51.
Có rất nhiều nhân viên thấy Karik trở lại, đều đưa ánh mắt nhìn về phía anh
Anh lại không để ý tới những người đó, đi đến trước mặt Lan Ngọc.
Cô nhìn anh, thu lại tâm tình của mình, bên môi tràn đầy ý cười: "Phạm Tổng..."
Anh lăn lăn hầu kết, kìm lại cảm giác muốn ôm cô vào lòng, anh nhẹ giọng mở miệng, thanh âm khàn khàn: "A, đừng lo lắng, anh đã trở về."
Anh vừa xuất hiện, giống như đã cho cô uống một viên thuốc an thần, lại không cần sợ hãi bất cứ chuyện gì.
Cô gật gật đầu, lúc này Triệu Thanh Dương đi tới, nhìn bọn họ, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn kêu Karik: "Phạm Tổng..."
Karik thu lại cảm xúc, nói: "Tổ chức cuộc họp khẩn cấp, anh lập tức đi tới."
"Vâng."
Lan Ngọc thấy thế, ánh mắt lộ ra ý bảo anh cứ làm việc đi. Bây giờ chuyện của công ty là quan trọng.
Anh quay người rời đi, Lan Ngọc mới che miệng bắt đầu ho khan. Rất tốt, vừa rồi anh không có nhìn ra cô đang ngã bệnh.
Lan Ngọc tiếp tục làm việc của mình, lại cảm giác đầu càng ngày càng đau, trước mắt có chút choáng. Ngón tay bấm cả vào lòng bàn tay, để cô bản thân tỉnh táo một chút.
Đem văn kiện đưa đến văn phòng Huỳnh Vân, cô đi ra, trở lại vị trí của mình. Cô rất muốn ngủ, cuối cùng vẫn gục đầu.
Có người tới thông báo cho Lan Ngọc, Dương Huyền vừa thấy Lan Ngọc đang ngủ, vội vàng đi qua kêu cô: "Lan Ngọc, Lan Ngọc... Phạm Tổng gọi em đi đến phòng họp."
Dương Huyền kêu vài tiếng, phát hiện cô gái trên bàn không có ứng tiếng, còn tưởng rằng cô ngủ quá sâu, liền kinh hoảng lắc lư bờ vai cô.
Thấy cô vẫn không phản ứng lại, Dương Huyền mới cảm giác có cái gì đó không thích hợp.
"Lan Ngọc, Lan Ngọc, em tỉnh tỉnh!"
Có mấy cái nhân viên nghe vậy chạy tới, "Lan Ngọc làm sao vậy? !"
Dương Huyền sợ hãi, "Tôi cũng không biết..."
Văn phòng ồn ào một mảnh, mọi người bắt đầu hoảng lên, có một nam nhân viên quyết định gọi cho 115*, lại chạy tới phòng họp.
( *115 là số cấp cứu y tế bên Việt Nam )
Trong phòng họp, Karik cùng hội đồng quản trị chính bàn công việc, của phòng lại đột nhiên bị đẩy ra, nam nhân viên xông vào. Toàn bộ đề tài đều bị cắt đứt .
Sắc mặt Karik trong nháy mắt liền trầm xuống, nhướn mày, Triệu Thanh Dương ở bên cạnh cũng rất nổi giận: "Trấn Tuyên cậu làm sao thế này? !"
"Phạm Tổng, Triệu tổng không, không xong, chúng ta có một nhân viên té xỉu !"
Mọi người đều là cả kinh: "Tại sao lại té xỉu ? ! Là ai a?"
"Là Lan Ngọc! Cô ấy ghé vào trên mặt bàn, gọi thế nào cũng không tỉnh, tôi đã gọi 115 rồi !"
Triệu Thanh Dương còn chưa mở miệng nói chuyện, liền thấy Karik đột nhiên kéo ghế ra đứng lên, thật nhanh lao ra phòng họp. Tốc độ cực nhanh, làm vài người ở đây đều không phản ứng kịp.
Karik vọt tới trước bàn Lan Ngọc, mọi người vừa thấy là Phạm Tổng đều ngạc nhiên không thôi.
Anh đem bả vai Lan Ngọc đở lên, để cô tựa vào người anh.
"Ngọc Ngọc, Ngọc Ngọc."
Anh thấy sắc mặt cô tái nhợt rất đáng sợ, cả người đều nóng nóng. Anh sờ trán của nàng, rất nóng, có lẽ là sốt cao.
Anh ôm ngang cô lên lên, không để ý đến ánh mắt khiếp sợ của mọi người, đi ra ngoài.
Triệu Thanh Dương gọi anh: "Phạm Tổng..."
"Tôi đem Lan Ngọc đưa đến bệnh viện, mọi người họp trước đi." Lời nói của anh mang theo chút run.
Sắc mặc Karik nghiêm túc âm trầm, giọng điệu quyết đoán, Triệu Thanh Dương có cảm giác nếu như mình nhiều lời mà ngăn trở, cũng có thể chọc anh nổi giận.
Vào thang máy, nhìn cô gái nhỏ trong ngực, Karik cau mày, lòng anh chưa bao giờ cảm thấy lo sợ như thế này.
Anh chất vấn tiểu lý: "Cả ngày nay cậu làm cái gì, Lan Ngọc bị cảm mà sao cậu lại không biết mà báo cho tôi? ?"
Thanh âm của tiểu run run: "Phạm Tổng, mọi người không ai nói với tôi về chuyện này, có lẽ bọn họ đều đang bận rộn, cũng không chú ý tới."
Karik buông mi, "... Trách tôi, hôm nay lúc trở lại không quan tâm cô ấy, không nhìn ra cơ thể cô ấy đang không khỏe." Nếu sáng hôm nay, anh nói chuyện với cô, hỏi han cô nhiều hơn, thì chắc anh sẽ phát hiện ra sự khác thường của cô.
Còn có mấy ngày nay, anh đều không biết cô đã bị bệnh bao lâu. Cái cô gái ngốc này, thế nhưng lại đi gạt anh
Lên xe, Karik ôm Lan Ngọc, bảo Chu Mộc lái nhanh một chút. Ngay cả tiểu lý cũng nhìn ra được, Phạm Tổng chưa bao giờ bối rối như vậy.
Mà trong văn phòng, tất cả nhân viên đều kinh hãi.
"Quả nhiên Phạm Tổng đối với Lan Ngọc rất khác, vừa rồi mọi người có nhìn thấy không, Phạm Tổng rất khẩn trương lo lắng cho Lan Ngọc a..."
"Đúng vậy, bọn họ không phải là đang yêu đương đó chứ, Phạm Tổng thật sự thích Lan Ngọc sao?"
"Dĩ nhiên, cô còn không nhìn thấy sao..."
Dương Huyền nói: "Mọi người trước hết đừng trò chuyện này nữa! Nắm chặt thời gian mà đi làm việc đi." Cô ấy rất lo lắng Lan Ngọc.
Hai giờ sau, Lan Ngọc mơ mơ màng màng cũng cảm giác được bản thân đang nằm. Co mở to mắt ra, nhìn thấy một khung cảnh xa lạ, chóp mũi quanh quẩn có mùi nước Javel.
"Ngọc Ngọc, em tỉnh rồi sao?"
Karik từ đầu đến cuối đều ngồi ở bên giường của cô, một tấc cũng không rời. Nhìn thấy cô tỉnh lại, anh mới hoàn toàn yên lòng.
"Hoàng Khoa ..." Thanh âm cô mềm nhũn.
Anh nắm tay lấy tay cô, rót cho cô một ly nước, đở lên cô lên, "Em uống nước đi."
Lan Ngọc dần dần tỉnh, cô hỏi anh tại sao cô lại đến bệnh viện .
"Lúc nãy, em ngất xỉu trên bàn làm việc. Ngọc Ngọc, em dọa chết anh, tại sao ngã bệnh lại không nói với anh một tiếng? !"
"Em đây không phải là sợ anh lo lắng cho em mà em cho rằng sẽ không nghiêm trọng như vậy ..."
Anh thở ra một tiếng, " Chắc em lại ngủ không đủ giấc đúng không?!."
Cô thấy anh đau lòng, đột nhiên cũng cảm thấy áy náy, cô hít hít mũi, nói: "Thực xin lỗi a Karik, anh không có ở đây mà em cứ không ngoan, vừa rồi lại còn để anh phải lo lắng. Em hứa từ nay về sau sẽ chăm sóc bản thân thật tốt."
Anh cầm tay cô hôn lên, "Không sao, anh đã trở về, anh sẽ chăm sóc em."
Lan Ngọc gật gật đầu, sờ sờ mặt anh, cảm khái nói: "Em rất nhớ anh." Tình cảm của cô dành cho anh ngày càng sâu đậm, cô biết bây giờ bản thân cô không thể rời xa anh được, cô rất cần anh.
Anh cúi đầu khóa chặt môi cô lại, hôn vô cùng ôn nhu. Lan Ngọc bị anh ôm vào trong ngực, trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Mũi anh chạm vào mũi cô, nói lẩm bẩm: "Anh cũng rất nhớ em."
Cuối cùng Lan Ngọc bị Karik dỗ cho ngủ lại, anh tính trước mắt phải giúp cô khôi phục lại tinh thần sau chuyện bị hủy bản thảo thiết kế. Bây giờ sức khỏe của cô là quan trọng nhất.
Anh giúp cô đắp chăn lại, cửa phòng bệnh đã bị mở ra. Là Tuyết Linh và Giang Linh tới. Bọn họ vừa rồi nhận được điện thoại của Cố Mục Niên, liền vội vội vàng vàng chạy tới .
"Lan Ngọc..." Tuyết Linh vừa kêu một tiếng, liền bị Karik ra dấu im lặng. Ý anh muốn nói là Lan Ngọc đang ngủ, bọn họ đi ra ngoài trước rồi nói nói.
Ra ngoài cửa phòng bệnh, Tuyết Linh tức giận chất vấn anh: "Lan Ngọc làm sao lại thế này? Tại soa lại té xỉu ? !"
Giang Linh trấn an bà ấy: "Điều này cũng không có thể trách Hoàng Khoa được, thằng bé vừa đi công tác về mà."
"Mẹ, dì Ninh, Ngọc Ngọc phát sốt mà lại không ngủ đủ giấc, cộng thêm làm việc mệt nhọc quá sức nên mới ngất xỉu. Bây giờ chỉ cần truyền nước biển xong sẽ cảm thấy tốt hơn. Lúc con đi công tác, con không biết em ấy ngã bệnh, cũng là do con không quan tâm."
Giang Linh bất đắc dĩ thở dài, "Ngọc Ngọc nó vẫn luôn rất trẻ con, cơ thể của mình mà cũng không biết chăm sóc cho tốt. Ngược lại là con, trong công ty hẳn là có rất nhiều công việc cần phải giải quyết, đúng không? Con cứ lo công việc trước đi, dì và mẹ con sẽ ở đây chăm sóc Ngọc Ngọc."
"Vâng, dì và mẹ cứ ở lại chăm sóc Ngọc Ngọc, con về công ty một lát, buổi tối lại đến."
"Được."
Lan Ngọc lại ngủ vài giờ, lúc tỉnh lại thì trời cũng đã chạng vạng tối. Cô nhìn thấy Tuyết Linh ở phòng bệnh, có chút giật mình: "Dì Phạm..."
"U, Ngọc Ngọc tỉnh rồi sao? ! Thế nào, con cảm giác khá hơn chút nào không?"
Cô gật gật đầu, "Con cảm ơn dì Phạm quan tâm con ạ."
"Ai đứa nhỏ này, uống nước đi nào, " bà ấy rót cho cô một ly nước ấm, "Hoàng Khoa còn ở công ty, mẹ con trở về nấu cơm cho con, đợi lát nữa sẽ đến."
Tuyết Linh ra ngoài nhắn tin cho Karik, nói Lan Ngọc đã tỉnh, xong anh nói lát nữa anh sẽ tới.
Trong phòng bệnh, y tá tiến vào thay truyền dịch cho Lan Ngọc, y tá không khỏi cùng cô cười nói: "Cô gái, em thật tốt a, chồng em và mẹ chồng đều rất yêu thương em."
"Hả? ? ?"
"Hôm nay là chồng em ôm em đến bệnh viện, gương mặt rất là khẩn trương, lúc sau em truyền nước biển anh ấy cùng ở bên cạnh với em, còn hỏi chúng ta rất nhiều về bệnh tình của em. Còn mẹ chồng của em nữa, nãy giờ vẫn ở cùng em."
Lan Ngọc rất cảm động, nhưng vẫn xấu hổ phủ nhận: "Đó là bạn trai em."
"Oa? Mới là bạn trai mà đã tốt như vậy, cô gái rất hạnh phúc nha."
Cô cười cười, bên cạnh có nhiều yêu thương cô như vậy, đương nhiên là cô rất hạnh phúc a.
Một lát sau, Giang Linh đến bệnh viện, mang theo bữa tối, cô vừa mới ăn được hai muỗng, thì Karik đã đến .
Giang Linh thấy thế, nhường chỗ để cho anh ngồi cạnh Lan Ngọc.
Anh sờ sờ trán của cô, "ừm, hạ sốt rồi."
"Công ty..."
Anh xoa xoa đầu cô, "Công ty không có việc gì, em đừng lo lắng, ăn cơm trước đi."
"Vâng." Cô nở nụ cười.
Anh giúp cô mở hộp cơm ra, làm ra vẻ muốn đút cô ăn cháo. Giang Linh và Tuyết Linh ở bên cạnh nhìn thấy đều che miệng nở nụ cười.
Lan Ngọc xấu hổ muốn cự tuyệt, "Em tự ăn được mà."
"Ngoan."
Cô đành phải nghe lời há miệng.
Tuyết Linh ở bên cạnh nhìn, lôi kéo tay của Giang Linh nói: "Được rồi, chúng ta còn có chút việc, đi ra ngoài trước."
Họ ra khỏi phòng bệnh, Giang Linh liền tại cảm thán: "Hoàng Khoa thật sự rất thích Ngọc Ngọc a, nhìn này đôi tình nhân ở cùng một chỗ, tớ rất an tâm."
Tuyết Linh gật gật đầu, "Tớ cũng rất thích Lan Ngọc, xem nó giống như là con gái ruột vậy."
Hai bà bạn thân nhìn nhau nở nụ cười.
Trong phòng bệnh, cô ngoan ngoãn ăn cơm do anh đút, đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Karik, anh ăn cơm chưa?"
"Em ăn xong, anh sẽ đi ăn."
"Được..." Cô buông mi nghĩ tới một chuyện, giọng điệu lại có chút ấp a ấp úng: "Lát nữa ... Anh lại phải đến công ty sao?" Cô rất nhớ anh muốn anh ở bên cạnh cô, nhưng là lúc này thân phận của anh là CEO của tập đoàn K&N, mà trong lúc hoảng loạn này công ty phải cần có anh.
Ai ngờ anh đoán trúng tâm tư của cô, cong môi nói: "Đêm nay anh đi đến công ty, anh sẽ chở em về nhà."
Ánh mắt của cô lập tức sáng lên, "Thật sao?"
"Ừm, chuyện của công ty đều đã xử lý xong ."
Ý cười trên khóe miệng cô không che dấu được, liền bị anh thấy được, anh nắm cằm của cô, thanh âm trầm thấp: "Không muốn xa anh sao?"
"... Ừm."
Anh cười nhẹ vài tiếng, đem cô nằm xuống giường bệnh, thân mình có hơi đè lên, muốn hôn cô.
"Không nên không nên, mẹ em và mẹ anh còn ở ngoài cửa..."
"Không có việc gì, bọn họ sẽ không vào nhanh như vậy đâu."
Anh hôn lên môi cô, vừa hôn chưa tới hai giây, cửa phòng bệnh đã bị mở ra.
Giang Linh và Tuyết Linh đi vào thấy một màn vậy, cả hai người đều ngây dại.
ngại waaa =))) hong thấy gì đâuu (≧◡≦)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip