Chương 4: Biến thành người.

Lưu Hải Khoan vẫn ngây ngốc ngồi đó.

"Tình hình gì vậy?"

Lưu Hải Khoan tự lảm nhảm hỏi.

Mèo cưng của anh thật sự biến thành người rồi!?

Làm sao có chuyện lạ như vậy? Nhưng lạ mà thật, anh đã gặp rồi, còn đang trong nhà của chính anh.

Thật không tin nổi.

Ngay từ đầu Lưu Hải Khoan đã thấy lạ, tại sao mèo lại có ánh sáng lạ như vậy.

Có loại mèo nào, chủng loại nào anh chưa từng thấy qua chứ.

Anh trải qua tình hình trước mắt rất khó khăn, cứ thế nhìn người nằm trước mặt, Lưu Hải Khoan đơ người đến tận sáng.

A Cẩm thức dậy, hơi dụi dụi mặt vào gối nằm, người cũng hơi thu lại.

Lưu Hải Khoan nhìn hành động kia, đúng là trước kia khi còn là mèo cũng y như vậy.

Chu Tán Cẩm mở mắt ra, chớp chớp vài cái nhìn Lưu Hải Khoan.

Ngồi bật dậy cậu mới biết mình biến thành người rồi.

Chu Tán Cẩm giơ hai tay ra, cái mà được gọi là chân trước kia ra xem liền thích thú cười, hai chân trong chăn cũng bắt đầu cử động, cái đuôi cũng đung đưa phía sau cậu.

Lưu Hải Khoan nhìn nãy giờ, A Cẩm của anh đều cười không dứt tự dưng cũng cảm thấy vui.

Biến thành người không phải càng tốt sao?

"A Cẩm, bé cưng của anh."

Lưu Hải Khoan vẫn ôn như cất tiếng gọi như mọi ngày.

Chu Tán Cẩm vui vẻ vì mình biến thành người nên bổ nhào phía Lưu Hải Khoan nằm gọn trên người anh mà cười.

Hai tay câu chặt cổ anh kêu lên: "Meow...meow..."

Lưu Hải Khoan nghĩ có lẽ mèo cưng của anh chưa học được tiếng người nên vẫn còn sử dụng ngôn ngữ của mèo để giao tiếp.

Không sao, cái gì cũng có thể dạy mà.

"A Cẩm, ngoan nào."

Lưu Hải Khoan thật là cũng không thể nhịn cười, cậu vui quá mức mà liên tục dụi dụi trên người anh, chiếc lưỡi bé xíu trước kia giờ có còn kích thước như thế đâu mà liên tục liếm liếm cổ của anh rồi mặt, làm Lưu Hải Khoan không biết nên xử sự làm sao

"Anh đưa em đi làm vệ sinh, ngoan nào."

Lưu Hải Khoan bế A Cẩm đứng lên, anh cảm nhận làn da của cậu cũng rất mịn màng, trắng nõn nà và mềm mại, sờ vào còn thích hơn bộ lông trước kia.

Cái đuôi của cậu cũng dài hơn, nghịch ngợm cọ cọ lấy lưng anh.

Hai cái tai lúc dựng đứng lên lúc thì hạ xuống, Lưu Hải Khoan nhìn vào càng thương hơn, thích hơn, nói chính xác là yêu hơn bao giờ hết.

Khoan... có gì không ổn...

Đúng vậy, chính là cậu đang trần truồng.

Lưu Hải Khoan đặt cậu ngồi trên ghế, lại tủ lấy đồ ra đưa cho cậu mặc.

"A Cẩm, xem nào... em mặt
T-shirt nha."

Cậu liền lắc đầu, cậu không thích mặc đâu.

Lưu Hải Khoan ướm thử thấy áo rộng hơn thân cậu nhưng cổ áo lại chẳng vừa, hai cái tai của cậu làm sao xỏ áo vào đây.

Anh thở dài quăng áo thun qua một bên, thay vào đó là áo sơ mi.

Nhưng khi lấy tay Chu Tán Cẩm xỏ vào thì cậu lại lắc đầu liên tục.

"A Cẩm ngoan, mặc vào mới được, anh cũng mặc, em thấy mà đúng không?"

Chu Tán Cẩm ủy khuất bĩu môi, Lưu Hải Khoan không ngờ khi biến thành người mèo con của anh càng thấy cưng như vậy.

"Ngoan, Khoan ca thương, A Cẩm, đưa tay đây nào."

Anh dịu dàng dỗ dành, cầm lấy tay cậu cho vào ống tay áo.

Cái đuôi cũng hạ xuống vì sự bất mãn của cậu.

Lại có gì không đúng khi Lưu Hải Khoan chú ý...

Còn cái đuôi... A Cẩm không thể mặc quần được, vậy phải làm sao?
Lưu Hải Khoan bó tay với cậu.

Đúng rồi! Loại cuối cùng... Áo ngủ, chỉ có áo ngủ thôi.

"Bé cưng, chờ anh."

Lưu Hải Khoan lấy bộ áo ngủ trắng tinh còn rất mới, thơm mùi vải đưa cho Chu Tán Cẩm.

Cậu vẫn không chịu mặc.

"Meow... meow... meow..."

Nhìn cậu muốn khóc, anh không chịu được.

"A Cẩm ngoan, cưng không thích mặc sao? Khó chịu?"

Cậu liền gật gật đầu.

"Không... meow... a... không thích... meow... khó chịu... meow..."

A Cẩm khó khăn nói ra, cậu nghe anh nói nên học theo.

"Bé cưng nói được rồi, giỏi quá đi. Nhưng phải mặc, không sao hết, không khó chịu đâu."

Lưu Hải Khoan kéo A Cẩm đứng dậy, mặc xong áo ngủ vào, anh mới thấy nhẹ nhõm.

Chu Tán Cẩm nhìn cái áo xong quay ra sau lưng, đuôi cậu không cách nào đung đưa được nên lại hờn.

"A Cẩm ngoan, không sao, từ từ sẽ quen."

Chu Tán Cẩm cũng nghe theo lời anh vui vẻ gật đầu.

Sớm quen việc bế cậu nên giờ có là người hay mèo Lưu Hải Khoan cũng bế.

Nói thật, anh thích bộ dạng này của cậu hơn, chắc do dễ nhìn rõ cảm xúc đối phương, như vậy sẽ dễ quan tâm, coi như chăm sóc A Cẩm kỹ hơn nữa.

Anh lấy bàn chải đánh răng mới đưa cho cậu, sau đó lấy kem đánh răng.

A Cẩm ngây ngô nhìn anh cho kem lên bàn chải sau đó cho vào miệng.

Nhưng cậu cứ nghĩ thế là ăn rồi, cần gì mất công đến thế.

Nên Chu Tán Cẩm... cầm chai kem lên trực tiếp ăn cho rồi.

Lưu Hải Khoan giật cả mình xoay qua, giựt nhanh chai kem đánh răng lại, anh thật là hoảng khi thấy cậu ăn.

"Sao em lại ăn chúng hả cưng."

Chu Tán Cẩm biết mình làm sai nên thút thít, tỏ vẻ sắp khóc đến nơi.

Lưu Hải Khoan đau lòng.

"Ngoan, anh thương, đừng khóc, không sao hết, lần sau đừng ăn nữa là được."

Cậu vui vẻ trở lại.

"Meow... meow..."

Sau khi kêu xong cũng ôm lấy anh.

"Ngoan."

~~~~~~

💙 Lưu Hải Khoan 💙

💜 Chu Tán Cẩm 💜

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip