CHƯƠNG 19 : DÂY DƯA KHÔNG DỨT
Ngày thứ 5 sau khi Tuấn Khải đến thăm Thiên Tuyết, cô đã chính thức tỉnh lại. Đôi mắt đã lâu không nhìn thấy ánh sáng bất giác mở ra cảm thấy không thích ứng nổi. Thiên Tuyết đành nhắm lại cảm nhận cơn đau trên đầu đang lan tỏa trong cơ thể của mình. Lần thứ hai mở mắt ra, cô đã có thể nhìn xung quanh. Thứ đầu tiên đập vào mắt Thiên Tuyết sau một năm bất tỉnh chính là một khuôn mặt rất tuấn tú của... vị bác sĩ điều trị cho cô. Thiên Tuyết cảm thấy hơi thất vọng. Cô muốn người đầu tiên mình gặp là Tuấn Khải hoặc là Thiên Tỉ. Bác sĩ anh tuấn Nguyên Bảo nhìn thấy Thiên Tuyết tỉnh dậy liền ân cần hỏi thăm:
- Cô cảm thấy trong người thế nào?
Thiên Tuyết cất giọng có chút khàn khàn khó khăn nói chuyện:
- Tôi...tôi thấy đau đầu.
Nguyên Bảo bước đến bên giường đặt ống nghe vào người khám cho Thiên Tuyết sau đó nở nụ cười tươi sáng nói:
- Mọi chuyện đều ổn cả. Việc đau đầu là do di chứng sau một thời gian dài nằm trên giường thôi. Khoảng 2 ngày nữa sẽ hết. Em trai cô cũng sắp đến rồi đấy. Hãy nghĩ ngơi đi.
Nói xong bác sĩ Nguyên Bảo bước ra ngoài không quên dặn dò y tá chăm sóc thật tốt cho bệnh nhân.
Thiên Tỉ vừa nhận được điện thoại của bác sĩ Nguyên Bảo nói rằng Thiên Tuyết tỉnh lại, cậu vui mừng đến nỗi rơi nước mắt. Vội vội vàng vàng lôi kéo Tuấn Khải đang ngồi bên cạnh chạy vào bệnh viện. Đi trên đường cậu liên tục bấm điện thoại báo cho mọi người biết niềm vui này đủ thấy cậu cao hứng như thế nào. Tuấn Khải ngồi bên cạnh nhìn dáng vẻ vui mừng, hí hửng hiếm có của Thiên Tỉ chỉ yêu chiều cười hạnh phúc. Thật ra cậu nhóc của anh cũng có những biểu hiện vô cùng đáng yêu mà ít ai có phúc được nhìn thấy. Thiên Tỉ quay sang Tuấn Khải dặn dò:
- Tuấn Khải, chút nữa đến bệnh viện gặp chị em thì phải vui vẻ biết chưa?
- Tuân lệnh lão bà.
Thiên Tỉ thu hồi nụ cười nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời cũng bắt đầu giao mùa rồi. Khí hậu đang dần trở nên ấm áp nhưng vẫn không đủ xua tan cái giá lạnh của mùa đông. Sau mùa đông năm nay liệu Thiên Tỉ còn cảm nhận được sự ấm áp của mùa xuân năm nay hay không? Nhận được tin Thiên Tuyết tỉnh lại Thiên Tỉ vô cùng hạnh phúc nhưng đồng thời cũng là lúc cậu phải rời xa Tuấn Khải. Thiên Tỉ biết anh sẽ bị tổn thương nhưng nếu có lựa chọn khác thì cậu... Thiên Tỉ hít thật sâu ổn định tâm trạng sau đó ngập ngừng hỏi:
- Tuấn Khải...
- Hử?
Thiên Tỉ cúi đầu trốn tránh ánh mắt của anh rồi hỏi nhanh nhưng giọng hơi run:
- Tại sao anh lại thích em.
Tuấn Khải quay sang chăm chú nhìn Thiên Tỉ khiến cậu cảm thấy như có một cỗ nặng trịch đè vào tim của mình. Sau thời gian dài bằng một thế kỉ - theo cách nghĩ của Thiên Tỉ - cuối cùng Tuấn Khải cũng lên tiếng:
- Yêu mà cũng phải có lý do sao Thiên Tỉ?
Thiên Tỉ bĩu môi:
- Tất nhiên rồi. Phải có lý do gì đó anh mới thích chứ. Nói như anh thì khi yêu các cô gái kia cũng là tự nhiên chẳng có lý do gì sao?
Tuấn Khải ngẩn người nhìn Thiên Tỉ rồi bật cười. Lúc đầu hai vai run run sau đó anh cười thành tiếng khiến Thiên Tỉ khó hiểu hỏi:
- Anh bị gì vậy?
Tuấn Khải sợ Thiên Tỉ giận nên cố bày ra bộ mặt nghiêm túc nhưng vẫn không được. Cậu nhóc nhỏ này luôn khiến cho anh không thể nào điều tiết được cảm xúc của mình. Thật là làm mất hình tượng một boss lớn như anh nha. Thiên Tỉ hỏi lại:
- Này heo đực giống, anh vừa rồi mới cười cái gì vậy hả?
Tuấn Khải nhăn mặt đưa tay kéo cậu lại hung hăng ôm chặt sau đó vừa lái xe vừa lợi dụng cơ hội "giáo huấn" Thiên Tỉ. Thiên Tỉ giãy giụa lên tiếng kháng nghị:
- Xảy ra tai nạn bây giờ. Em chưa muốn chết đâu nha.
Tuấn Khải đành phải buông cậu ra liếm liếm môi có vẻ thèm khát khiến Thiên Tủ vừa thẹn vừa giận:
- Sau này xem còn dám gọi anh như vậy không?
Thiên Tỉ nhăn mày bĩu môi:
- Vậy chứ không phải hay sao?
Tuấn Khải lắc đầu ảo não đành phải mặt dày giải thích:
- Anh còn là một xử nam đó nha.
Thiên Tỉ bật cười:
- Có quỷ mới tin lời anh.
"Thằng nhóc này sao lúc nào cũng nghĩ xấu cho mình hết vậy hả trời?" - Tuấn Khải trong lòng gào thét oan uổng không thôi đành phải 'khai' thật với Thiên Tỉ:
- Anh nói là sự thật nha. Lúc còn nhỏ, thật ra...
Tuấn Khải tính nói ra hết tình cảm trong lòng của mình cho Thiên Tỉ hiểu nhưng vừa lúc đó xe đã chạy đến cổng bệnh viện. Thiên Tỉ mở cửa xe chạy nhanh lên phòng bệnh của Thiên Tuyết. Vừa mở cửa nhìn thấy chị gái của mình ngồi dậy, Thiên Tỉ bật khóc chạy đến ôm chầm lấy Thiên Tuyết:
- Cuối cùng chị cũng tỉnh lại rồi, tỉnh lại rồi.
Thiên Tuyết ôn nhu đưa đôi tay gầy yếu vuốt ve mái tóc của em trai mình nghẹn ngào:
- Xin lỗi Thiên Tỉ à. Là chị không tốt, không chăm sóc được cho em ngược lại còn khiến em phải lo lắng nữa.
Vừa lúc đó cánh cửa phòng bật mở. Vương Tuấn Khải ung dung tiêu sái bước vào khiến Thiên Tuyết vừa kinh hỉ vừa bối rối. Đôi má nhanh chóng ửng hồng khi nhìn xuống bộ đồ bệnh viện của mình. Cử chỉ của Thiên Tuyết đều lọt vào mắt của Thiên Tỉ khiến cậu không dám đối mặt đành phải xoay người nhìn ra phía cửa sổ. Tuấn Khải bước đến bên cạnh Thiên Tuyết nhẹ nhàng lên tiếng:
- Chúc mừng cô đã tỉnh lại, Thiên Tuyết. Cô cảm thấy ổn chứ?
Thiên Tuyết cúi đầu dùng giọng nói êm dịu như thiên thần trả lời:
- Cám ơn anh. Em đã khỏe nhiều rồi.
Tuấn Khải đặt giỏ đồ gồm các loại thuốc bổ và yến sào xuống bàn sau đó quay sang gọi Thiên Tỉ:
- Sao em lại đứng ở đó. Sẽ bị cảm đấy.
Thiên Tuyết ngạc nhiên nhìn Tuấn Khải và Thiên Tỉ sau đó ấp úng hỏi:
- Hai người quen nhau sao?
Tuấn Khải gật đầu nói:
- Chúng tôi là...
Thiên Tỉ vội vã ngắt lời:
- Em và anh ấy chỉ là bạn bè thôi.
Tuấn Khải sững người nhìn Thiên Tỉ. Cậu không muốn nói rõ quan hệ của mình trước chị gái. Có phải cậu không yêu anh không? Ý nghĩ đó khiến Tuấn Khải đau nhói trong lòng, gương mặt tuấn mỹ trong phút chốc tối sầm lại. Một màn đó được thu hết vào mắt Thiên Tỉ, cậu vội vã cầm lấy túi xách nói với Thiên Tuyết:
- Chị nghỉ ngơi đi. Em có việc phải đi.
Không chờ Thiên Tuyết kịp phản ứng, Thiên Tỉ đã nhanh chóng đẩy cửa bước ra ngoài. Thiên Tuyết ngạc nhiên nhìn biểu hiện khác thường của em gái mình. Lần đầu tiên cô thấy Thiên Tỉ trở nên bối rối và chật vật như vậy. Thiên Tuyết quay sang Tuấn Khải định tìm câu trả lời nhưng nhìn thấy khuôn mặt muốn giết người của Tuấn Khải, cô thức thời ngậm miệng lại yên lặng lắp ráp những sự kiện với nhau. Tuấn Khải đến bên Thiên Tuyết dịu giọng:
- Cố gắng nghỉ ngơi thật nhiều. Lần sau tôi sẽ đến thăm cô.
Nói xong anh cũng xoay người rời đi. Thiên Tuyết rất muốn giữ Tuấn Khải lại nhưng cô không có can đảm để mở lời đành yên lặng nhìn anh khuất sau cánh cửa phòng bệnh. Tuấn Khải vừa đi khỏi thì Thiên Tuyết lại tiếp đón một vị khách không mời mà đến. Cô ta đứng trong phòng nói chuyện rất lâu cùng Thiên Tuyết rồi mỉm cười chiến thắng bước ra ngoài để lại Thiên Tuyết sững sờ ngồi trong phòng bệnh. Phút chốc khuôn mặt của cô đong đầy nước mắt, cơn đau đầu lại ập đến khiến Thiên Tuyết ngất đi vừa lúc bác sĩ Nguyên Bảo bước vào phòng.
Thiên Tỉ khó chịu hòa vào dòng người trên đường. Cậu vẫy tay bắt taxi nhưng không chiếc nào chịu dừng, chán nản, đau lòng khiến Thiên Tỉ ngồi xuống băng ghế bên đường. Đôi mắt trở nên cay xè nhưng làm thế nào cũng không thể khóc nổi. Thiên Tỉ đành nở nụ cười xem ra còn khó coi hơn cả khóc. Chiếc xe 8C - PIDER của Tuấn Khải đỗ lại bên đường. Anh mở cửa xe bước nhanh đến bên Thiên Tỉ nắm tay cậu vào xe. Thiên Tỉ giật tay lại:
- Em muốn yên tĩnh một mình. Anh về trước đi.
Tuấn Khải cố gắng áp chế nỗi tức giận trong lòng cúi xuống nhẹ nhàng nói:
- Có gì chúng ta về nhà nói chuyện được không?
Thiên Tỉ cười cười để che dấu tâm trạng của mình:
- Em chẳng có gì hết. Chỉ cảm thấy không vui một chút thôi. Để em yên tĩnh một chút.
Tuấn Khải vẫn khăng khăng nắm tay Thiên Tỉ kéo vào xe. Cậu vùng mạnh tay ra gằn giọng:
- Em đã nói hôm nay không được vui. Anh đừng có bá đạo như vậy.
- Anh bá đạo gì chứ? Bỗng dưng em trở nên thật lạ lùng nha. Lúc nãy chẳng phải còn vui vẻ sao? Có gì không vui thì cứ nói ra, sao lại dùng thái độ im lặng khó hiểu như vậy?
Thiên Tỉ mặt đỏ bừng vì tức giận hét:
- Em bị gì thì mặc kệ em, anh có quyền gì xen vào hả? Tôi muốn yên, làm ơn đi khỏi chỗ này đi.
Tuấn Khải nhìn sững Thiên Tỉ một lúc lâu sau đó bật cười đau khổ:
- Hóa ra trong lòng em từ trước đến giờ đều không có anh, xin lỗi vì đã làm phiền em.
Đôi tay đang cầm chặt cổ tay của Thiên Tỉ từ từ buông lỏng rồi rời hẳn, Tuấn Khải cố gắng xoay người bước vào xe khởi động máy lao ra ngoài đường như tên bắn để lại Thiên Tỉ đứng giữa dòng người xa lạ nhìn xa xăm về phía chân trời. "Tuấn Khải, thật xin lỗi đã làm tổn thương anh nhưng em không biết mình nên xử sự ra sao để cắt đứt mối quan hệ của chúng ta nữa". Hai người họ tuy chưa danh chính ngôn thuận quen nhau nhưng trong lòng mỗi người đều nhận định mối quan hệ của họ luôn dây dưa không dứt, đó chính là tình yêu. Muốn cắt đứt cũng không được. Thiên Tỉ lau nhanh một giọt nước mắt vừa rơi ra sau đó đi về nhà. Còn những chuyện quan trọng đang chờ cậu phía trước, không thể gục ngã lúc này được.
Tuấn Khải chạy xe như điên trên đường cao tốc, anh chạy không phương hướng, cứ lao thẳng về phía trước. Cuối cùng Tuấn Khải đành dừng trước một bãi biển xanh biếc ở ngoại ô, anh mở cửa bước ra ngoài dựa người vào thành xe ngắm cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp nhưng vô cùng buồn bã trên biển. Tại sao vậy, tình yêu của anh đối với Thiên Tỉ chưa đủ lớn, chưa đủ sâu đậm hay sao mà đến tận bây giờ cậu ấy vẫn không thể yêu anh. Tuấn Khải nở một nụ cười bi thương, đây chính là tự vị thất tình sao? Nó giống như ngàn vạn mũi tên đâm vào tim sau đó lấy muối sát vào. Thật sự đau sót cơ hồ không thể thở nỗi. Tình cảm hơn 10 năm của anh dành cho Thiên Tỉ chỉ đổi lại một câu nói của cậu 'Em bị gì thì mặc kệ em, anh có quyền gì mà xen vào'. Từ lần đầu gặp cậu lúc đó anh chỉ mới là cậu nhóc 10 tuổi, hiếu thắng và bốc đồng nên dẫn đến xung đột. Sau khi bị sư phụ phạt quỳ, Tuấn Khải luôn nhìn sang vị tiểu sư đệ của mình, thấy cậu khát lẫn đói nhưng gương mặt lại hiện lên vẻ quật cường khiến người khác cảm thấy vừa giận vừa thương. Có một điều mà Thiên Tỉ không thể nào biết được là tối đó cậu ngủ gục chính anh đã lẻn ra ngoài đem nước vào cho cậu uống. Sáng hôm sau, người cha nuôi thứ năm của Tuấn Khải đến dẫn anh ra Hoa Kỳ học tập, nhân lúc Thiên Tỉ còn ngủ Tuấn Khải đã nhẹ nhàng gỡ chiếc vòng ở trên cổ của cậu xuống âm thầm đem theo bên mình vượt trùng dương đến đất nước xa xôi ở bán cầu tây. Trong suốt những năm qua, Tuấn Khải đều đem theo chiếc vòng đó bên cạnh mình, ngày đêm tưởng nhớ đến bóng hình nhỏ nhắn ngốc nghếch nhưng quật cường kia. Khi gặp lại cậu lần đầu tiên ở Học Viện Hoàng Gia, anh lập tức nhận ra cậu nhưng cố tình gây sự, cậu vẫn mạnh mẽ như xưa nhưng tàn bạo và quật cường hơn rất nhiều. Từ một cậu bé ngốc nghếch sau 10 năm đã trở thành một người điển trai làm anh đắm say nhưng giờ thì mọi thứ đã vỡ tan cả rồi. Ngay cả niềm hi vọng, niềm vui cuối cùng trong đời anh cũng tiêu tan, Tuấn Khải có thể tưởng tượng ra những ngày tháng thống khổ, tẻ nhạt của mình trong tương lai khi không có Thiên Tỉ. Anh sờ vào túi rút ra chiếc vòng của Thiên Tỉ ngắm nghía rồi thở dài. Anh có thể để cậu rời xa dễ dàng như vậy sao? Không, không thể nào, Thiên Tỉ là người anh yêu nhất trên đời, anh không thể dễ dàng từ bỏ như vậy. Tuấn Khải rút điện thoại bấm số gọi Thiên Tỉ. Có tín hiệu kết nối, Tuấn Khải lập tức lên tiếng:
- Thiên Tỉ, em hiện giờ đang ở đâu?
- Em đang ở nhà.
Tuấn Khải vui mừng vội nói:
- Em chờ ở đó, anh sẽ sang nhà em ngay bây giờ.
Tuấn Khải mơ hồ nghe một tiếng nức nở nghẹn ngào từ Thiên Tỉ nhưng nó hết sức khẽ khàng và trôi qua nhanh chóng nên anh mơ hồ không thể xác định đó là thật hay giả. Thiên Tỉ với giọng bình tĩnh lên tiếng:
- Không cần đâu Tuấn Khải à. Em cảm thấy mệt mỏi lắm, tạm thời đừng gặp nhau có được không?
Tuấn Khải ngẩn người sau đó cố gắng bình tĩnh gượng cười:
- Được thôi nhưng Thiên Tỉ à, em... thật sự có yêu anh không?
Tuấn Khải cảm nhận được sự yên lặng của Thiên Tỉ, mỗi một giây phút cậu không trả lời khiến lòng Tuấn Khải như lửa đốt. Cuối cùng, Thiên Tỉ cũng mở miệng trả lời nhưng nó lại là nguyên do rút hết mọi sức lực còn lại của anh:
- Xin lỗi Tuấn Khải, tình cảm không thể miễn cưỡng. Lúc..lúc trước em..em cứ ngỡ mình..thích anh nhưng thật ra...
Nói đến đó bỗng dưng liên lạc bị ngắt, Thiên Tỉ tắt máy vùi mặt vào gối cố ngăn cho mình đừng khóc nhưng nước mắt vẫn thi nhau chảy không thể nào cản nổi. Tim đau quá, đau đến mức cậu không thể thở nổi nữa rồi.
Nghe thấy câu trả lời của Thiên Tỉ, Tuấn Khải điên cuồng hét lên ném điện thoại xuống biển. Tại sao, tại sao cậu lại tàn nhẫn với anh như vậy? Đôi mắt Vương Tuấn Khải vằn lên những tia máu. Ngay bây giờ anh thật muốn giết người quá. Vừa lúc đó có vài tên lưu manh đi qua. Một tên lên tiếng chửi:
- Mẹ kiếp, thằng kia bị điên hay gì mà hét toáng lên thế?
Vương Tuấn Khải ngẩng mặt lên nhìn bảy tên vừa đi ngang qua mình. Anh cất giọng tuy nhẹ nhàng nhưng đầy nguy hiểm:
- Thằng nào vừa mới lên tiếng.
Gương mặt Tuấn Khải lúc này đủ khiến cho cả đám khiếp sợ nhưng vì sĩ diện và nhìn thấy Tuấn Khải không có vẻ gì là đàn anh đàn chị nên tên vừa chửi bạo gan đứng ra nhận:
- Là tao, mày muốn gì hả nhóc con.
Chỉ thấy Tuấn Khải nắm chặt nắm đấm đến mức nổi gân xanh, đôi mắt đầy những tia máu gằn giọng:
- Chưa từng có ai cả gan dám nói với tao như vậy, mày chính là tự tìm chết vậy thì đừng trách tao.
Vừa nói xong nhanh như chớp Tuấn Khải xông vào đám lưu manh, tốc độ khiến người khác hoa cả mắt, chỉ mất 5 phút đồng hồ, bảy tên đó đã nằm rạp trên mặt cát không một tiếng động. Máu thịt trở nên be bét nhìn thật kinh khủng. Nếu có kịp đưa vào bệnh viện chỉ e là tàn phế suốt đời thôi. Tuấn Khải ung dung lấy khăn giấy lau vết máu trên tay rồi lái xe hướng về phía thành phố. Anh muốn ghé pub uống thật say, thật say để quên hết tất cả mọi chuyện và quên luôn cả...Dịch Dương Thiên Tỉ nữa....
. Hello là em đây .-.
. Em đổi tên rồi nha :">
. JacksonYiis => DinooTunKTs nha :">
. Đừng bơ nha nha nha =)))))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip