23: Bể kế hoạch (3)

Ngu Thư Hân đau đến thế, Tưởng Tiêm Tiêm dù có không cam lòng nhưng cũng đâu thể ép cô ta ở lại, chỉ có thể hỏi: "Chị Khấu, chị lên lầu một mình có được không? Hay là em dìu chị lên?"

Tưởng Tiêm Tiêm không quen Thái Từ Khôn, dù hai người có nói chuyện cũng là vì có quan hệ với Lương Đậu Khấu. Nếu Lương Đậu Khấu không có ở đây, Tưởng Tiêm Tiêm cũng không tìm được cớ gì để có thể nói chuyện với Thái Từ Khôn.

Ngu Thư Hân không nhìn ra chuyện này, cho rằng Tưởng Tiêm Tiêm là chưa hết hy vọng, muốn dựa vào việc đưa cô lên lầu có thể sẽ gặp được Thái Từ Khôn.

Nếu cô đồng ý, công sức cô nãy giờ diễn tuồng đau bụng chẳng phải đều uổng phí hay sao? .

"Không cần." Ngu Thư Hân đang không biết nên dùng cách gì để có thể từ chối Tưởng Tiêm Tiêm, liền nhìn thấy má Trương bưng một cái khay đi qua, không hề nghĩ ngợi liền ngăn cản má Trương, hướng về Tưởng Tiêm Tiêm cười cười nói: "Tiêm Tiêm, có má Trương chăm sóc cho chị là được rồi, không cần làm phiền em."

Sau đó quay lại nói với má Trương: "Má Trương, người tôi không khỏe cho lắm, bà dìu tôi đi nghỉ ngơi một chút."

Lúc nói chuyện, khóe mắt Ngu Thư Hân vẫn để ý Tưởng Tiêm Tiêm, cô rõ ràng có thể cảm giác được ánh mắt nhìn của Tưởng Tiêm Tiêm đang cười nhạo cô, lại mơ hồ có một luồng tức giận, nhưng ngoài mặt lại cực kỳ bình tĩnh.

Ngu Thư Hân không để ý nhiều, ôm bụng, dưới sự nâng đỡ của má Trương, quay người đi lên lầu.

-

Ngu Thư Hân vì muốn tránh khỏi móng vuốt của Tưởng Tiêm Tiêm nên giả vờ bị bệnh, ngày hôm nay lại là sinh nhật ông, trong nhà có rất nhiều chuyện phải làm, Ngu Thư Hân không tiện giữ má Trương quá lâu, vừa vào phòng ngủ của cô và Thái Từ Khôn liền để cho má Trương rời đi.

Má Trương lo lắng cho cô, luôn hỏi thăm cô rất nhiều lần, xác định cô chỉ là đau bụng do hành kinh, mới giúp cô đóng cửa lại rồi xuống lầu.

Không giả bệnh nữa, lên được đây là tốt rồi, Ngu Thư Hân đơn giản cởi giày, bò lên giường.

Nằm trên nệm chăn mềm mại, làm cho những mệt mỏi của cô lúc đứng chờ Thái Từ Khôn dưới nắng mấy tiếng đồng hồ đều tan biến, thả lỏng người.

Dưới lầu vẫn rất ồn ào, luôn có tạp âm truyền tới phòng ngủ, Ngu Thư Hân nhắm mắt lại, nằm một lúc không lâu đã ngồi dậy.

Cô tìm ra tai nghe, nhét vào lỗ tai, cầm điện thoại di động tùy ý mở một bản nhạc, để âm nhạc êm dịu ngăn cách cô với thế giới ồn ào ngoài kia.

Toàn bộ thế giới nhất thời yên tĩnh lại, ngoại trừ âm thanh dễ nghe của bản nhạc, không có tiếng động nào khác.

Thật tốt, cô lúc này không cần đóng vai Lương Đậu Khấu, ở dưới lầu chào người này tiếp người nọ, cũng không cần nghe người khác khoe khoang chồng của họ yêu thương họ như thế nào, lại càng không cần phải gặp những lúc phiền toái, cứ phải lo lắng đề phòng làm sao bảo vệ bản thân mình.

Cứ như vậy, thời gian thoải mái chỉ ngắn ngủi như vậy, cũng đủ khiến khóe môi Ngu Thư Hân cong lên, không nhịn được mỉm cười.

-

Má Trương vẫn không yên tâm về Ngu Thư Hân, sau khi xuống lầu lại suy nghĩ một chút, vẫn dặn dò người hầu trong nhà pha một chén hồng trà gừng.

Lúc mà Trương chuẩn bị đưa lên lầu, lại đụng phải Thái lão gia: "Tiểu Trương, ai ở trên lầu vậy?"

"Là thiếu phu nhân, thân thể cô ấy không khỏe."

"Tiểu Khấu?" Thái lão gia nhíu mày, nhìn chung quanh hai vòng, sau đó chỉ Thái Từ Khôn cách đó không xa đang tán gẫu cùng với người khác: "Đi, để tên nhóc đó đem lên lầu cho Tiểu Khấu."

Má Trương ngẩn ra, nhất thời hiểu được, quay đầu đem hồng trà gừng hướng về phía Thái Từ Khôn.

Thái Từ Khôn nghe xong lời thuật lại của má Trương, liếc mắt nhìn về phía Thái lão gia, lão gia đang chống gậy, cười cười nói chuyện với người khác, khóe mắt cũng đang nhìn về phía hắn một chút, hiển nhiên là đang theo dõi động tĩnh của hắn.

Thái Từ Khôn nhìn thấy ánh mắt của Thái lão gia, vẻ mặt nhàn nhạt quay đầu lại, nhìn vào ly hồng trà gừng bốc khói lượn lờ, sau đó đứng thẳng người, một chữ cũng không đáp lại má Trương, liền lấy chén sứ đi về phía cầu thang.

-

Từ lúc Ngu Thư Hân đóng giả làm Lương Đậu Khấu đến nay cũng chưa bao giờ ở nhà cũ, vì vậy đây cũng là lần đầu tiên cô lên tới căn phòng Thái lão gia cố ý dành cho cô và Thái Từ Khôn.

Một mình ngồi trong phòng, cũng có chút buồn chán, Ngu Thư Hân đeo tai nghe, tựa đầu trên tường, rảnh rỗi quan sát căn phòng này.

Đây chính là căn phòng Thái Từ Khôn ở lúc nhỏ, còn bày ra rất nhiều bằng khen và cúp, từ nhà trẻ đến cấp ba, trung học phổ thông, năm nào cũng có.

Trong phòng hắn không có một tấm hình nào, Ngu Thư Hân tìm vài vòng, cuối cùng thấy trên tủ đầu giường có một tấm ảnh.

Là hình chụp lúc Thái Từ Khôn tốt nghiệp trung học phổ thông.

Ngu Thư Hân tìm trong số bốn mươi mấy học sinh mặc đồng phục giống nhau như đúc trong hình, tìm thấy Thái Từ Khôn đúng ở cuối hàng giữa, như đang tỏa hào quang.

Trong hình tất cả học sinh đều nhìn vào ống kính cười, chỉ có hắn ngoẹo cổ, nhìn về phía bên trái, không biết đang nghĩ gì, trên mặt có chút hoảng hốt.

Bộ dạng này làm cho Ngu Thư Hân lập tức nghĩ đến lúc hắn đưa cô về nhà, cô khó khăn lắm mới dám hỏi hắn: "Anh, anh, ngày mốt anh có rảnh không? Em, em, em mời... mời anh đi xem phim..." hắn cũng đã phản ứng như vậy.

Khi đó hắn không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, liền cảm thấy ngạc nhiên.

Mà sau khi cô nói xong mới bất tri bất giác biết được rằng, mình vừa ở trong tình huống ngại ngùng như thế nào, đã làm những gì. Mặt của cô trong nháy mắt trở nên đỏ chót, cả người cứ như vậy choáng váng nhìn hắn, không thu hồi lại tầm mắt.

Cô nhớ tới hắn lúc đó, rồi nhìn hình chụp như vậy, ngoẹo cổ nhìn về một hướng, như là hoảng hốt lắm.

Lúc đó khi cô còn trầm mặc, không biết đã qua bao lâu, cô mới có thể hồi phục tinh thần vừa sợ vừa xấu hổ cúi đầu. 

Cô bất an cầm lấy vạt áo của chính mình, tiếp tục chờ một chút, hắn vẫn không có dấu hiệu lên tiếng, lòng của cô ngày một thất vọng.

Cô bị hắn từ chối sao?

Một loại cảm giác khó chịu truyền tới, trong nháy mắt bao phủ khóe mắt cô, khiến mắt cô cũng đỏ, cô xuống xe, vừa mới chuẩn bị xoay người lên lầu, bỗng nhiên hắn nháy mắt một cái, lên tiếng: "Mấy giờ?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip