Chap 5 ⭐️

"Mày điên à? Tao thà làm ma chung với mày còn hơn là tán tỉnh anh ta."

"Vậy mày ném xâu chìa khóa ra xa như thế để làm gì? Không phải tìm cớ để ngủ lại phòng của anh Minhyung sao?"

"Lúc đó đầu óc tao rối tung mù mịt, chỉ biết là phải ném chìa khóa đi thôi, không ngờ lại lỡ tay ném xa như vậy."

"Tóm lại là mày không có tán tỉnh anh Minhyung?"

"Không, không, không và không. Tao đã bày biết bao nhiêu trò để gài bẫy anh ta nhưng tất cả đều hỏng bét."

"Mày có muốn tao giúp một tay không?" Hwang Injun lại cười gian tà.

Lee Donghyuck nhíu mày, đuổi Hwang Injun đi, nhanh chóng vận quân phục, áo mũ chỉnh tề, đến bãi sân tập trung điểm danh như thường lệ. Xâu chìa khóa đêm qua đã được tìm thấy ở con rạch phía sau ký túc xá, mọi hoạt động ở doanh trại đều trở về bình thường.

Hôm nay, công việc của Lee Donghyuck khá nhàn rỗi, chỉ đơn giản là giám sát các nhóc sinh viên năm nhất luyện tập bắn súng. Cậu ngồi vắt chân trên ghế, ném hết công việc cho Park Jisung, thoải mái thưởng thức quang cảnh trời xanh mây trắng xung quanh.

"Này Donghyuck, mau đến khu rèn luyện thể chất đi." Hwang Injun bất ngờ xuất hiện từ phía sau.

"Để làm gì?"

"Chẳng phải mày muốn bày trò quậy phá hay sao? Nhanh chân lên, anh Minhyung đang ở khu rèn luyện thể chất."

Lee Donghyuck hào hứng, chạy tức tốc đến khu thể chất. Đúng như lời của Hwang Injun, Lee Minhyung hiện tại đang ở đây ném bóng rổ một mình. Lee Donghyuck đắc ý cười thầm, trong đầu vẽ ra biết bao trò quậy phá.

"Tao mượn thân xác một chút nhé."

Không chờ câu trả lời của cậu bạn, Hwang Injun lập tức nhập hồn vào thân xác của Lee Donghyuck.

"Sếp." Hwang-Injun-trong-thân-xác-của-Lee-Donghyuck bước ra từ phía sau góc tường.

"Có chuyện gì?" Lee Minhyung nhặt quả bóng lăn lốc trên nền đất lên.

"Khu tập bắn của sinh viên nhàm chán quá, tôi sang đây đánh bóng rổ với anh được không?"

Lee Minhyung nhướn mày ngạc nhiên. Thường ngày, cậu Trung úy tránh anh như tránh tà, có tăng tiền lương thưởng phụ cấp cũng không bao giờ động một ngón tay vào. Nhưng bây giờ, cậu lại chủ động tiếp cận anh thế này. Lee Minhyung trong lòng đầy nghi hoặc nhưng vẫn đồng ý với đề nghị của Lee-Donghyuck-mang-linh-hồn-của-Hwang-Injun.

Trận đấu bóng rổ giữa hai người diễn ra khá gay cấn. Lee Minhyung vốn thường xuyên rèn luyện thể lực, có sức khỏe tốt nên chiếm được nhiều ưu thế. Hwang Injun lúc sinh thời là thủy quân lục chiến, sức mạnh vô biên, có thể đu xà mấy trăm cái mà không biết mệt nhưng giờ đây phải hoạt động trong thân xác mềm yếu như gà luộc của Lee Donghyuck thật có chút bất tiện.

Hình ảnh Lee Minhyung lúc chơi thể thao hệt như nam chính ngôn tình. Mồ hôi thấm đẫm chiếc áo quân phục, ướt cả mái tóc đen, từng giọt chảy dọc theo đường quai hàm sắc xảo, đọng lại trên xương quai xanh trông vô cùng cuốn hút. Anh ngẩng đầu, hất mái tóc ướt sũng của mình khiến bọt nước văng tung tóe. Nếu gắn thêm hiệu ứng quay chậm vào đây thì trông anh không khác gì người mẫu nam đang đóng quảng cáo sữa rửa mặt hoặc quảng cáo nước khoáng thể thao.

Hwang Injun tự hỏi nếu Lee Donghyuck nhìn thấy mỹ cảnh này liệu có dẹp bỏ hết mọi thù hận mà ngã vào biển tình hay không.

Tỷ số giữa hai bên hiện tại đã hòa nhau. Lee Minhyung giành lấy quả bóng từ tay cậu lính cấp dưới, xoay người chuẩn bị ném vào rổ, thực hiện cú ném kết thúc trận đấu. Hwang Injun chớp mắt nhìn thấy thời cơ, lập tức lao đến, ôm lấy thắt lưng của người trước mặt.

Lee Minhyung chốc sững người, đánh rơi quả bóng trên tay. Anh liếc nhìn cậu Trung úy đang ôm lấy mình như gấu Koala, trái tim chợt đập mạnh một cái. Phận là Đại úy chưa một lần yêu ai, nay bỗng dưng được người khác ôm chầm lấy liền đứng chết sững.

"Sếp, anh làm sao vậy?" Hwang Injun mặt dày hỏi.

"Cậu..." Lee Minhyung ngập ngừng. "Tôi có việc đi trước."

Nói rồi anh rời khỏi khu thể chất, hai mang tai đỏ ửng. Hwang Injun đắc chí, trả lại thân xác cho Lee Donghyuck.

"Mày vừa mới làm cái quái gì vậy?" Lee Donghyuck trở về thân xác, tâm trí còn chút choáng váng.

"Không có gì nghiêm trọng. Chỉ là ôm ấp một chút."

"Mày đùa tao à? Mày dùng thân xác của tao để ôm Lee Minhyung?"

"Bình tĩnh nào."

"Tao đã nói rằng tao không có ý định tán tỉnh anh ta, bây giờ mày lại đem thân xác của tao đi tiếp cận anh ta. Injun, mày có vấn đề hả? Hay là mày muốn tán tỉnh Lee Minhyung?"

"Donghyuck, mày đã từng nghe câu 'Mỹ nhân hoạ quốc' hay chưa? Người đẹp thì mất nước, mày không đẹp nhưng mày vẫn có thể đạp đổ người khác."

Hwang Injun thật sự rất biết cách thuyết phục người khác.

"Ý của tao là từ bây giờ, mày hãy tán tỉnh anh Minhyung đi, đến khi anh ấy đổ thì mày bỏ chạy. Cái chết trong tâm mới là cái chết đau đớn nhất, mày hiểu chứ? Chịu khó hy sinh bản thân một chút thì mới đạt được lợi ích lớn, suốt ngày chỉ quanh quẩn mấy cái trò con bò thì biết bao giờ mới giăng được bẫy."

Lee Donghyuck cân nhắc hồi lâu. Kế hoạch của Hwang Injun nghe có vẻ rất hấp dẫn nhưng nếu muốn đi đến thành công thì phải chấp nhận trao đổi hồn xác với Hwang Injun, ngoài ra còn phải chịu đựng việc tiếp xúc gần gũi với Lee Minhyung. Quá thiệt thòi, quá đau đớn. Lee Donghyuck phất tay, bước xuyên qua người của Hwang Injun.

Ông bà ta có câu "Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén". Trong các tác phẩm văn học, khi muốn có được chất xúc tác mạnh cho mối quan hệ giữa hai nhân vật chính, tác giả luôn luôn tạo hoàn cảnh trớ trêu nhất để hai nhân vật có thể sống chung một phòng, hoặc chí ít là chung một mái nhà. Vì vậy, dù bị Lee Donghyuck từ chối nhưng Hwang Injun vẫn cố chấp mượn, nói đúng hơn là cướp thân xác của cậu bạn, đến phòng quản lý ký túc xá tìm Moon Taeil.

"Hiếm khi chú mày đến tìm anh." Moon Taeil vừa ngồi gặm thịt gà vừa xem gì đó trên điện thoại, liếc mắt nhìn thấy nhóc Trung úy bước vào liền dùng chân đẩy một cái ghế đến cho cậu.

"Anh Taeil." Lee-Donghyuck-mang-linh-hồn-của-Hwang-Injun đặt lon cà phê mát lạnh vừa mua xuống bàn, còn nhân từ mở luôn nắp lon.

"Có chuyện gì? Minhyung lại mắng em à?"

"Anh Taeil, em muốn đổi phòng ở ký túc xá."

"Em muốn đổi đi đâu?"

"Em muốn ở cùng phòng với Đại úy Lee."

Moon Taeil phun hết cà phê ra bàn. Seo Youngho đang quanh quẩn ở hành lang, tình cờ nghe được câu nói của Lee Donghyuck cũng tức tốc ló mặt vào phòng quản lý.

"Donghyuck, dạo này cuộc sống ở doanh trại đang bình yên lắm. Em làm ơn đừng mang bão đến." Seo Youngho méo mặt, như sắp bật khóc.

"Em thật lòng muốn ở cùng phòng với anh ấy."

"Cho anh một lý do." Moon Taeil vừa lau cà phê trên bàn vừa nói.

"Mấy anh cũng thừa biết rằng em và Đại úy Lee không hòa thuận với nhau phải không? Em đây là đang đưa ra một giải pháp giúp củng cố tình đồng đội, tăng tình anh em, khiến cuộc sống quân nhân thêm gắn bó thân thiết để mai sau còn có thể cùng nhau khoác vai tăng gia sản xuất, cùng nhau chung tay xây dựng đất nước tươi đẹp hơn. Em tự nguyện bỏ qua hết mọi thù hận để có thể chấp nhận ở cùng phòng với anh ấy. Một sự hy sinh vĩ đại như vậy, các anh nỡ lòng từ chối sao?"

Quả nhiên là thiên tài hùng biện. Nếu Lee Donghyuck có mặt ở đây, cậu chắc chắn sẽ nhấn đầu Hwang Injun xuống bồn cầu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip