62: Tôi không đánh phụ nữ (2)
Trên ban công có một chiếc xích đu, Ngu Thư Hân đến gần liền không còn gắng gượng nổi nữa, ngồi co quắp trên xích đu.
Cô dùng sức cầm lấy dây thừng treo xích đu, tựa đầu vào cánh tay, cả người đều run rẩy.
Cô hít thở nặng nề, vì đau đớn mà thở dốc, cuối cùng, cô phát ra tiếng rên nho nhỏ, trong dạ dày dâng lên một cảm giác muốn nôn.
Bởi vì không có thuốc uống, lại cùng Thái Từ Khôn uống rượu lạnh, chịu dày vò một lúc lâu, Ngu Thư Hân mới lấy lại sức được.
Toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi, cả người giống như từ cõi chết trở về, suy yếu vùi đầu trên xích đu, nhắm mắt lại hít thở nặng nề.
Chỉ là sau một quãng thời gian khá thoải mái, còn chưa được bao lâu đã xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Không,không phải một mà là một vài người.
.......
Tưởng Tiêm Tiêm cũng đến dạ tiệc hôm nay, chỉ là lúc Ngu Thư Hân và Thái Từ Khôn tiếp rượu, cô và mấy tiểu thư kia ở trong nhà vệ sinh trang điểm lại, đợi đến lúc ra ngoài, Ngu Thư Hân đã ra ban công nhỏ ngồi.
Là một người em gái nói cho Tưởng Tiêm Tiêm biết Lương Đậu Khấu ở đây: "Em vừa đi đến ban công phía Bắc hút thuốc, thật giống như nhìn thấy chị họ ngồi ở dưới."
Tưởng Tiêm Tiêm khi nghe xong kinh ngạc một hồi, sau đó bỏ đi chuyện cũ liếc mắt nhìn, phát hiện Lương Đậu Khấu đúng là đang ngồi ở ngoài ban công như lời của cô bé kia nói, không biết đang làm gì, cô bưng ly rượu chuyển động con ngươi, liền nảy ra ý hay, sau đó tụ mấy vị tiểu thư kia lại thì thầm một lúc, sau đó mọi người cưới đắc ý đi ra sảnh, xuống cầu thang, đi tới chỗ Ngu Thư Hân.
Mấy người phụ nữ trang phục lộng lẫy đến, vốn là một ban công nhỏ yên tĩnh, giờ phút này bỗng trở nên ồn ào.
Ngu Thư Hân nhíu mày, ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Tiêm Tiêm một giây, cô không chút do dự từ trên xích đu đứng lên.
Cô bây giờ không khỏe, chạy là thượng sách.
Mấy người đi ra bên ngoài ban công, Ngu Thư Hân bước vào bên trong, cô đã cố hết sức tránh bọn họ, nhưng là lúc đi qua, có người cố gắng lách vai ngăn cản, khiến vai cô đụng đau.
Ngu Thư Hân vốn đang đau bụng, thân thể rất yếu, cả người suýt nữa té ngã, cũng may cô kịp thời lui về phía sau hai bước, tựa vào hàng rào ban công.
Người bị cô đụng trúng kia mở miệng: "Ây da" một tiếng sau đó liền thiếu kiên nhẫn nói với Ngu Thư Hân: "Cô làm sao vậy? Cô có mắt không? Có thể đi không vậy?"
Đợi dược lời nói của cô ta kết thúc, Ngu Thư Hân mới chậm rì rì mở mắt ra, liếc mắt một cái nhìn cô gái kia.
Nếu cô nhớ không lầm, cô ta tên là Shary, có mối quan hệ rất tốt với Tưởng Tiêm Tiêm, cùng một ruột với cô ta.
Hiển nhiên là Shary này cố ý va chạm, chính là muốn gây chuyện với cô, hơn nữa hành động này của cô ta tám chín phần là do Tưởng Tiêm Tiêm đã thương lượng với bọn họ trước hết rồi.
Vì vậy, chỉ là mới bắt đầu, chờ chút nữa mới thật sự có kịch hay để coi.
Ngu Thư Hân hiểu rất rõ, lúc này làm gì mới có lợi cho mình nhất, không để ý rời đi mới là thượng sách.
Nhưng cô vừa mới đứng thẳng người, còn lộ ra bộ dạng không đếm xỉa tới bọn họ, những người phụ nữ kia cũng đã đứng bao vây cô lại.
Đây là cố ý không cho cô đi rồi?
Đừng nói là lúc bình thường cô đối chọi với một đám người là chuyện không thể rồi, hôm nay lại còn bị hành kinh, giống như đã mất đi nửa cái mạng.
Nếu không đi được, Ngu Thư Hân liền đơn giản xoay lưng, đưa lưng về phía bọn họ, nhìn về bóng đêm trước mặt.
Nhắm mắt làm ngơ, cô muốn thử xem cô giả vờ như không nghe thấy thì bọn họ có thể làm những trò gian xảo gì.
Mấy người đó theo chỉ thị của Tưởng Tiêm Tiêm mà gây rắc rối cho Ngu Thư Hân, ai ngờ Ngu Thư Hân lại giống như không hề xảy ra chuyện gì. khiến cho bọn họ đều sững sờ, sau đó nhìn về phía Tưởng Tiêm Tiêm, ánh mắt Tưởng Tiêm Tiêm lại đánh tới, Shary lại lên tiếng, lời này không phải nói về phía Ngu Thư Hân, mà là nói với em của cô ta: "Bây giờ hình như mọi người đều như vậy phải không? Đụng vào người, một tiếng xin lỗi cũng không có sao?"
"Cô cho rằng ai cũng có giáo dục sao? Rất nhiều người căn bản còn không biết chữ giáo dục viết như thế nào."
"Người như thế có nhiều mà..."
......
Một đám người nói theo Shary.
Ngu Thư Hân vẫn tỏ ra thờ ơ, phảng phất như không nghe bọn họ đang nói gì.
.......
"Có thể cô ta cũng biết mất mặt nên mới quay lưng đi."
"Cô nói xem, loại người như vậy, sẽ có người yêu thích sao?"
"Sao có thể được yêu thích chứ? Sợ là còn bị chồng ghét bỏ đó chứ?"
"Cũng không sao a, cô ta sẽ chủ động bò lên giường..."
......
Mấy người đó coi như Ngu Thư Hân không để ý tới, càng nói càng quá đáng, đến cuối cùng nói những lời ghê tởm.
"Cô nói xem, có phải cô ta ở trên giường rất lợi hại không..." Những lời này nói xong, bọn họ đều che miệng lại cười.
Ngu Thư Hân vốn cho rằng bọn họ nói một lúc sẽ thấy tẻ nhạt lảng đi, không nghĩ lại nói thiên thu bất tận như vậy.
Cô nhìn chằm chằm con đường đông đúc xe cộ đang không ngừng vụt qua, nhẫn nhịn đau đớn trong bụng, liếc nhìn bọn họ: "Các người nếu có giáo dục, tố chất hơn người sao? Thật ra chỉ là những con người ba hoa không sợ nói nhiều một hồi sẽ cắn trúng lưỡi à?"
Ngu Thư Hân nhàn nhạt nói một câu, làm cả đám người trên ban công đều ngớ ra.
Bởi vì đau bụng, động tác xoay người của cô rất chậm, cô dựa vào lan can,không hề liếc nhìn đám người trước mắt, tiếp tục bổ sung một câu: "Theo tôi biết, muốn nói xấu người khác đều nên nói sau lưng, mà các người lại lải nhải ngay trước mặt tôi..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip