Chương 12: Mối tình đầu
"Phù phù....không được không được." Diệc Phàm vứt chiếc vợt tennis xuống, đi tới chỗ nghỉ ngơi.
"Chỉ như thế đã mệt, ngươi có phải đàn ông không a!" Ta nhìn hắn đầy khinh bỉ.
"Làm ơn đi, đã chơi hai tiếng rồi, nước cũng chưa uống, khát muốn chết." Cầm lấy nước khoáng trên bàn uống ừng ực.
"Vậy thì đổi người. Tiếp theo, nhanh lên!" Ta gào lên với hai gã ngồi bên kia.
"Không có tiếp theo, chúng ta đều bị ngươi đánh cho tay chân vô lực, bây giờ lấy tay cầm chai nước thôi cũng vẫn còn đang run đây." Thế Huân nằm bò lên trên bàn kêu khổ.Ta vừa đem ánh mắt nhìn sang Tuấn Miên, Diệc Phàm đã lập tức hét lên: "Miên cũng không được, nếu đánh tiếp, buổi tối làm sao ứng phó ta đây."
"Sao ta lại quen biết mấy tên đàn ông vô dụng như các ngươi a!" Không còn cách nào ta cũng đành đi đến nơi nghỉ ngơi.
"Khánh Thù, chắc không phải tinh lực của ngươi quá mức dồi dào không có chỗ phát tiết a." Tuấn Miên cười đưa cho ta cái khăn mặt.
"Chính là như vậy, Xán Liệt ngươi mau trở về đi!" Diệc Phàm ngửa mặt lên trời thét dài.
"Đúng vậy, Xán Liệt mà không trở về chúng ta sẽ bị ngươi hành hạ tới chết." Thế Huân vẫn mệt mỏi nằm úp sấp.
"Ta là thấy các ngươi suốt ngày trong văn phòng, hảo tâm mang các ngươi đi vận động một chút, thế mà lại nói như vậy với ta." Ta lau mồ hôi cũng ngồi xuống.
"Chúng ta tự mình vận động, không cần ngươi mang đi. Miên ha?" Vẻ mặt Diệc Phàm đầy dâm đãng ôm lấy Tuấn Miên.
"Ta thấy ngươi vẫn là cùng Khánh Thù chơi một ván đi." Tuấn Miên vung cánh tay háo sắc kia ra.
"Thân ái, ngươi thật nhẫn tâm, có phải muốn xem ta bị hắn khiến cho mệt chết ngươi mới cam tâm a!"
"Mệt chết càng tốt, để ngươi đỡ phiền đến ta."
"Sao ngươi có thể nói như thế? Nếu ngươi không dùng những tiếng kêu ôn nhu khiến ta mê muội, thân thể tuyệt vời khiến ta rung động, ánh mắt ẩn tình khiến cả người ta hưng phấn, ta sao lại làm phiền ngươi a?" Đặc điểm của tên Diệc Phàm này là chuyện gì cũng có thể nói được.
"Ngươi còn sến như vậy tối nay ngủ sô pha cho ta."
"Được rồi được rồi." Bây giờ mới im miệng.
Cũng chỉ có Tuấn Miên mới trị được cái miệng làm người ta buồn nôn kia.
"Ngươi đang suy nghĩ gì thế?" Ta vỗ vỗ Thế Huân – cái kẻ đang giống như đi vào cõi thần tiên.
"Ách? A? Không a?" Thế Huân ngơ ngác phục hồi tinh thần lại.
"Có phải bị Khánh Thù đánh bóng trúng đầu không?" Diệc Phàm trêu đùa.
"Này, ngươi nói hai ngày nay Lộc Hàm ở lại trường học sao?" Ta nheo mắt lại nhìn chằm chằm Thế Huân.
"A? Đúng vậy. Sắp tới hình như có cuộc thi."
"Vậy cái này là ở đâu ra?" Ta nhướn mày chỉ vào cổ hắn chất vấn.
"Cái gì ở đâu ra?" Vẻ mặt hắn đầy nghi hoặc.
"Ngươi đi ăn vụng?" Diệc Phàm cũng phát hiện ra. Hắn ngẩn ra, trở nên ấp úng, "Ngươi, các ngươi, nói bậy cái gì."
"Dấu hôn này hình như là hai ngày nay đi." Vừa mới không chú ý, bây giờ hắn nằm úp sấp lộ ra sau gáy, làm cho người ta vừa nhìn là biết ngay.
"Mau khai thật ra, Lộc Hàm đối với ngươi tốt như vậy, sao ngươi có thể phản bội hắn?" Diệc Phàm giận dữ vỗ bàn.
"Ta......." Thế Huân ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
"Lộc Hàm không ở, nếu ngươi buồn có thể tìm chúng ta ra ngoài chơi, sao lại có thể........." Tuấn Miên cũng nhíu mày.
"Ngươi là cái đồ chết tiệt, cũng bắt đầu chơi cái loại trò không có tình yêu này?" Ta cũng vỗ bàn lườm hắn.
"Không phải như thế." Hít sâu một hơi bắt đầu thẳng thắn, "....Hắn là mối tình đầu của ta, bởi vì rất nhiều nguyên nhân nên chia tay, nhưng là ta vẫn rất thương hắn, không quên được hắn, có một đoạn thời gian ta rất bừa bãi. Cho tới khi gặp Lộc Hàm, ta mới tỉnh lại, mới dám yêu một lần nữa."
"Vậy ngươi......" Diệc Phàm nheo mắt lại.
"Hai ngày trước hắn từ Mỹ tới thăm ta, các ngươi biết mối tình đầu là rất khó quên, sau đó cứ vậy liền..." Buồn bực vò vò tóc.
"Vậy bây giờ ngươi thương hắn hay là Lộc Hàm?" Tuấn Miên hỏi ra vấn đề mấu chốt.
"Đương nhiên là Lộc Hàm! Chính là....ta cũng không quên được hắn...."
"Không ai bắt ngươi quên hắn, nhưng mà quá khứ chỉ là quá khứ. Những thứ mất đi chính là những mối duyên không có kết quả. Yêu một người không nhất định phải có được, nhưng có được một người nhất định phải hảo hảo thương hắn." Ta thấm thía nói. Sau đó bốn người trăm miệng một lời nói:
"Đừng để cho Lộc Hàm biết."
*****************************
*****************************
*********
"Thù? Có nhớ ta không?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười ha ha của Xán Liệt. Tên nhiều răng này...
"Ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi bây giờ có còn nghĩ tới mối tình đầu của ngươi không?" Ta nín thở chờ đợi câu trả lời.
"Sao đột nhiên hỏi chuyện này?" Giọng nói có chút chần chờ.
"Người đừng quan tâm nhiều như vậy! Nói, có nghĩ tới không? Đừng gạt ta!"
"Ân, có a."
"Vậy các ngươi có từng phát sinh quan hệ chưa?" Ta hỏi lại.
".........Có"
"Ngươi thương hắn hay thương ta?" Ta cắn răng hỏi
"..........Đều thương." Tiếng cười lại truyền tới.
"Đi chết đi cho ta!" Ta hung hăng nện điện thoại xuống. Qua chốc lát, tiếng chuông lại vang lên. Ta lạnh lùng nhìn, vẫn tiếp điện thoại.
"Làm sao thế, cơn tức lớn như vậy." Giọng điệu nhẹ nhàng trêu đùa .
"If you don't want to lose me, you'd better lay it on the line." Ta thong thả bình tĩnh nói. ( Nếu ngươi không muốn mất đi ta, tốt nhất hãy đem mọi chuyện nói ra)
"Nói cho ngươi cái gì?"
"Ngươi thật sự còn yêu mối tình đầu của ngươi?"
"Yêu mà."
Cốp! Đập bể điện thoại, dựt đứt đường dây, tắt di động. Sửa sang hành lý chuyển tới ngôi nhà không biết đã bao lâu chưa về, cũng may có người định kỳ tới thu dọn, vẫn sạch sẽ như trước.
*****************************
*****************************
******
"Quản lý Độ, đường dây số một. Lại là Phác tiên sinh."
"Không tiếp, không phải ta đã nói điện thoại của hắn sẽ không tiếp sao."
"Nhưng mà, hắn muốn ta nhắn một câu cho ngài."
"............Cái gì?"
"Hắn nói 'I'd do anything to see you crack a smile." ( Để chiếm được nụ cười của ngươi, ta tình nguyện làm bất ký điều gì)
"Đó là một kẻ nhàn rỗi, cứ nhận được điện thoại của hắn ngươi liền cúp máy cho ta!"
"Chính là, hắn còn muốn nhắn một câu cho ngài."
"...........Là gì?" "
Hắn nói ' I only have eyes for you'." Ngữ khí vững vàng, thực sự là một thư ký đã được đào tạo tốt. ( Ta chỉ để ý tới ngươi)
"Tuyệt đối là một kẻ nhàn rỗi!"
"Hắn còn câu cuối cùng muốn nhắn cho ngài."
"................Nói."
"Hắn nói 'You swept me off my feet'." Ngữ khí vững vàng như trước, được đào tạo quá bài bản. ( Ngươi làm ta chết mê chết mệt)
"Bảo hắn đi ăn c*t đi!" (=..=)"....Hắn nói hắn không ăn, chỉ muốn ăn ngài."
"Ngươi nói cái gì?"
"Ân, chính xác ra bây giờ hắn ngay tại ngoài cửa văn phòng ngài."
"Cái gì?!"Vừa mở cửa ra liền thấy cái tên đáng giận kia cười đến chói mắt.
"Hi, honey!" Vô cùng nhăn nhở.
"Phác tiên sinh phải không, hi vọng lần sau ngài không cần đùa những trò nhàm chán như thế!" Ta cắn răng, cố gắng nghiến ra một câu.
"Được rồi, Độ quản lý. Đắc tội ngài thật vô cùng ngượng ngùng, có thể để ta giải thích một phen hay không?" Biểu hiện rất thành khẩn.
"Mời vào." Miễn cưỡng nở nụ cười....
"Ngươi tới công ty ta làm gì?!" Vừa đóng cửa lại ta liền hướng hắn gào lên, vô cùng tin tưởng các thiết bị cách âm.
"Còn hỏi ta vì cái gì? Ta còn chưa hỏi ngươi đâu! Không tiếp điện thoại của ta còn không nói một tiếng đã chuyển đi?!" Cũng dám lớn tiếng hướng ta rống giận.
"Ta chuyển đi không phải vừa vặn cho cái mối tình đầu mà ngươi yêu đến chết đi sống lại quang minh chính đại chuyển vào sao?!" Gào lại.
"Vào cái quỷ! Cái mối tình đầu mà ta yêu đến chết đi sống lại kia còn không phải ngươi sao!!!"
"Thối lắm!!!! Có trời mới tin!!" Cố gắng nhịn cười.
"Chuyện mất mặt như vậy sao ta lại lừa ngươi?!"
"Mối tình đầu là ta có mất mặt như thế sao?!!" Ta giận.
"Ta là nói hai mươi mấy tuổi mới có mối tình đầu rất mất mặt!" Giống như thật sự cảm thấy mất mặt, đưa tay lên sờ sờ má.
"Không có khả năng! Thế vì cái gì lần đầu tiên làm tình kỹ xảo của ngươi tốt như vậy?!" Bỗng nhiên nhớ tới.
"Một nửa là học một nửa là bản năng được chưa?!" Thở dài một hơi, đi tới ôm ta.
"Vậy sao ngươi không nói sớm?" Vốn không phải người rụt rè, ta cũng tiến tới ôm hắn.
"Ta còn chưa kịp nói ngươi đã gác máy!" Xán Liệt ôm chặt lấy ta.
"Ta hỏi lại nha, ngươi thực sự chưa yêu ai?" Vẫn không tin tưởng lắm, huống hồ hắn lớn lên anh tuấn như vậy.
"Yêu cầu của ta rất cao! Vừa lòng đi!"
*****************************
***************************
Tan tầm sau, hắn giúp ta mang hành lý chuyển về nhà hắn ——-
"Này, nói xem mối tình đầu của ngươi có phải là ta không a?" Xán Liệt vừa sửa sang đồ đạc vừa hỏi.
"Ta làm sao có thể mất mặt giống ngươi." Không nhanh không chậm trả lời.
"Nga? Nói như thế trước ta ngươi đã có rất nhiều người rồi?" Tựa tiếu phi tiếu tiếp tục hỏi.
"Đúng vậy, nhiều đến không đếm xuể, có thể xếp kín một vòng xích đạo." Ta dõng dạc.
"Vậy vì cái gì khi lần đầu làm tình trông ngươi lại rất khẩn trương?"
"Ta da mặt mỏng được chưa a!" Lại hỏi nữa là ta muốn đánh người!
"Cứng đầu, ha ha a......." Vẻ mặt rõ ràng không tin tưởng.
*****************************
*****************************
****
Về sau, gặp Thế Huân, hắn nói người nọ sẽ kết hôn, đến thăm hắn chính là muốn lưu lại chút kỷ niệm, vì đoạn tình yêu đã mất đi viết xuống một dấu chấm kết thúc. Quá khứ chính là quá khứ. Đừng ở khi hoàng hôn buông xuống ảo tưởng bất kỳ điều gì, mà hãy chờ khi mặt trời mọc lên từ hướng đông để hy vọng, thế giới này điều đáng quý nhất chính là "hiện tại".
———————–———————–
———————–
hết chương 12.
bỏ bê wattpad quá lâu, thành tâm xin lỗi mọi người =(((( chắc phải đẩy nhanh tiến độ đến vận tốc tên lửa thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip