CHƯƠNG V.2 : HẬN
Nói xong cậu cầm cây côn tiến lại gần. Chỉ nghe tiếng 'rắc'. Thiên Tỉ đã hạ thủ xong. Bà ta quằn quại, đau đớn sống không bằng chết ôm cánh tay trái của mình. Thiên Tỉ quay sang Khải Sâm - Một trong thập đại hộ vệ của Ceo - Leader nói:
- Còn những thứ khác tùy anh xử lí.
Khải Sâm gật đầu nhận lệnh. Dịch Dương Thiên Tỉ quay lại nhìn bộ dạng thê thảm đầy máu me của Trinh Trinh lần nữa rồi ngồi vào xe khởi động máy chạy đi.
Sáng hôm sau trang nhất của các báo đều đồng loạt đăng tin về cái chết thê thảm của 2 vợ chồng Dịch Dương Thiên Trung. Riêng Dịch phu nhân bị giết một cách vô cùng tàn nhẫn, thân hình không còn nguyên vẹn. Hiện vẫn chưa tìm ra thủ phạm nhưng về sau nay tất cả đều cho rằng Dương Dương làm nhưng không có cách nào chứng minh sự thật. Dịch Dương Thiên Tỉ đặt tờ báo lên phần mộ của Gia Bội Khiết rồi nói:
- Con đã thực hiện xong lời hứa 7 năm trước khiến 2 người đó chết không toàn thây. Mong mẹ sớm yên nghĩ nơi chín suối. Con mãi yêu mẹ.
Cứ nghĩ rằng mỗi chuyện rồi sẽ trôi qua một cách êm đềm như vậy. Nhưng Thiên Tuyết lại bất ngờ nhận được học bổng của học viện Hoàng Gia. Lúc đó thật sự 2 chị em rất vui mừng, cuối cùng Thiên Tuyết cũng hoàn thành được tâm nguyện của mình. Thiên Tỉ yên tâm theo sư phụ Nghiêm Minh Triệt đi hùng cứ thiên hạ. Với cái tên 'ác mộng' Dương Dương, cậu đi đến đâu ai cũng phải khiếp sợ bởi sự tàn nhẫn và lạnh lùng. Những tên tội phạm gặp cậu như gặp tử thần. Mải lao mình vào những cuộc rượt đuổi trong giang hồ. Thiên Tỉ dần dần quên mất Thiên Tuyết. Chị ấy trước mặt cậu cũng không có biểu hiện gì khác thường. Chỉ vui vẻ với những chiến công của em mình. Đến một ngày, Thiên Tỉ nhận được điện thoại báo rằng Dịch Dương Thiên Tuyết đang cấp cứu tại bệnh viện. Thiên Tỉ lao vội ra ngoài với tốc độ nhanh nhất, tâm trạng vô cùng hoảng sợ. Suốt 4 giờ đồng hồ, đèn của phòng cấp cứu vẫn sáng như cũ. Mỗi giây, mỗi phút trôi qua, lòng Thiên Tỉ như bị thiêu đốt trong ngọn lửa lo lắng. Cậu sợ người chị duy nhất của mình cũng bỏ ra đi. Cánh cửa phòng cấp cứu cũng bật mở. Thiên Tỉ lao vội đến nắm áo bác sĩ:
- Chị tôi ra sao rồi Bác sĩ?
Vị bác sĩ trung niên đeo cặp kiến cận to oạch nhìn Thiên Tỉ lắc đầu:
- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Bây giờ chỉ còn trong chờ vào thời gian và nghị lực của chính bệnh nhân mà thôi.
Thiên Tỉ thấy lùng bùng bên lỗ tai, run run giọng hỏi lại:
- Ý bác sĩ là sao?
- Cô ấy chấn thương nghiêm trọng ở phần đầu. Hiện tại rơi vào hôn mê sâu, có thể sẽ sống đời sống thực vật mãi mãi.
Thiên Tỉ cố khống chế cảm xúc hỏi:
- Có cơ hội tỉnh lại không?
Vị bác sĩ nhìn Thiên Tỉ lắc đầu bước đi không quên bỏ lại một câu:
- Thời gian là câu trả lời chính xác nhất.
Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi phịch xuống ghế. Lần thứ hai sau mười năm, cậu cảm thấy mình thật vô dụng. Không thể bảo vệ được mẹ đến bây giờ ngay cả Thiên Tuyết cũng....
Suốt hai tuần sau, cậu túc trực bên giường bệnh của Thiên Tuyết không rời nửa bước. Mọi thành viên của Ceo - Leader đều an ủi và giúp đỡ Thiên Tỉ khiến cậu cảm thấy tâm trạng ổn định hơn rất nhiều. Ngữ Yên còn thay cậu chăm sóc Thiên Tuyết. Khi tỉnh táo trở lại, Thiên Tỉ bắt đầu điều tra nguyên nhân chị mình bị thương. Thì ra cuộc sống trong Hoàng Gia không tốt đẹp như những gì mà Thiên Tuyết đã kể cho Thiên Tỉ nghe. Ở đó, Thiên Tuyết luôn bị mọi người chèn ép, giễu cợt và bắt nạt. Các cô ả con nhà giàu tìm mọi cách hành hạ chị cậu bằng các thủ đoạn đê tiện chỉ vì lòng đố kị. Thiên Tuyết mang vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành không hề thua kém Thiên Tỉ. Nhưng vẻ đẹp của cô là vẻ đẹp nhẹ nhàng, thùy mị và nữ tính, ai nhìn vào cũng cảm thấy yêu thích và muốn che chở. Thiên Tuyết từ nhỏ quen sống nhẫn nhục nên không dám phản kháng. Đó cũng chính là nguyên nhân thúc đẩy sự tăng cấp của các trò hành hạ. Cuối cùng, vì không chịu được Thiên Tuyết đành phải chọn giải pháp nhảy lầu tự tử. Khi biết được sự thật, Thiên Tỉ hận đến nỗi nắm chặt hai bàn tay lại đến nỗi bật máu. Do phải làm việc kiếm tiền lo cho Thiên Tuyết nên Thiên Tỉ tạm thời gác mọi chuyện sang một bên. Đến năm sau mới giành được học bổng vào học viện Hoàng Gia.
Bây giờ ngồi đây nhìn thân ảnh gầy gò, xanh xao của Dịch Dương Thiên Tuyết, Thiên Tỉ tự giận chính bản thân của mình. Tại sao lúc đó lại mải lao vào chém giết mà quên mất người thân duy nhất trên cõi đời này của mình? Sao lúc đó không đến Hoàng Gia xem Thiên Tỉ sống như thế nào? Và cậu cũng tự trách tại sao lại không nói Thiên Tuyết chính là chị ruột của mình, nếu như vậy chắc chắn Ngữ Yên cùng 'Tứ đại minh tinh' nhất định sẽ bảo hộ thật tốt cho chị ấy. Có trời mới biết Thiên Tỉ đã tự trách mình như thế nào và cảm thấy hối hận ra sao. Trong một năm đó Thiên Tỉ rút khỏi Ceo - Leader để lao vào học tập và dành thời gian chăm sóc chị của mình. Những bông tuyết đầu đông theo cơn gió bay vào phòng mang theo hơi lạnh buốt giá khiến Thiên Tỉ bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ trong đầu của mình. Cậu bất giác nhận ra đôi mắt mình đã ướt đẫm. Đưa tay lau nhanh nước mắt, Hàn Tuyết bước đến đóng cửa sổ lại vì sợ Thiên Tuyết bị lạnh. Bỗng thân thể cậu trở nên căng cứng, đôi mắt đảo nhanh ra ngoài:
- Ai?
Hoàn toàn là một sự tĩnh lặng, Thiên Tỉ nhanh như một tia chớp ào ra cửa nhưng ngoài mấy cô y tá đang bận rộn đi đi lại lại thì chẳng có ai cả. Mang theo nghi hoặc, Thiên Tỉ bước trở lại cửa sổ đăm chiêu suy nghĩ. Lúc đó ở bên ngoài, một thân ảnh nhìn vào bên trong với đôi mắt sáng long lanh, trên khuôn mặt hoàn mỹ đến từng chi tiết nở ra nụ cười mị hoặc mê lòng người:
- Đúng là không thể xem thường.
Đang ngồi đắn đo suy nghĩ xem ai là người vừa nghe lén bên ngoài thì cánh cửa phòng bật mở. Thái Sinh như một cơn lốc ào vào ôm chầm lấy Thiên Tỉ sốt sắng hỏi:
- Dương Dương, bạn vẫn ổn chứ? Tội nghiệp bạn quá. Mình thật có lỗi vì đã không ở bên bạn trong lúc khó khăn nhất.
Thiên Tỉ biết Thái Sinh đã nghe chuyện của cậu trong một năm qua nên mới có thái độ như vậy. Trong lòng Thiên Tỉ trở nên ấm áp lạ thường. Từ nhỏ đến lớn cậu cùng Thái Sinh và Dương Dương đã là bạn bè tốt của nhau. Họ không hề câu lệ rằng cậu là một ác ma giết người không chớp mắt, tàn nhẫn mất hết tính người. Thái Sinh ngẩng đầu dậy đưa tay sờ khuôn mặt Thiên Tỉ rồi nhìn sang Thiên Tuyết bật khóc. Tính trẻ con của Thái Sinh thật đáng yêu làm sao. Thiên Tỉ bật cười dỗ dành:
- Ngốc quá. Chuyện qua lâu rồi, đừng khóc nữa. Vả lại bác sĩ đã bảo chị Thiên Tuyết có thể tỉnh lại mà.
Thái Sinh nức nở đánh vào vai Thiên Tỉ trách cứ:
- Thằng nhóc này, sao không nói mình còn một người chị gái chứ hả? Người trong tổ chức nhất định sẽ bảo vệ chị ấy hết mình. Rồi còn rút ra khỏi Ceo - Leader, không chịu nhận sự giúp đỡ của ba. Rốt cuộc là bạn nghĩ gì vậy, coi hai cha con mình như người ngoài phải không?
Thiên Tỉ dựa người vào tường bệnh viện nhìn Thiên Tuyết, ánh mắt toát ra vẻ đau thương khiến Thái Sinh cảm thấy hối hận vì những gì mình đã nói ra. Nhận thấy thái độ đó Thiên Tỉ liền trấn an:
- Bạn nói đúng. Sai lầm lớn nhất của mình chính là không nói ra mình còn một người chị. Nhưng lúc đó thật sự mình không có đủ can đảm để nói. - Thiên Tỉ thấp giọng cố ngăn cảm xúc của mình - Chị Thiên Tuyết từ nhỏ đã trong sáng, thánh thiện như một thiên thần, còn mình tay dính đầy máu tanh, 8 tuổi cầm lọ hoa ném người, 11 tuổi chặt tay người ta, 12 tuổi móc mắt, 13 tuổi hạ độc, 14 tuổi bắt đầu giết người. Mình là một ác quỷ, một ác quỷ đội lốt người. Nếu để mọi người biết Thiên Tuyết có một đứa em như vậy, họ sẽ xa lánh, khinh thường chị ấy. Mình mãi mãi cũng không muốn tổn thương đến chị một chút nào cả.
Thái Sinh đau lòng nhìn Thiên Tỉ:
- Tiểu Dương à. Nghe mình nói đây. Bạn không phải là ác quỷ. Những người bạn giết đều đáng chết vì vậy bạn không sai gì cả.
Thiên Tỉ bật cười chua xót:
- Không sai sao? Họ tuy rằng phạm tội rất nhiều nhưng cũng là mạng người. Mình vốn dĩ không có quyền giết người.
Thái Sinh nắm tay Thiên Tỉ nói:
- Bạn không sai. Là ba mình sai. Ba đã đưa bạn vào con đường tội lỗi. Mình thay ông ấy nhận tội với bạn.
Dịch Dương Thiên Tỉ siết chặt đôi tay của Thái Sinh bật cười:
- Sư phụ mà nghe bạn nói như vậy chắc có lẽ sẽ tức chết luôn đấy. Mình xem ông như cha ruột. Còn về chuyện làm việc cho tổ chức chính là tự nguyện chứ không liên quan đến sư phụ. Bạn đừng hiểu lầm.
Thái Sinh phút chốc bỏ qua thương tâm tò mò hỏi:
- Tiểu Dương, bạn định trả thù như thế nào?
Thiên Tỉ chống tay lên cằm nhẹ giọng:
- Lần này mình sẽ không giết người nữa. Chỉ là khiến cho những ả đó sống không bằng chết thôi.
Thái Sinh mỉm cười:
- Hahaha. Cho mình ké một tay nhé. Chúng ta sẽ trừ gian diệt bạo báo đáp tổ quốc.
Thiên Tỉ nhìn vẻ mặt như trẻ con của Thái Sinh không khỏi bật cười vui vẻ. Con người dù tàn khốc đến đâu cũng không thắng nổi hai chữ tình cảm. Năm đó Thiên Tỉ mới chân ướt chân ráo đến tổ chức. Căn bản mà nói võ công không có một chút gì hết. Cậu phải ngày đêm tập luyện rất vất vả. Chính nhờ Thái Sinh và Ngữ Yên giúp đỡ trò chuyện còn lén lút đem cơm cho cậu mỗi lần bị sư phụ phạt nên mới có thể sống thật tốt.
- Đừng có nói về chuyện của mình không như vậy. Qua Italia ba năm có chuyện gì đặc biệt không? Còn chuyện của Hàn Phong và bạn thì tính như thế nào?
Thái Sinh sắc mặt đại biến khi nghe Thiên Tỉ nhắc đến chuyện của mình nên chỉ biết cúi gằm mặt trốn tránh. Thiên Tỉ thở dài cũng không cố ý khơi gợi lại nỗi đau của Thái Sinh. Ba năm, thời gian khá dài đủ để khiến Thái Sinh trở nên chín chắn hơn rất nhiều nhưng hoàn toàn không thể xóa nhòa vết thương trong lòng của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip