Chương 19: Bóng đèn


"Tuấn Miên, ta đun nóng sữa cho ngươi, uống xong rồi mau ngủ đi." Ta bưng cái chén đi vào thư phòng, đưa cho người đang vùi đầu cố gắng công tác.

"A, cám ơn. Nhưng mà.........." Tiếp nhận cái chén, trên gương mặt thanh tú nhã nhặn có chút khó xử.

"Đừng có nhưng mà, ta đã đáp ứng với Diệc Phàm, nhất định cho ngươi ngủ trước mười hai giờ." Không để hắn cự tuyệt kéo luôn ra cửa thư phòng. Tuấn Miên lưu luyến không rời nhìn xấp văn kiện trên mặt bàn, nhưng vẫn bị ta đẩy ra ngoài.

"Cái tên kia thật là, ta cũng không làm sao lại phiền ngươi tới chiếu cố ta." Nghe lời uống hết chén sữa.

"Hắn là lo lắng ngươi thôi. Ai bảo mấy ngày hôm trước ngươi mệt đến suýt chút nữa vào bệnh viện a. Không nhìn thấy thì không biết ngươi đúng là cuồng công tác a." Ta thực sự nói không nên lời. Khó trách Diệc Phàm suốt ngày nói vì công tác Tuấn Miên ngay cả mạng cũng không cần. Đến đây ba ngày đều là ta vào ép hắn đi ngủ.

"Được rồi được rồi, ta ngủ, ngươi cũng ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm a." Trước khi đóng cửa lại, có chút ngượng ngùng dặn ta.

"Ok, ngày mai gặp." Phất phất tay với hắn. Khi đi qua phòng khách lấy nước uống, điện thoại vang. Ta vội lao tới tiếp.

"Alô?"

"Khánh Thù a, Miên hắn đã ngủ chưa?" Giọng nói của Diệc Phàm từ Italy xa xôi truyền tới.

"Vừa mới vào phòng, để ta đi gọi hắn."

"Hảo, nhanh lên. Hắn không nghe được giọng nói của ta sẽ ngủ không được đâu." Hắn thế nhưng không khách khí.

"Ngươi giỏi a, bắt ta làm bảo mẫu, bây giờ còn thành nhân viên tổng đài." Ta cố ý lạnh giọng.

"Hắc hắc, ta là muốn tốt cho ngươi, ngộ nhỡ ngươi ở nhà một mình với Miên, nhịn không được làm ra chuyện gì có lỗi với Xán Liệt thì sao bây giờ?"

"Ha ha, vậy có phải là ta còn nên cám ơn ngươi không?" Cầm lấy điện thoại đi gõ cửa phòng Tuấn Miên.

"Đừng khách khí."

Tên này thật đúng là....

"Có chuyện gì a?" Quả nhiên Tuấn Miên vẫn còn thức đứng dậy mở cửa.

"Điện thoại của tiện nhân nhân nhà ngươi." Ta đưa điện thoại cho hắn.

"Nga." Mỉm cười cầm lấy điện thoại, liền nói: "Cái gì?"

Vì không quấy rấy đến người ta điện thoại đưa tình, ta lại quay về phòng khách uống nước. Chỉ thấy Tuấn Miên vội nghe điện thoại ngay cả cửa cũng quên đóng, thấp thoáng có vài thanh âm truyền ra ....

"Được rồi được rồi, đừng buồn nôn....biết rồi biết rồi.......Ân.....vậy về nhanh lên.........Ân ân.....có gì muốn nói đâu.....Ân ân.....Nhớ ngươi được rồi đi....ân..."Lời khiếm nhã chớ nghe, ta cầm chén nước đi về phòng.

"Linh linh!" - Điện thoại của ta cũng reo lên góp vui.

"Alô?" Thoải mái nằm xuống giường.

"Thân ái, Tuấn Miên hắn sao rồi?" Xán Liệt vừa nói vừa cười nghe thấy liền muốn đánh.

"Con mẹ nhà ngươi đừng có xem thường ta!" Suốt ngày nói ta không biết chiếu cố người khác. Còn dám gọi điện cho Diệc Phàm hỏi hắn đem Tuấn Miên giao cho ta mà cũng yên tâm? Má!

"Nga? Vậy là Tuấn Miên được ngươi chăm sóc tới trắng trẻo mập mạp?" Giọng điệu nghi ngờ, làm người ta không đánh hắn một trận thì thật khó chịu.

"Đương nhiên, hắn được ta chăm đến vừa trắng vừa béo vừa mềm vừa mịn!"

"Ha ha, sao mà nghe giông giống đậu hủ?"

"Đúng vậy, mà miếng đậu hủ này ta còn nếm thử qua, thích tới cực điểm!" Ta bắt đầu giọng điệu ái muội.

"Cái gì? Vậy không phải Diệc Phàm dẫn sói vào nhà rồi sao?" Tiếng cười vẫn không ngừng.

"Không sai, đáng tiếc đến lúc biết được thì đã là quá muộn."

"Vậy ta đây phải chạy về nhanh, đem tên dâm tặc như ngươi bắt về giáo huấn một chút."

"Vậy bao giờ ngươi mới về a?" Có chút nhớ hắn.

"Đàm phán cũng sắp xong, chắc khoảng một hai ngày nữa. Nhớ ta muốn chết đi." Dùng câu khẳng định.

"Nhớ cái đầu ngươi! Ta muốn ngủ! Bye!" Kéo chăn lên chuẩn bị đi ngủ.

"Thật là, ngươi cũng học Tuấn Miên người ta một chút được không? Người ta không có Diệc Phàm liền ngủ không được, ngươi có thể không có ta liền không ngủ được sao?" Giọng điệu mang chút oán giận.

"Diệc Phàm của người ta từ khi có Tuấn Miên, sẽ không một mình đi xa nhà nữa, sao ngươi không học?" Lần này là vì trao giải Diệc Phàm không còn cách nào khác mới đi Milan, trừ phi hắn không muốn làm thiết kế thời trang nữa. Đành phải nhịn đau rời đi vợ mấy ngày. Đương nhiên trong khoảng thời gian này cũng gọi điện không ngừng.

"Hảo, cùng lắm thì ta thôi việc, ngươi nuôi ta." Nói ra rất thoải mái.

"Ngươi không có tiền, sao ta lại phải nuôi ngươi?"

"Chỉ vì ta có thể thỏa mãn "nhu cầu" của ngươi." Bắt đầu cười dâm đãng.

"Nga? Vậy sao? Vậy bây giờ ta có nhu cầu ngươi thỏa mãn thế nào a?"

"Thân ái, ngươi muốn sex phone sao? Ta có thể phối hợp a."

"Ha, ta có khao khát tới mức phải làm thế không? Đợi lát nữa ra ngoài tìm người làm thật a."

"Ha ha, không phải là ngoại trừ ta, ngươi đối với ai cũng không có cảm giác sao? Đừng ra ngoài dọa ngươi ta a."

"Ngươi là đồ lợn chết! Đừng có dát vàng lên mặt mình a. Không lôi thôi với ngươi, ta muốn ngủ." Ngày mai còn phải đi làm đó.

"Vậy được rồi, chúng ta sex ở trong mơ là được."

"Sex cái đầu ngươi! Ta cúp."

"Ân, ta cũng phải đi gặp khách hàng."

Mẹ nó! Làm người ta tức giận chính là đêm đó ta cũng mộng xuân thật.......


"Miên! Miên!.........." Tiếng gào khoa trương vào lúc nửa đêm nghe thật sự kinh người. Ta và Tuấn Miên cùng ra mở cửa, liền thấy một người cầm hành lý lao vào trong.

"Miên!" Tiếp tục gào lên một tiếng, Tuấn Miên đã bị một người ôm chặt vào trong ngực, "Miên~~ những ngày không có ngươi thật biết bao khổ sở~~ khi không có ngươi tại bên người những con đường ta đi qua không có một ngọn cỏ~~ hi vọng ngươi vì thế giới này mà vĩnh viễn không rời đi ta~~." Đem phong cách buồn nôn của hắn phát huy tới mức tận cùng. Tuấn Miên chỉ cười cười, vùi đầu vào bên cổ người mới trở về, bộ dáng thân thiết – tiểu biệt thắng tân hôn. Rồi sau đó liền thấy Diệc Phàm nhích ra khoảng cách giữa hai người, nghiêng đầu chuẩn bị cùng vợ ôm hôn thỏa thích. Không đem ta để vào mắt đến như thế, cho ta là không khí sao? 

Vội ho nhẹ hai tiếng nhắc nhở sự tồn tại của chính mình.

"A, Khánh Thù." Tuấn Miên lập tức đẩy Diệc Phàm ra.

"Di? Khánh Thù a, sao ngươi lại ở đây?" Vẻ mặt khỏ hiểu, thật sự đáng đánh.

"Ta cũng không biết tại sao mình lại ở đây, các ngươi cứ tiếp tục đi." Ta thảnh thơi ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm bọn họ.

"Ngươi đứng ở chỗ này bọn ta làm sao tiếp tục được? Bọn ta sẽ thu tiền đứng xem." Đứng cười hắc hắc.

"Được, muốn bao nhiêu, ngươi cho giá đi."

"Không nhiều lắm, chỉ cần căn hộ của ngươi và Xán Liệt kia thôi." Hắn thế cũng dám nói.

"Không thành vấn đề, ta muốn xem đến vừa lòng thì thôi. Đến đây đi." Ta vươn tay làm cái động tác "bắt đầu".

"Hai người các ngươi đừng gây nữa." Tuấn Miên cười vỗ vỗ Diệc Phàm, "Ngươi vừa mới về, đi tắm nước nóng trước đi."

"Tắm nhanh lên a! Tắm xong rồi lấy lễ vật tới hiếu kính hiếu kính Thù ca ta!" Ta la to với cái kẻ đang đi tới phòng tắm kia.

Diệc Phàm vừa định cãi lại đã bị Tuấn Miên đẩy vào....

******

"Này, sao ngươi còn chưa đi a."

"Ngươi thế này gọi là qua sông đoạn cầu có biết không?" Không hề xấu hổ ngồi ăn bữa tối lãng mạn với ánh nến kiểu Pháp mà hai người chuẩn bị.

"Miên, ngươi gọi điện thoại cho Xán Liệt chưa? Rốt cuộc thì bao giờ hắn mới về a?" Dùng ánh mắt cực kỳ bất mãn nhìn chằm chằm vào số thức ăn ngày càng ít đi trong chén đĩa.

"Hừ, hắn có về ta cũng vẫn ở đây, mặc kệ ngươi. Cái này gọi là thỉnh thần dễ tặng thần nan *!" Nhấm nuốt thức ăn, rồi nhấp một ngụm rượu vang đỏ cao cấp, thật sự là một hưởng thụ lớn trong đời người a.

"Xán Liệt sớm lên máy bay rồi, đại khái một hai tiếng nữa sẽ trở lại." Tuấn Miên cười ôn nhu trình bày sự thật.

"Thật vậy chăng? Cám ơn trời đất! Chúa cứu thế cuối cùng sắp về tới đây!"

"Ta nói cho ngươi biết! Hắn có về cũng vô dụng! Ta sẽ không đi!" Nhìn cái vẻ mặt cảm tạ Thánh Ala của hắn là đã thấy bực mình.

"Ngươi như thế không phải chơi xấu sao?" Diệc Phàm tay ôm Tuấn Miên bắt đầu cầu cứu, "Mau nghĩ biện pháp đi Miên, thế giới hạnh phúc của hai người chúng ta sẽ bị tên này phá hủy."

"Hừ, ai bảo ngươi keo kiệt đến một món quà nho nhỏ cũng không chịu mang về?" Thỏa mãn uống hết ngụm rượu vang cuối cùng, nhân tiện ợ một cái.

"Không phải là ta vội về quá mà quên sao. Huống hồ ta về sớm như vậy chính là món quà tốt nhất, Miên nga?" Không biết xấu hổ hôn một cái rõ kêu lên mặt Tuấn Miên.

"Đó là đối với Tuấn Miên, ngươi ít ra cũng mạng cho ta thứ hàng cao cấp gì đó giá hơn mấy vạn chứ." Bạn bè gì mà...

"Thứ quý giá như thế sao có thể để hắn tặng, hẳn là làm cho Xán Liệt tặng mới đúng." Ta nghe Tuấn Miên mỉm cười mở miệng.

"Tốt! Hai người các ngươi bắt đầu cấu kết với nhau!" Lau miệng rời đi bàn ăn, "Các ngươi ăn từ từ, ta đi xem TV." Bỏ qua Diệc Phàm mặt đang nhăn thành bánh bao, tiếp tục sự nghiệp bóng đèn của ta.

—– Đinh đinh đong

"A! Chúa cứu thế mà ta đợi đã lâu cuối cùng cũng đến đây!" Đang ôm Tuấn Miên xem TV mà Diệc Phàm lập tức nhảy lên từ sô pha vọt tới cửa. Ta hừ một tiếng tiếp tục xem TV.

"Thân ái, ta tới đón ngươi về nhà." Thanh âm khàn khàn gợi cảm quen thuộc từ cửa truyền tới.

"Không về, muốn về mình ngươi về đi." Không thèm quay đầu lại vẫn nhìn chằm chằm TV.

"Xảy ra chuyện gì? Hình như ta không làm sai chuyện gì đi?" Sô pha bên cạnh lõm xuống, ta bị hắn ôm vào ngực.

"Ngươi không làm sai chuyện gì, ta chỉ là nhìn thấy Diệc Phàm là bực mình thôi." Quay đầu lại lườm cái kẻ đang đứng một bên xem kịch vui kia.

"Hắn làm chuyện gì làm ngươi khó chịu?"

"Cái gì cũng làm ta khó chịu, nhìn cái bộ dáng rất muốn đuổi ta đi của hắn là đã thấy bực mình." Dựa ở trong lồng ngực quen thuộc quả nhiên là thoải mái hơn.

"Xán Liệt à, cái tên này tám phần là cố tình gây sự, không nhìn được chúng ta hạnh phúc, ngươi dẫn hắn về hảo hảo thỏa mãn thể xác và tinh thần khô cạn của hắn đi." Nói một câu rất đáng đánh xong rồi ngồi xuống bên cạnh Tuấn Miên.

"Ta cố tình gây sự? Là tại ta ở chỗ này làm ngươi thấy được mà ăn không được, hại ngươi muốn gây sự đi." Khinh khỉnh nhìn hắn.

"Sao lại thế, chúng ta đóng cửa phòng, ở bên trong làm kinh thiên động địa ngươi có biết cái rắm a." Vừa mới dứt lời đã bị Tuấn Miên – vẫn cúi đầu xem tài liệu đấm một cái.

"Thân ái, được rồi mà, là ta muốn gây sự, ngươi mau về nhà cùng ta hảo hảo thỏa mãn thể xác và tinh thần khô cạn của ta đi." Hơi thở ấm áp nhẹ phả ra bên tại, có chút ngứa.

"Không được, ta không ở đây một năm rưỡi thì quyết không về nhà." Khiêu khích liếc mắt nhìn cái kẻ đang dỗ dành Tuấn Miên kia.

"Thế thì như vậy đi, các ngươi tới nhà của bọn ta ở, chúng ta đổi nhà thế là xong." Xán Liệt đề nghị càng làm ta tức giận, ta lập tức huých mạnh khuỷu tay về phía sau.

"Tốt tốt, sao ta lại không nghĩ ra a!" Kéo Tuấn Miên một phen tha vào trong phòng, "Miên, chúng ta đi thu thập một chút."

"Ngươi đúng là đồ ăn cây táo rào cây sung!" Ta xoay người nổi giận lườm tên nhiều răng.

"Nếu ngươi không muốn chiếc giường đáng yêu của chúng ta bị người khác sử dụng, thì mau theo ta về nhà." Hắn nhún nhún vai, bộ dáng thích ứng với mọi hoàn cảnh. Nghĩ đến tên Diệc Phàm đáng giận kia ngủ trên chiếc giường ta thích nhất, thật sự là không thể chịu được, ở trong lòng đấu tranh một phen, cuối cùng vẫn là nghiến răng nói: "Về nhà." Chữ nhà vừa rời khỏi miệng đã bị người khiêng lên đi ra cửa.

"Ngươi làm cái gì a? Đồ đạc của ta còn chưa lấy đâu!"

"Không sao không sao! Ta dọn dẹp rồi gửi lại cho ngươi!" Chợt nghe tiếng cười không dứt của Diệc Phàm truyền đến. Còn có giọng nói mang theo ý cười của Tuấn Miên:

"Vẫn là Xán Liệt có cách a."

Thế là ta đã bị người cướp về nhà để thỏa mãn thể xác và tinh thần khô cạn của tên kia......

Xem cái gì mà xem, ta cũng không phải cố tình gây sự a! Còn nhìn nữa ông mày chém!!!


—–—–—–—–—–—–—–—–—–—–

—–—–—–—–—–—–—–

*Thỉnh thần dễ tặng thần nan: uầy, chắc là mời người đến thì dễ, đuổi người đi mới khó.



chán ghê a!!! nóng quá a!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip