Chương 131: Ông mặc kệ

Điền Nguyên Vũ phóng ra hỏa diễm trùng trùng điệp điệp, mắt thấy sắp tới tòa ngục giam bị cách ly kia, đột nhiên một viên đạn pháo bắn tới, Điền Nguyên Vũ không tránh được, trải qua nhiều cú va chạm, lực phòng ngự của phi hành khí đã giảm suốt, ánh lửa phừng phừng bị diệt đi bốn năm phần.

"Cái con rùa khốn khiếp nào khai pháo vậy hả! !" Kim Trọng ngồi trên phi hành khí, nhìn thấy một màn này thì nghẹn khí, phẫn nộ rống giận.

Phi hành khí đã không thể điều khiển, tiếng cảnh báo vang lên chói tai, Điền Nguyên Vũ nhìn ánh sáng đỏ không ngừng lóe sáng, không chút nghĩ ngợi, mở cửa phi hành khí, thả người nhảy xuống.

Phi hành khí mất phương hướng lảo đảo trên không trung rồi tông thẳng vào vách tường kim loại của ngục giam. Điền Nguyên Vũ từ không trung đáp xuống, băng sương tích tụ dưới chân, hình thành những bậc thang vững vàng trên mặt đất. Điền Nguyên Vũ vừa mới đi xuống, nháy mắt đã bị hơn trăm binh sĩ chỉa súng chắn đường.

Nhìn họng súng rậm rạp trước mắt, Điền Nguyên Vũ không chút biến sắc, gai băng hình thành trong tay, giơ ngang trước mặt, mắt thấy một trận đại chiến đã sắp bắt đầu thì một chiếc phi hành khí bay tới, Kim Trọng bước xuống, đẩy binh sĩ đi tới.

"Tất cả buông súng cho ông." Nhìn súng ống xung quanh, Kim Trọng nghiêm mặt.

"Nguyên Vũ, lại đây." Nhìn Điền Nguyên Vũ bị vây chính giữa, giọng điệu nhẹ đi vài phần: "Hiện giờ con đang mang đứa nhỏ, không cần hành động thiếu suy nghĩ, bằng không đối với ai cũng không tốt."

"Đừng hòng gạt tôi!" Điền Nguyên Vũ cầm gai băng trong tay, chỉa thẳng về phía Kim Trọng: "Năm đó hơn một ngàn dị năng giả cũng không thể làm gì tôi, bằng chút người này mà muốn dọa tôi à."

"..." Kim Trọng.

"Nguyên Vũ, có phải con hiểu lầm gì không?" Nghĩ ngợi mãi, chính là không thể nào hiểu được vì sao Điền Nguyên Vũ đột nhiên có địch ý với mình như vậy, Kim Trọng nghi hoặc hỏi.

"Bớt nói xàm đi." Điền Nguyên Vũ nhíu mày, lạnh lùng nhìn Kim Trọng, băng sương dưới chân cũng bắt đầu lan tràn ra xung quanh: "Để tôi vào ngục mang Mẫn Khuê đi, hoặc hôm nay chúng ta không chết không ngừng."

Mẫn Khuê? Mang đi? Kim Trọng thoáng chốc cảm thấy hình như đã quơ được chút gì đó.

"Tôi không muốn đối địch với ông, nhưng, ông đánh Mẫn Khuê trọng thương, còn muốn xử tử, điểm này, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ!"

"Xử tử?" Lần này tới phiên Kim Trọng sửng sốt: "Ai nói tôi muốn xử tử thằng nhóc kia?"

Nói thế nào thì đó cũng là cháu ông, ông đánh là vì ngăn cản miệng người ngoài, đưa vào ngục cũng vì muốn nói cho người ta biết Kim Trọng ông tuân thủ pháp kỷ. Nhưng muốn xử tử Kim Mẫn Khuê, ai dám, ông trực tiếp diệt kẻ đó.

"Nguyên Vũ." Tựa hồ hiểu ra, trên mặt Kim Trọng có chút ý cười: "Con, con không oán hận Mẫn Khuê sao?"

"Vì cái gì phải hận?" Điền Nguyên Vũ có chút nghi hoặc.

"Con còn nhỏ như vậy, nó lại dám làm ra loại chuyện này, con không tức giận sao?"

Loại chuyện này? Điền Nguyên Vũ nghiêng đầu, mặt ngơ ngác nhìn Kim Mẫn Khuê: "Là chuyện gì?"

"Khụ!" Kim Trọng ho một tiếng, nét mặt già nua đỏ rực: "Chính là, làm con có đứa nhỏ."

"Tôi vì sao phải tức giận?" Điền Nguyên Vũ nhíu mày: "Này là tôi tự nguyện, Mẫn Khuê tốt lắm, tôi cũng rất thoải mái."

Này không riêng gì Kim Trọng, ngay cả binh sĩ xung quanh cũng nhịn không được xấu hổ đỏ mặt.

"Tôi muốn gặp Mẫn Khuê!" Không muốn tiếp tục nói chuyện vô nghĩa với Kim Trọng, gai băng trong tay Điền Nguyên Vũ chỉa thẳng tới trước.

"Nguyên Vũ." Kim Trọng ho khan một tiếng, ra vẻ uy nghiêm: "Mệ kệ rốt cuộc là con tự nguyện hay không, con chung quy vẫn là vị thành niên, Kim Mẫn Khuê phạm luật thì cần phải bị trừng phạt, con đừng nháo loạn, lập tức theo tôi trở về."

"Tôi trưởng thành hay chưa ông không phải rõ hơn ai hết sao?" Lời Điền Nguyên Vũ thực thản nhiên nhưng lại làm Kim Trọng nghẹn lời, há miệng thở dốc, bất quá lại không biết làm thế nào phản bác.

"Nói tới nói đi thì ông nhất quyết không để tôi gặp Mẫn Khuê đúng không?" Điền Nguyên Vũ lạnh mặt, nhìn binh sĩ xung quanh, còn có Kim Trọng ngoài mặt vô hại nhưng thực lực vô cùng cường đại, đầu óc xoay chuyển, gai băng xoay ngược, chỉa vào bụng mình.

Kim Trọng vốn đang nghĩ cớ lừa Điền Nguyên Vũ quay về, đột nhiên thấy hành động của Điền Nguyên Vũ thì nhất thời sợ run, suýt chút nữa đứng không vững.

"Nguyên Vũ! Con làm gì vậy! ! !" Kim Trọng rống giận, phẫn nộ phừng phừng trừng Điền Nguyên Vũ.

"Để tôi gặp Mẫn Khuê." Điền Nguyên Vũ không chút biểu cảm nhìn Kim Trọng, gai băng đặt trên bụng dùng sức đâm vào, cắt rách đồ bệnh nhân, bắt đầu chảy máu.

"Bằng không, làm thịt chắt trai ông!"

"..." Kim Trọng.

"Nguyên Vũ, có gì từ từ nói, đừng làm loạn!"

"Để tôi gặp Mẫn Khuê." Đối với mấy trò lừa gạt của Kim Trọng, Điền Nguyên Vũ làm như không thấy, chỉ một mực nhắm thẳng mục tiêu của mình.

Nhìn vết máu dần lan rộng trên bụng Điền Nguyên Vũ, Kim Trọng có chút cuống cuồng, này là Điền Vũ đại nhân! Là hậu đại của Điền Vũ đại nhân, là chắt trai bảo bối của ông!

"Rồi rồi! Cho con gặp, cho con gặp!" Thấy Điền Nguyên Vũ không hề giảm lực trên tay, Kim Trọng chỉ đành chịu thua, quay qua quát sĩ quan phụ tá: "Còn thất thần cái gì, mau mang người tới đây! !"

"Vâng.."

'Ầm! !' Không đợi sĩ quan phụ tá xoay người, cánh cửa kim loại của ngục giam đột nhiên tứ phanh ngũ liệt, hai con người máy thủ vệ xì khói trắng bị đánh văng ra ngoài, một bóng dáng cao ngất chầm chậm từ trong làn khói bước ra.

Kim Mẫn Khuê trong tay nắm đầu một con người máy, quần áo màu đen trên người đã bị rách vài chỗ, lộ ra da thịt máu tươi đầm đìa.

Kim Mẫn Khuê bước ra khỏi ngục giam, mắt lạnh quét một vòng binh sĩ đang vây quanh Điền Nguyên Vũ, trên người tỏa ra khí lạnh làm người ta sợ hãi.

"Đều cút hết cho tôi!" Cái đầu người máy trong tay bị bóp nát, âm thanh âm trầm lạnh lẽo làm tất cả mọi người nhịn không được lạnh run cả người.

"Mẫn Khuê." Điền Nguyên Vũ kêu lên một tiếng, gai băng trong tay tan chảy, đẩy binh sĩ, chạy về phía Kim Mẫn Khuê.

Điền Nguyên Vũ chạy tới, ôm lấy cổ anh. Kim Mẫn Khuê vứt mớ linh kiện trong tay, giang tay, vững vàng đón lấy Điền Nguyên Vũ, ôm cậu vào lòng.

Điền Nguyên Vũ chôn mặt trong lòng Kim Mẫn Khuê, âm thanh có chút rầu rĩ: "Vì sao khi tôi tỉnh lại lại không nhìn thấy anh."

"Thực xin lỗi." Cẩn thận ôm bé con trong lòng, bàn tay mạnh mẽ của Kim Mẫn Khuê nhẹ nhàng vuốt tóc Điền Nguyên Vũ, thì thầm bên tai cậu.

Điền Nguyên Vũ ngẩng đầu, ngẩng mặt ngơ ngác nhìn Kim Mẫn Khuê: "Tôi nghĩ anh lại đi rồi."

"Sẽ không." Kim Mẫn Khuê mỉm cười, ánh mắt mang theo nhu hòa ấm áp: "Về sau cũng không đi nữa?"

"Không trở về Bất Lạc tinh sao?"

"Anh phạm lỗi, lại tiến vào ngục giam, đối với chức vụ quan chỉ huy Bất Lạc tinh đã không thể đảm nhiệm." Kỳ thực nói trắng ra một câu là, các người muốn trách muốn mắng gì cũng kệ, ông đây mặc kệ!

"Khụ!" Bên kia Kim Trọng vội ho một tiếng, đánh gãy hai người đang tình ý nồng đậm.

Kim Mẫn Khuê ôm Điền Nguyên Vũ quay lại nhìn Kim Trọng, Kim Trọng nhích người, vừa định nói hai câu uy nghiêm thì Điền Nguyên Vũ đã chắn trước người Kim Mẫn Khuê, gai băng ngưng tụ trong tay chỉ chờ sức phát động.

"..." Kim Trọng.

"Tôi thích Mẫn Khuê, tôi muốn cùng Mẫn Khuê cả đời. Nắm là tôi muốn, các người nếu còn ai dám khi dễ Mẫn Khuê, bản đại nhân sẽ chém hết! !" Điền Nguyên Vũ nghiêm mặt, âm thanh cứng rắn. Lúc này cậu dùng chính là hai chữ 'đại nhân', người khác có lẽ không hiểu, nhưng Kim Trọng lại hiểu.

Biểu hiện hiện giờ không phải lời nói của Điền Nguyên Vũ mà là mệnh lệnh của Điền Vũ.

Điền Nguyên Vũ đưa tay, hỏa diễm ngưng tụ trong tay phóng về phía khoảng đất trống giữa hai bên. Dòng khí thật lớn chấn động làm nhóm binh sĩ đối diện nhịn không được lảo đảo lùi về sau, một cái hố thật sâu xuất hiện ở trung gian.

Dị năng bậc không*! !
* sĩ, nhân, thổ, huyền, không, vô, huyễn, hoàng, hư, phá

Mọi người kinh hãi, cậu ta mới bao tuổi? Vẫn còn là vị thành niên đi? Dị năng bậc không? Yêu quái à! !

"Ông nội." Kim Mẫn Khuê tiến lên hai bước, ôm Điền Nguyên Vũ bảo hộ trong lòng, lôi điện lóng lánh trong tay, uy áp cường đại làm nhóm binh sĩ nhất thời khom hạ thắt lưng, ngay cả Kim Trọng cũng biến sắc: "Con cảm thấy, hiện giờ con đã có tư cách đàm phán với chính phủ."

"Con... từ khi nào đã đột phá bậc hoàng*?" Lời Kim Trọng không đơn giản làm kinh ngạc nhóm binh sĩ, ngay cả tất cả dân chúng trên Lam tinh đang theo dõi trực tuyến cũng chấn kinh.

Bậc hoàng*? Cả Lam tinh này chỉ có mình Kim nguyên soái là cao thủ bậc hoàng* duy nhất. Kia có phải nói, qua thêm vài năm, đệ nhất cao thủ Lam tinh đã sắp đổi?
* sĩ, nhân, thổ, huyền, không, vô, huyễn, hoàng, hư, phá

"Bậc hoàng*?" Điền Nguyên Vũ ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Kim Mẫn Khuê: "Mới trước đó không lâu không phải còn là bậc huyễn* sao?"
* sĩ, nhân, thổ, huyền, không, vô, huyễn, hoàng, hư, phá

"Này chờ về nhà sẽ nói cho em nghe." Kim Mẫn Khuê xoa xoa tóc Điền Nguyên Vũ, cười nói.

"Đi thôi." Không muốn lãng phí thời gian với đám người kia, Điền Nguyên Vũ ngoan ngoãn nắm tay Kim Mẫn Khuê muốn rời đi.

Trong mắt Kim Mẫn Khuê hiện lên chút bất đắc dĩ, tùy ý để Điền Nguyên Vũ kéo mình: "Bụng có đau không?"

"Không đau." Điền Nguyên Vũ lắc đầu: "Trầy da chút thôi, tôi có dị năng hệ mộc, anh quên à?"

"Làm càn quá, chờ về nhà sẽ cho em biết tay."

"Tôi mới không ngốc như vậy, chỉ hù dọa bọn họ thôi."

"Về sau không được làm vậy nữa, bằng không, không được ăn cơm, mỗi ngày phải uống dịch dinh dưỡng."

"Nếu anh rời đi, tôi sẽ rất khó chịu." Đối mặt với uy hiếp của Kim Mẫn Khuê, Điền Nguyên Vũ hỏi một đằng đáp một nẻo: "Chúng ta có nắm rồi, có phải sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ không?"

"... ngày mai đi đăng ký kết hôn đi."

...

Trong một gian phòng u ám, màn hình giả lập không ngừng lóe sáng, bóng tối u ám làm người ta cảm thấy không khí lạnh lẽo như băng. Trong không gian yên ắng, màn hình lóe sáng không ngừng phát ra âm thanh phối với không gian trống rỗng tối đen xung quanh, có chút buồn cười.

Nam nhân áo đen đứng trước màn hình nhìn hình ảnh hai người đang nắm tay nhau, phía sau là Doãn Chính Hàn trầm mặc.

"Người đó... mang thai." Âm thanh khàn khàn vang lên trong bóng tối yên tĩnh, pha lẫn bi thương làm người ta hít thở không thông.

"Ha ha..." Nam nhân chậm rãi ngồi xuống, bàn tay vô lực ôm lấy gương mặt dưới tấm áo choàng, cố nén tiếng khóc, thống khổ mà tuyệt vọng.

"Ba ngàn năm, tôi chờ đợi ba ngàn năm, tìm kiếm ba ngàn năm, cuối cùng..."

"Người đó vẫn hệt như ba ngàn năm trước, vẫn tàn nhẫn như vậy, người đó chưa bao giờ nguyện ý quay đầu lại, tới bây giờ tôi chưa bao giờ nhìn thấy hình bóng mình trong ánh mắt người đó."

Nhìn nam nhân mà mình vẫn luôn súng bái ỷ lại suy sụp, ai oán kêu khóc hệt như một con thú con bị vứt bỏ trong bóng đêm, Doãn Chính Hàn trầm mặc hồi lâu, chậm rãi đi tới ngồi cạnh nam nhân, vươn cánh tay gầy yếu ôm lấy thân mình lạnh như băng của đối phương.

"Ba ngàn năm, mỗi ngày mỗi đêm, người đó vĩnh viễn không biết thời gian dài thế nào, đêm lạnh cỡ nào..." Nam nhân cuộn mình trong bóng đêm, bất lực run rẩy, cơn đau tê tâm liệt phế dường như đang xé toạt từng tấc từng tắc da thịt, tiếng khóc khàn khàn mang theo nỗi tuyệt vọng nồng đậm.

"Ba ngàn năm, người đó là chấp nhất duy nhất để tôi tiếp tục sống, cô độc cùng tịch mịch cỡ nào cũng cố gắng vượt qua, nhưng người đó không hề biết, cũng không để ý."

"Tôi dùng hết tất cả để yêu thương, để giành lấy người đó, chính là, vì cái gì người đó vĩnh viễn không quay đầu lại."

"Tôi dùng hết khí lực, dùng cả sinh mệnh của mình, nhưng người đó vẫn không thèm để ý, cho tới giờ vẫn vậy..."

Ôm lấy nam nhân tuyệt vọng, Doãn Chính Hàn cúi đầu, vùi mặt vào người đối phương. Con ngươi lãnh tĩnh tràn đầy bi ai vô vọng, không biết vì nam nhân trong lòng, hay là vì chính mình.

Xen lẫn trong tiếng khóc thống khổ tuyệt vọng là những tiếng rì rầm than oán.

"Người là chấp nhất cả đời tôi, tôi sẽ một mực chờ đợi, chờ đến khi người mệt mỏi, không muốn truy cầu nữa, quay đầu lại thì..."

"...tôi vẫn luôn ở đây."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip