Chương 68-69: Vạch trần (3)


Jiyeon cùng những người bạn của mình lao vào mặt người nào người nấy đều đằng đằng sát khí, đáng sợ, Jiyeon đi thẳng đến chỗ Dahyun vịnh lấy vai của Dahyun hỏi: "Chị Dahyun! Em hỏi chị chị Min Hee bây giờ ra sao rồi? Chị ấy không sao chứ?"

Dahyun cắn môi mình, ấp úng trả lời :"Chị Min Hee...Chị ấy...Chị ấy đã chết rồi."

Jiyeon trợn trắng mắt, bàng hoàng muốn không đứng vững đượn nữa, nước mắt cứ chảy xuống không ngừng. Kim Taehyung cúi mặt, nhắm mắt đau đớn:

"Xin lỗi! Là tôi hại chết cô ấy nếu như lúc đó tôi cứu cô ấy thì cô ấy đã không chết."

Jiyeon nghe anh nói thế cơn giận dữ trong người mình càng bộc phát dữ dội, cô lao đến đánh vào người anh, vừa đánh vừa khóc, đánh được một chút cô dừng lại đau đớn nức nở nói: "Anh là đồ khốn! Anh có biết anh không chỉ hại chết chị ấy mà còn hại chết đứa con của mình không hả?"

Tất cả mọi người bàng hoàng, hoang mang cực độ rất sốc khi nghe Jiyeon nói như vậy, Kim Taehyung sững sốt ngỡ ngàng, đôi tai lùng bùng đôi mắt dần đỏ hoe hỏi Jiyeon :"Cô mới vừa nói cái gì? Đứa con? Min Hee mang thai con của tôi sao?"

Jiyeon khóc nức nở quát lớn: "Đúng vậy! Chị ấy mang thai con của anh, cái thai đã hơn một tháng rồi khi biết tin chị ấy chết trân ,lúc đó chị ấy không biết là mình nên vui hay nên buồn nữa, nên chị ấy quyết định không nói cho anh biết định một mình rời khỏi đây muốn sống một cuộc sống mới với con của mình nhưng không ngờ lại xảy ra cớ sự như thế này."

"Chát!" Goo Haram nước mắt lưng tròng, tát vào mặt Kim Taehyung lòng bà bây giờ rất đau, đau đớn vô cùng: "Đứa con bất hiếu! Tại sao tôi lại sinh ra đứa con như vậy chứ? Bây giờ con vừa lòng chưa hả? Con vì con hồ ly tinh này mà hại chết Min Hee hại chết chính đứa con chưa thành hình của mình."

Kim Taehyung đứng chết trân nước mắt anh lăn dài trên má, hơi thở anh bắt đầu dồn dập, cả người run run anh bước nhanh đoạt lấy súng trên người Yunsik quay họng súng chỉa ngay đầu của Hwayoung, khiến cô ta sợ hãi mặt trắng bệch không còn giọt máu cả người run như cầy sấy.

Đột nhiên, Kim Taehyung thu súng lại ánh mắt lạnh như băng, rất đáng sợ tựa như ma quỷ, giọng nói lạnh lẽo, vô tình: "Nếu bây giờ tôi giết cô thì quá hời, quá nhẹ nhàng cho cô rồi."

Kim Taehyung chuyển ánh mắt sắc lạnh của mình quay sang nhìn Bogum và Hanyun :"Hai người hãy đem cô ta quay về Bantang cho tôi, tôi muốn cô ta sống không bằng chết."

"Vâng!" Hai người các anh đi đến lôi cô ta đi, Bogum đã chờ câu nói này của anh lâu lắm rồi.

Hwayoung được lôi đi, Kim Taehyung cố kìm lại nước mắt của mình, nhắm chặt mắt tim anh đau thắt lại: "Min Hee! Anh xin lỗi."

Goo Haram gương mặt không một chút cảm xúc, khẽ lắc đầu nói với anh: "Con chính là loại người không biết trân trọng những gì mà mình đang có, chỉ khi mất đi rồi mới nuối tiếc đi tìm nhưng đã quá muộn màng để con tìm lại rồi. Cái giá con phải trả chính là quãng đời sau này của con sẽ sống mãi trong sự đau đớn, dằn vặt, trong sự hối tiếc."

Bà lẳng lặng rời đi, Hyori cùng WooSuk, Dahyun và những người khác lần lượt rời đi, Ahn Joon, Im SooJo, Oh Sehun và Kang Seeho cũng đứng dậy rời đi bước ngang qua anh họ vỗ vai như một hành động an ủi anh. Bây giờ căn phòng chỉ còn có anh cùng JungMin, Yunsik và những thuộc hạ của mình ở đó.

Anh đứng cứng đờ một lúc rồi gục gã, ngồi khụy xuống đất, những giọt nước mắt của anh lại một lần nữa rơi xuống những giọt nước mắt mặn chát hiện lên nỗi đau khổ tột cùng của anh, sự hối hận muộn màng của anh.

Anh đau khổ nhớ lại những kí ức, kỷ niệm đẹp đẽ, hạnh phúc của anh và cô, những lần cô cười thật tươi, thật đẹp nhưng lại chính là anh đã hủy đi nụ cười ấy, hủy đi cô. Mẹ của anh nói rất đúng chính anh đã không biết trân trọng cô đến khi mất đi cô thì anh mới hối hận, nuối tiếc đi tìm nhưng quá muộn màng rồi. Anh đã mãi mãi mất đi cô người con gái mà anh yêu nhất cuộc đời này đến khi cô chết đi anh mới nhận ra điều ấy.

-----------------------------------------------------

                                   Chương 69: Trừng phạt (1)

Kim Taehyung nhốt mình trong phòng hai ngày anh không ăn uống gì cả, đến ngày thứ ba anh bước ra khỏi phòng bộ dạng của anh bây giờ rất đáng sợ, trông anh đã tiều tụy bây giờ còn tiều tụy hơn.

Goo Haram khuyên anh rất nhiều anh mới chịu ăn chút gì, dù nói gì đi chăng nữa anh cũng là con của bà dù bà có giận anh đến đâu thì cũng không thể bỏ mặc anh như vậy được. Ăn được một chút rồi anh đi ra ngoài anh lái xe rất nhanh kiểu chạy này của anh chẳng khác nào là muốn chết, lái đến Bantang cả người anh tỏa ra sự lạnh lẽo, đáng sợ khiến những thuộc hạ của mình không dám đứng gần. Bước vào một căn phòng tối, âm u lạnh lẽo, bọn người Yunsik đồng loạt cúi đầu chào anh.

Hwayoung khắp cả người đều bị thương, cô ta thấy anh đến liền bò đến ôm lấy chân anh mà cầu xin: "Taehyung! Em cầu xin anh hãy tha cho em đi, em thật sự không chịu nổi nữa rồi, em sẽ chết mất. Em van xin anh hãy tha cho em."

Cơ mặt của anh vẫn không chút chuyển động, đôi mắt không gợn sóng, lạnh tanh anh không niệm tình gì cả, dứt khoác vô tình dùng sức đá cô ta ra, lực đá của anh khiến cô ta văng vào tường rồi nằm xuống đau đớn quằn quại.


"Cô chết thì liên quan gì đến tôi? Nhưng cô yên tâm cô sẽ không chết dễ dàng vậy đâu, tôi sẽ cho cô nếm mùi vị đau khổ, đau đớn nhất." Kim Taehyung cất giọng nói vô cùng lạnh lùng, tuyệt tình.

Kim Taehyung quay đầu nhìn Bogum, lãnh đạm lên tiếng: "Tôi cho cậu trả thù cho Dahyun nhưng nên nhớ đừng để cô ta chết."

Bogum gật đầu, mỉm cười vui vẻ anh đợi chờ rất lâu rồi, Bogum lấy ra một con dao nhỏ tay anh xoay xoay con dao, điệu cười rất hưng phấn, tiến đến gần Hwayoung.

Bogum ngồi xổm xuống, nâng mặt của cô ta lên gạch mạnh một đường trên mặt của cô ta khiến cô ta đau đớn hét lên, nghe tiếng hét của cô ta càng khiến Bogum  trở nên tàn bạo, thích thú anh gạch thêm một đường lên bên mặt còn lại của cô ta. Rồi ánh mắt của Bogum trở nên khát máu, anh dứt khoác, tàn khốc rạch rất nhiều đường lên mặt cô ta khiến cô ta đau đớn la hét đến cổ đau họng rát la không được nữa.

Bogum rạch xong đứng dậy lùi ra phía sau Kim Taehyung, bây giờ nhìn mặt cô ta toàn là máu bị rạch khắp mặt, cô ta muốn chạm vào mặt mình nhưng không được, rất đau rất là đau.


Kim Taehyung khẽ cau mày, khó chịu: "Cắt lưỡi cô ta tôi không muốn nghe tiếng la chói tai kinh tởm này nữa. Mỗi lần nghe cô ta gọi tên tôi là tôi lại thấy kinh tởm."

Rất nhanh thuộc hạ của anh đã cắt đứt lưỡi của Hwayoung bây giờ cô ta chỉ có thể ú ớ, không thể nào nói được nữa.

-------------------------------

Nước L.E, hoàng cung

Một cô gái mặc vest đen đeo kính râm cúi đầu chào Min Hee: "Công chúa! Theo như thuộc hạ điều tra thì bây giờ Ryu Hwayoung đang ở Bantang sống dở chết dở, bây giờ chỉ còn lại nửa cái mạng."

Min Hee nhướng mày, nhếch môi mỉm cười, lạnh lẽo cất giọng: "Cho người đem cô ta đến đây nhớ đừng lộ sơ hở cũng đừng để cô ta chết. Nhanh chóng đem cô ta đến đây."

Cô gái cúi đầu cung kính: "Vâng!" Cô gái đó nhanh chóng rời đi. 

Min Hee một lần nữa mỉm cười quỷ dị: "Ryu Hwayoung! Tôi sẽ cho cô biết thế nào là địa ngục, cô phải trả giá cho những gì cô đã làm, hại chết con tôi chính là điều ngu ngốc nhất của cô và anh ta."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #jinsoleu