Chương 155: Tôi tiếp nhận tình yêu của cậu
Trong không gian, Điền Nguyên Vũ thu hồi dị năng hệ mộc trong tay, cầm lấy khăn tắm đặt trên bờ khoác lên người Kim Mẫn Khuê: "Tốt hơn không?"
Kim Mẫn Khuê mở to mắt, nắm lấy bàn tay Điền Nguyên Vũ đặt trên vai mình, ôn nhu xoa xoa mái tóc ướt sũng của cậu.
Thấy biểu tình Kim Mẫn Khuê không có chỗ nào không khỏe, Điền Nguyên Vũ cũng thở phào một hơi, có chút mệt mỏi tựa vào lòng ngực Kim Mẫn Khuê: "Dựa theo tốc độ hiện giờ, tin tưởng rất nhanh anh có thể hoàn toàn dung hợp sức mạnh trong cơ thể."
"Không cần gấp như vậy." Mệt mỏi lộ rõ trên mặt Điền Nguyên Vũ làm Kim Mẫn Khuê có chút đau lòng, hai tay nhẹ nhàng nhu ấn huyệt thái dương giúp Điền Nguyên Vũ, nhíu mày.
"Không." Điền Nguyên Vũ lắc đầu, sắc mặt trầm trọng: "Không có thời gian."
"Em vẫn còn lo lắng Thôi Thắng Triệt sao?"
"Cậu ta đã điên rồi, không ai biết được cậu ta sẽ làm ra chuyện gì tiếp theo." Điền Nguyên Vũ ngẩng đầu nghiêm túc nhìn sườn mặt kiên nghị của Kim Mẫn Khuê: "Hiện giờ trừ anh ra, không ai có đủ sức mạnh chống lại cậu ta, tôi phải giúp anh nhanh chóng dung hợp sức mạnh, để dị năng của anh tăng cao hơn."
Kim Mẫn Khuê tự nhiên hiểu được điều Điền Nguyên Vũ lo lắng, Thôi Thắng Triệt tồn tại thực sự là một tai họa ngầm. Không thể phản bác lời Điền Nguyên Vũ, Kim Mẫn Khuê chỉ có thể trầm mặc ôm chặt bé con vào lòng.
Vô luận tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, người trong lòng này, anh tuyệt đối sẽ không buông tay.
Kim Mẫn Khuê cùng Điền Nguyên Vũ rời khỏi không gian, mới ăn cơm được một nửa thì Kim Trọng đã phái người tới gọi. Điền Nguyên Vũ không thích tới căn cứ đấu võ mồm với một đám cáo già, Kim Mẫn Khuê chỉ đành căn dặn vài câu, bảo cậu ngoan ngoãn ở nhà chờ, anh theo một đội binh sĩ rời đi.
Sau khi Kim Mẫn Khuê đi rồi, Điền Nguyên Vũ cũng có chút nhàm chán, liền bảo người máy dọn dẹp, tự mình ngồi xếp bằng trên sô pha trong phòng khách, mở máy tính.
Từ ngày ấy ở khu bảy trở về, hết thảy cứ vậy, bình tĩnh đến mức làm Điền Nguyên Vũ có ảo giác hết thảy phát sinh ở khu bảy ngày ấy chỉ là một giấc mơ.
Cư dân trong khu an toàn vẫn sinh sống như cũ, binh lính mỗi ngày lại ra ngoài thanh trừ tang thi, chính là Điền Nguyên Vũ không hề vì phút bình ổn nhất thời này mà trầm tĩnh, ngược lại bất an trong lòng ngày càng gia tăng.
Căn cứ theo hiểu biết của cậu về Thôi Thắng Triệt, ăn mệt lớn như vậy cậu ta tuyệt đối sẽ không cam tâm nén giận, nhất thời bình bĩnh, sau lưng nhất định là cơn gió lốc càng mãnh liệt càng khủng bố.
Nhìn ảnh ngược trong màn hình, Điền Nguyên Vũ có chút thất thần, cổ áo rộng thùng thình lộ ra ấn ký xà văn màu bạc trên ngực, ánh mắt vàng ươm hệt như có thể nhìn thấu bí mật trong lòng người, làm người ta nhịn không được có chút rét run.
Màu vàng...
Ngón tay Điền Nguyên Vũ nhẹ nhàng xẹt qua ấn ký, đáy mắt hiện lên chút sâu xa, trước kia hình như là màu đỏ. Hiện giờ biến dị, biểu thị đã chín muồi rồi sao?
Nhớ tới đoạn kí ức không hiểu sao đột nhiên xuất hiện trong đầu, Điền Nguyên Vũ siết chặt nắm tay, đột nhiên kéo áo lên che đi ấn ký, cụp mi dấu đi con ngươi đen láy sâu xa.
...
Lúc Doãn Chính Hàn mở to mắt, nhất thời không biết mình đang ở nhân thế hay địa ngục, một mảnh huyết sắc trước mắt làm cậu bối rối, ánh mắt là một mảnh mờ mịt, vô thố.
Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Thôi Thắng Triệt đưa lưng về phía ánh sáng bước vào, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên ngây thơ trên giường, đầu ngón tay lạnh băng xẹt qua ngũ quan, cuối cùng dừng lại ở đôi huyết mâu, tựa hồ đang đánh giá một vật phẩm làm hắn rất vừa lòng.
"Tôi..." Nhìn Thôi Thắng Triệt trước mắt, Doãn Chính Hàn há miệng muốn nói gì đó, nhưng âm thanh quỷ dị phát ra làm cậu thoáng chốc căng cứng thân mình.
Doãn Chính Hàn sửng sốt hồi lâu, chậm rãi cúi đầu, giơ hai tay. Đôi tay tái nhợt tinh tế không còn một tia huyết sắc, cứng rắn lạnh như băng, còn có móng tay sắc nhọn màu xanh đen mà cậu vô cùng quen thuộc.
Cậu...
Biến dị!
Tựa hồ không nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Doãn Chính Hàn, Thôi Thắng Triệt đưa qua một chén máu tươi còn ấm, biểu tình lạnh nhạt nhìn cậu: "Uống hết."
Hương vị tanh ngọt kích thích tế bào toàn thân Doãn Chính Hàn, nhìn màu đỏ chói mắt trong chén, Doãn Chính Hàn trong lòng ghê tởm, chính là bản năng lại kêu gào muốn chụp lấy uống một hơi. Đôi huyết mâu dần dần trở nên sâu thẳm, Doãn Chính Hàn đột nhiên nhắm mắt, cưỡng chế dục vọng trong lòng, đè áp thân thể đang run rẩy vì hưng phấn.
"Nếu không muốn trở thành con tang thi đầu tiên chết vì đói, uống đi." Đôi môi đỏ mọng của Thôi Thắng Triệt cong lên, giống như hấp dẫn mà đong đưa chén máu trong tay.
Doãn Chính Hàn run rẩy, không ngừng co rúm thân mình. Bụng thực đói khát, dục vọng toàn thân kêu gào kích thích cậu hãy mau uống nó. Nhưng lí trí lại khống chế cậu cự tuyệt, một khi uống chén máu này rồi thì sẽ thật sự vạn khiếp bất phục.
Thôi Thắng Triệt quỳ một gối trên giường, giam cầm Doãn Chính Hàn vào góc, một tay kiềm chặt cái cằm gầy yếu, bắt cậu ngẩng đầu nhìn mình: "Không phải con vẫn luôn muốn trở thành giống tôi sao? Hiện giờ tôi thành toàn cho con, thế nào? Hối hận?"
Doãn Chính Hàn trầm mặc nhìn nam nhân xinh đẹp yêu dị trước mắt, biểu tình bình tĩnh: "Tôi không hối hận, vẫn muốn cùng người."
Thôi Thắng Triệt giật mình, bàn tay kiềm chặt cằm Doãn Chính Hàn có chút thả lỏng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, bàn tay vốn thả lỏng của Thôi Thắng Triệt đột nhiên siết chặt, động tác mạnh mẽ cơ hồ muốn bóp nát Doãn Chính Hàn.
Thôi Thắng Triệt biểu tình hung ác nhìn gương mặt tái nhợt của Doãn Chính Hàn, dùng sức ấn cậu ngã xuống giường, cưỡng chế mở miệng, tay kia không chút lưu tình cầm chén máu rót vào miệng Doãn Chính Hàn.
"Ngô..." Doãn Chính Hàn nhíu mày, thống khổ giãy dụa dưới thân Thôi Thắng Triệt, đôi huyết mâu đỏ rực ẩn ẩn tuyệt vọng.
Máu thô lỗ rót vào miệng Doãn Chính Hàn, nhiễm đỏ làn da lộ ra bên ngoài. Vị tanh ngọt của máu kích thích cảm quan toàn thân Doãn Chính Hàn, cũng thiêu đốt chút lí trí còn sót lại.
Huyết sắc trong mắt ngày càng đậm, Doãn Chính Hàn đột nhiên giãy khỏi giam cầm, túm lấy tay Thôi Thắng Triệt, một trận thiên toàn địa chuyển, đặt Thôi Thắng Triệt ở dưới thân.
Doãn Chính Hàn hai mắt đỏ ngầu trừng nam nhân nằm dưới, bàn tay cầm tay Thôi Thắng Triệt không ngừng siết chặt, móng tay bén nhọn đâm vào da thịt, rõ ràng đã không còn là nhân loại, thế nhưng không hiểu vì sao Thôi Thắng Triệt lại cảm giác cánh tay bị cầm chặt truyền tới cảm xúc nóng rực làm tim người ta nảy lên.
Thôi Thắng Triệt nheo mắt, hờ hững nhìn con ngươi hừng hực của Doãn Chính Hàn, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, mang theo quỷ dị yêu dị: "Doãn Chính Hàn, tôi dưỡng con mấy chục năm, thật không ngờ kẻ làm con như con lại dám nổi lên ý niệm như vậy tới tôi?"
Tình cảm trong mắt Doãn Chính Hàn hắn tự nhiên hiểu được, cũng hiểu rõ hơn ai hết, nhưng cũng chính vì vậy, hắn mới cảm thấy chút khác thường không thể khống chế lan tràn trong lòng.
Doãn Chính Hàn nhìn chằm chằm đôi môi khép mở của Thôi Thắng Triệt, chỉ cảm thấy trong cơ thể đang kêu gào dâng lên một ngọn lửa, không đầu không đuôi bắt đầu lủi tán loạn, chính là lại không có chỗ phát tiết.
Lý trí trong đầu đã bị thiêu đối hầu như không còn, Doãn Chính Hàn chán ghét biểu tình châm chọc lạnh như băng của Thôi Thắng Triệt, hoặc nên nói là cực kỳ chán ghét.
Trong biểu cảm kinh ngạc của Thôi Thắng Triệt, Doãn Chính Hàn chậm rãi cúi người, hôn lên đôi môi đỏ mọng mà mình ngày đêm mong nhớ, luôn xuất hiện trong từng giấc mơ.
Mền mại bất thình lình ập tới làm Thôi Thắng Triệt nhất thời không kịp phản ứng, nụ cười châm chọc trên mặt có chút cứng đờ, tùy ý Doãn Chính Hàn từng chút xâm nhập, đòi hỏi.
Nụ hôn này so với tưởng tượng còn mềm mại hơn.
Doãn Chính Hàn nhắm mắt ma xát môi Thôi Thắng Triệt, đôi tay vụng về xé toạt quần áo. Hai thân thể lạnh băng triền miên cùng một chỗ lại phá lệ làm Doãn Chính Hàn cảm thấy an tâm cùng ấm áp.
Đối với giường sự, Doãn Chính Hàn tuy không phải hoàn toàn không hiểu, nhưng chưa từng trải qua thực tiễn nên vẫn có chút luống cuống.
Doãn Chính Hàn không ngừng ấn xuống những nụ hôn hỗn độn trên người Thôi Thắng Triệt, thô lỗ xé rách quần áo trên người, một tay từ trên người Thôi Thắng Triệt chậm rãi dời xuống, cuối cùng cầm lấy thứ đã thô to ngẩng đầu kia.
Doãn Chính Hàn mờ mịt nhìn Thôi Thắng Triệt, sửng sốt nửa ngày, thử dò xét ngồi dậy, cầm thứ thô to trong tay nhắm thẳng vào hạ thân, quyết tâm ngồi xuống.
Tang thi trí tuệ cao đã bắt đầu có lại cảm giác đau, huống chi là trực tiếp cảm nhiễm từ siêu trí tuệ thể như Thôi Thắng Triệt?
Thân mình khô khốc chưa từng khai phá đột nhiên bị xé rách, Doãn Chính Hàn phát ra một tiếng kêu rên, cả người mềm nhũn ngã xuống người Thôi Thắng Triệt, đau đớn tới run rẩy.
Thôi Thắng Triệt đột nhiên ngồi phục tinh thần, ánh mắt sâu thẳm nhìn Doãn Chính Hàn trên người, mạnh mẽ đẩy ra, đứng dậy bước xuống giường.
"..." Doãn Chính Hàn ngã xuống giường, từ miệng phát ra tiếng rên đau đớn khe khẽ, đôi huyết mâu nhìn theo bóng dáng Thôi Thắng Triệt rời đi, mang theo đau thương nồng đậm.
Động tác rời đi của Thôi Thắng Triệt khựng lại, đưa lưng về phía Doãn Chính Hàn trầm mặc hồi lâu, sau đó chậm rãi quay đầu, lạnh lùng nhìn lại.
Thiếu niên cuộn mình nằm trên chiếc giường hỗn loạn, hệt như một tiểu thú sắp chết, trong miệng phát ra tiếng khóc bi ai. Đôi huyết mâu đỏ rực, đau thương thống khổ nhìn hắn, mang theo mong chờ nhỏ bé tới không thể nhìn ra.
Thôi Thắng Triệt siết chặt nắm tay, đáy mắt hiện lên một tia hung ác.
Chết tiệt! Hắn thế nhưng, lại có chút không đành lòng! !
Cũng không biết trải qua bao lâu, Thôi Thắng Triệt chầm chậm xoay người lại, ý lạnh trên mặt tản đi, lộ ra nụ cười yêu dị.
Thôi Thắng Triệt từ trên cao nhìn xuống Doãn Chính Hàn trên giường, đôi huyết mâu cao ngạo lạnh lùng giống như đang nhìn một món đồ chơi râu ria: "Chặc! Bộ dáng thật khó xem!"
Doãn Chính Hàn cuộn người, vùi mặt vào gối, run rẩy nhắm mắt lại.
Không muốn thấy! Không muốn thấy lạnh lùng cùng xem thường trong mắt người này...
Thôi Thắng Triệt cúi người, dùng sức nắm lấy chiếc cằm lạnh băng của Doãn Chính Hàn, đôi môi đỏ mọng hé mở, mang theo mệnh lệnh vô tình: "Mở to mắt! Nhìn tôi! !"
Cơ thể Doãn Chính Hàn co rúm một chút, hàng mi khẽ run, chậm rãi mở mắt, mê mang đau thương nhìn biểu tình lạnh lùng của Thôi Thắng Triệt.
Ý cười bên khóe môi Thôi Thắng Triệt không tan, ngón tay thon dài từ xương quai xanh xinh đẹp một đường trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở hạ thân.
"Muốn không?" Thôi Thắng Triệt áp sát bên tai Doãn Chính Hàn, lạnh lùng thì thầm.
Doãn Chính Hàn khó hiểu nhìn theo động tác của Thôi Thắng Triệt, lồng ngực phập phồng không ngừng, nhưng vẫn theo bản năng ngoan ngoãn gật đầu.
Nụ cười trên mặt Thôi Thắng Triệt càng lúc càng sâu, một tay nắm lấy cần cổ gầy yếu của Doãn Chính Hàn, áp người xuống: "Như thế, thỏa mãn con."
"! ! ! ! !" Doãn Chính Hàn.
"Vừa nãy rất đau đi? Để tôi dạy con, cái gì là làm tình chân chính."
Đầu nhón tay lạnh băng hệt độc xà trườn trên cơ thể, Doãn Chính Hàn căng cứng người, hệt như một con cá đang hít thở không thông, cố hít lấy những ngụm cuối cùng.
"Tôi tiếp nhận tình yêu của con."
"Nhưng này, không có nghĩa là tôi sẽ yêu con..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip