn bao giờ hết. Cậu ấy điên cuồng trả thù một cách mù quáng. Ai nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng. Nếu cô tỉnh lại Thiên Tỉ sẽ dừng ngay việc trả thù điên cuồng của mình, vì vậy hãy mở mắt ra đi Thiên Tuyết à. Tôi không muốn nhìn thấy cô cứ im lặng như vầy lại khiến Thiên Tỉ sống đau khổ trong nỗi giày vò hối hận. Nếu như thương yêu em trai mình thì mong rằng cô sẽ mau chóng tỉnh lại.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: