Chương 128: Bão cát
Doãn Chính Hàn xuất hiện Điền Nguyên Vũ cũng không ngoài ý muốn, nếu Doãn Chính Hàn là cơ sở ngầm tiểu thái tử sắp xếp ở bên cạnh mình, Điền Nguyên Vũ cũng có thể giải thích vì sao mỗi lần mình gặp chuyện ngoài ý muốn Doãn Chính Hàn luôn xuất hiện đúng lúc.
Có chỉ thị Điền Nguyên Vũ, nhóm người đi theo đường vòng, lúc màn đêm buông xuống thì một mảnh xanh biếc dần xuất hiện trước mắt.
Điền Nguyên Vũ có dị năng hệ mộc, vì thế rất mẫn cảm với hơi thở sinh mệnh, ngửi được hương vị tươi mát trong không khí, Điền Nguyên Vũ hiểu ra đó thực sự không phải ảo ảnh.
"A a a! ! Rốt cuộc cũng tới rồi, mệt chết! !" Kim Hách Thiên rốt cuộc nhịn không được mệt mỏi, than thở.
"Này! Này là cái quỷ gì vậy! !" Thân Đồ Ti Hạo chạy tới trước kêu to, Điền Nguyên Vũ nhíu mi, bước chân nhanh hơn, đợi đến lúc đi tới phiến xanh mướt kia, Điền Nguyên Vũ cũng nhịn không được có chút kinh ngạc.
"Đó là cây xương rồng." Xác định xung quanh không có thứ gì có lực công kích, Điền Nguyên Vũ yên tâm đi tới.
"Cây xương rồng? Đó là thứ gì vậy?"
"Một loại thực vật, bất quá hẳn đã biến dị." Điền Nguyên Vũ dừng lại trước một gốc xương rồng, trong tay ngưng tụ gai băng, đột nhiên bổ tới: "Có thể ăn, có thể dùng trong y học, có thể phòng phóng xạ."
"Thần kỳ như vậy?"
Điền Nguyên Vũ bổ một gốc xương rồng, rọc đi lớp vỏ cứng đầy gai, xẻ phần thịt non mềm bên trong bỏ vào miệng.
"Ăn ngon không?" Thân Đồ Ti Hạo sáp qua, nhỏ giọng hỏi.
"Có thể ăn." Không thể nói rõ là ngon hay không, tóm lại là không chết người.
Doãn Chính Hàn tiến tới, lưỡi dao gió bay ra, giống như Điền Nguyên Vũ cắt phần ruột non bên trong ăn. Ánh mắt mọi người tập trung lên người Doãn Chính Hàn, muốn xem thử biểu tình cậu ta, chính là, bọn họ nhất định thất vọng rồi, Doãn Chính Hàn từ đầu đến cuối vẫn lạnh nhạt như cũ, ngay cả chân mày cũng không nhúc nhích chút nào.
Kim Hách Thiên đẩy Thân Đồ Ti Hạo qua, tiến tới, cũng cắt một miếng, dùng sức cắn thử, miệng đầy nước, mùi vị tươi mát cùng nồng đậm trộn lẫn vào nhau.
"Thế nào?"
"Có thể ăn." Kim Hách Thiên sắc mặt cổ quái nói ra đáp án hệt như Điền Nguyên Vũ. Không tính là ăn ngon, nhưng cũng không khó ăn.
"Này là đáp án gì chứ."
"Cậu muốn biết thì tự nếm thử không phải được rồi sao?" Kim Hách Thiên khinh bỉ.
Nhìn hai người lại bắt đầu nháo loạn, Điền Nguyên Vũ xoay người rời đi, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.
Điền Nguyên Vũ tựa lưng vào một gốc xương rồng bị róc sạch gai, ngửa đầu lẳng lặng nhìn ánh trăng đỏ trên bầu trời, suy nghĩ vô thức lại bay tới trên người Kim Mẫn Khuê. Điền Nguyên Vũ vươn tay, mở ra, một chiếc quân hàm thiếu tướng lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay, dưới ánh trăng long lanh lóe sáng.
Điền Nguyên Vũ trầm mặc nhìn quân hàm trong tay, ngón tay nhẹ nhàng ma xát hoa văn trên nó, nghĩ tới sau khi thi đấu kết thúc có thể gặp lại Kim Mẫn Khuê, khóe miệng nhịn không được nhếch lên, gương mặt luôn không có chút biểu cảm thoạt nhìn ngây ngô đáng yêu rồi lại phá lệ hấp dẫn.
Trong phòng giám sát, Kim Mẫn Khuê tựa lưng vào ghế, nhìn nụ cười trên mặt Điền Nguyên Vũ mà ánh mắt anh dần trở nên ấm áp, trái tim cũng đập nhanh hơn, khóe miệng nhịn không được cong lên.
Hiên Lãng ở bên cạnh nhìn độ cung khóe miệng Kim Mẫn Khuê, nhịn không được trợn trắng mắt.
Đang nghĩ tới cảnh gặp lại Kim Mẫn Khuê mà cảm thấy vui sướng, Điền Nguyên Vũ đột nhiên cảm thấy bụng truyền tới một cơn đau đớn, nhất thời sắc mặt tái nhợt, siết chặt quân hàm, cuộn mình lại.
Cơn đau lần này không giống khi trước chỉ đau một chốc rồi thôi, ngược lại càng lúc càng đau, hơn nữa theo cơn đau, Điền Nguyên Vũ thậm chí còn cảm giác có thứ gì đó từ bụng mình chảy xuống.
Điền Nguyên Vũ ngã xuống mặt đất, cả người đau đớn tới phát run, sắc mặt cũng trắng đến mức làm người ta sợ hãi.
Kim Mẫn Khuê đang ngồi quan sát còn chưa kịp thu lại ý cười bên khóe miệng thì bị biến đổi trước mắt dọa hoảng, bật dậy, bởi vì quá mạnh mẽ mà làm ngã đổ chiếc ghế phía sau.
"Boss!"
"Chuẩn bị phi hành khí cho tôi." Kim Mẫn Khuê trầm giọng ra lệnh.
"Boss, chị dâu sẽ không đồng ý." Hiên Lãng tuy cũng lo lắng, bất quá ít ra so với Kim Mẫn Khuê vẫn còn một tia lí trí.
Kim Mẫn Khuê mắt lạnh phóng ra áp khí bức người về phía Hiên Lãng, làm Hiên Lãng run chân suýt chút nữa quỵ sụp xuống: "Boss, nếu bây giờ anh tới đó, thân phận chị dâu có thể bị lộ ra, chị dâu vẫn chưa tốt nghiệp, nếu thân phận lộ ra thì sau này khẳng định có không ít nguy hiểm, boss không thể ở bên cạnh, ai có thể cam đoan an nguy của chị dâu?"
Bên này Hiên Lãng tận tình khuyên nhủ Kim Mẫn Khuê, bên kia, Doãn Chính Hàn cũng phát hiện Điền Nguyên Vũ dị thường, vội vàng chạy tới đỡ cậu dậy.
"Cậu làm sao vậy?" Nhìn Điền Nguyên Vũ sắc mặt trắng bệch, Doãn Chính Hàn cau mày.
"Không có việc gì." Điền Nguyên Vũ vừa uống chút nước hồ, hiện giờ cơn đau ở bụng đã giảm đi không ít, bình tĩnh đẩy Doãn Chính Hàn ra.
Bị Điền Nguyên Vũ đẩy ra, Doãn Chính Hàn cũng không tức giận, ngồi xổm bên cạnh nhìn chằm chằm Điền Nguyên Vũ. Điền Nguyên Vũ nhắm mắt lại, vận chuyển dị năng hệ mộc trong cơ thể di chuyển tới đoàn năng lượng tích tụ ở bụng, trấn an nó.
"Chị dâu! !" Kim Hách Thiên sợ hãi kêu một tiếng, hoang mang rối loạn chạy tới.
Điền Nguyên Vũ mở mắt, nhìn biểu tình kinh hoảng của Kim Hách Thiên, chậm rãi đứng lên.
"Chị dâu, không tốt! Bên kia, bên kia..." Kim Hách Thiên run run chỉ về một hướng, có chút nói năng lộn xộn.
Trong lòng Điền Nguyên Vũ dâng lên dự cảm xấu, phóng thẳng tới hướng Kim Hách Thiên chỉ, Kim Hách Thiên cũng vội vàng chạy theo.
Ra khỏi rừng xương rồng, ba người Thân Đồ Ti Hạo đã chờ ở đó, Điền Nguyên Vũ đi tới, theo ánh mắt bọn họ nhìn qua, nhất thời sắc mặt trầm xuống: "Bão cát."
"Thần tượng, đó, đó là cái gì?" Nhìn những cơn gió lốc đang dùng tốc độ cực nhanh di chuyển về phía này, cát bụi đất đá bay tứ tung, dị thường khủng bố, âm thanh Thân Đồ Ti Hạo có chút phát run.
"Bão cát." Trong lòng Điền Nguyên Vũ có chút bất an. Đối với hiện tượng thiên tai này, cho dù sức mạnh cường đại cỡ nào cũng bất lực. Nghĩ tới đời trước, cậu suýt chút nữa đã chết vì nó, lần đó sau khi được cứu về, cậu phải nằm bệch trên giường suốt nửa năm.
"Bão cát? Đó là cái gì?"
"Quản nó là cái gì?" Giọng điệu Điền Nguyên Vũ có chút không tốt, âm thanh khàn khàn: "Mau chạy trốn!"
"Trốn..." Nhìn cơn bão cát đang dần dần tiến tới, Hiên Viên Triết có chút cười khổ. Bọn họ đụng phải vận rủi gì vậy, đụng đủ thứ xui rủi. Có thể làm Điền Nguyên Vũ biến sắc, lại còn mở miệng bảo phải trốn, nó khủng bố cỡ nào, bọn họ thực sự không dám nghĩ tới.
Nghĩ nghĩ, Điền Nguyên Vũ quay đầu lại nhìn đám người: "Các người ai biết lái phi hành khí?"
Trừ Doãn Chính Hàn, nhóm Kim Hách Thiên hai mặt nhìn nhau, tuy không hiểu vì sao Điền Nguyên Vũ lại hỏi như vậy, bất quá đều giơ tay: "Chúng tôi đều biết."
"Nếu là phi hành khí đã được cải tạo có trang bị vũ khí thì sao?"
"..." Mọi người.
Điền Nguyên Vũ đi tới một khoảng đất trống, vung tay, một chiếc phi hành khí xanh tím xuất hiện trước mắt mọi người. Kim Hách Thiên trợn mắt há hốc: "Chị dâu, chị thế nhưng dám mang theo hàng cấm?"
"Bớt nói xàm đi." Điền Nguyên Vũ nhíu mày, dẫn đầu nhảy lên phi hành khí: "Mau chạy đi."
Bên kia, Kim Mẫn Khuê nhìn đất cát bay tán loạn, còn có những tiếng kêu la thảm thiết thê lương, cau mày.
"Boss, tổ cứu viện đã được phái đi, bất quá..." Hiên Lãng nhìn số học viên bị cuồn vào cơn bão cát, mất đi tung tích, sắc mặt tối sầm: "Bất quá, thương vong chỉ sợ khó tránh."
"Không phải trước đó đã dự báo thời tiết rồi sao? Này là chuyện gì! Đám kia làm ăn cái kiểu gì vậy!" Kim Mẫn Khuê xanh mặt, nắm tay siết chặt, giận dữ quát.
Đối mặt với cơn phẫn nộ của Kim Mẫn Khuê, Hiên Lãng cúi đầu không hé răng.
Phẫn nộ qua đi, nghĩ tới Điền Nguyên Vũ, Kim Mẫn Khuê nhất thời luống cuống: "Chuẩn bị phi hành khí cho tôi."
"Boss." Hiên Lãng đột nhiên ngẩng đầu.
"Chuẩn bị phi hành khí cho tôi! Đây là mệnh lệnh! !"
"Boss!" Hiên Lãng tiến tới cản trước mặt Kim Mẫn Khuê: "Chị dâu đã lên phi hành khí, hiện giờ ở đây vô cùng hỗn loạn, anh phải ở lại chỉ huy!"
"Boss." Trọng Mục cũng đi tới, trầm giọng nói: "Năng lực chị dâu rất mạnh, lại có phi hành khí anh tặng, nhất định không có việc gì. Chính là, nơi này còn rất nhiều học viên, anh không thể vì chị dâu mà để bọn họ mất mạng."
Nhìn sắc mặt trầm trọng của Trọng Mục cùng Hiên Lãng, Kim Mẫn Khuê trầm mặc hồi lâu, xoay người hung hăng đấm mạnh nên mặt bàn.
Nhóm Điền Nguyên Vũ đã lên phi hành khí, Kim Mẫn Khuê nhìn phi hành khí lảo đảo bay lên không. Phi hành khí này đã trải qua cải tạo, tính năng cũng tương tự như phi thuyền, nếu không phải Kim Hách Thiên từ nhỏ đã lăn lộn trong quân đội, chỉ sợ không thể nào xoay xở.
Kim Hách Thiên lúng túng mở công tắc phi hành khí, trong một rừng nút bấm tìm ra hệ thống tự động dò đường, sau đó dưới sự trợ giúp của Điền Nguyên Vũ xác định điểm đến.
Gió lốc đã ngày càng gần, dưới sự càn quét của gió lốc, phi hành khí lảo đảo hệt như bất cứ lúc nào cũng có thể bị cuốn tới nát vụn.
"Chúng ta, chúng ta sẽ không chết ở đây đi?" Thân Đồ Ti Hạo bấu vào thân xe, vì những trận lắc lư mà vài lần suýt bị hất xuống đất. Nhìn bão cát ngoài cửa sổ, Thân Đồ Ti Hạo khóc không ra nước mắt.
"Không được! !" Lại thêm một cú chấn động mạnh, Mục An Khí ngã xuống sàn, hai tay bấu lấy chiếc ghế bên cạnh, lớn tiếng nói: "Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta bị nó cuốn vào chỉ là vấn đề thời gian! !" Điền Nguyên Vũ mím môi trầm mặc nhìn cát đá bay ngoài cửa sổ, bầu trời u ám, quay đầu nhìn về phía Kim Hách Thiên: "Có thể mở nóc phi hành khí ra không?"
"Cậu muốn làm gì?" Kim Hách Thiên trừng mắt: "Nóc vừa mở ra thì tất cả chúng ta sẽ bị cuốn đi."
"Muốn sống thì nghe theo lệnh của tôi!" Cố nén cơn đau nhức trong bụng, Điền Nguyên Vũ lạnh lùng nói: "Mở ra."
Nhìn biểu tình ngoan lệ khó có của Điền Nguyên Vũ, Kim Hách Thiên cắn môi, vịn đồ vật hai bên lảo đảo đi tới, tìm ra một chiếc nút, quyết tâm, đè mạnh xuống.
Theo chiếc nút bị nhấn xuống, nóc phi hành khí mở ra, nhất thời một luồng gió cuốn vào bên trong, mọi người trong xe bị nhất thời bị hất văng ngã lăn xuống sàn.
Điền Nguyên Vũ cắn răng tiến tới, băng sương trong tay dần ngưng tụ chắn phía nóc phi hành khí, tạm thời ngăn cản lại cơn gió lốc.
"Ai có dị năng hệ thổ, lại đây hỗ trợ." Điền Nguyên Vũ lớn tiếng quát.
Mục An Khí vịn chân ghế chậm rãi bò tới bên cạnh Điền Nguyên Vũ, gian nan đứng lên: "Tôi có dị năng hệ thổ, phải làm gì?"
"Tạo ra đất bao quanh khối băng này."
Không rõ Điền Nguyên Vũ muốn làm gì, bất quá lúc này cũng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Điền Nguyên Vũ, đất đen từ tay Mục An Khí bay ra vờn quanh băng thuẫn, rất nhanh liền bám chặt vào nó, liếc mắt nhìn lại hệt như một miếng đất.
Điền Nguyên Vũ đẩy Mục An Khí ra, búng hạt giống ra ngoài, hạt giống bám vào đất liền nảy mầm, cành lá xanh biếc điên cuồng lan ra ngoài, rũ xuống bám lấy mặt đất.
Điền Nguyên Vũ khống chế thực vật sinh trưởng, cơn đau đớn trong bụng càng lúc càng mãnh liệt, Điền Nguyên Vũ cơ hồ muốn ngất xỉu.
Dây leo sinh trưởng trên không trung, không ngừng lan xuống, xa xa nhìn lại hệt như từ trên trời rớt xuống một vách tường. Dây leo rũ xuống đất, nhanh chóng mọc rễ bấu sâu vào trong đất cát, chặn đi cơn gió lốc.
Dây leo không ngừng bị đánh gãy, lại nhanh chóng sinh trưởng, Điền Nguyên Vũ cắn răng, cố gắng giữ thanh tỉnh.
"Đẩy nhanh tốc độ, nhanh chóng rời đi!" Thấy Kim Hách Thiên vẫn còn ngẩn người, Điền Nguyên Vũ tức giận quát.
"A? Vâng." Kim Hách Thiên hồi phục tinh thần, vội vàng bò lại bàn điều khiển, đóng lại nóc phi hành khí, tăng tốc độ lên cao nhất, phóng đi nhanh như chớp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip