6.Thiên thời, địa lợi, nhân (KHÔNG) hoà


Yêu đương cãi cọ rồi lại yêu đương, chẳng mấy chốc trời đã chuyển từ thu sang đông. Mấy ngày chở Donghyuck đi trên con đường nơi bọn họ lần đầu gặp nhau, Minhyung vẫn xuýt xoa nói rằng may mắn làm sao khi ngày đầu tiên đó là một ngày đẹp trời. Cố gắng chạy chậm lại để Donghyuck không thấy lạnh dù Minhyung đã bức bối vô cùng muốn vặn tay ga, cậu hét lớn:

"Thử tưởng tượng nếu như bây giờ anh lao xuống cái ruộng trơ gốc không có lấy một bông hoa này rồi sau đó mang nguyên cả cục bùn lên cùng em nói chuyện luật pháp, em có yêu anh không?"

"Không, trời lạnh chết người ra yêu đương làm gì?"

Câu chuyện chẳng liên quan gì với nhau nhưng đều chung một mẫu số rằng hai người yêu nhau là nhờ thiên thời địa lợi nhân hòa. Minhyung thường xuyên nhắc đến hai mục địa lợi và nhân hòa, rằng khung cảnh ngày hai bọn họ gặp nhau rất đẹp, rằng cả Donghyuck và Minhyung cũng đều đẹp như buổi chiều hôm ấy. Còn không hiểu vì sao khi Donghyuck nói đến thiên thời tức là sáu mẹ con nhà chó hăm hở đuổi theo, Minhyung lại thường tỏ ra mất trí nhớ tạm thời.

--

Mấy ngày đầu đông là mấy ngày mà người yêu được phát huy công dụng nhiều nhất, Minhyung lại cương quyết không nắm tay Donghyuck. Bình thường trước khi nổ máy, cậu thường nắm tay anh thật lâu rồi vuốt ve từng ngón một, bây giờ ngoài một câu "bám chặt nhé", Minhyung không có thêm bất cứ hành động nào. Donghyuck không lấy đó làm buồn. Anh chỉ thấy lạ lùng vì Minhyung thường chủ động nắm tay anh, nhất là những khi ban nhạc đi diễn ở những nơi đông người. Một mình Minhyung vẫn thường băng lên sân khấu ngay khi bài hát cuối cùng kết thúc. Ở giữa dòng người đông đúc kéo về xin chụp ảnh cùng chữ kí, Minhyung cứ thế nắm tay Donghyuck tìm một con đường đi ngược lại đám đông, ngay lập tức đội mũ bảo hiểm cho anh rồi hai người sẽ đi vòng quanh thành phố. Nhiều khi Minhyung nổi hứng chở Donghyuck đi về cực tây của thành phố rồi rẽ xuống một bờ vịnh nhỏ, nơi duy nhất có thể ngắm được mặt trời lặn xuống biển lúc hoàng hôn. Có lúc xuống đến nơi thì mặt trời chỉ còn cách mặt nước vài đốt ngón tay, Minhyung tiếc rẻ nhìn mấy vệt hồng ở trên mặt nước chìm dần vào đêm tối, lại ôm lấy Donghyuck thật lâu không nói một lời. Donghyuck lặng im trong cái ôm ấm sực quyện với mùi nước hoa nam tính đó, mà thực ra anh đã luôn lặng im từ khi Minhyung nắm lấy hai bàn tay anh vòng ra trước bụng rồi nói "anh chở em đi đuổi theo mặt trời."

Mùa đông năm nào mặt trời cũng trốn biệt, chỉ riêng mùa đông năm đó, mỗi ngày Donghyuck đều có được một chút ánh nắng, tất cả là nhờ Minhyung mang nắng đến cho anh.

--

Không mất bao nhiêu công sức tìm hiểu thì bí mật câu chuyện vì sao Minhyung không nắm tay Donghyuck được đưa ra ánh sáng. Ngày hôm đó ban nhạc đang tập mấy bài hát Giáng Sinh để hát cho mấy đứa nhỏ ở bệnh viện nghe, Donghyuck nhíu mày nhìn Minhyung ngồi sửa xe mà mãi không cầm lên được một chiếc tua vít. Cậu cầm lên rồi lại buông xuống, thỉnh thoảng vung vẩy rồi lại thổi mấy đầu ngón tay. Buổi tập kết thúc rất nhanh, Minhyung vẫn chưa lắp xong bánh xe vào. Donghyuck đi tới ném cho cậu một chai bia, Minhyung ngần ngừ cầm lấy rồi đặt xuống.

"Trời lạnh lắm, uống cái này không tốt."

Lee Minhuyng lại còn có ngày chê bia, Donghyuck cười cười cất đồ khui bia vào túi.

"Vậy mở giúp anh một chai đi."

"Tay anh bẩn lắm."

"Tay bẩn chỉ cầm bên ngoài chai, có gì đâu."

Donghyuck lại càng cười. Minhyung từ đầu tới cuối đều đeo găng tay, lúc này lại dám nói là tay bẩn. Anh cầm lấy cả hai chai bia giật nắp rồi đặt một chai lên yên xe, tự mình cầm lấy một chai đi về phía sofa ngồi quàng một tấm thảm dệt lên vai. Nghe chưa hết ba bài hát vừa thu âm, Minhyung đã đi tới ngồi xuống cạnh bên Donghyuck mệt mỏi ngồi xuống. Kéo một cạnh của tấm thảm ra rồi lại vòng cánh tay ôm lấy Donghyuck, Minhyung lẩm bẩm:

"Anh thua Huang Renjun thật rồi."

"Đến bây giờ mới nhận ra..."

Trước khi hai cánh tay kia chuẩn bị buông ra, Donghyuck đã tiếp lời:

"Nhận ra rằng em thua Renjun một tuổi?"

Ở chung lâu ngày, Donghyuck đã tiếp thu được kiểu nói chuyện bẻ gãy logic của Minhyung. Minhuyng không buồn phản bác chuyện mình nhỏ tuổi hơn cả Renjun lẫn Donghyuck, cái đó là chân lý cuộc đời không có gì thay đổi được. Cậu dịch người trên ghế để cho Donghyuck dễ dàng tựa đầu vào cánh tay mình. Cơ thể của Minhyung lúc nào cũng rất ấm, hơi men lẫn hơi ấm làm cho Donghyuck thấy lâng lâng say. Nắm bàn tay của Minhyung đang buông bên vai mình, Donghyuck giữ lấy không cho cậu giãy ra.

"Biết ngay mà..."

Nghe nói đến Renjun cùng biểu hiện lúc nãy là Donghyuck đã biết ngay. Mấy đầu ngón tay của Minhyung đỏ ửng lên, một vài đoạn da bị xước hơi rướm máu. Chạm đầu ngón tay mình vào đó, Donghyuck vừa buồn cười vừa thương. Anh vừa thổi nhẹ vừa hỏi Minhyung:

"Đã lâu chưa?"

"Mới có hai tuần."

"Bị ngốc rồi đúng không? Luyện đàn vào tháng mười hai?"

"Anh rảnh mà."

"Anh rảnh?"

Công việc của Minhyung vào mùa Giáng Sinh là mùa bận rộn nhất. Có mấy lần hẹn hò cứ năm phút một là cậu lại nhấc máy lên gọi điện thoại về công ty chỉ đạo loạn hết cả lên.

"Ừ..."

"Không cần phải làm vậy đâu."

Minhyung co mấy ngón tay. Donghyuck vừa nói vừa thổi làm cho đầu ngón tay cậu ngứa ngáy vô cùng. Mấy tuần rồi Minhyung cũng đã thử tập đàn giống như Renjun, bất chấp lời thầy giáo nói rằng cậu không hề có thiên phú. Kết quả là mấy ngón tay đã bị đè đến tứa máu, Minhyung vẫn chỉ mới đàn được rời rạc một bài duy nhất mà ngày đó Renjun đã hát, you are my sunshine.

"Lee Minhyung."

"Ừ?"

"Anh yêu Huang Renjun đấy à?"

"Việc đó nằm ở trong đầu em, làm sao anh biết được."

"Đang hỏi anh đấy."

"Anh? Anh... Anh?"

"Ừ, anh. Không yêu cậu ấy thì anh bắt chước cậu ấy học đàn làm gì?"

Minhyung dường như vẫn sững sờ vì sự thật là Donghyuck vừa gọi mình bằng anh, cậu mất một lúc lâu mới có thể trả lời:

"Tự anh cũng thấy hai người đẹp đôi."

"Vậy chia tay thôi, để cho em và Renjun tới với nhau."

Nghe giọng nói nhẹ tênh của Donghyuck, Minhyung bực mình nói:

"Anh yêu em nhiều hơn."

"Ồ", Donghyuck cầm lấy ngón tay bị thương nặng nhất của Minhyung cho hẳn vào miệng mình khẽ ngậm lấy rồi buông ra, "Vậy sao không hỏi "em có yêu anh không", câu đó quan trọng hơn chứ."

Cầm lên một ngón tay khác xem xét một chút, Donghyuck lại đưa lên môi mình.

"Renjun có tốt hơn thế nữa thì cũng không phải là Lee Minhyung mà."

"Vì sao em lại yêu anh?"

Donghyuck cười rộ lên. Anh đưa ngón áp út của Minhyung lên tiếp tục ngậm vào miệng. Mấy ngón tay còn lại của Minhyung vẫn còn hơi ướt, cậu đưa ngón cái miết nhẹ đường xương hàm của Donghyuck.

"Câu đó em cũng không biết trả lời. Không dưng lại đi yêu một người ngơ ngẩn như anh."

Không lâu sau này, khi mà người Minhyung từng yêu quay về bên cạnh cậu, Donghyuck vừa đem anh và người kia ra so sánh được vài giây thì anh cũng đã thực lòng rất muốn hỏi vì sao lúc đó Minhyung lại yêu mình.

--

Minhyung để yên cho Donghyuck xem xét hết năm ngón tay của mình. Đến lúc Donghyuck vừa định chuyển qua năm ngón còn lại, cậu đã vội đưa tay lên cao trên đầu.

"Không được, Donghyuck."

"Sao vậy? Rõ ràng tay trái phải bị thương nặng hơn chứ?"

Tay trái là tay dùng để bấm chặn hợp âm trên cần đàn guitar, đương nhiên bị thương nặng hơn tay phải. Vẫn đưa tay trái lên cao, Minhyung nhăn mày khổ sở:

"Em có biết việc em vừa làm rất nguy hiểm không?"

Cảm giác ngứa ngáy khó chịu đã lan từ đầu ngón tay đến từng ngóc ngách cơ thể Minhyung.

Donghyuck nhoài người về phía trước cầm chai bia còn non nửa lên uống. Uống hết, anh vừa lau một giọt bia rơi xuống cổ vừa ngẩng đầu nhìn Jeno:

"Đương nhiên là biết."

Minhyung đột ngột nhận ra rằng người yêu cậu không phải thể loại thanh khiết mỏng manh ngây thơ thường đỏ mặt xua tay khi nghe mấy chuyện người lớn gì cho cam. Nói cho đúng thì Lee Donghyuck chính xác là một con cáo lớn hơn Jeno một tuổi. Nhìn chăm chăm vào môi Donghyuck, Minhyung tự liếm môi mình.

"Anh có thể cho đó là mời gọi không?"

Donghyuck ho nhẹ một tiếng. Tiếng ho thứ hai vừa định bật ra đã bị môi Minhyung đã chặn lại. Minhyung luôn thấy trong chuyện gì gì đó bọn họ luôn có thiên thời địa lợi, cậu chỉ đợi đến lúc nhân hòa. Minhyung nào có biết, "nhân hòa" không thể chỉ tính một người, mà còn phải tính thêm vào nhiều người khác. Mấy ngón tay của Minhyung vừa cởi được nút áo đầu tiên của Donghyuck, ở bên ngoài đã có tiếng hát vang lên.

Là tiếng hát của Park Jisung, không thể lẫn vào đâu được. Jisung để quên balo ở ngay bên cạnh cây piano điện, đi một nửa đường rồi mới nhớ ra liền bắt Chenle cùng mình quay về lấy.

Ví dụ như lúc đó Na Jaemin hay thậm chí Renjun bước vào, có lẽ Minhyung sẽ bất chấp mà kéo tấm thảm lên rồi muốn làm gì thì làm. Nhưng người bước vào lúc đó lại là Park Jisung, mầm non tương lai của đất nước, Minhyung không thể làm gì hơn ngồi thẳng dậy giả vờ nhìn quanh nhà kho quen thuộc. Donghyuck cũng đã ngồi dậy, tai anh vẫn đỏ hồng.

Jisung tìm được balo rồi vẫn chưa vội đi về. Cùng với Chenle, cậu ngồi xuống chiếc sofa đối diện Donghyuck và Minhyung hồn nhiên hỏi:

"Hai người làm gì mà vẫn chưa về vậy?"

Jeno trả lời tỉnh bơ:

"Xe anh bị hỏng chưa sửa được."

Jisung nhìn theo hướng chỉ của Minhyung. Thấy Lucy yêu quý của Minhyung vẫn bị rời một bánh nằm trong góc, Jisung ngay lập tức tháo balo trên vai mình xuống:

"Vậy tốt quá, em và anh Chenle tập thêm vài bài nữa. Hôm nay bố mẹ đi vắng, em về nhà sớm không có ai chơi cùng."

Minhyung lẩm bẩm vừa đủ để cho Donghyuck nghe thấy:

"Bố mẹ đi vắng mới có thể chơi chứ..."

Donghyuck đấm nhẹ vào vai Minhyung, đẩy cậu trở ngược lại chỗ Lucy. Tự anh cũng tới bên Lucy của mình tập chung với Chenle và Jisung, vừa tập vừa tự nhủ lần sau chắc chắn việc đầu tiên cần làm không phải là mời Minhyung uống bia hay là tốn sức dụ dỗ cậu. Không dỗ dụ Minhyung cũng đã tự đổ, rõ ràng việc cần làm trước nhất để đảm bảo thiên thời địa lợi nhân hòa đó là khóa chặt cửa nhà kho ngay khi người ngoài cuối cùng vừa đi khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip