C9: Tận tình phục vụ cô (4)
Ngu Thư Hân gọi điện thoại đến nhà cũ, điện thoại reo hai tiếng, đã có người bắt máy, trong ống nghe là tiếng má Trương trả lời: “Xin chào, nơi này là Thái gia”
Trước tiên Ngu Thư Hân chào hỏi má Trương, sau đó mới đi vào trọng điểm, nói: “Ông có ở đó không?”
”Lão gia sao? Lão gia vừa đi nghỉ trưa, để tôi gọi ông ấy“. Má Trương nói xong, đầu dây bên kia truyền đến tiếng bước chân ngày một nhỏ dần, sau đó Ngu Thư Hân mơ hồ nghe thấy má Trương nói: “Là điện thoại thiếu phu nhân gọi tới”
Lại một lúc sau, Thái lão gia mới cầm ống nghe lên: “Tiểu Khấu”
Cho dù Ngu Thư Hân dùng thân phận của Lương Đậu Khấu, nhưng đã hơn một tháng, mỗi khi có người gọi cô là “Lương tiểu thư” hay “Tiểu Khấu”, cô cũng phản ứng lại chậm nửa nhịp, không nhớ là họ đang gọi cô.
Lần này cũng không ngoại lệ, sau khi Thái lão gia gọi “Tiểu Khấu”, một lúc sau, cô mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng trả lời: “Ông”
Sau đó trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Ông, thật ngại quá, khuya hôm nay cháu phải bay sang Mỹ, bên đó có một buổi họp báo, vậy nên tối nay cháu không thể đến dự dạ tiệc được, có thể sẽ không gặp được ông.”
Thái lão gia trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Tiểu Khấu, có phải Từ Khôn không cho cháu đi đúng không?”
”Không có, ông, sự thật là như vậy...” Ngu Thư Hân ra sức nói bằng một giọng điệu thật nũng nịu: “Họp báo đã lên kế hoạch từ sớm rồi, ông cũng có thể xem tin tức mà, dù cháu có muốn lừa ông cũng không lừa được nha!”
Thái lão gia bị Ngu Thư Hân chọc đến buồn cười: “Có việc đương nhiên là phải lo làm việc trước, ta chỉ sợ tiểu tử Thái Từ Khôn kia lại làm cho cháu không vui.”
Cô thật sự không lừa Thái lão gia, ngày mốt ở Mĩ thật sự có một buổi họp báo, chì có điều vé máy bay đặt là vào ngày mai.
Thu dọn hành lý xong, Ngu Thư Hân gọi điện thoại cho quản lý của Lương Đậu Khấu, giúp cô đổi vé máy bay thành ngày hôm nay, sau đó kéo vali hành lý xuống lầu.
Trước khi ra ngoài, cô không quên nói cho quản gia biết Thái Từ Khôn gọi điện thoại đến, cô cũng phải công tác bận bịu, không cần hắn đến rước cô, đồng thời không quên nhắc nhở quản gia nói với Thái Từ Khôn, cô đã nói chuyện với ông rồi.
-
Lúc quản gia gọi điện thoại tới, Thái Từ Khôn đang ngồi trong phòng làm việc rộng rãi sáng sủa phê duyệt hồ sơ.
Hắn cũng không nhìn màn hình điện thoại di động một cái, tay thanh thoát ký văn kiện ở trên bàn, một tay nhận điện thoại đưa lên tai.
”Thái thiếu gia, là tiểu thư nhờ tôi gọi điện thoại cho ngài...”
Khi nghe đến hai chữ “tiểu thư”, hắn hơi nhíu mày, đáy mắt lộ ra vẻ căm ghét, “hừ” mũi một tiếng.
Quản gia nghe từ đầu dây điện thoại cũng khẽ run một tiếng, nói đầu đuôi những gì Ngu Thư Hân căn dặn trước khi rời đi: “... Tiểu thư nói, cô phải đi Mỹ công tác một chuyến, đêm nay không thể đến dự dạ tiệc được, ngài không cần phải đến đón cô ấy.”
Động tác lật tài liệu của Thái Từ Khôn bỗng nhiên ngưng lại.“Tiểu thư còn nói, cô đã nói việc này với Thái lão gia rồi!”
Câu nói này nằm ngoài dự tính của Thái Từ Khôn, hắn đầu tiên là sững sờ, sau đó cũng có chút bất ngờ nhìn điện thoại trong tay mình, giống như nghi ngờ không biết có phải mình nghe lầm không, qua một hồi lâu hắn mới mở miệng, không nặng không nhẹ “Ừ” một tiếng, ý nói hắn đã biết.
Quản gia đã sớm quen với thái độ này của hắn, chỉ “ừ” một tiếng đã là quý như vàng, nói lời chào rồi cúp máy.
Thái Từ Khôn để điện thoại di động ở bên tai một lúc lâu, mới lấy lại tinh thần, sau đó để điện thoại di động lên bàn, tiếp tục làm việc giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
-
Mười ngày sau Ngu Thư Hân từ Mĩ quay trở lại Bắc Kinh.
Máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Bắc Kinh đúng mười giờ sáng.
Không biết là ai tiết lộ tin tức, trong sân bay đã có rất nhiều fan tụ tập từ rất sớm chờ Lương Đậu Khấu.
Ngu Thư Hân đeo khẩu trang, nhưng lúc ra sân bay vẫn bị một fan nữ nhận ra được.
Nữ sinh kia kích động hét lên: “A, Lương Đậu Khấu ở đây----”, sau đó những fan kia ở phía sau liền xúm về phía Ngu Thư Hân.
Trong phút chốc, Ngu Thư Hân bị ngăn đến nỗi chui không lọt.
Một đám người tụ tập lại vốn đã thu hút ánh nhìn, còn có nhiều fan không ngừng kêu “Lương Đậu Khấu”, khiến cho không ít người trong sân bay tiến tới xem trò vui.
Dưới sự giúp đỡ của quản lý, bảo vệ và nhân viên sân bay, phải mất một lúc lâu Ngu Thư Hân mới có thể ra khỏi đám người kia, lên xe của quản lý.
Cũng có không ít fan đứng bên cạnh xe, không ngừng vỗ vào cửa sổ xe, tài xế sợ đụng trúng người, chỉ có thể nhích từng chút một, mãi đến khi nhân viên sân bay xua fan ra mở đường, xe mới có thể gia tăng tốc độ, nhanh chóng rời khỏi bãi đậu xe của sân bay.
Lúc bị fan bao vây trong sân bay, Ngu Thư Hân bị chen lấn đến nỗi toàn thân đổ mồ hôi, trong xe mở máy lạnh, cũng không cảm thấy mát, cô mới mở cửa xe, muốn hóng gió một chút.
Lúc này là thời điểm rất nhiều máy bay cùng nhau hạ cánh, con đường ra khỏi sân bay kẹt cứng, tài xế chạy một chút lại dừng, đi cũng chưa quá một trăm mét, nhiệt độ bên trong xe hạ xuống, Ngu Thư Hân vừa định đóng cửa sổ xe, lại vô tình nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.
Động tác của Ngu Thư Hân bỗng nhiên dừng lại mấy giây, mới chậm rãi nhìn về phía chiếc xe kia.
Cửa sổ xe bên này không có đóng, cô có thể nhìn thấy Thái Từ Khôn ngồi ở ghế lái, một tay cầm thuốc lá, một tay điều khiển vô lăng.
Gò má của hắn hiện lên những đường nét tuyệt đẹp, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, làm sáng nửa bên mặt của hắn, làm nổi bật làn da vừa mềm vừa trơn, phối hợp với ngón tay hắn che đi, khiến hình ảnh lúc sáng lúc tối, tinh mỹ như hình ảnh trong truyện tranh lúc nhỏ Ngu Thư Hân đọc.
Ngu Thư Hân nhất thời ngơ ngác đến nỗi quên đóng cửa sổ xe lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip