Chương 28
Chương 28
Mùng mười tháng sáu, Địch Lệ Nhiệt Ba lần nữa mang theo Tư Nguyệt và Tề Phong ra cửa. Ca ca nói, hôm nay sau khi hạ triều Thái tử điện hạ bị Hoàng thượng giữ lại. Địch Lệ Nhiệt Ba nghe xong cười vui vẻ, vừa đúng nàng đỡ phải mất công suy nghĩ tìm lý do tránh Thái tử điện hạ. Xem ra, ông trời vẫn còn ưu đãi nàng.
Địch Lệ Nhiệt Ba có tâm trạng tốt một đường chạy thẳng đến Khách Duyệt lâu. Mùng mười, Lộc ngốc tử nhất định sẽ đi Khách Duyệt lâu. Bất quá, sau khi thấy một màn ở trước cửa Khách Duyệt lâu kia, tâm trạng vui vẻ của Địch Lệ Nhiệt Ba từ từ đông lại. Lộc ngốc tử, chàng cố tình muốn cho bản Quận chúa không vui vẻ đúng không?
Trên đường cái rộn ràng, Lộc Hàm và Kiều Hân đứng đối mặt với nhau. Một ôn tồn lễ độ, một xinh đẹp khả ái. Một ấm áp như gió, một thẹn thùng mang theo sợ hãi. Thật đúng là một bức tranh cảnh đẹp ý vui! Người đi đường đi ngang qua thỉnh thoảng quay đầu lấy ánh mắt nhìn chăm chú, kèm them xì xào bàn tán cũng không ít.
"Hàm ca ca, ta..." Kiều Hân muốn nói lại thôi nhìn Lộc Hàm tuấn dật trước mắt. Làm sao bây giờ? Nàng hối hận. Trần công tử nói không môn đăng hậu đối, không muốn cho nàng có bất kỳ hi vọng hão huyền không nên có nào. Trần công tử nói trong nhà quan lại coi trọng nhất chính là gia thế trong sạch. Nhà của nàng có trong sạch hay không hắn không biết, nhưng là nàng có trong sạch hay không, trong lòng hắn biết rõ ràng. Trần công tử leo lên quyền quý không xấu hổ, đáng xấu hổ chính là một ụ đất nhìn một núi cao. Trần công tử còn nói... Trần công tử nói rất nhiều rất nhiều, nhưng đều chỉ biểu đạt một ý tứ: Kiều Hân, mộng đẹp của ngươi nên kết thúc.
Nhìn bóng lưng kiên quyết dứt khoát rời đi của Trần công tử, Kiều Hân thương tâm muốn chết, thống khổ vạn phần. Nhưng mà, càng làm cho nàng khó có thể chấp nhận là mấy ngày trước cha nàng mang về một tin tức: cửa hàng lương thực Kiều gia sắp đóng cửa...
Làm sao có thể sẽ như vậy? Hiện nay ở Tuyên thành cửa hàng lương thực quả thật là có rất nhiều, cạnh tranh có thể nói là hết sức thảm thiết. Rất nhiều cửa hàng lương thực tiếp tục chống đỡ không nổi, tràn ngập nguy cơ. Nhưng là cửa hàng lương thực nhỏ như Kiều gia vẫn may mắn thoát khỏi khó khăn. Lúc này lại làm sao vậy?
"Phụ thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Bỏ qua Trần công tử đả kích, Kiều Hân gấp gáp hỏi.
"Thước bộ Lộc gia nâng giá" Kiều lão gia than thở trả lời. Cửa hàng gạo của Kiều gia vẫn luôn do thước bộ Lộc gia cung cấp. Giá nhập vào so với giá thu mua còn thấp hơn hai thành. Nhưng là, hôm nay chưởng quỹ Thước bộ Lộc gia lạnh nhạt báo bây giờ lấy giá bán. Giá bán? Làm sao có thể? Không phải là giá thu mua sao? Không phải là so với giá thu mua còn thấp hơn sao? Hắn sợ ngây người, cho là chưởng quỹ thước bộ Lộc gia nói sai rồi. Nhưng là sau khi liên tục xác nhận, chưởng quỹ thước bộ Lộc gia trực tiếp phái người đem hắn đuổi ra ngoài.
[Sợ mọi người không hiểu nên mình nói dưới đây: Đoạn này mình dịch không được mượt lắm. ý đoạn này là trước đây nhà KH trực tiếp lấy gạo ở Lộc gia, giá nhập vào bằng giá mà Lộc gia thu mua của người dân. Nhưng bây giờ KH đã phản bội Lộc gia nên Lão thái thái ra lệnh là giá mà Kiều gia nhập gạo vào bằng với giá bán ra hiện nay.]
"Nâng giá? Tên chưởng quỹ đó giở trò gì? Không biết cửa hàng lương thực Kiều gia ta là đặc biệt sao? Phụ thâ, ngài có hỏi rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra hay không?" Không ngờ đến thước bộ Lộc gia sẽ nâng giá, Kiều Hân cảm thấy rất là kỳ quái.
"Hỏi. Chưởng quỹ nói là lão thái thái Lộc gia ra lệnh. Chưởng quỹ còn bảo ta trở lại hỏi ngươi rốt cuộc đã làm ra chuyện tốt gì. Kiều Hân, ngươi chọc Lộc đương gia tức giận?" Ánh mắt Kiều lão gia nhìn Kiều Hân giống như là Kiều Hân có thể quyết định số mạng của cửa hàng lương thực Kiều gia.
"Ta..." Kiều Hân cứng họng. Nàng không có chọc Hàm ca ca tức giận, nàng chỉ đắc tội Lộc nãi nãi mà thôi.
"Ta cái gì mà ta? Ngươi thật sự chọc Lộc đương gia tức giận? Ta nói Kiều Hân a, ngươi rốt cuộc có biết cả Kiều gia chúng ta đều trông cậy vào Lộc gia để sống qua ngày hay không? Nếu như Lộc gia không tiếp tục để giá thấp cung cấp gạo cho chúng ta nữa, ngươi muốn cả một nhà chúng ta đi ra đường ăn xin? Ngươi lại còn không biết điều như vậy, ngươi quả thật là bất hiếu!" Thấy Kiều Hân ấp úng, Kiều lão gia lập tức sáng tỏ tất cả đều là lỗi của nữ nhi nhà mình. Giận không thôi chỉ trích nói.
"Ta còn không phải là muốn cho Kiều gia chúng ta có thể sống tốt hơn bây giờ? Cho dù Lộc gia có khá hơn nữa, cũng chỉ là thương gia. So được với quan sao? Một câu nói của quan gia, có thể làm cho Lộc gia phong quang vô hạn trong một đêm trở thành quá khứ, chẳng lẽ phụ thân không biết?" Nói đến ý đồ leo lên Trần công tử, Kiều Hân lời lẽ hào hùng nói.
"Ý của ngươi là ngươi leo lên nhà quan còn tốt hơn so với Lộc gia? Không hổ là nữ nhi Kiều gia ta. Vậy ngươi còn không mau đi tìm hắn giúp một tay? Kiều gia chúng ta sắp phát đạt, cáp cáp cáp cáp..." Nghe được lời của Kiều Hân, Kiều lão gia cười to không dứt. Quan gia a, đây chính là thăng chức rất nhanh.
"Lão gia, ta đã nói Kiều Hân của chúng ta mệnh phú quý mà! Không có Lộc gia kia, còn có quan lớn hơn làm chỗ dựa cho nhà chúng ta. Sau này, chúng ta còn phải sợ Lộc gia hắn?" Một bên Kiều phu nhân dương dương đắc ý nói. Không phải là không cung cấp gạo cho nhà chúng ta thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người?
"Phụ thân, nương, hai người cao hứng vớ vẩn cái gì? Ta là bởi vì công tử quan gia mà đắc tội Lộc gia, nhưng không có nói là đã leo lên được nhà quan." Kiều Hân cũng không phủ nhận nàng muốn leo lên quyền quý, nhưng là nàng lại thất bại trong gang tấc. Đối với cha mẹ mình, không có gì phải giấu giếm. Huống chi, lúc này cũng không chịu được nàng giấu giếm.
"Cái gì? Ngươi... Ngươi nói là ngươi căn bản không có leo lên được nhà quan? Vậy ngươi còn dám đắc tội Lộc gia? Ngươi cái đồ sát ngàn đao, ngươi muốn giết Kiều gia ta sao? Không được, ngươi phải lập tức đi tìm Lộc công tử nói xin lỗi. Khóc lóc kể lể, cầu xin tha thứ... Bất kể dùng cách gì, nhất định phải làm Lộc gia đương gia tha thứ cho ngươi." Kiều phu nhân lập tức kinh hãi, đẩy Kiều Hân . [cha mẹ nào con nấy :3]
"Được rồi được rồi, ta đi." Chán ghét đẩy tay mẫu thân ra, Kiều Hân đi ra khỏi cửa chính Kiều gia.
Nàng còn nhớ rõ Lộc nãi nãi nói qua không cho phép nàng tiếp tục đặt chân lên bất kỳ sản nghiệp nào của Lộc gia, nhưng là nàng nhất định phải tìm được Hàm ca ca. Nếu không, Kiều gia thật sự xong rồi. Lộc gia nàng không dám đi. Nếu như gặp phải Lộc nãi nãi, nàng sợ là không có cách nào nói chuyện được với Hàm ca ca. Cho nên, nàng chỉ có thể đi thước bộ Lộc gia, Ngọc Hiên các, còn có Khách Duyệt lâu.
Có lẽ là thời vận không tốt, Kiều Hân rất bất đắc dĩ phát hiện nàng canh vài ngày cũng không có đợi được Lộc Hàm. Không có biện pháp, nàng không thể làm gì khác hơn là ở ngày mùng mười hôm nay đi đến bên ngoài Khách Duyệt lâu đợi. Không phải là không nhìn thấy ánh mắt không tốt của chưởng quỹ Khách Duyệt lâu, cũng không phải là không nhìn thấy tư thế muốn đuổi người của tiểu nhị. Nhưng là nàng không thể không đi. Gạo ở cửa hàng lương thực Kiều gia đã không còn nhiều. Nếu không có gạo vào trong kho, không đến mấy ngày cũng chỉ có thể đóng cửa. Cho nên, hôm nay nàng phải ở đây chờ được Hàm ca ca, nếu không nàng thề không bỏ qua!
Vào lúc này, trời không có phụ lòng người, cuối cùng cũng để cho nàng nhìn thấy Hàm ca ca. Kiều Hân kích động không thôi, lại nhất thời không biết nên nói từ đâu.
"Kiều Hân? Tại sao muội lại ở đây?" Lộc Hàm có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Kiều Hân xuất hiện ở bên ngoài Khách Duyệt lâu. Nếu như muốn tìm hắn, vì sao không vào Khách Duyệt lâu chờ hắn?
Kiều Hân? Thật đúng là dám xuất hiện a! Đi theo sau lưng Lộc Hàm Lộc Thất trở mặt liếc mắt một cái. Mấy ngày nay lão thái thái nghiêm lệnh cho bọn họ ngăn cản Kiều Hân đến gần chủ tử, không nghĩ đến hôm nay vẫn còn sai sót. Liếc Lộc Bảo bên cạnh một cái, Lộc Thất chợt rất muốn Lộc Bảo dùng chiêu thức mà bình thường vẫn hay đối với mình đem Kiều Hân trước mắt xách đi...
"Hàm ca ca, Kiều Hân có một số việc muốn nói với huynh." Thật vất vả mới nhìn thấy Lộc Hàm, Kiều Hân nhất định phải bắt được cơ hội khó có được này. Bỏ qua ánh mắt coi thường của Lộc Thất, Kiều Hân xấu hổ mang theo sợ hãi nhìn Lộc Hàm.
"Vậy chúng ta đi vào nói đi!" Không nhìn ánh mắt đưa tình của Kiều Hân, Lộc Hàm nhìn về bốn phía. Đứng ở trên đương cái người đến người đi, quá mức làm người khác chú ý.
"Ta..." Có chút sợ hãi nhìn chưởng quỹ và tiểu nhị bên trong Khách Duyệt lâu đang nhìn mình chằm chằm, Kiều Hân khong dám ùy tiện tiến lên. Lời nói lần trước của Lộc Thất giống như vẫn còn bên tai. Nếu như chuyện nàng bước vào Khách Duyệt lâu truyền đến tai Lộc nãi nãi, nàng không dám tưởng tượng cảnh tượng Kiều gia sắp gặp phải là cái gì.
"Lộc công tử, Kiều cô nương? Hai người đứng ở nơi này làm gì vậy?" Nheo mắt lại, Địch Lệ Nhiệt Ba cố ra vẻ nghi ngờ hỏi. Lộc ngốc tử, ban ngày ban mặt, chàng cư nhiên ngây ngốc đứng ở bên ngoài Khách Duyệt lâu cùng Kiều Hân mặc cho người nhìn chăm chú? Là sợ lời đồn nhảm không đủ nhiều sao? Hay là chàng muốn nghe thấy nhiều lời đồn nhảm hơn nữa?
Tiểu Địch? Lộc Hàm trong bụng cả kinh. Quay đầu đối diện với ánh mắt có ý muốn tính sổ của Địch Lệ Nhiệt Ba, Lộc Hàm bất đắc dĩ thở dài một cái. Lại bị Tiểu Địch đụng phải, chỉ mong Tiểu Địch không cần quá tức giận.
"Địch tiểu thư?" Kiều Hân phát hiện vị Địch tiểu thư này thật sự là khắc tinh của nàng. Lần trước ở ngoài cửa Lộc gia, Địch tiểu thư mở miệng đưa đến sự chú ý của Trần công tử. Hôm nay nàng thật vất vả mới có thể gặp Hàm ca ca một lần, lại bị vị Địch tiểu thư này cắt đứt.
"Kiều cô nương, thật là đúng dịp. Chúng ta lại gặp mặt. Đáng tiếc Trần đại ca không có ra ngoài cùng ta, nếu không mọi người cũng có thể cùng nhau tụ tập!" Chống lại ánh mắt chán ghét của Kiều Hân, Địch Lệ Nhiệt Ba cười nhạt nói.
Nghe ra ẩn ý bên trong lời nói của Địch Lệ Nhiệt Ba, Kiều Hân trong lòng tức giận, nhưng trên mặt vẫn là nhu nhược vạn phần: "Lần trước Kiều Hân chẳng qua là đúng dịp vô tình gặp được Trần công tử. May mắn được Trần công tử mời, Kiều Hân mới có thể cùng đến Khách Duyệt lâu. Kiều Hân và Trần công tử chỉ là bèo nước gặp nhau, cũng không có nhiều giao tình. Gặp nhau một chuyện, Kiều Hân cũng không làm phiền."
"Vậy thì thật là đáng tiếc. Lần trước Trần đại ca còn nói với tiểu nữ Kiều cô nương là người không tệ, đáng giá để kết giao đây! Nếu Kiều cô nương vô ý, tiểu nữ sẽ chuyển lời thay." Nhìn Lộc Hàm một cái, Địch Lệ Nhiệt Ba tiếc hận nói. Kiều Hân, bây giờ mới nhớ đến trong sạch của mình? Hay là ngươi muốn quay đầu đến? Bất kể là loại nào, tính toán của ngươi cũng chỉ biết thất bại.
"Chuyện này... Đa tạ ý tốt của Địch tiểu thư." Không xác định định lời của Địch Lệ Nhiệt Ba là thật hay giả, nhưng là Kiều Hân chỉ có thể trả lời như vậy. Trước mắt, nàng cần chính là Lộc gia ra tay tương trợ.
"Kiều cô nương khách khí. Lộc công tử không đi vào?" Nhìn ra Kiều Hân cắn răng nghiến lợi, tâm trạng Địch Lệ Nhiệt Ba rất tốt. Lộc ngốc tử, nếu như chàng còn dám tiếp tục dây dưa không rõ với Kiều Hân, đừng trách bản Quận chúa không khách khí.
"Địch tiểu thư, mời!" Không phải là không nhìn ra Tiểu Địch cố ý nói vậy, cũng không phải là không nhìn ra Kiều Hân liên tục do dự, Lộc Hàm lại không chút chậm trễ đứng về bên phía Địch Lệ Nhiệt Ba.
"Chủ tử, ngài đã đến? Địch tiểu thư, phòng bao chữ 'Nguyệt' để trống cho ngài. Không biết là ngài vẫn còn như cũ hay không?" Trương chưởng quỹ đúng lúc chạy đến, cung kính nói.
"Làm phiền Trương chưởng quỹ, phòng bao chữ 'Nguyệt' là tốt rồi. Lộc công tử và Kiều cô nương không ngại dời bước đến phòng bao chứ?" Không nhìn ý nguyện của Kiều Hân, Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn về phía Lộc Hàm.
"Chủ tử, những phòng bao khác đã đầy khách." Trương chưởng quỹ giành mở miệng trước Lộc Hàm. Phòng bao không có khách đều là lưu lại cho người quen. Một câu nói: tuyệt không thể để cho Kiều Hân có cơ hội.
"Đã như vậy, vậy thì quấy rầy yên tĩnh của Địch tiểu thư." Gật đầu một cái, Lộc Hàm ôn hòa nói.
"Tiểu nhị, dẫn đường." Nghe được câu trả lời của chủ tử nhà mình, Trương chưởng quỹ vội vàng phân phó tiểu nhị bên cạnh.
"Dạ, Địch tiểu thư, bên này mời!" Tiểu nhị vốn đang suy nghĩ bản lĩnh mở mắt nói mò của chưỡng quỹ thật cao, nghe vậy lập tức đi trước dẫn đường.
"Làm phiền." Nhàn nhạt cười cười, Địch Lệ Nhiệt Ba mang theo Tư Nguyệt và Tề Phong đi vào trước.
"Kiều Hân, không phải là muội có chuyện muốn nói sao? Vào phòng bao nói đi!" Quay đầu dặn dò một câu, Lộc Hàm cũng mang theo Lộc Thất và Lộc Bảo đi theo lên lầu.
Hoàn toàn không có cơ hội mở miệng Kiều Hân dậm chân một cái, không thể không đi theo phía sau. Vừa đi vừa nguyền rủa Địch Lệ Nhiệt Ba không thức thời, phá hư phong cảnh.
"Kiều cô nương, lão thái thái ra lệnh kính xin ngài nhớ kỹ." Thời điểm đi qua bên cạnh Kiều Hân, Trương chưởng quỹ chợt âm lãnh mở miệng. Kiều Hân muốn xuống tay từ trên người chủ tử, cũng phải xem bọn họ có đồng ý hay không. Phòng bao trên lầu còn trống của Khách Duyệt lâu rất nhiều, nhưng ông cứ cố ý không cho Kiều Hân đơn độc ở chung với chủ tử. Ngay trước mặt Địch tiểu thư, xem ngươi có mặt mũi nào nói lên những yêu cầu quá đáng kia.
"Kiều Hân, vừa rồi muội có chuyện gì muốn nói?" Ngồi vào chỗ của mình ở bên trong phòng bao, Lộc Hàm dẫn đầu mở miệng hỏi.
"Hàm ca ca..." Trong mắt Kiều Hân hàm chứa nước mắt, lã chã chực khóc. Nàng thật sự biết sai rồi. Chuyện ầm ĩ thành như vậy, không phải là nàng muốn.
"Kiều cô nương gặp khó xử không ngại nói thẳng ra. Có lẽ tiểu nữ cũng có thể giúp được chút gì." Thấy Kiều Hân chỉ lo giả vờ đáng thương, Địch Lệ Nhiệt Ba quan tâm hỏi. Nơi này cũng không phải chỉ có một mình Lộc ngốc tử, giả vờ nhu nhược cái gì?
"Hàm ca ca, gạo trong cửa hàng lương thực Kiều gia bán sắp hết rồi." Có chút khó có thể mở miệng, nhưng Kiều Hân cuối cùng vẫn nói ra.
Lộc Hàm sửng sốt. Gạo của cửa hàng lương thực Kiều gia bán sắp hết, vì sao Kiều Hân lại đến tìm hắn? Để Kiều lão gia trực tiếp đến tìm chưởng quỹ thước bộ của Lộc gia không được sao?
"Nhà Kiều cô nương không có gạo, vì sao lại tìm Lộc công tử a? Tư Nguyệt, gạo nhà chúng ta có còn không? Nếu như cũng không có, vậy nhân cơ hội này cùng Lộc công tử nói một chút." Địch Lệ Nhiệt Ba buồn cười nhìn Kiều Hân tìm lý do. Cửa hàng lương thực Kiều gia không có gạo, tìm Lộc ngốc tử làm gì? Chẳng lẽ để Lộc công tử đưa cho nàng mấy bao gạo sao? Đợi chút... Sẽ không phải sự thật chứ? Ánh mắt Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn về phía Lộc Hàm bắt đầu không tốt.
"Tiểu thư, trước đó vài ngày gạo nhà chúng ta quả thật không còn. Bất quá, đại thúc ở phòng bếp đã phái người đi thước bộ Lộc gia mua về. Chúng ta không thiếu gạo." Quan hệ của Tư Nguyệt và người trong phòng bếp không tệ, những chuyện này nàng tự nhiên là biết.
"A, như vậy a! Kiều cô nương, cô cũng có thể đi thước bộ Lộc gia mua." Tư Nguyệt thật đúng là Bách Sự thông, ngay cả chuyện này cũng biết. Địch Lệ Nhiệt Ba có lòng tốt đề nghị Kiều Hân. Không muốn trả bạc mua gạo? Từ hôm nay trở đi, phải muốn!
"Hàm ca ca, mấy ngày trước cha ta đã đi thước bộ Lộc gia. Chẳng qua là... Chẳng qua là giá gạo... nâng giá..." Bị Địch Lệ Nhiệt Ba làm gián đoạn, thanh âm của Kiều Hân càng ngày càng nhỏ. Địch Lệ Nhiệt Ba, đừng ỷ vào nhà ngươi có bạc, ngươi cứ phách lối như vậy. Sớm muộn có một ngày, ta muốn để cho ngươi nếm thử tư vị bị người làm nhục.
"Nâng giá?" Lộc Hàm nhẹ cau mày, nghi ngờ hỏi. Gạo của cửa hàng lương thực Kiều gia lấy giá thu mua nhập vào là ý của bà nội, sau này hắn mới biết được. Nghĩ rằng bà nội thích Kiều Hân, hắn cũng không có ngăn lại. Nhưng là bây giờ sao lại đột nhiên nâng giá?
"Phải, chưởng quỹ ra giá là giá bán." Xác định Lộc Hàm cũng không biết chuyện này, Kiều Hân bắt đầu nổi lên phấn khích. Chỉ cần Hàm ca ca nói một câu, cửa hàng lương thực Kiều gia có thể cứu.
"Lộc Thất, chuyện gì xảy ra?" Đuôi mắt nhìn thấy vẻ chuyện đương nhiên trên mặt Lộc Thất, Lộc Hàm chất vấn. Xem ra, hình như Lộc gia xảy ra chuyện gì mà hắn không biết.
"Chủ tử, đây là lão thái thái ra lệnh. Tiểu nhân cũng không biết." Khoát khoát tay, Lộc Thất phủi sạch quan hệ. Cho dù hắn biết, cũng sẽ không nói. Lão thái thái nói, chuyện của Kiều Hân, không cho phép nói cho chủ tử.
"Lộc công tử, giá bán có vấn đề gì không? Chẳng lẽ gạo nhà Kiều cô nương đều là dùng giá thấp mua vào, dùng giá cao bán cho người khác?" Địch Lệ Nhiệt Ba không phải người ngu. Mặc dù chưa tiếp xúc với thương trường, nhưng loại phương pháp đơn giản này nàng vẫn còn hiểu được.
Lộc Hàm cứng họng, khó xử nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba. Tiểu Địch, đây là quyết định của bà nội, không có liên quan với ta. Nàng không cần dùng vẻ mặt khiển trách nhìn ta có được hay không?
Công bằng? Trên đời này có tồn tại công bằng sao? Nếu như thật sự công bằng, vì sao ngươi là thiên kim đại tiểu thư không lo ăn mặc, còn ta nhất định phải là cô nương nhà bình dân phải vì gia đình mưu lợi? Trong lòng Kiều Hân phẫn hận không dứt, trên mặt vẫn là điềm đạm đáng yêu cầu khẩn nói: "Hàm ca ca, cửa hàng lương thực Kiều gia không thể vì vậy mà đóng cửa. Huynh giúp Kiều Hân nói chuyện với bà nội, Kiều gia chỉ cần mua vào bằng giá bình thường, không hề tiếp tục hi vọng ít hơn hai thành so với giá thu mua, có thể không? Kiều Hân chỉ có thể dựa vào huynh. Hàm ca ca, huynh giúp Kiều Hân một chút có được hay không?"
"Kiều Hân, ta chỉ có thể giúp muội một lần. Sau này cửa hàng lương thực Kiều gia chỉ có thể tự thu mua gạo, không thể tiếp tục mua từ thước bộ Lộc gia." Nhìn Kiều Hân khổ sở cầu khẩn trước mắt, Lộc Hàm nói. Dù sao cũng chung sống hai năm, mặc dù không biết bà nội có dụng ý gì, nhưng là hắn không muốn đuổi tận giết tuyệt Kiều gia.
"Hàm ca ca, gạo trong cửa hàng lương thực Kiều gia vẫn là mua vào từ thước bộ Lộc gia ." Không dám tin nhìn Lộc Hàm, Kiều Hân vốn tưởng rằng chuyện này có thể thuận lợi giải quyết.
"Gạo trong thước bộ Lộc gia cũng là thu mua từ trong tay tá điền. Trước đây cửa hàng lương thực Kiều gia không phải là cũng làm như vậy hay sao? Một năm rưỡi trước đây, là bà nội hạ lệnh cung cấp gạo cho cửa hàng lương thực Kiều gia. Hiện tại bà nội thu lại lệnh đã ra, ta cũng không thể làm trái." Kiều Hân đã tìm phu quân khác, sao có thể yêu cầu Lộc gia tiếp tục uổng công nuôi một cửa hàng lương thực Kiều gia?
"Nhưng là..." Kiều Hân còn muốn tiếp tục giải thích. Tại sao Hàm ca ca có thể đối xử với nàng như vậy?
"Kiều Hân, trên đời này vốn không có chuyện tốt không làm mà hưởng." Giọng nói của Lộc Hàm rất kiên quyết, hoàn toàn không cho Kiều Hân cơ hội nói tiếp.
Nhìn ra Lộc Hàm kiên quyết, Kiều Hân cuối cùng cũng bỏ đi ý niệm muốn nói tiếp. Mất đi núi dựa là Lộc nãi nãi, nàng và Hàm ca ca căn bản không có chút giao tình đáng nói nào. Hàm ca ca ôn hòa, Hàm ca ca bao dung, bất quá chỉ là thuận theo yêu cầu của Lộc nãi nãi mà thôi. Kiều Hân hoàn toàn mờ mịt, nàng thật sự trắng tay sao?
"Lộc Thất, đi nói với chưởng quỹ thước bộ, tiếp tục cung cấp gạo trong một tháng cho cửa hàng lương thực Kiều gia. Lấy giá thu mua bán." Giá thu mua là nhượng bộ lớn nhất mà Lộc Hàm có thể cho Kiều Hân.
"Dạ." Bất mãn trợn mắt nhìn Kiều Hân một cái, Lộc Thất không cam lòng lên tiếng. Hắn muốn đi mật báo cho lão thái thái, Kiều Hân lại đến làm phiền chủ tử nhà hắn.
"Hàm ca ca giơ cao đánh khẽ, Kiều Hân vô cùng cảm kích." Việc đã đến nước này, Kiều Hân chỉ có thể chấp nhận.
"Ta có thể làm chỉ có thể đến bước này. Kiều Hân hãy trở về báo cho Kiều lão gia, nhanh chóng chuẩn bị thu mua quý tiếp theo." Lúa nước tháng bảy tháng tám sẽ thu hoạch, Kiều gia hoàn toàn có thể giải quyết sinh kế sau này.
"Vậy Kiều Hân đi trước, cáo từ." Đứng lên, Kiều Hân tuyệt vọng rời đi. Ý tứ của Hàm ca ca rất rõ ràng, Lộc gia và Kiều gia không có bất kỳ liên quan gì nữa. Khổ tâm kinh doanh kế hoạch hai năm, ở thời điểm nàng dị tâm một khắc kia, đã định trước rằng sẽ đi về phía diệt vong.
Kiêu Hân vừa rời đi, cả phòng bao lập tức yên tĩnh lại.
Nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba trầm mặc không nói, lòng Lộc Hàm có chút thấp thỏm: "Nàng tức giận?"
"Tư Nguyệt, gọi điểm tâm. Hôm nay Lộc công tử mời khách, tùy tiện ăn. Tề Phong cũng gọi, phải gọi." Thanh âm của Địch Lệ Nhiệt Ba âm lãnh đến tột cùng, nhìn chằm chằm Tề Phong ra lệnh.
Điểm tâm? Tề Phong rất im lặng. Hắn cũng không ăn điểm tâm. Nhưng khi nhìn đến uy hiếp trong mắt tiểu Quận chúa, hắn không thể không thỏa hiệp. Hướng về phía Tư Nguyệt nói: "Tùy tiện."
"Tùy tiện? Không thành vấn đề. Khách Duyệt lâu có mấy món điểm tâm rất ngon. Ta giúp ngươi gọi." Tư Nguyệt cười híp mắt nói, bắt đầu nghiên cứu món ăn chiêu bài.
"Chủ tử, ta cũng muốn ăn." Hâm mộ nhìn Tư Nguyệt đang suy nghĩ, Lộc Thất mong đợi nhìn về phía Lộc Hàm.
"Gọi đi! Tùy tiện ăn." Không chút để ý gật đầu một cái, hai mắt Lộc Hàm chặt chẽ nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba. Quả nhiên, Tiểu Địch vẫn còn tức giận. Hít sâu một hởi, Lộc Hàm ôn tồn nói: "Tiểu Địch, Kiều Hân tội không đáng chết."
Hai chữ 'Tiểu Địch' vừa ra, tám con mắt đồng loạt nhìn sang.
"Tiểu thư?" Tư Nguyệt khiếp sợ nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba. Lộc công tử gọi chính là Quận chúa nhà mình đi? Lúc nào thì Quận chúa nhà mình và Lộc công tử thân thiết như vậy?
Không trách được tiểu Quận chúa buộc hắn ăn điểm tâm, hóa ra là ghen. Thật đúng là nhàm chán! Tề Phong quay đầu đi, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
"Chủ tử?" Lộc Thất vừa mới nghĩ xong tên điểm tâm lập tức đều quên. Mình không nghe nhầm chứ? Vừa rồi không phải vẫn gọi là Địch tiểu thư sao? Chủ tử và vị Địch tiểu thư này thật sự có quan hệ không bình thường?
Thật thà chất phác trong mắt Lộc Bảo lóe lên một tia nghi ngờ. Nhìn chủ tử nhà mình, rồi lại nhìn Địch tiểu thư ở đối diện, cho ra một kết luận: Chủ tử và vị Địch tiểu thư này xứng đôi hơn.
Lần này, tất cả mặt mũi đều bị quăng hết. Gương mặt tuấn tú của Lộc Hàm đỏ ửng, vẻ mặt khẩn trương chờ đợi Địch Lệ Nhiệt Ba đáp lại.
"Chàng lấy giá thấp cung cấp gạo cho nàng ta, không phải là nuôi cả Kiều gia?" Địch Lệ Nhiệt Ba lên tiếng, bất quá cũng là tức giận chất vấn.
"Đây là ý của bà nội. Sau này ta mới biết được chuyện này." Lộc Hàm vội vàng đưa ra lời giải thích. Chỉ cần Tiểu Địch chịu mở miệng là tốt rồi. Nàng nói ra, hắn mới có thể giải thích cho nàng nghe.
"Hiện tại Lộc nãi nãi đã thu hồi mệnh lệnh." Hừ lạnh một tiếng, Địch Lệ Nhiệt Ba sưng mặt lên. Hắn chính là không lỡ để Kiều Hân chịu khổ! Chính là từng có tình cảm với Kiều Hân!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip